Quan Bảng

Chương 1022: Đoàn tàu, đêm tối, bị trượt




Thiên Triều có một đặc điểm rất dễ thấy, chính là lão nhân chính trị.

Có câu nói rất hay. Nhà có người già giống như có một bảo bối. Thật ra đây cũng không phải là câu trêu chọc gì, mà là lời tâm huyết. Chỉ cần nhà anh có người già không phải loại người già rồi hồ đồ, suy nghĩ không tốt đưa ra các phán đoán sai lầm. Người xưa nói rất đúng. Lời của bọn họ thật sự có tính tham khảo rất mạnh rất tốt. Nghe bọn họ một câu nói, thật sự sẽ làm anh có thể bớt đi rất nhiều đường vòng.

Ông ngoại Phong Ký là ai? Tất nhiên chính là lão thị trưởng của thành phố Tân Khuyết trước đây. Làm cán bộ từ cơ sở của thành phố Tân Khuyết từng bước một đi lên, vị lão thị trưởng Tôn Tiền này thật sự hiểu rất sâu về thành phố Tân Khuyết. Mỗi nơi ở đây hắn đều biết. Mỗi huyện có tình trạng thế nào, hắn đều rất rõ ràng. Tình hình chung của toàn thành phố Tân Khuyết dường như ở ngay trong đầu hắn. Chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào, hắn đều có thể có được tin tức.

Cho nên Tôn Tiền đưa tới túi hồ sơ này, thật sự khiến Tô Mộc coi trọng.

– Biết là cái gì không?

Tô Mộc hỏi.

– Không biết. Ông ngoại nói, thứ này chỉ có thể giao cho cậu. Nếu như cậu cảm thấy hữu dụng thì lưu lại, nếu như cảm thấy là giấy vụn thì trực tiếp thiêu hủy. Lại nói, minh cũng không biết, ông ngoại làm thế làm gì.

Phong Ký cau mày nói.

Thừa nước đục thả câu sao?

Tô Mộc nhíu mày, tùy ý mở túi hồ sơ ra. Sau khi hắn nhìn thấy hàng chữ đầu tiên, thần sắc rõ ràng chấn động.

“Bản đồ quy hoạch về phát triển kinh tế ở thành phố Tân Khuyết”, chính là mấy chữ này đã thu hút tất cả sự hứng thú của Tô Mộc. Tô Mộc thậm chí không để ý đến Phong Ký và Bạch Dương, ngay ở trước mặt hai người, bắt đầu rút tất cả tư liệu ra, sau đó đọc từng chữ từng câu. Đợi đến khi ăn cơm xong, Tô Mộc mới xem qua được phần ba.

Nhưng có một phần ba này, lòng tin của Tô Mộc đã mạnh hơn trước nhiều.

Tôn Tiền thật sự một vị cán bộ đạt tiêu chuẩn. Phần lời giải hắn giao ra thật sự khiến Tô Mộc cảm động. Phải biết rằng, dựa theo lời Tôn Tiền nói về phương diện này, có nghĩa là trong nháy mắt Tô Mộc có thể nắm giữ được tất cả chi tiết về thành phố Tân Khuyết. Không quan tâm là trên phương diện vĩ mô hay vi mô, Tô Mộc đều có thể biết rõ ràng. Bởi vì phần hồ sơ này tỉ mỉ chính xác đạt tới một trình độ gần như là yêu nghiệt, cặn kẽ đến từng xã, huyện trong thành phố Tân Khuyết.

Tôn Tiền đưa ra ý kiến rất đúng trọng tâm. Đó chính là làm thế nào để lợi dụng được tài nguyên địa phương ỏ mỗi xã thị trấn, mỗi huyện, phát triển thật nhanh!

Nói không khoa trương, chỉ cần có một phần tư liệu hồ sơ này, Tô Mộc có thể chính xác nắm chặt lấy mạch đập của kinh tế thành phố Tân Khuyết.

– Phong Ký, ông ngoại cậu thật sự là một người tài ba! Như vậy đi, thời gian hôm nay không đủ. Đợi sau khi mình từ kinh thành trở về, mình muốn tới thăm lão gia tử. Cậu thấy được không?

Tô Mộc rất mong đợi nói.

– Cậu thật giống với lời ông ngoại mình nói. Ông ngoại nói, cậu muốn gặp ông, bất cứ lúc nào cũng được. Dù sao ông chỉ là tuổi già cô đơn, không có việc gì phải làm.

Phong Ký hiếu kỳ nói.

– Thật không? Vậy thì tốt quá!

Tô Mộc kích động nói.

Chuyện kế tiếp rất đơn giản. Sau khi ăn cơm xong, Tô Mộc liền rời đi. Gặp mặt Khương Mộ Chi rồi, hắn liền đi tới trạm xe lửa.

Bởi vì mặc dù Tô Mộc hiện tại đã nói rõ thân phận, nhưng cũng không có thông báo với thành phố Tân Khuyết. Hơn nữa hắn là loại cải trang vi hành, cho nên muốn rời khỏi vẫn không có bất cứ vấn đề gì, cũng không cầ thiết báo cáo với ai. Điều khiến đám người Khương Mộ Chi cảm thấy bất ngờ chính là, Tô Mộc mua vé xe lửa, không ngờ không phải là tàu tốc hành, mà là EMU.

Điều này có nghĩa là thế nào?

Có nghĩa là vé giường năm mà các cô ấy cầm trong tay, thật sự đủ trọng lượng.

– Tô ca. Anh thật sự tiêu tốn không ít. Giá của cái này còn đắt hơn cả giá vé máy bay nhiều.

Mộc Thanh cười nói.

Trải qua đoạn đường đi chung này, đám người Mộc Thanh đã trò chuyện quen thuộc cùng Tô Mộc. Mọi người vốn chênh lệch tuổi tác cũng không nhiều. Dưới tình huống không bất kỳ chuyện gì khác, nói chuyện với nhau như vậy, thoải mái hơn so với nghiêm mặt nhiều.

– Có thể thoáng cái cống hiến sức lực cho nhiều mỹ nữ như các cô, là vinh hạnh của tôi. Tiền tài đều là vật ngoài thân. Các cô không cần để ý. Nếu như các cô muốn báo đáp tôi, tốt thôi, chỉ cần các cô bảo đảm lúc tốt nghiệp, Khương đại lão sư của chúng ta không làm khó dễ tôi là được.

Tô Mộc cười nói.

– Không cần nói nhiều. Bọn em bảo đảm, tuyệt đối không để cho Khương lão sư đánh trượt anh.

– Lại nói, hẳn Khương lão sư cũng luyến tiếc.

– Nói đúng!

Càng nghe nói như vậy càng không có yên lòng, Khương Mộ Chi trực tiếp đứng dậy bắt đầu lừa người.

– Đã lên xe rồi. Mọi người đều bận rộn một ngày, chẳng lẽ không mệt sao? Còn không nhanh trở lại cho tôi, trở về phòng của mọi người đi.

– Đúng vậy, chúng ta đi nhanh thôi, tránh làm mất thời gian của lão sư và Tô ca.

Mộc Thanh chớp mắt nói.

– Đi nhanh một chút!

Nếu thật sự bảo đám người Mộc Thanh giống như tiểu hài tử, vậy thì không có khả năng. Không quan tâm là tuổi các cô ấy hiện tại vốn đã khá lớn, trong thời gian thực tập, các cô ấy còn thấy được tình cảnh như vậy, làm cho các cô ấy bắt đầu xúi giục Khương Mộ Chi và Tô Mộc.

Chỉ có điều, nói ra cũng thật đúng dịp. Trong buồng trên xe, thật sự chỉ có hai người Tô Mộc và Khương Mộ Chi. Nói đơn giản, trên đoạn đường này, hai người luôn yên tĩnh ở chung như vậy. Từ trước tới nay chưa từng ở chung với nam tử nào như vậy, Khương Mộ Chi nghĩ tới cảnh tượng gặp phải tối đó, mặt cảm giác nóng bừng. Không có người nào hiểu rõ ràng hơn cô. Nhưng vì có thói quen nói mớ và đạp chăn khi ngủ, cho nên nhiều năm như vậy, Khương Mộ Chi đều ngủ một mình.

Hiện tại bỗng nhiên phải ở chung với Tô Mộc, Khương Mộ Chi thật sự có hơi sợ.

– Tô Mộc, anh đừng nghe đám người Mộc Thanh nói bậy. Về phần nói tiền vé xe, tôi sẽ trả lại cho anh.

Khương Mộ Chi nói.

– Khương lão sư, nếu nói như cô thật sự không có ý nghĩa gì. Các cô ấy là học sinh của cô, lẽ nào không phải là bạn học của tôi sao? Nói thế nào hiện tại tôi cũng coi như là một thành viên trong đại học Yến Kinh, giúp đám người Mộc Thanh một tay thì thế nào?

Tô Mộc cười nói.

– Tùy anh!

Khương Mộ Chi nói.

– Vậy được. Khương lão sư, nếu như cô muốn chúng ta tâm sự, nói chuyện trời đất cũng không sao. Tuy nhiên tôi nghĩ chỉ sợ cô không có tâm tình nói chuyện phiếm. Nhìn cô có chút mệt mỏi. Dù sao phải mất một thời gian mới đến được kinh thành. Không bằng cô đi ngủ sớm một chút. Tôi làm xong việc rồi nói sau!

Tô Mộc nói.

– Anh phải làm việc sao?

Khương Mộ Chi không hiểu nói.

– Đúng vậy. Tôi phải nhanh chóng chỉnh đốn một vài tư liệu. Đoạn đường này, hẳn là bận rộn.

Tô Mộc nói.

– Tùy anh. Tôi xem tạp chí sẽ không cản trở anh.

Khương Mộ Chi nói.

– Tốt lắm!

Tô Mộc không có ý định tranh cãi với Khương Mộ Chi. Hắn thật sự phải làm việc. Trên có tài liệu của Bạch Dương, có thứ Tôn Tiền đưa cho. Hơn nữa hiện tại trong đầu Tô Mộc có một ấn tượng vĩ mô. Hắn đã biết làm sao để viết báo cáo về việc phát triển kinh tế ở thành phố Tân Khuyết này. Cho nên hắn muốn nhân lúc này, nhanh chóng sắp xếp viết ra. Nói như vậy, đợi tới khi đến được kinh thành, hẳn có thể làm gần xong.

Nói vậy, Tô Mộc cũng có thể an tâm rời khỏi thành phố Tân Khuyết.

Đừng nói Tô Mộc làm việc vẫn hết sức chăm chú, hoàn toàn không ý thức được, ở trước mắt, gần trong gang tấc, chính là một mỹ nữ như hoa như ngọc đang nằm. Thật ra đây cũng không phải là Tô Mộc không muốn, mà là không thể muốn. Khương Mộ Chi và Tô Mộc còn chưa đạt tới mức quan hệ thân mật như vậy. Nếu đùa giỡn như vậy, Tô Mộc khó tránh khỏi có phần quá mức ngả ngớn. Cho nên hắn tình nguyện đem hết tinh lực vùi đầu vào trong công việc.

Tô Mộc bắt đầu làm việc tới quên ăn quên ngủ.

Bên kia, Khương Mộ Chi lại không có cách nào tĩnh tâm. Khí tức nam tử đặc biệt trên người Tô Mộc đánh thẳng vào mũi cô, khiến cô cảm nhận sâu sắc. Từ trước tới nay cô chưa từng giống như hiện tại, cảm giác được một khí tức của đàn ông lại mãnh liệt và nóng bỏng như thế. Hơn nữa Tô Mộc làm việc, nhìn lại có mị lực như vậy.

Từ trước đến nay, bên cạnh Khương Mộ Chi cũng không thiếu nam tính, nhưng không có ai có thể khiến cô chung đụng lâu như vậy. Trong lúc nhất thời, cô nhìn Tô Mộc thần sắc có chút si mê.

Thật vất vả mới từ trong si mê tỉnh lại, bản thân Khương Mộ Chi cảm thấy rất xấu hổ.

– Khương Mộ Chi, mày chưa từng thấy qua người đàn ông nào tốt như thế nào? Tại sao có thể nhìn chằm chằm vào Tô Mộc như vậy? Lẽ nào mày không biết mày là nữ nhân sao? Nếu thật sự nhìn tiếp, sẽ nảy sinh hiểu lầm!

– Hiểu nhầm? Có thể có hiểu nhầm gì chứ? Dù sao đã bị đám người Mộc Thanh hiểu lầm, mình để cái hiểu lầm này tiếp tục là được. Dù sao mình không có vấn đề gì. Mình chính là như vậy. Mình chính là thích nhìn Tô Mộc chăm chú làm việc!

– Phi phi, Khương Mộ Chi mày có phải là đang phát tình hay không? Tại sao mày có thể miên man suy nghĩ những điều này? Lẽ nào mày thật sự quên Tô Mộc là sinh viên của mày sao? Mày là lão sư, sao có thể nảy sinh tình cảm đối với sinh viên của mình được?

– Tình yêu là ích kỷ. Chỉ cần có tình yêu, cần gì quan tâm nó có phải là tình yêu thầy trò hay không?



Khi những ý niệm này giống như từng con Ma Tước bắt đầu ở vang lên trong đầu Khương Mộ Chi, ngay trong bầu không khí như vậy, không ngờ cô đã từ từ chìm vào giấc ngủ. Sau khi Khương Mộ Chi ngủ, thần thái rất yên lặng. Trên mặt hiện vẻ ôn nhu. Hai tay đặt ở bên ngoài chăn, ngón tay thon dài nhỏ nhắn khiến người ta thấy động lòng người.

Trong lúc vô tình Tô Mộc nhìn sang thấy Khương Mộ Chi đã chìm vào giấc ngủ, khóe miệng không khỏi cong lên, mỉm cười, tiếp tục làm việc.

Cứ như vậy, gần ba giờ lặng lẽ biến mất. Ngoài cửa sổ, bầu trời đã sớm tối đen. Người trên đoàn tàu cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Dù thế nào, thân thể Tô Mộc cũng không phải là bằng sắt. Cho nên sau khi chỉnh đốn tài liệu xong, hắn cũng bắt đầu có chút mệt mỏi. Dù sao đêm qua hắn cũng ngủ không được ngon giấc. Cho nên Tô Mộc thu thập đồ thỏa đáng sau, liền trực tiếp nằm xuống giường, bắt đầu chuẩn bị ngủ.

Ai ngờ đúng lúc này, bên tai Tô Mộc đột nhiên truyền đến những tiếng động khe khẽ. Hắn theo bản năng nhìn qua, hai mắt chợt dừng lại tại một điểm.

Trời ạ, thế này thật quá dụ dỗ người!