Quan Bảng

Chương 1001: Chính nghĩa trị giá mấy lượng?




Người biết gốc rễ có thể làm cho ngươi bớt đi rất nhiều chuyện phiền toái không cần thiết, bên cạnh có người đi theo và bên cạnh không có ai, rất hiển nhiên cái đầu phải có ưu thế hơn. Đây là sự thật không ai có thể phủ nhận.

Giống như hiện tại!

Nếu thành phố Tân Khuyết là trạm đầu tiên Tô Mộc lựa chọn khảo sát, mà Phong Ký lại làm việc ở đây thời gian rất dài, chính yếu nhất chính là, hắn còn người trong thể chế, cho nên rất nhiều chuyện chỉ cần Tô Mộc muốn biết, luôn có thể hỏi hắn. Dĩ nhiên trước đó, Tô Mộc sẽ không nói ra thân phận của mình.

Ở đây không liên quan đến cái gọi là thẳng thắng hay không thẳng thắng, mà bởi vì Tô Mộc phải tạm thời giữ bí mật.

– Nói như vậy cậu cũng gặp qua một số bạn học của chúng ta rồi! Nhâm Lập Quyên, Cổ Thần thật sự đi cùng nhau, hai người bọn họ đúng là không dễ dàng, giỏi hơn tôi nhiều. Thật tôi rất hâm mộ bọn họ, nhớ năm đó nếu như không phải vì trong nhà không đồng ý, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ Tiểu Vi. Nhưng bây giờ nói ra những thứ này đã không còn ý nghĩa gì nữa, thật sự là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!

Rất hiển nhiên Phong Ký đã uống nhiều rượu, nói chuyện cũng không có bao nhiêu cố kỵ.

– Đúng vậy, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh! Nhưng hiện tại cậu đang làm cái gì? Chuyện Tư Mẫn nói vừa rồi là thế nào? Hai người làm sao lại quen nhau? Nhìn vẻ mặt hai người, hình như rất không xứng.

Tô Mộc hỏi.

– Đừng nhắc đến nữa, nhắc tới lại làm tôi chán ghét. Có lẽ cậu còn chưa biết, mẹ tôi là một lãnh đạo của thành phố Tân Khuyết, không lớn cũng không nhỏ, là một khoa trưởng của phòng giám sát thị ủy chúng tôi. Nhiều năm như vậy vẫn chỉ là cấp chính khoa. Mặc dù chỉ là cấp khoa, nhưng ông ngoại nhà tôi cũng coi như không tệ, ở thành phố Tân Khuyết vẫn có chút quyền nói chuyện. Bởi vì ông ngoại tôi trước kia chính là thị trưởng của thành phố Tân Khuyết. Mặc dù nói đã nhiều năm như vậy, quyền nói chuyện của ông ngoại cũng giảm bớt không ít, nhưng dù sao năm đó vẫn lưu lại nhân mạch. Nếu làm việc, ông ngoại vẫn có tiếng nói.

Còn cha Tư Mẫn là ai? Đó là thư ký của ông ngoại tôi trước kia, sau này không biết bởi vì sao lại từ chức đi buôn bán. Dựa vào đầu óc thông minh, phát triển Tân Duệ thành tập đoàn hiện tại, trở thành một xí nghiệp minh tinh rất nổi danh của thành phố Tân Khuyết. Dĩ nhiên khi Tân Duệ còn chưa phát triển mạnh mẽ như hiện tại, cha của Tư Mẫn đã đồng ý hôn sự giữa tôi và Tư Mẫn. Cũng bởi vì ban đầu đáp ứng hôn sự này, cho nên Tư Mẫn mới trở thành vị hôn thê của tôi, còn cha của Tư Mẫn cũng dựa vào quan hệ của ông ngoại, mới có thể phát triển nhanh như vậy.

Phong Ký nói.

– Nói tiếp đi, trong chuyện này hẳn còn có uẩn khúc gì?

Tô Mộc cười nói.

– Dĩ nhiên còn có uẩn khúc, nếu không có uẩn khúc, làm sao có thể trở thành như vậy? Tôi làm sao cũng không nghĩ tới, Tư Mẫn là một nữ nhân nịnh nọt. Trước kia đối với tôi là muốn gì được đó. Hiện tại thì ngược lại, thấy ông ngoại tôi dần mất đi quyền lực, thấy mẹ tôi cũng không có tiền đồ phát triển, nhất là thấy tôi gần đây lại bị ngưng chức, cho nên ngày nào cũng tìm tôi gây phiên phức. Tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, nếu như không phải suy nghĩ đến chuyện chia tay với Tư Mẫn sẽ làm ông ngoại tôi đau lòng. Tôi đã sớm chia tay với nàng rồi.

Phong Ký lại rót rượu.

Là như vậy!

Tô Mộc mỉm cười nói:

– Tại sao cậu lại bị tạm thời cách chức? Sau khi tốt nghiệp cậu cũng tiến vào thể chế sao?

– Đúng vậy, tôi dựa vào quan hệ ông ngoại tôi trước kia lưu lại, sau khi tốt nghiệp thông qua tham gia cuộc thi công vụ, tiến vào cục Giám sát chất lượng kỹ thuật thành phố Tân Khuyết, chính là cục Giám chất. Nhưng nửa tháng trước, tôi bị ngưng chức, rất nhanh cũng sẽ bị lột chức.

Phong Ký bất đắc dĩ nói.

– Tại sao?

Tô Mộc hỏi.

– Tại sao? Cậu hỏi là đúng rồi, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, đó chính là tôi bị coi thường! Tôi không nên dùng lòng chính nghĩa, công khai đề xuất ý kiến với lãnh đạo cục Giám chất, công khai phản đối quyết định cục Giám chất thành phố sửa đổi tòa nhà hành chính mới! Cậu không biết, tòa nhà của cục Giám chất xây dựng rất xa hoa rất hoành tráng, cậu nói chỉ là một cục Giám chất, có cần thiết tu sửa như vậy hay không? Quy mô của cục Giám chất không thua kém khách sạn năm sao bao nhiêu.

Phong Ký nói đến đây, càng cảm giác trong lòng biệt khuất.

– Cậu nói xem, Tô Mộc, tòa nhà cục Giám chất lúc trước cũng không phải không ở được, tại sao muốn bán đi xây dựng một tòa nhà mới? Hơn nữa cậu không biết, trong quá trình xây dựng, cục Giám chất còn giao cho các phòng nhiệm vụ, kêu bọn họ đến các xí nghiệp trong thành phố tiến hành hoá duyên. Nếu ai không nể mặt, chờ đợi bọn họ chính là kết quả bị thu thập. Xí nghiệp lớn phải bỏ ra trên trăm vạn tiền phạt, xí nghiệp nhỏ cũng phải lấy ra mười mấy vạn mới có thể không có chuyện gì. Nếu không, cục Giám chất sẽ tiến hành giám sát xét duyệt sản phẩm của bọn họ không hạn chế. Tôi nói cho cậu biết, tòa nhà của cục Giám chất chính là dựa vào số tiền này mà tạo dựng lên!

Khi Tô Mộc nghe đến đó, ánh mắt đột nhiên căng thẳng.

Làm chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, lần này Tô Mộc xuống chính là nghe theo mệnh lệnh của Trịnh Vấn Tri. Ngoại trừ quan tâm đến vấn đề kinh tế, nếu gặp phải chuyện giống như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên. Không trở thành chủ nhiệm phòng giám sát, Tô Mộc dĩ nhiên cũng sẽ không xen vào. Nhưng hiện tại nếu đã trở thành, nhất định phải nắm rõ những chuyện này. Tô Mộc chuẩn bị chỉ cần phát hiện chuyện gì, hắn cũng sẽ lưu ý, lập thành hồ sơ, tiến hành theo dõi điều tra bất cứ lúc nào.

Dĩ nhiên những thứ này để sau hãy nói, hiện tại Tô Mộc, chính là nghĩ đến Phong Ký vẫn giống như trước đây, cho dù ở trong quan trường, cũng không đánh mất bản chất con người của hắn. Anh nói xem chuyện này dựa vào chính nghĩa là có thể giải quyết rất nhiều chuyện sao? Phải biết rằng dưới tình huống cao tầng của cục Giám chất thành phố cũng ngầm đồng ý, người ta còn không tạm thời cách chức anh?

Chưa lập tức cách chức anh, sợ rằng bởi vì cố kỵ bên phía ông ngoại anh.

Nhưng càng như vậy, Tô Mộc càng thích.

Nếu Phong Ký là một người lão luyện trên quan trường, như vậy lúc này hắn cũng không có tư cách ngồi đây nói chuyện với Tô Mộc. Bạn học cũ thì sao? Chí bất đồng đường không hợp thì làm sao có thể hàn huyên?

Chỉ không ngờ, mẹ của Phong Ký lại làm ở phòng giám sát thị ủy. Ở thành phố địa cấp giống như thành phố Tân Khuyết, phòng giám sát thị ủy là cơ cấu cấp phó phòng, chủ nhiệm phòng giám sát là cấp phó phòng, mẹ của Phong Ký có thể trở thành cấp chính khoa đích xác là không tệ. Nhưng phải biết rằng ông ngoại hắn trước kia là thị trưởng, cho nên mẹ của Phong Ký không trở thành cấp phó phòng, thậm chí cũng không trở thành chủ nhiệm phòng giám sát thị ủy, thật ra khiến Tô Mộc có chút bất ngờ.

Phòng giám sát thị ủy hay là phòng giám sát tỉnh ủy, đừng thấy nghe như rất lợi hại, giám sát, thật là có bao nhiêu quyền lực. Nhưng phải biết rằng chỉ cần là vụ án trải qua phòng giám sát chính thức tiến hành điều tra, tất cả đều phải trải qua thị ủy hoặc là văn phòng thị ủy, tỉnh ủy hoặc là văn phòng tỉnh ủy nghiên cứu quyết định. Dưới tình huống như thế, hiện tại Tô Mộc có đủ quyền lực hành sử giám sát lại lộ ra vẻ có chút khác loại.

Không có cách nào, ai bảo Tô Mộc nhận Thượng phương bảo kiếm của Trịnh Vấn Tri xuống đây!

So với tình huống cá nhân của Phong Ký, Tô Mộc hiện tại quan tâm hơn chính là tòa nhà của cục Giám chất thật sự có cần khoa trương như vậy hay không? Phải biết rằng nếu như Phong Ký nói thật, như vậy tình huống bên trong thật sự rất nghiêm trọng.

Bất kể là cục Giám chất thành phố, hay là chính quyền thị ủy thành phố Tân Khuyết cũng sẽ gánh chịu trách nhiệm.

– Phong Ký, cậu thật sự có thể xác định chuyện xây dựng tòa nhà cục Giám chất không tuân theo quy định không?

Tô Mộc hỏi.

– Dĩ nhiên dám xác định, điểm này còn không dám xác định tôi còn có thể nói được gì nữa, hơn nữa cần tôi xác định sao? Tòa nhà còn nằm đó, cậu có thể đến đó mà nhìn. Có cần thiết xây thành như vậy không? Thật sự là lãng phí ngân sách quốc gia! Được rồi, nói những thứ này với cậu, cậu lại cho rằng tôi đang giả bộ, không cần thiết nói những thứ này với cậu, tôi cũng không quản được chuyện này rồi, cuối cùng lại biến thành tạm thời bị cách chức. Nếu kéo cậu liên lụy vào, tôi còn không đau lòng đến chết. Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, nào, chúng ta uống rượu, tiếp tục uống rượu. Đợi đến khi uống thống khoái, tôi sẽ dẫn cậu đi hát, hát luôn một đêm. Huynh đệ tới đây, tôi vui lắm!

Phong Ký nói.

– Được!

Tô Mộc không tiếp tục hỏi nhiều nữa.

Khi bọn hắn ăn uống xong, đi ra ngoài, Phong Ký đột nhiên nhận được một cú điện thoại, là mẹ hắn gọi tới, có lẽ bởi vì thái độ hôm nay của Tư Mẫn, thật sự khiến cho Phong Ký cảm thấy nhục nhã, cho nên bây giờ hắn cũng không có bao nhiêu ý tôn kính với mẹ hắn.

– Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, con và Tư Mẫn không hợp nhau, mẹ đừng cố gắng gán ghép chúng con nữa. Lúc trước là bọn họ muốn lợi dụng chúng ta, cho nên mới phải nịnh bợ như vậy. Hiện tại nhà chúng ta xuống dốc rồi, cũng không cần thiết dựa vào bọn họ mới có thể tiếp tục xen lẫn? Dù sao con đã nói là không thích Tư Mẫn, nếu như các người còn xem là con trai thì sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa!

Phong Ký ngắt điện thoại, nói với Tô Mộc:

– Huynh đệ, thấy tôi bất hạnh thế nào chưa, chúng ta tiếp tục tìm một chỗ, uống tiếp đi!