Quần Áo Xốc Xếch

Chương 34: Tiện nhân độc ác




“Người đàn ông tôi đã nhìn trúng thì bất kể là ai cũng đừng hòng cướp đi.” Niệm An gằn từng chữ, ngồi xuống bên cạnh Từ Na, “Còn nữa, cô có thời gian tìm cách đối phó tôi, không bằng quan tâm tới Mộ Tình nhiều thêm.Có lúc tôi rất thông cảm với con bé, cô là người thân duy nhất của con bé, đáng tiếc cô chỉ xem con bé như một công cụ.”

Từ Na nhếch môi nở nụ cười: “Cô nói điều gì cũng cần phải có chứng cớ, tôi chẳng làm điều gì sai tại sao phải nghe cô chỉ trích, thật sự rất oan khuất.” Cô ta nhìn thấy đám người đang tránh ở cửa phòng bệnh, không dám thể hiện nét mặt không vui hoặc nổi giận, sợ bị nhìn thấu, càng không dám làm gì người phụ nữ đang từng bước tiến lại gần.Mấy ngày nay trong lúc đi lại, cô ta phát hiện ra trong bệnh viện đều là những người đàn ông mặt không biến sắc, chỉ cần cô ta đến gần phòng bệnh của Thẩm Niệm An một bước, sẽ có người tới ngăn cô ta lại.

Đây là kiệt tác của ai cũng có thể nghĩ ra.

Nghe nói Thẩm Niệm An mang thai, cho nên anh mới khẩn trương vô cùng.Bởi vì đứa con đầu tiên sao? Thật không dễ dàng.Hơn bốn mươi tuổi mới có con, cũng có thể hiểu được là khá hiếm lạ.Bởi vì anh hiếm muộn, cho nên sao Từ Na có thể dễ dàng chạm vào.Cô ta không ngu ngốc, nếu tự tay mình làm hại đứa nhỏ, Mộ Hữu Thành tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, đến lúc đó chỉ nhận được sự chán ghét từ anh.Từ Na nghĩ: đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Thẩm Niệm An dám một thân một mình xuất hiện trước mặt cô ta.

Không có được sẽ mãi gây rối, có được rồi sẽ không bao giờ sợ hãi.Một lời trúng đích.

Niệm An lấy vài tấm hình từ trong túi xách của mình ra, đặt trên bàn đẩy tới.

Trong hình có hai người phụ nữ, một là Từ Na, một là bà Tiêu.Từ Na xem từng tấm, tốc độ càng ngày càng nhanh, trong tấm hình có hai người bọn họ thì cũng không nói lên được điều gì, nhưng thời gian phía trên....Từ Na giật mình phát hiện, từ lúc bà Tiêu vừa về nước, lần đầu tiên hai người gặp nhau....Điều này cho thấy Thẩm Niệm An đã để mắt tới mình và bà Tiêu từ lâu? Thật sự cô có thể giả bộ, trong thời gian này cũng không để lộ ra dáng vẻ gì, hóa ra là cô đã bị lừa! Chỉ điểm này thôi đã khiến Từ Na đủ thất bại rồi.

Cô ta trầm mặc, suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: “Mấy tấm hình này của cô nói lên được cái gì?”

Niệm An cười, phong cách vừa quyến rũ vừa khinh miệt mà người bình thường chưa từng thấy qua: “Cô vẫn chưa hiểu sao? Tôi cho rằng cô là người thông minh, mỗi lần cô gặp bà Tiêu cũng phải cẩn thận chứ.Nhưng mà cho dù cẩn thận hơn nữa thì sao chứ, cô nghĩ xem nếu tôi cho Hữu Thành xem những tấm hình này, anh ấy sẽ phản ứng thế nào?”

Từ Na cũng không sợ bị dọa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Thì sao? Cho dù biết tôi và bà Tiêu có quen biết thì thế nào? Bạn bè gặp nhau một lần thì có vấn đề sao? Ngược lại tôi thật sự muốn hỏi cô một câu, cô tìm người chụp những tấm ảnh này nhằm mục đích gì? Hay chỉ đơn thuần là cảm thấy hứng thú với tôi và bà Tiêu? Tôi có thể kiện cô về tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác!”

Quả nhiên là một người phụ nữ lợi hại, lúc này vẫn còn có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

Niệm An không nóng vội, hiện giờ cô vẫn còn nhiều thời gian hàn huyên với cô ta, cô đã bảo Lão Mộ tới phía nam thành phố mua bánh, tới phía tây mua canh cá trích đậu hũ…, không được nhờ người khác, muốn xem thành ý của anh.Cô tin với công phu của Lão Mộ muốn mua hết những đồ này ít nhất cũng phải mất nửa ngày, mà anh muốn thể hiện thành ý thì càng phải lãng phí thời gian, phải biết rằng phải hao tổn tâm tư mới có thể ăn ngon.

Nghĩ tới đây, Niệm An cười trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên: “Trước khi tới gặp cô, tôi đã gặp bà Tiêu.Hình như lá gan của bà ta không lớn bằng của cô, tôi chỉ vừa mới lấy mấy cái ảnh ra bà ta đã....”

“Không thể nào!” Từ Na trả lời kiên định, nhưng trong lòng lại hơi lo lắng: bà Tiêu căn bản không biết chuyện gì, cũng không phải người thông minh, hơn nữa dễ bị người khác xúi giục, nếu không cô ta đã không thể lợi dụng bà ta.Bà ta thật sự đã nói ra? Hay đây chỉ là một chiêu của Thẩm Niệm An? Từ Na có khuynh hướng thiên về đáp án sau.

Nếu không có chứng cứ nào trực tiếp chứng tỏ sự tình bại lộ, Từ Na sẽ không thừa nhận.Đây chính là kinh nghiệm nhiều năm mà cô ta tổng kết được, rất nhiều người đã bị hủy hoại trên chính đôi tay của mình, mà cô ta thì sẽ không như vậy!

“Xem ra là cô không muốn nói thật với tôi.Vậy tôi cũng xin thể hiện một chút thành ý.Nếu cô muốn thuê người đánh người khác, vậy thì sao vẫn chưa chuyển khoản cho người ta? Là cô không có tiền? Hay đơn giản là ghi nợ? Đây cũng không phải là một thói quen tốt, nên nhớ rằng con thỏ lúc tức giận cũng sẽ cắn người, hơn nữa nghề của bọn họ là đánh đấm....” Niệm An giơ nắm đấm lắc lắc trước mặt Từ Na, “Nếu bọn họ tìm tới cô, không chừng còn thưởng cho cô ba đấm vài đá, có thể bọn họ vẫn chưa thể nguôi cơn giận, trực tiếp phơi bày tội lỗi của cô ra ngoài ánh sáng....Mặc dù làm vậy là trái với đạo đức nghề nghiệp của bọn họ, nhưng ai bảo bọn họ gặp phải bà chủ vô lương tâm.Phải rồi, chị Từ Na à, không biết tội cố ý đả thương người bị phạt tù bao nhiêu năm nhỉ? Cho dù nói thế nào thì ít nhất cũng phải lấy năm để tính.Hiện tại chị ba mươi tám tuổi đúng không? Nếu vào tù dạo chơi mấy năm thì sẽ có dáng vẻ như thế nào? Những chuyện trong tù chắc chị cũng có thể tưởng tượng được chứ, các chị em trong đó sẽ chăm sóc tốt người mới, chờ sau khi chị ra tù không chừng còn ‘thay da đổi thịt’....”

Những lời đùa giỡn của Niệm An khiến Từ Na tức nghẹn bụng, cô ta đứng phắt dậy: “Đủ rồi! Thẩm tiểu thư, nếu như cô tới đây để uy hiếp tôi, thì tôi có thể nói cho cô biết là không có ích gì đâu! Cô cho rằng tôi lớn hơn cô vài chục năm là sống vô ích sao? Có bản lĩnh thì cô thử tiết lộ chuyện này ra ngoài xem.Đúng vậy đó, là tôi thuê người đánh cô, tôi vốn là muốn cho cô một bài học, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến con gái ruột thịt của tôi bị thương nặng.Như vậy thì đã sao? Cô nên biết rõ anh rể tôi áy náy thế nào với chị ruột tôi, cho nên cho dù tôi có phạm tội, chỉ cần không phải là tội ác tày trời, anh ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi.Nếu cô muốn giữ những thứ này, cô cảm thấy anh ấy sẽ mặc kệ sao?”

“Ha ha....” Niệm An nhẹ giọng nở nụ cười, “Sớm nói như vậy thì tốt rồi, quanh co nhiều làm gì.”

Cô đứng dậy, nụ cười trên mặt thu lại một chút: “Cho nên, từ trước tới giờ cô đều dựa vào sự áy náy của anh ấy đối với chị cô sao? Cho nên....cô lợi dụng tính cách trọng tình trọng nghĩa của anh ấy để có được thứ cô muốn sao? Cho nên cô yên tâm giao Tình Tình cho anh ấy, tiện thể lợi dụng Tình Tình đuổi hết đối thủ cạnh tranh của cô vì cô sao? Cho dù có người phát hiện ra, cô cũng có thể nói rằng tuổi Tình Tình còn nhỏ, con bé không hiểu chuyện? Tôi đã từng không hiểu, Hữu Thành là một người ôn hòa, tại sao Tình Tình ở cùng với anh ấy lại có tính cách bốc đồng như vậy? Sau khi tiếp xúc với cô tôi mới hiểu, hóa ra là như vậy....Cô cũng thật là lợi hại.”

Lúc nói xong câu này, dường như cô nghiến chặt răng.

Niệm An đã từng cho rằng, bởi vì Tình Tình thiếu tình thương của mẹ cho nên mới phản nghịch như vậy, nhưng lần đó cô tới quán bar, nghe Tình Tình kể chuyện ở Mỹ, cô nói chủ yếu là về bạn học, rất ít khi nhắc tới Từ Na.Nếu như vậy chưa thể nói rõ được điều gì, vậy thì sau khi Từ Na trở về nước, Tình Tình càng tùy hứng hơn, điều này giải thích thế nào đây? Đúng vậy, đứa nhỏ này quả thật hơi mắc bệnh công chúa, Hữu Thành quả thật quá nuông chiều cô bé, nhưng phải trái thế nào chẳng lẽ anh không rõ....Có người sau lưng chỉ điểm Tình Tình, mượn tay cô bé làm việc....

Mà người được chọn không phải rõ ràng vậy sao?

Lúc này gương mặt của Từ Na khá khó coi, cô ta bưng chén nước lên uống một hớp, tay run rẩy.Vì uống hơi vội cho nên cô ta bị sặc, nhưng cũng lấy lại tinh thần rất nhanh.

Cô ta nói: “Cô thông minh hơn so với suy nghĩ của tôi.Chỉ là tôi không hiểu rốt cuộc thì hôm nay cô tới đây tìm tôi làm gì? Nói cho tôi biết là cô đã phát hiện ra? Sau đó thì sao?”

Niệm An không thể không chắp tay nể phục người phụ nữ trước mặt này, bị lộ chân tướng mà cô ta còn có thể nhẹ nhàng linh hoạt hỏi ngược lại đối phương một câu “sau đó thì sao?”.Mẹ nó, rốt cuộc cô ta có biết cái gì là đúng là sai hay không? Chẳng lẽ bị người ta phát hiện, cô ta không hối hận, cũng không xấu hổ hay sao?

Ti tiện như cô ta thì thiên hạ vô địch rồi.Không thể không thừa nhận điều này.

Niệm An đứng dậy: “Những hình kia đúng là không thể chứng minh được cái gì, quên nói cho cô biết, mấy người mà cô thuê rất có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ có bị đánh tàn nhẫn như thế nào cũng không chịu cung cấp thông tin về cô, vừa rồi là tôi bịa ra.Tôi chỉ là muốn nghe chính miệng cô thừa nhận mà thôi, chỉ đơn giản vậy thôi.Ừ mà, hoặc là tôi sẽ thấy có thể dùng có chỗ khác, ta sẽ từ từ suy tính.”

Cô phất tay rời khỏi phòng bệnh, sau khi mở cửa cô nghiêng đầu nói: “Lợi dụng người khác cũng được, nhưng Mộ Tình, con bé là đứa trẻ mà cô đã mang nặng đẻ đau mười tháng, cô bớt lợi dụng con bé sẽ chết sao?”

Sau khi đóng cửa lại, Niệm An thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô liếc thấy Mộ Tình quấn đầy băng nằm trên giường, khóe mắt còn vương nước mắt, nếu không phải cô nhìn nhầm, tay Mộ Tình còn khẽ cử động.Ban đầu cô không định nói gì quan trọng, nhưng câu vừa rồi là cô đặc biệt chuẩn bị vì Mộ Tình.

Để người ngoài phải nhắc mẹ ruột đối xử tốt với cô bé một chút, đây là chuyện nực cười đến mức nào?

Cho tới bây giờ Niệm An vẫn không cảm thấy mình là người lương thiện, nhất là đối với những người có ý định làm tổn thương mình, cô vẫn luôn chuẩn bị dao phòng thân.Đối với Mộ Tình, cô chỉ có thể nói rất lấy làm tiếc, không nói xin lỗi.Mộ Tình đã trưởng thành, nếu vẫn không có năng lực độc lập phán đoán chuyện tốt xấu, vậy thì cô bé phải trả giá cao mà thôi.

Về phần Từ Na, trên tay Niệm An đúng thật là không có chứng cớ để pháp luật trừng phạt cô ta, nhưng Niệm An nghĩ rằng vừa rồi cô đã cho cô ta một bài học.Đây chính là lý do vì sao cô trực tiếp tới phòng bệnh của Mộ Tình tìm Từ Na nói chuyện.

Cách đây mấy tiếng, cô tới tìm bác sĩ, bác sĩ nói tình trạng của Mộ Tình khôi phục không tệ, có thể tỉnh lại rất nhanh....

Niệm An nghĩ vận may của mình thật tốt, cô vuốt bụng lặng lẽ nói: “Bảo bảo, con phải nhớ: người không đụng ta, ta không đụng người; nếu người đụng ta, ta nhất định phải trả lại người.Một lần thiện lương sẽ chỉ khiến mình bị thương.”

Sau khi trở lại phòng bệnh, Lão Mộ đã đợi cô.Anh sắp xếp thức ăn thành một hàng, vừa thấy Niệm An đi vào, anh cũng không hỏi cô vừa đi đâu về, chỉ cười nói: “Mau tới ăn cho nóng.”

Canh cá trích đậu hũ còn bốc khói trắng, thơm nức mũi, đậu hũ trắng noãn, canh cá đậm đà, xem ra cực kỳ ngon.

Niệm An cười, cô nhìn Lão Mộ nói: “Không hỏi xem vừa rồi em đi đâu sao?”

Lão Mộ bước ba bước ôm cô vào trong ngực: “Ngốc nghếch, sao lại khóc?”

Niệm An sờ sờ mặt mình, ướt thật.Chẳng nhẽ cô cũng học được chiêu dùng nước mắt để đàn ông động lòng sao? Khóe miệng cô cong lên: “Vừa rồi em ra ngoài đi dạo hai vòng, em đang nghĩ, nếu anh không tìm được em, liệu anh có sốt ruột hay không, cuối cùng trở về thấy anh chẳng sao cả, thật khiến em đau lòng....”

Nghe lời của mình, Niệm An cũng không nhịn được cười chính mình.