Quần Áo Xốc Xếch

Chương 17: Người thần bí




Mộ Hữu Thành vận dụng tất cả các mối quan hệ, mất một tuần để tra rõ nguồn gốc mọi chuyện.

Khi anh ngồi trong phòng làm việc liếc nhìn kết quả điều tra được, nhưng càng xem anh càng nhíu mày, vẫn không thể tin được, vẫn phải gọi điện thoại tới nơi tra được tin tức xác nhận lại.

Kết quả, không hề nhầm lẫn.Anh dựa lưng vào ghế xoay, mấy ngày nay trên tay đều cầm một điếu thuốc. Anh hút thuốc lá, từ ngày ở cùng với Niệm An anh không hút nữa, người ta nói “uống rượu tiêu sầu càng sầu hơn”, hút thuốc thì sao?

Lúc tàn thuốc đã cháy tới đầu lọc, anh dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhìn đốm lửa bị dập tắt, cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lại một làn khói trắng trong không khí, giống như âm hồn không tan.

Anh đứng dậy, định ra cửa.Nhưng xuất hiện trước cửa là trợ lý Trần đang cầm một tờ báo chuẩn bị đi vào, trước sau như một vẫn là vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Tổng giám đốc Mộ, tin tức mới nhất ngày hôm nay, Tiêu thị cùng một người bí ẩn chung vốn sáng lập một trung tâm mua sắm chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ, đến lúc đó có thể sẽ hợp tác với mấy nhà cung cấp mặt hàng cao cấp trong nước.Đương nhiên Tiêu thị cũng có thể bắt đầu sản xuất sản phẩm của riêng họ.”

Mộ Hữu Thành để áo khoác xuống, hỏi: “Có thể điều ra được thân phận của người bí ẩn kia không?”

Trợ lý Trần lắc đầu: “Không thể xác định, nhưng có thể loại trừ khả năng, vừa rồi tôi đã liên lạc với mấy nhà cung cấp hàng cao cấp, không thấy điều gì khác thường.Hiện giờ có hai khả năng: một là doanh nghiệp nước ngoài, dù sao người phụ trách hạng mục này là tổng giám đốc Tiêu từ Mỹ trở về, rất có thể đã sớm thỏa thuận với nhà đầu tư bên Mỹ; thứ hai là doanh nghiệp trong nước, cái này không chắc lắm, nghe nói gần đây hành tung của Tổng giám đốc Tiêu bí ẩn, không biết anh ta đã gặp những ai.”

Mộ Hữu Thành trầm tư mấy giây, sau đó trấn định mở miệng: “Bảo phòng chiến lược xem xét xem có khả năng hợp tác với Tiêu thị hay không, nếu có khả năng thì bảo phòng kế hoạch làm một bản dự thảo hợp đồng, sáng mai đưa cho tôi.”

Trợ lý Trần định mở miệng, cuối cùng vẫn là do dự nuốt xuống: “Vâng!”

Tổng giám đốc Mộ ra lệnh như thép, không cho phép nghi ngờ, chỉ cho phép phục tùng.

Mấy ngày nay Tiêu Thần bên này cũng bị điện thoại gọi đến tới tấp, khắp nơi đều suy đoán Tiêu Thần hợp tác với ai, sau lại thấy có nhiều hạng mục thay đổi.Bởi vì thị trường trang sức cao cấp đã được hình thành, trong đó Mộ thị chiếm đại đa số, 33% thị trường, trung tâm mua sắm của Tiêu thị rốt cuộc có quy mô lớn như thế nào? Thế lực mới sẽ xuất hiện, phá vỡ thế độc quyền, lại hợp tác cùng Mộ thị, chiếm được bao nhiêu thị trường đây?

Tất cả đều như một ẩn số, đáp án chính là người bí ẩn hợp tác cùng với Tiêu Thần.

Mà giờ phút này trong căn hộ riêng của Tiêu Thần lại xuất hiện một chuyện mà không ai có thể tưởng tượng được – chi tiết bên dưới.

Bên ngoài ầm ĩ tung trời, còn bên trong anh vẫn đang nghiên cứu xem nên cho vào nồi mỳ ba hay bốn quả trứng gà, phải cho vào bao nhiêu hành thơm, mùi vị đủ mặn hay chưa....Đây là vấn đề gia đình.

Dĩ nhiên anh không nói chuyện với không khí, trả lời anh là một người phụ nữ đang nằm dài trên ghế sofag trong phòng khách, tóc dài buông xuống, khuôn mặt hơi tái nhợt, trong tay cầm điều khiển ti vi.Không biết trên đó đang chiếu tiết mục gì, chỉ biết tiếng ti vi rất nhỏ, tiếng từ trong phòng bếp truyền ra còn lớn hơn.Cô bình tĩnh đáp lại: “Tùy anh, em không kén ăn.”

Không sai, cô gái này chính là Thẩm Niệm An.Hôm đó sau khi trở về từ bãi biển, Tiêu Thần hỏi cô có muốn đến nhà anh không, Niệm An cũng không phản đối.Niệm An cũng chỉ ở trong căn hộ đó, mà Tiêu Thần ở trong công ty, mỗi khi tan việc anh lại cùng Niệm An ăn cơm, ăn cơm dọn dẹp xong xuôi xem TV một lát rồi lại rời đi.

Rất nhanh một mùi hương của trứng, của hành, của rau mùi đập vào mũi, Niệm An để điều khiển ti vi xuống, yên lặng ngồi bên bàn trà, chờ Tiêu Thần dùng găng tay bưng một bát tô tới.Anh thổi mấy cái hành lá đã cắt nhỏ, cười nói: “Nếm thử một chút, lần đầu tiên anh làm, hoan nghênh nêu ý kiến, dù sao anh dám cam đoan là vô cùng ngon.”

Nhận lấy đôi đũa, Niệm An gắp một gắp, hút một cái vào trong miệng, nhai, rồi nhíu mày.

“Thế nào? Không ngon sao? Không phải chứ, vừa rồi anh đã thử một chút, không có vấn đề gì mà.” Tiêu Thần tự nhiên đoạt lấy đôi đũa của cô niếm thử một miếng, “Cũng ngon mà, sao em lại....”

Chân mày Niệm An giãn ra, cười: “Ừ, ngon.”

Tiêu Thần bất đắc dĩ: “Cô nhóc xấu xa, dám lừa anh!” Nói xong cầm đũa đánh tới, đáng tiếc nước canh đã văng lên mặt Niệm An, anh buồn cười cũng không muốn động thủ nữa.

Đến khi Niệm An từ toilet ra ngoài, Tiêu Thần đã ăn hết hơn một nửa, chỉ để lại mấy thìa canh cùng mấy sợi mỳ vụn vặt, vô cùng nhiệt tình nói: “Ăn nốt đi, anh không giành với em nữa, chỗ này đều để lại cho em.”

Niệm An lặng lẽ sờ đầu anh một cái: “Thật khách sáo!” Động tác của cô giống như đang vuốt ve thú cưng nuôi trong nhà.

Tiêu Thần ném trả một câu: “Người phụ nữ này, càng ngày càng quá đáng!” Lúc anh rên lên như vậy, Niệm An vò mớ tóc trên đầu anh, không chút lưu tình.

Nhìn mái tóc rối tung của Tiêu Thần, Niệm An cười: “Thật đẹp trai.” Nói xong cũng bắt đầu ăn mì, không thể không nói thầy giỏi trò cũng giỏi.Mấy ngày nay có Thẩm Niệm An chỉ đạo, Tiêu Thần cậu chủ Tiêu cũng có thể tự mình nấu được một bữa cơm, hơn nữa mùi vị cũng không tệ lắm.

Thừa dịp trong lúc cô ăn mì, Tiêu Thần lấy một bản kế hoạch ra, vứt xuống bàn trà, nói: “Lát nữa em xem một chút, là người trong công ty làm, anh xem xong rồi, nếu em cảm thấy không có vấn đề gì, chúng ta tìm thời gian ký hợp đồng.”

Niệm An vừa ăn, vừa lật xem, cô xem rất cẩn thận, lật từng tờ từng tờ.Thỉnh thoảng đôi mày thanh tú nhíu lại, sau đó lấy móng tay di một đường, hỏi Tiêu Thần.Tiêu Thần cứ tưởng cô là người ngoài ngành, nhưng vấn đề là anh không dám xem nhẹ cô, bởi vì cô hỏi anh năm vấn đề, trong đó có ba vấn đề anh không trả lời được, mà ngay chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.

Sau khi hỏi xong, Tiêu Thần ném luôn bản kế hoạch vào trong thùng rác, tức giận nói: “Bọn người này nhận tiền rồi còn mặc kệ công việc, gây ra đống ngổn ngang này còn đổ lỗi cho Tiêu thị!”

Niệm An lướt nhìn anh một cái, đồng thời cũng ăn xong mì: “Thật ra bản kế hoạch đó cũng không tệ, chỉ là còn có thể tốt hơn.Nếu em quyết định muốn đầu tư với anh, vậy thì phải làm cho hạng mục này trở thành cực phẩm.” Nói xong đẩy bát đũa đến trước mặt anh, “Đi rửa bát đi, một lát nữa em sẽ bàn chi tiết với anh về bản hợp đồng.”

Tiêu Thần vẫn không nhúc nhích, anh hơi giật mình nhìn Niệm An một lát: “Cô nhóc, sao em lại biết những chuyện này? Nghề của em cũng không phải là quản lý, chưa kể em cũng không có kinh nghiệm ở lĩnh vực này, những sao có thể phát hiện vấn đề này?”

Niệm An cười: “Trước khi quyết định hợp tác với anh em có học qua một chút, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất.”

Về chuyện Tiêu Thần cùng Thẩm Niệm An hợp tác, là lúc hai người từ bãi biển trở về, Niệm An chợt nhớ gần đây Tiêu Thần phụ trách hạng mục gì đó, cô đưa ra một số ý kiến của mình.Sau khi Tiêu Thần nghe, cô lại đột nhiên nói một câu: “Nếu vậy, vốn đầu tư ban đầu của anh có thể chưa đủ, vừa lúc trong tay em còn có một khoản tiền....”

Khi đó Tiêu Thần mới hiểu được tại sao Niệm An lại đồng ý cùng anh ra ngoài hóng gió, là cô muốn tìm cơ hội đầu tư.Anh bỗng nhiên tức giận, gặp phải sóng gió lớn như vậy, thế mà người phụ nữ không tim không phổi này lại có thể nghĩ đến chuyện này.Tính ra thái độ của cô năm đó đối với anh vẫn còn thân thiện chán.Trong tình huống này loại trò chơi phân cao thấp này cũng khiến anh cảm thấy mình cũng vô sỉ.

Thật ra thì nói đến vấn đề tiền bạc, anh vốn có thể kiếm được nhiều hơn chừng này.Chỉ là sau khi Niệm An phân tích xong, anh làm hạng mục này chính là muốn người trong gia tộc nhà anh nhìn thấy bản lĩnh của anh.Nếu dựa vào toàn bộ lực lượng của anh, cho dù có làm xong cũng chưa chắc có thể chứng minh được cái gì....Anh chưa bao giờ biết cô lại có tài ăn nói giỏi đến như vậy, vẫn cứ nghĩ là cô dịu dàng hiền hậu, không ngờ dưới dáng vẻ dịu dàng ôn nhu đó lại là phong cách này.Tiêu Thần chợt giật mình, giật mình đến nỗi anh muốn xem xem cô còn có thể khiến anh giật mình như thế nào, vì vậy anh không cần suy nghĩ liền đáp ứng cô.

Anh nghĩ rằng người phụ nữ này cùng lắm chỉ là bỏ vài chục vạn chơi, không ngờ lúc cô đầu tư vốn lại khiến anh giật mình lần nữa. Toàn bộ một trăm triệu!

Cho dù là một xí nghiệp muốn lập tức lấy ra một trăm triệu để điều động vốn cũng không phải là chuyện dễ dàng, vậy mà cô chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ bình thường vậy mà có thể làm được như vậy, rốt cuộc bối cảnh đằng sau cô là như thế nào?

Chợt Tiêu Thần nhớ tới những lời trước đây cô từng nói, chẳng lẽ đây là đồ cưới mà anh trai chuẩn bị cho cô? Năm năm trước lúc anh tới thành phố A tìm Thẩm Niệm An, liệu có phải đám người kia là do anh trai của cô sắp xếp?

Nghĩ tới những chuyện này anh lại xuất hiện một cảm giác không nói thành lời....

Niệm An nhắc nhở anh thời gian không còn sớm, anh nên trở về công ty đi, Tiêu Thần lúc này mới thu hồi suy nghĩ.Trước khi rời đi, anh nhìn Niệm An một cái thật sâu: “Ngày trước em không hề có một chút hứng thú nào với anh, tại sao lại muốn hợp tác cùng anh? Hơn nữa đây còn là ngành sản xuất trang sức, là vì có liên quan đến anh ta sao? Rốt cuộc là em muốn làm gì? Trả thù sự nghiệp, thậm chí còn muốn phá hủy anh ta?”

Đây là vấn đề mà mấy ngày nay anh luôn suy nghĩ đến, một người phụ nữ vốn không làm trong ngành đột nhiên hứng thú với việc này, nguyên nhân có lẽ là do đàn ông - mặc dù đáp án này khiến cho anh hết sức phát điên.

Niệm An dịu dàng đưa tay, đẩy anh ra cửa, sau đó quả quyết đóng cửa, khóa lại.Ôm đầu gối nằm trên ghế sa lon, cô lặng lẽ đến mất hồn.

Cô nhớ tới lời nói của Tiểu Phương nhờ Chân Chân chuyển đạt: “Đừng làm chuyện gì hại người hại mình”, chuyện gì hại người hại mình, đừng làm....Những chữ này cứ quanh quẩn trong đầu cô, mãi không tản đi.

Cô lấy chiếc điện thoại đã lâu chưa mở từ trong túi ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở máy, cầm trong lòng bàn tay, sau mười mấy phút, có một số điện thoại quen thuộc gọi đến, ngón tay cô đặt giữa không trung thật lâu cuối cùng ấn nút.

Tắt máy! Yên tĩnh như chất độc chảy vào huyết mạch.