Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 56: Búp bê vải và em sai rồi




Nụ hôn nhiệt liệt này không biết giằng co bao lâu, cuối cùng Thẩm Ngôn thậm chí có loại ảo giác như môi bị mút đến phát sưng, một nụ hôn kết thúc, hai người thở hồng hộc tách ra.

Thẩm Ngôn nằm liệt trên ghế phó lái, đôi mắt đào hoa mênh mông nước, mặt mũi còn hơi ngơ ngốc.

Áo sơ mi đồng phục của cậu mở hai nút, từ gò má đến xương quai xanh đều đỏ bừng, làn da cậu trắng nõn, cảm xúc vừa kích động liền ửng lên màu hồng phấn nhàn nhạt, phần cổ còn có mấy vết đỏ sậm, cứ như bị sói gặm.

“…… Anh ơi, chúng ta về nhà trước đi.” Thẩm Ngôn nhấp nhấp đôi môi hơi hơi nóng lên, không hiểu sao có chút nhát cáy, khép cổ áo đồng phục che kín mình lại, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày.

Thẩm Ngôn giỏi suy đoán ý nghĩ của người khác, nhưng giờ phút này, cậu có cảm giác như liếc nhìn Vương Đại Hải một cái nữa sẽ lập tức bị kéo ra ghế sau tàn nhẫn chịch một trận. Vừa rồi tuy Thẩm Ngôn thả thính đến là hăng say, nhưng trên thực tế cho cậu mượn thêm một lá gan nữa cậu cũng không dám ở trên xe làm những chuyện đó, không dám phóng đãng thêm, thành thành thật thật cất đuôi cáo với móng vuốt lỗ tai về, cụp mi rũ mắt rúc thành một cục trên ghế phó lái.

“Được.” Vương Đại Hải trầm giọng đáp lời, lại không khởi động xe, chỉ lui về ngồi trên ghế lái, ngực không ngừng phập phồng, mắt nhìn thẳng phía trước.

Thẩm Ngôn nhắc nhở: “Anh, về nhà?”

Vương Đại Hải thô giọng nói: “Anh quá kích động, bình tĩnh lại một chút, cứ như vầy lái đi anh sợ đâm cột điện chết queo.”

Thẩm Ngôn nghẹn cười, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người về đến nhà.

Thẩm Ngôn lấy chìa khóa nhà ra từ trong cặp sách, mở khóa, mở cửa, đẩy mạnh Vương Đại Hải đang hồn bay trên trời vào, sau đó buông cặp sách đi về hướng phòng tắm, giọng điệu tự nhiên hỏi: “Anh tắm trước hay là em trước?”

Vương Đại Hải mặt đỏ tai hồng, theo thói quen khiêm nhượng nói: “Em trước đi.”

Thẩm Ngôn đứng ở trước phòng tắm lấy di động ra, nhấn trên màn hình một hồi, di động Vương Đại Hải theo đó vang lên tiếng thông báo WeChat liên tiếp.

“Ca ca, học tập mấy video này một chút, lát nữa có thể sử dụng á.” Vừa về đến nhà Thẩm Ngôn lại tức khắc cảm thấy mình ổn rồi, hồn nhiên quên mất nửa giờ trước mình bị Vương Đại Hải hôn đến thở không nổi đầy mặt ửng hồng ư a rầm rì, lại tìm đường chết một lần nữa, cũng sung sướng mà phe phẩy cái đuôi hồ ly đi vào phòng tắm đóng cửa lại.

Ngày thường Vương Đại Hải căn bản không xem mấy thứ linh ta linh tinh đó, nhất thời không kịp hiểu, không hề đề phòng tiện tay click mở video…… hai diễn viên bên trong kịch liệt đến độ gần như muốn lắc sập ván giường.

Vương Đại Hải đầu choáng não hoa, đặt mông ngã ngồi trên sô pha: “……”

Ngôn Ngôn sao lại có loại video này!?

Lúc này, Thẩm Ngôn lại điên cuồng tìm đường chết, đẩy cửa phòng tắm lú ra gương mặt đẹp đẽ, dưới background music vi diệu mà hai nam diễn viên kia chế tạo ra, mềm như bông hỏi: “Ca ca, cùng tắm không?”

Gân xanh trên trán Vương Đại Hải nhảy thình thịch, vội lấy lại bình tĩnh, nói: “…… Em tắm trước đi.”

Một lát sau, Thẩm Ngôn lại dò ra nửa người trên trơn bóng, hỏi: “Anh, anh thích sữa tắm hương gì? Chocolate hay là hương chanh?”

Vương Đại Hải nghẹn ra ba chữ từ trong kẽ răng: “Em chọn đi.”

“Cái này phải do anh chọn,” Vẻ mặt Thẩm Ngôn nghiêm túc vô tội, cứ như đang thảo luận chuyện gì đứng đắn lắm, “Chờ lát nữa nếu anh muốn liếm em, nhưng lại không thích mùi của em thì làm sao?”

Vương Đại Hải một trận choáng váng, hai mắt đỏ ngầu nói: “…… Chocolate.”

Thẩm Ngôn lại lùi về trong cửa.

Vương Đại Hải đứng ngồi không yên, giống như lão hổ rơi vào bẫy rập nôn nóng dạo tới dạo lui, cảm xúc mênh mông xem video chốc lát, lại nhớ Thẩm Ngôn nói không thích mình nghĩ về người khác, liền nhanh chóng hủy diệt khuôn mặt diễn viên nam trong trí nhớ, toàn tâm toàn ý nghĩ tới Thẩm Ngôn, thân thể bị dục vọng tra tấn đến phát đau.

Để phân tán lực chú ý khỏi phải khó chịu đến thế, Vương Đại Hải đem bánh sinh nhật chưa bị động đến mấy miếng đặt vào đĩa, phủ màng giữ tươi lên, bỏ vào tủ ướp lạnh chung với chút ít đồ ăn thừa.

Cực kỳ biết tề gia nội trợ!

Thẩm Ngôn tắm thật sự nhanh, mười phút đã lau khô tóc đi ra.

Bên hông cậu quấn một cái khăn tắm hẹp hẹp, sải hai cái chân nai con thon dài đi tới cửa dưới cái nhìn chăm chú nóng rực của Vương Đại Hải, khom lưng rút ra bút và vở bài tập từ cặp sách, thổi tiếng huýt sáo, vui sướng đi vào phòng ngủ của Vương Đại Hải.

“Anh mau tắm đi!” Giọng nói từ trong phòng ngủ truyền ra.

Vương Đại Hải như ở trong mộng mới tỉnh, chui đầu vào phòng tắm.

Tuy anh nóng vội, nhưng tắm lại không nhanh như Thẩm Ngôn, nghĩ lát nữa sắp sửa tiếp xúc thân mật với Thẩm Ngôn, Vương Đại Hải sợ chi tiết không ổn sẽ phá hư không khí, xoa xoa chỗ này nắn nắn chỗ kia, vô cùng tỉ mỉ, chỉ hận chính mình không thể giống như cái túi lộn luôn mặt trong ra rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Tắm xong, Vương Đại Hải đánh răng súc miệng, phun một ít nước hoa nam, làm xong hết, Vương Đại Hải lại nhớ tới cảnh tượng công dùng ngón tay giúp thụ chuẩn bị trong video mà Thẩm Ngôn gửi tới, lại mạnh mẽ đè đám lửa trong lòng xuống, ngồi lại trên cái ghế nhựa nhỏ trong phòng tắm, thân thể cao lớn cong lại không quá thoải mái, dùng cây giũa mài bộ móng vốn cũng đã đủ ngắn đến mức càng mượt mà hơn.

Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, Vương Đại Hải quấn khăn tắm bên hông, đi ra khỏi phòng tắm.

Giữa phòng ngủ, Thẩm Ngôn đang nằm sấp trong ổ chăn làm bài, Vương Đại Hải tắm chậm rì rì, trong hai mươi mấy phút này Thẩm Ngôn đã làm xong một bài trắc nghiệm, lúc Vương Đại Hải đi vào phòng ngủ, Thẩm Ngôn nhấc bút móc một chữ C rồng bay phượng múa trên bài trắc nghiệm cuối cùng—— mục tiêu muốn thi đậu đại học S vừa xác định rõ ràng, mấy tháng này Thẩm Ngôn thực sự nghiêm túc lên, đối với việc học tập không cà lơ phất phơ như trước kia nữa, bốn tháng qua số lần cậu chép bài tập có thể đếm được trên đầu ngón tay, đợt thi cuối kỳ 2 năm lớp 11, xếp hạng thành tích Thẩm Ngôn trong lớp từ hạng 39 tăng lên tới 24, kiểm tra xếp loại lúc khai giảng học kỳ 1 năm lớp 12, Thẩm Ngôn lại từ hạng 24 lên tới 15, hoa lệ hoàn thành chuyển biến từ hạng trung bình tới hạng khá giỏi, là đối tượng khen ngợi trọng điểm của lão Tần chủ nhiệm lớp trong khoảng thời gian này.

Không ai biết nguồn gốc 80% động lực của Thẩm Ngôn chỉ là hy vọng bốn năm đại học có thể thuận tiện gặp mặt Vương Đại Hải…… con trai mười bảy mười tám tuổi, đang ở cái độ tuổi có thể vì người mình thích mà thẳng tiến không lùi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, may mà dưới sự dẫn đường của Vương Đại Hải, Thẩm Ngôn đem hơi sức dùng ở nơi đúng đắn, yêu đương thì ngọt ngọt ngào ngào, nhưng học tập cũng không hề bị chậm trễ.

Vương Đại Hải đứng ở cửa, thấy Thẩm Ngôn ở trong ổ chăn làm bài, tức khắc không dám quấy rầy, mang theo Vương Tiểu Hải đang kề bên bờ vực sụp đổ lui ra ngoài cửa một bước, tiếp theo hô lên một tiếng với Thẩm Ngôn vừa nhìn sang: “Ngôn Ngôn em học đi, anh xem TV.”

“Anh quay về đây.” Thẩm Ngôn nâng tay kéo chăn ra, mắt Vương Đại Hải lập tức thẳng tắp.

Thẩm Ngôn nằm trên giường, toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần lót màu đen mà bữa nấu cơm dã ngoại lái máy bay Vương Đại Hải từng giặt tay giúp cậu, Vương Đại Hải còn nhớ rõ nghi hoặc trong nội tâm mình lúc ấy —— miếng vải này quá nhỏ, có thể che hết cái mông được sao?

Đáp án là, không thể.

Thẩm Ngôn khép lại vở bài tập, ngoắc ngoắc ngón tay với Vương Đại Hải, tìm đường chết mà làm nũng: “Ca ca tới đây nà, làm với em vài chuyện mà chỉ người trưởng thành mới có thể làm đi.”

Hơn bốn tháng trôi qua, rốt cuộc Vương Đại Hải cũng không cần mạnh mẽ làm người nữa.

Giờ đồng hồ đầu tiên không làm người trôi qua……

“Tới thật đi, ca ca.” Thẩm Ngôn cảm thấy mình còn có thể khống chế được hoàn cảnh, liên tục tìm đường chết.

“Anh sợ em chịu không nổi, hôm sau sẽ đau.” Vương Đại Hải nỗ lực khắc chế nói, không dám sút bóng vào gôn, “Em giúp anh như vậy, là được rồi……”

“Em có thể chịu được, thật sự được mà, ca ca ——” Thẩm Ngôn ôm Vương Đại Hải không ngừng làm nũng, “Lại nói, ngày mai em nghỉ cả ngày, lại không cần ra cửa.”

Giờ đồng hồ thứ hai không làm người trôi qua……

Thẩm Ngôn khóc hu hu ý đồ chạy trốn: “Anh ơi em sai rồi, về sau em không rắc thính bậy nữa……”

Mới vừa bò đến mép giường, đã bị Vương Đại Hải kéo về.

“Em muốn làm bài tập,” Thẩm Ngôn rầm rì dùng ra đòn sát thủ, “Anh còn như vậy nữa em viết không xong đâu!”

“Không được.” Từ lúc hai người quen biết tới nay, lần đầu tiên Vương Đại Hải cự tuyệt yêu cầu hợp lý của Thẩm Ngôn, hết sức lạnh lùng.

Thẩm Ngôn mềm như bông xin tha: “Ca ca, ca ca, tha em đi.”

Vương Đại Hải im ỉm không lên tiếng: “……”

Thẩm Ngôn thở phì phì vỗ giường: “Vương Đại Hải!”

Vương Đại Hải: “……”

Thẩm Ngôn vừa khóc vừa kêu: “Vương Đại Hải anh có thể làm con người không!?”

……

Thẩm Ngôn bị Vương Đại Hải phá giới lăn lộn tới tận nửa đêm, cuối cùng cũng nhận biết được uy lực ấp ủ ba mươi năm, cũng một phen tự mình trải nghiệm cái gọi là “giống như con búp bê vải rách nát” trong tiểu thuyết đam mỹ là cảm giác gì, cậu mệt đến nằm liệt trên giường, ngay cả thở cũng không muốn tự mình làm.