“Anh ơi, mình yêu nhau đi!”
Vương Đại Hải một trận choáng váng, vì khiếp sợ mà không thể động đậy, thân thể cứ như lơ lửng trong một loại dung dịch ấm áp nào đó có độ ngọt cực cao, làm anh nhất thời phân không rõ đây là hiện thực hay là nằm mơ. Hai luồng cảm xúc mừng như điên và không tin tưởng luân phiên cọ rửa vách tường mạch máu, làm anh kích động đến độ gân xanh nhảy thình thịch, không khỏi lấy làm may mắn vì ngày thường mình có thói quen tập thể hình, bằng không lúc này sợ là ngất mất thôi.
Hai mắt Thẩm Ngôn sáng rực nóng bỏng, tràn đầy sự bốc đồng thẳng tiến không lùi của thiếu niên, còn có chút dã tính, mặt nạ mềm mại yếu đuối ngày thường bị cậu một phen xé xuống. Trong giây phút lặng im ngắn ngủi chờ đợi câu trả lời, Thẩm Ngôn đã suy đoán được phản ứng kế tiếp của Vương Đại Hải, để chặn lời Vương Đại Hải, Thẩm Ngôn giành trước một bước nói: “Qua bốn tháng nữa em sẽ thành niên.”
Miệng Vương Đại Hải mở ra đến một nửa liền ấp úng khép lại, anh liều mạng bình ổn cảm xúc, một lát sau mới run giọng xác nhận lại: “Em cũng…… thích anh? Là… cái loại thích như anh trai sao?”
“Không phải,” Thẩm Ngôn biết rõ còn cố hỏi, “Em thích em là loại thích nào? Anh thích em như em trai hả?”
Mặt Vương Đại Hải đỏ đến độ sắp bốc khói, nhưng anh biết mình đã bại lộ, còn chống chế nữa chính là vũ nhục chỉ số thông minh của Thẩm Ngôn, đành phải cứng cổ thẳng thắn bày tỏ: “Không, không phải như em trai, là…… cái loại thích kia.”
“Vừa khéo,” Thẩm Ngôn thoải mái hào phóng nói, “Em đối với anh cũng vậy, thích kiểu như bạn trai.”
Vương Đại Hải ngập ngừng, trong lòng có một trăm vạn ý niệm muốn thuận theo cơn xúc động của mình, lại cố tình có vô số lý do không thể làm như vậy xoay quanh trong đầu, anh không phải thiếu niên máu nóng xông lên liền cố tình làm bậy, trái lại, anh còn cần phải có trách nhiệm với thiếu niên có hiềm nghi máu nóng xông lên đầu. Mắt thấy không khí trong phòng ngủ đang nhanh chóng trở nên mập mờ, Vương Đại Hải sợ mình sẽ kìm nén không được, thử mở đèn đầu giường lên, mới phát hiện đã có điện.
Ánh đèn vàng ấm hắt vào thân thể gần như hoàn toàn trần trụi của Thẩm Ngôn, giống như phủ cho cậu một lớp mật đường hơi mỏng, so với hình dạng trắng nhạt trong bóng đêm quả thực còn dụ người gấp mười lần, Vương Đại Hải một trận máu nóng cuồn cuộn, vội vàng tắt đèn đi.
Còn không bằng đừng bật, càng khó chịu thêm…… Vương Đại Hải cắn răng chịu đựng sự tra tấn đến từ Vương Tiểu Hải.
“Ngôn Ngôn,” Vương Đại Hải liếm liếm môi, miệng khô lưỡi khô ý đồ muốn giảng giải đạo lý, “Anh lớn hơn em rất nhiều.”
Thẩm Ngôn đỏ mặt, cách chăn sờ soạng một phen ở trên người Vương Đại Hải, Vương Đại Hải bị sờ đến vừa trốn vừa kêu: “A! Ngôn Ngôn! Làm gì đó!”
Tiểu lưu manh nghiêm trang: “Đúng là lớn hơn em không ít, vậy thì lại thế nào?”
“Em……” Đầu Vương Đại Hải cũng sắp nổ tung, anh nằm mơ cũng không ngờ được Thẩm Ngôn ngày thường ngoan như cục bột nhỏ lại có thể phóng khoáng thành như vậy, dưới tình thế cấp bách không khống chế tốt sức lực, siết chặt lấy bàn tay không thành thật của Thẩm Ngôn, hoảng loạn nói, “Đừng chạm lung tung.”
Thẩm Ngôn nén cười: “Ca ca, tay đau.”
Vương Đại Hải vội buông ra tay, một bên ôm tay Thẩm Ngôn vừa thổi vừa xoa, một bên tận tình khuyên bảo Thẩm Ngôn làm rõ quan hệ lợi hại: “Ngôn Ngôn, anh là…… thật sự thích em, thích đến độ muốn đâm tường, anh sống hai mươi chín năm trước nay chưa từng như vậy……”
Thẩm Ngôn cúi đầu, cười: “Nhưng sao?”
Vương Đại Hải chịu đựng chua xót trầm giọng nói: “Nhưng mà anh lớn hơn em quá nhiều, thứ nhất là sợ có sự khác biệt với em, cái này là dễ xử nhất, em thích cái gì anh đều tình nguyện đi tìm hiểu. Còn một cái nữa là, đây là yêu sớm, anh sợ ảnh hưởng việc học của em. Còn nữa là, bây giờ em quá nhỏ, vòng xã giao hẹp, gặp ít người, có lẽ còn cảm thấy anh khá được, tương lai em vào trường đại học tốt, lại tìm một công việc tốt, chung quanh toàn là người tốt hơn anh, có học thức hơn anh…… anh sợ đến lúc đó em sẽ hối hận vì ở bên anh.”
Dừng một chút, Vương Đại Hải giống như chú chó cỡ bự tủi thân cúi đầu xuống, nắm chặt tay Thẩm Ngôn buồn buồn nói: “Ngôn Ngôn, con người anh đầu chỉ có một cọng gân thôi, nếu ngay từ đầu em đã không ở bên anh, anh khó chịu khó chịu xong có lẽ cũng sẽ qua, nhưng nếu em đã ở bên anh, làm cho anh nhận định em, rồi lại cảm thấy không thích hợp muốn chia tay anh…… vậy chẳng khác gì muốn lấy mạng anh.”
Thẩm Ngôn không lên tiếng, khóe môi mím mím, đáy mắt phủ một lớp ánh nước mỏng manh.
Vương Đại Hải thở dài: “Nếu thật là như vậy, cả đời này anh đều sẽ nhớ đến em.”
“Em không chia tay với anh không phải được rồi sao!?” Thịt mềm giữa trái tim tựa như bị ngón tay thô ráp của Vương Đại Hải chọt một phát, Thẩm Ngôn không hiểu sao lại chua xót vô cùng, mang theo tiếng nức nở rúc vào lòng Vương Đại Hải, hai cánh tay quấn chặt lấy cổ Vương Đại Hải không buông, thậm chí cậu còn có chút tức giận, bực bội rít gào, “Lại nói, anh có biết anh rất tốt không vậy? Anh tỉnh táo một chút đi!” Thẩm Ngôn tức giận, “Em rất có mắt nhìn đó, Vương Tiểu Khê lấy cho em cái biệt danh là hoàng tử đậu Hà Lan, nói là bỏ một hạt đậu Hà Lan dưới 20 lớp lông nhung em cũng chê cộm lưng, em bắt bẻ đến vậy mà cũng cảm thấy anh tốt, anh còn dám tự chê mình không tốt hả?”
Thấy Vương Đại Hải còn muốn mở miệng nói, Thẩm Ngôn lại chặn trước: “Yêu sớm cũng không cần lo lắng, học sinh giỏi lần nào cũng đứng nhất khối bọn em còn yêu sớm kìa, mà người ta vẫn đứng nhất khối đó thôi, mấy ngày nay mỗi ngày em đều nghĩ tới anh, không phải cũng không chậm trễ việc làm bài tập sao?”
Vương Đại Hải bị mấy chữ “mỗi ngày nghĩ tới anh” đánh trúng, trái tim tan chảy đến rối tinh rối mù, ngoại trừ ôm lại Thẩm Ngôn thật chặt thì không còn cách nào khác.
Phòng ngủ yên tĩnh một trận, chỉ có trái tim đập trùng nhau cao độ kịch liệt nổi trống.
Thẩm Ngôn ở trong lòng ngực Vương Đại Hải vặn vẹo, hứng thú bừng bừng hỏi: “Vậy, ca ca, chúng ta bắt đầu yêu đương nha?”
Vương Đại Hải bị Thẩm Ngôn cọ cho sướng rơn một trận, vội thối lui chút, mặt đỏ tai hồng nói: “Anh cứ nghĩ tới việc em còn chưa thành niên, liền không được tự nhiên…… bằng không, Ngôn Ngôn như vầy đi, chờ bốn tháng sau em tới sinh nhật mười tám tuổi, khi đó nếu em vẫn còn suy nghĩ này, chúng ta liền ở bên nhau, trong khoảng thời gian này em cũng có thể cho mình một thời gian đệm. Anh đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó nếu em không thay đổi, thì cả đời này anh cũng không thay đổi.” Nói đến đây, Vương Đại Hải nhận thấy lời mình nói cứ như đang tán tỉnh, không được tự nhiên hắng hắng giọng, thấp giọng nói, “Chuyện chúng ta là chuyện cả đời, không gấp gáp mấy tháng.”
“Hưm ——” Thẩm Ngôn cân nhắc lời Vương Đại Hải một chút, hiểu rõ Vương Đại Hải xác thật chỉ là sợ cậu nhỏ tuổi nhất thời xúc động, muốn có trách nhiệm với cậu mà thôi, điểm này thật ra cũng nằm trong dự kiến của Thẩm Ngôn, vì thế, mặt mày xinh đẹp kia cong cong giảo hoạt, sảng khoái đáp ứng, “Được rồi, vậy thì chờ sinh nhật mười tám tuổi của em.”
Vương Đại Hải còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm từ trong sự trêu chọc mưa rền gió dữ, Thẩm Ngôn đã chu hai cánh môi đỏ mềm lên, làm nũng: “Ca ca, tới một cái hôn chúc ngủ ngon đi.”
“Đừng quậy.” Trái tim Vương Đại Hải đột nhiên nhảy dựng.
“Tới đi, trước hết nộp tiền đặt cọc bày tỏ thành ý của anh đã, bằng không chính là anh dỗ em thôi, căn bản là không muốn yêu đương với em.” Thẩm Ngôn bắt lấy một cánh tay Vương Đại Hải cuồng loạn lắc lắc một hồi.
“Rồi rồi, anh không có dỗ em chơi.” Vương Đại Hải sợ Thẩm Ngôn miên man suy nghĩ khó chịu, nghe vậy đành phải liên tục đáp ứng xoay bả vai Thẩm Ngôn qua, kề sát vào, vụng về lại dịu dàng đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên trán Thẩm Ngôn.
“Môi đâu? Ca ca, môi đâu?” Thẩm Ngôn tim đập không thôi, lại không thỏa mãn, tiếp tục bĩu môi cao cao, giống chú heo nhỏ dính lấy Vương Đại Hải.
“Không được, môi không được.” Vương Đại Hải quay đầu đi, nhìn cũng không dám nhìn Thẩm Ngôn, thành thật nói, “Anh sợ hôn rồi sẽ không dừng được, anh sống lớn như vầy rồi cũng chưa từng yêu ai, tự chủ…… có lẽ không tốt lắm, em nhất định đừng có nghịch ngợm.”
Em để anh làm con người đi, Vương Đại Hải đau khổ nghĩ.
Thẩm Ngôn rầm rì, Vương Đại Hải yên lặng che kín lỗ tai, kiên quyết không chịu vượt Lôi Trì một bước.
Thẩm Ngôn vừa bực mình vừa buồn cười, hận mình sao không sinh ra sớm bốn tháng.
“Đúng rồi, Ngôn Ngôn em mặc quần áo vào đi.” Vương Đại Hải sờ soạng khắp nơi trên giường, mò được một đống quần áo dưới đuôi giường, đưa cho Thẩm Ngôn, trên gương mặt hàm hậu rốt cuộc hiện lên chút vẻ nghi hoặc, thấp giọng lẩm bẩm hỏi, “Quần áo em sao ngủ ngủ một hồi lại mất tăm mất tích vậy?”
Thẩm Ngôn cười khẽ: “Anh nói xem, ca ca?”
Mặt Vương Đại Hải bỏng đến độ có thể chiên trứng: “Em……”
Thẩm Ngôn sút bóng thẳng vào gôn, không muốn che giấu cái đuôi hồ ly nữa: “Em cố ý cởi đó.”
“Aizz, cái thằng bé này, aizz.” Vương Đại Hải vò đầu bứt tai, xấu hổ đến độ mém ngất.
Thẩm Ngôn dùng làn môi như gần như xa dán bên tai Vương Đại Hải, nhẹ nhàng mềm mại nói từng chữ một: “Em đang quyến rũ anh đó, ca ca.”
“……” Vương Đại Hải muốn nổ cả mạch máu.