Chỉ trong vòng một tiếng kể từ khi gắn link, số lượng đơn đặt hàng dầu ớt đã vượt quá hai nghìn. Cho dù tặng miễn phí một nghìn suất thì doanh thu cũng rất khả quan.
Không bao gồm quà tặng, mới qua hơn một tiếng, doanh thu đã vượt quá năm mươi nghìn. Đây còn chưa kể những người hâm mộ mua dầu ớt tiện thể đặt cả thịt kho.
Tuy nhiên, vẫn chưa rõ đây là sự thịnh vượng ngắn hạn dựa vào lưu lượng truy cập thu hút fan hâm mộ, hay có thể là thành công lâu dài.
Mấy bà chủ A yêu thích Quán ăn vặt nhà họ Lâm cũng lập tức đặt mua dầu ớt, thậm chí còn tự bỏ tiền túi chọn chuyển phát nhanh, dự định sẽ đăng video đánh giá ngay khi nhận hàng.
Ba anh em Lâm Hoài Hạ không lo lắng về việc tiêu thụ sau này, chất lượng dầu ớt thế nào, bọn họ chính là người biết rõ nhất.
Lâm Tùy Tâm lên kế hoạch, chờ sau khi lô dầu ớt giảm giá 50% đầu tiên được bán hết và trở về giá gốc, thì sẽ tung ra loại dầu ớt thông thường với giá năm mươi đồng.
Xem như cung cấp cho cả thị trường cấp cao và cấp thấp.
Bên kia nông trường, loại bắp cải có thời gian sinh trưởng ngắn nhất đã trưởng thành, hiện tại chính là thời điểm có vị ngon nhất.
Lâm Hoài Hạ bận rộn với nông trường và quán ăn nhà họ Lâm nên đã giao lại cửa hàng online cho anh cả và anh hai.
Đỗ Duy: “Tổng giám đốc Lâm, lô bắp cải đầu tiên nặng khoảng năm nghìn cân, đã thương lượng với ba siêu thị, ngày mốt sẽ đến nông trường lấy rau.”
Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Giá cả thế nào?”
“Giá bán buôn thương lượng là mười đồng một cân.”
Mùa này nhiều rau củ, rau xanh ở chợ nông sản thị trấn Liễu Giang chỉ bán giá một đồng một cân, có thể mua được một tệ một cân, giá mười đồng một cân này là cao ngất ngưởng rồi.
Lâm Hoài Hạ và Đỗ Duy rất tự tin về rau của nông trường nhà mình, có báo cáo kiểm nghiệm đầy đủ, thuộc thị trường cao cấp.
Đỗ Duy: “Tôi tin chắc rằng sau khi lô rau đầu tiên được bày lên kệ, giá rau ở nông trường chúng ta sẽ còn tiếp tục tăng lên.”
Lâm Hoài Hạ tiện tay hái một cái bắp cải trên đồng, định mang về nhà nấu canh rau cho bữa trưa.
Hina
“Giá cả là một chuyện, đưa thương hiệu của chúng ta ra ngoài mới là quan trọng nhất.”
“Tổng giám đốc Lâm yên tâm, đã thương lượng xong, các siêu thị nhất định phải treo biển ‘Bé tươi xanh’ của chúng ta lên, mỗi bó rau cũng phải có nhãn hiệu của nông trường chúng ta trên đó, tất cả đều được ghi trong hợp đồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-72.html.]
“Anh làm việc tôi rất yên tâm.”
Rau trong nông trường đã ăn được, Lâm Hoài Hạ gọi điện cho Điền Thanh, hỏi bao giờ cô ấy đến hái rau.
Điền Thanh rất hưng phấn: “Ngày kia, ngày kia là thứ bảy, cả nhà tớ đều tới.”
Lâm Hoài Hạ lại thông báo cho người nhà, hỏi bọn họ có muốn nếm thử lô bắp cải đầu tiên của nông trường không.
Anh hai là người đầu tiên trả lời cô: Đợi đấy, thứ bảy anh đến tìm em.
Anh cả và chị dâu cũng phải về quê, cũng nói thứ bảy sẽ rảnh.
Ông nội và bác ba cũng nói sẽ đến.
Dứt khoát tập hợp mọi người lại với nhau, cô gọi Từ Thanh Trúc và Lục Nghiễn cùng tới, coi như liên hoan.
Vẫn đang trong giờ làm việc, Lục Nghiễn tựa người vào ghế sofa, cầm điện thoại nói chuyện hồi lâu mới gửi tin nhắn.
“Người nhà và bạn bè em đều tới à?”
Bình thường khi được hỏi về gia đình và bạn bè, Lâm Hoài Hạ không có suy nghĩ gì.
Nhưng khi Lục Nghiễn hỏi cô, cô lại cảm thấy khác.
Lục Nghiễn nhìn thấy góc trên bên trái màn hình cứ hiện đang nhập nhưng không có tin nhắn nào gửi tới.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cô cũng nhận ra sao?
Lâm Hoài Hạ: “Đúng vậy, người nhà và bạn bè em đều sẽ tới, nếu anh không tiện thì có thể tới vào ngày khác.”
Tin nhắn vừa gửi đi, còn chưa đầy nửa giây, Lục Nghiễn đã trả lời: Tiện!
Lục Nghiễn: “Thứ bảy anh sẽ tới ăn sáng.”
“Được.”
Đặt điện thoại di động xuống, Lâm Hoài Hạ kích động đi dạo vài vòng trong sân.