Lúc này mọi người đã nhìn Lâm Tùy Tâm bằng ánh mắt khác, Tiểu Lâm/Anh Lâm này có chút bối cảnh nha!
Phú nhị đại háo hức nhìn thùng đồ kia, anh ta cũng thèm gạo tơ vàng, thèm cải ướp, nhưng lại thèm đống vải kia hơn!
Giờ làm việc buổi chiều, phú nhị đại cứ rảnh rỗi lại dán mắt vào cái thùng dưới chân Lâm Tùy Tâm.
Đến khi tan làm, anh ta nhắm mắt theo đuôi Lâm Tùy Tâm, nịnh nọt gọi một tiếng anh.
“Anh mệt không, để em bê cho.”
Hina
“Anh lấy đồ tốt ở đâu vậy, chia sẻ link cho em đi.”
“Anh…”
Lâm Tùy Tâm: “Cậu muốn ăn vải thì im mồm.”
Phú nhị đại che miệng bày tỏ quyết tâm, anh Lâm không cho tôi nói, tôi chính là người câm.
Địa chỉ công ty của Lâm Diên Đông không tiện nhận chuyển phát nhanh tư nhân nên đồ được gửi trực tiếp đến chung cư.
Tưởng Đình vừa tan làm liền chạy về nhà, sợ bị mất đồ tốt cô em chồng tặng.
Lâm Diên Đông vừa tan làm cũng vội vàng trở về, về đến nhà cơm đã chín, cả nhà tràn ngập mùi cơm tơ vàng.
Lâm Diên Đông xắn tay áo lên: “Trong tủ lạnh còn đồ gì không? Tối nay làm hai món ngon ăn với cơm. Vải thiều đâu?”
“Vải thiều để trên bàn, nấu nhanh lên, cơm nước xong xuôi rồi ăn sau.”
Từ Thanh Trúc nhận được đồ Lâm Hoài Hạ gửi, anh ấy biết đồ tốt không nên lộ ra ngoài, giữa trưa nhận chuyển phát nhanh, đợi đến tối về nhà mới mở ra.
Việc đầu tiên anh ấy làm sau khi mở ra là nếm món cải ướp yêu thích của mình, còn vừa ăn vừa chép miệng.
Vải thiều? Anh ấy bóc một quả ném vào trong miệng!
Má ơi, ngon y như táo với quýt! Anh ấy muốn ăn một phát hết luôn!
Buổi tối, Lâm Hoài Hạ nhận được một hồng bao từ anh cả và anh hai, còn có lời cảm ơn của Từ Thanh Trúc, nói mai mốt sẽ mua cho cô một chai nước hoa Chanel.
Dẹp, cô mới không thèm nhé.
Đặt điện thoại xuống, Lâm Hoài Hạ xoay người đi vào không gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-64.html.]
Lâm Hoài Hạ không thèm xem tài khoản video của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhưng khi bước vào không gian lại phát hiện có thêm một mảnh đất nên cũng biết đã tăng thêm bao nhiêu.
Với chỗ đất này của cô, đơn vị đo lường fan hâm mộ bắt đầu từ 100.000.
Hoàn thành công việc trong linh điền, Lâm Hoài Hạ vừa ra ngoài nằm xuống là ngủ luôn.
*
Bà lão rất có động lực đi làm, sáng sớm hôm sau còn chưa đến bảy giờ, bà Dịch đã đến trước cửa quán ăn nhà họ Lâm.
Lâm Hoài Hạ vừa chuẩn bị bữa sáng xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa nên đi ra mở cửa.
Bà Dịch cười nói: “Dù sao sáng ra bà cũng dậy sớm, không có việc gì làm nên đến hơi sớm.”
Lâm Hoài Hạ mở cổng: “Cháu cũng vừa chuẩn bị xong, chúng ta ăn sáng trước đi, lát nữa là có khách tới cửa rồi.”
“Được, sáng nay bán gì thế?”
“Sáng nay có cháo bí đỏ, bánh bao đậu phụ, bún dưa chua và cải ướp dầu ớt.”
Buổi sáng bà Dịch thích ăn đồ ăn thanh nhẹ nên tự mình múc một bát cháo ăn cùng bánh bao và cải ướp, cái mùi này, thơm quá!
Bà ấy không thể giải thích thơm như thế nào, chỉ cảm thấy bí đỏ có mùi của bí đỏ, cháo có mùi của cháo, vỏ bánh bao có mùi thơm của bột mì, cải ướp có mùi sảng khoái bắt miệng.
Tóm lại, chính là rất ngon!
Ăn hết một bát cháo vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn nên thoải mái tự múc thêm bát nữa.
“Sáng mai bà phải kéo ông già qua đây ăn sáng mới được.”
Lâm Hoài Hạ cười: “Người nhà nhân viên được ăn miễn phí.”
Bà Dịch nghiêm túc từ chối: “Không thể được, bà còn có con trai, con dâu, cháu trai, bao nhiêu người thân như vậy, cháu sẽ lỗ vốn mất.”
Lâm Hoài Hạ cười ha ha.
Khách hàng tới cửa, quán ăn vặt nhà họ Lâm khai trương được bao nhiêu ngày liền có rất nhiều người đến bấy nhiêu ngày, đều là khách quen.
Quen thuộc gọi món xong thì bắt đầu trò chuyện.
“Ôi, dì Dịch, không ngờ cơ hội việc làm này lại bị dì cướp mất.”