“He he, cũng được. Nhưng xét về giá cả chắc chắn sẽ không rẻ. Gạo tơ vàng mà, chú Điền Thành, chú biết chứ?”
Điền Thành rất cao ngạo: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để tổng giám đốc Lâm chịu thiệt.”
Lâm Hoài Hạ ngượng ngùng cười nói: “Chú là chú của Thanh Thanh, cứ gọi cháu là Hoài Hạ thôi ạ.”
“Được rồi, Hoài Hạ, chú cũng không vòng vo với cháu, cháu định bán giá bao nhiêu?”
“Mười nghìn.”
“Được.”
Hai người bọn họ chia nhau hai trăm cân gạo tơ vàng, chuyển khoản trực tiếp.
Điền Thành là người thẳng thắn, tự mình đến nhà kho bốc gạo, còn giúp Điền Thanh xách gạo ra xe.
Xử lý xong chuyện nhận thầu đất thì Điền Thành phải đi, hôm nay Điền Thanh cũng phải trở về, mang theo gạo và cải ướp, còn có táo và quýt Lâm Hoài Hạ đặc biệt tặng Tử Tử.
Trước khi rời đi, Điền Thành còn nói với Lâm Hoài Hạ: “Hầu hết thành phố trong nước đều có nông trường của chú, có rất nhiều nhân tài quản lý phương diện này, nếu cháu không ngại thì để chú cử một người tới giúp cháu làm trước, cháu thấy sao?”
“Cảm ơn chú Điền Thành, đó chính là vinh hạnh của cháu.”
“Được, vậy ngày mai chú sẽ cử người đến, cậu ấy sẽ cho cháu những gợi ý chi tiết hơn.”
Điền Thanh cười khoát tay: “Chị em, tớ đi trước nhé, cậu làm việc đi, cần gì cứ gọi tớ.”
“Được rồi, trên đường lái xe chậm thôi.”
“Biết rồi.”
Hina
Về đến nhà, bà Táo hiếm khi chủ động nhảy vào lòng cô, Lâm Hoài Hạ nhanh chóng đỡ được bà ấy.
“Cô sắp mở nông trường rồi, vậy khi nào cô bắt đầu đăng video tiếp theo? Hiện tại cô có 1,5 triệu người theo dõi, cố gắng một chút, sớm muộn gì cũng được 2 triệu.”
Lâm Hoài Hạ chậm rãi đi vào phòng: “Đừng sốt ruột, việc gì cũng phải làm từng bước, tham lam quá không tốt. Hôm nay chúng ta tâm sự vui vẻ nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-44.html.]
Nghe cô nói muốn tâm sự vui vẻ, bà Táo lập tức cảnh giác, vội vàng bỏ chạy, trèo lên cây quýt không chịu xuống.
Con nhóc này tâm cơ thật đấy.
“Cô muốn nói cái gì?”
Lâm Hoài Hạ chống nạnh đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu thương lượng với bà ấy: “Bà cũng thấy đấy, nếu không có lý do chính đáng thì cháu không thể lấy đồ trong linh điền ra ngoài mà không bị người khác nghi ngờ, chuyện ngày hôm qua chính là một bài học.”
“Rồi sao?”
“Rồi, cháu muốn hỏi xem, các bà làm thần tiên có phép che mắt nào không, ví dụ như làm người ta nhìn thấy có xe tải tới giao hàng cho cháu, để cháu có thể công khai lấy đồ ra.”
“Không phải cô định mở nông trường sao?”
“Nông trường là phải làm, nhưng tạm thời vẫn nửa vời chưa xong, cháu muốn mở quán ăn cũng cần có nguyên liệu chứ?”
“Bà nghĩ xem, tín ngưỡng của fan hâm mộ trên mạng chân thành, hay tín ngưỡng của người thật mới chân thành?”
Còn phải nói?
Lâm Hoài Hạ tiếp tục tăng giá: “Bà giúp cháu giải quyết chuyện này, chờ khi nào có tiền cháu xây miếu cho các bà.”
Phía đông thị trấn Liễu Giang có một cái miếu Táo quân, nhưng miếu rất nhỏ, chỉ hơn hai mươi mét vuông, còn rách rưới, tường đất gần như đổ nát, không chống đỡ được lâu, có khi chỉ một trận mưa to mùa hè là sụp đổ hết. Loại miếu này cũng không bao giờ được thắp hương, cúng bái.
Nếu bà Táo đồng ý giúp đỡ, sau này cô sẽ quyên góp tiền để sửa chữa ngôi miếu kia.
Xây miếu, bà cụ điên cuồng động tâm.
Lâm Hoài Hạ cũng có thể nhìn ra nhịp tim của bà ấy đập mạnh thế nào.
Lâm Hoài Hạ nắm chắc trong lòng, cười nhẹ một tiếng: “Yêu cầu của cháu đối với các bà mà nói, không khó đâu nhỉ?”
Lâm Hoài Hạ đặc biệt thân thiết nói: “Bà có muốn suy nghĩ thêm không? Vào trong bếp suy nghĩ lại lần nữa? Đến lúc đó cháu sẽ xây cho các bà một cái miếu rộng rãi, đặt hai pho tượng Táo quân, chắc chắn sẽ còn thừa chỗ, nếu những vị Bồ Tát, Thần Dược kia có lòng giúp đỡ bà, cháu cũng có thể đặt tượng bọn họ vào, cùng thắp hương cúng bái, bà thấy đúng không?”
Lâm Hoài Hạ đưa ra ý kiến hay, ngay cả bà Táo cũng không thể từ chối, vậy những thần tiên nhỏ trong miếu Táo quân bọn họ chắc chắn sẽ càng động tâm hơn.