"Để quý khách đợi lâu, chúc hai vị dùng bữa vui vẻ."
Phục vụ đem đồ ăn đặt xuống bàn, sau đó liền cung kính lui xuống.
Tống Tịch cùng Nguyên Phong ngồi ở nhà hàng. Hiện tại là giờ cao điểm dùng cơm, hơn nữa sau tan tầm tới thời gian hẹn hò nên nhà hàng không ít người. Tình huống giống Tống Tịch cùng Nguyên Phong, hai người đàn ông ngồi cùng nhau cũng không ít.
Bọn họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Vị trí này là Nguyên Phong chọn lựa, vừa lúc có thể nhìn sân trượt băng dưới lầu không sót gì. Rất nhiều người đang trượt băng trong sân.
Nguyên Phong ngồi xuống, liền cúi đầu nhìn sân trượt băng. Tống Tịch cười cười, rót một ly rượu, nói:
"Cậu thích trượt băng?"
Nguyên Phong lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nói:
"A? Không... Không phải, tôi không biết chơi. Chỉ là... Chỉ là cảm thấy mới mẻ."
Tống Tịch cười nói:
"Vậy lần sau, chúng ta cùng đi chơi thử xem thế nào?"
Nguyên Phong có chút thụ sủng nhược kinh, nói:
"Thật sự?"
Tống Tịch cười cười, nói:
"Còn có giả? Bất quá......"
Tống Tịch nói tới đây, đem ly rượu đưa cho Nguyên Phong, nói:
"Trước tiên là... cậu nói cho tôi biết cậu tên là gì."
"Cái...... Cái gì?"
Nguyên Phong tức khắc có chút ngây ra. Hắn kinh ngạc nhìn Tống Tịch, trong ánh mắt thế nhưng còn có một ít kinh hoảng, cười gượng nói:
"Phó viện trưởng... Ngài, ngài nói giỡn sao?"
Hắn nói tới đây, Tống Tịch liền duỗi bàn tay, nhẹ nhàng bao trùm mu bàn tay Nguyên Phong. Bàn tay Nguyên Phong rất lớn, bàn tay Tống Tịch bao trùm lên căn bản không che hết được. Thoạt nhìn có vẻ đối lập lại rất xứng đôi.
Nguyên Phong có chút giật mình nhìn Tống Tịch. Tống Tịch cười nói:
"Đừng khẩn trương, cậu nói, nói giỡn."
Nguyên Phong gật gật đầu, nụ cười có chút cứng nhắc. Hắn bưng lên ly rượu uống một ngụm.
Tống Tịch nheo nheo mắt, nụ cười càng thêm ôn nhu. Hắn đã 46 tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng không già, bất quá bên miệng có chút nếp nhăn khi cười mà thôi. HunhHn786 Nhưng nếp nhăn trên mặt khi cười lại làm hắn có vẻ quý phái mà gợi cảm.
Nguyên Phong uống một ngụm rượu, nhìn chằm chằm nếp nhăn bên miệng của Tống Tịch. Tống Tịch nói:
"Không ăn một chút gì sao?"
Nguyên Phong liên tục gật đầu, nhanh cầm lấy dao nĩa, nói:
"Tôi... Tôi không quen dùng mấy thứ này. Phó viện trưởng ngài đừng để ý."
Tống Tịch buông tay, cười nói:
"Xin cứ tự nhiên."
Hắn nói, tự mình cũng uống một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Nguyên Phong, nói:
"Hôm nay vốn là cậu trực ban, vì cái gì muốn đổi với người khác?"
"Hả?"
Nguyên Phong còn đang ăn bò bít tết, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tống Tịch. Tống Tịch nói:
"Hy vọng tôi nhớ không lầm lịch trực ban. Tôi cho rằng câu có hẹn hò, bất quá hiện tại xem ra không có hẹn hò."
Nguyên Phong buông dao nĩa, ho khan một tiếng, nói:
"Không, không phải...... Là người khác cùng tôi đổi. Hắn nói ngày mai có việc."
Tống Tịch cười cười, nói:
"Như vậy a...... Tôi còn tưởng rằng mình quấy rầy cậu hẹn hò."
Nguyên Phong vội vàng nói:
"Không có, không có."
Nguyên Phong lại cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn. Tống Tịch ưu nhã cắt một khối bò bít tết, đưa vào trong miệng, sau đó để dao trên bàn, đột nhiên nói:
"Cậu chuyển nhà sao?"
Nguyên Phong ngẩng đầu lên nhìn Tống Tịch, vẻ mặt mê mang. Tống Tịch nói:
"Hôm nay thấy cậu ở ngay cạnh nhà bạn tôi, mới dọn nhà sao? Theo tôi được biết, câu không phải ở nam thành phố sao?"
Nguyên Phong nghe hắn nói như vậy, tức khắc cảm thấy có chút nuốt không trôi, biểu tình cũng chậm rãi đọng lại, mấp máy môi. Hắn là mặt chữ điền, động tác mấp máy môi làm hình tượng trở nên có chút kỳ quái, không là bộ dạng cộc lốc, ngược lại có chút nảy sinh ác độc.
Tống Tịch nói:
"Tôi biết câu thích tôi......"
Tống Tịch đột nhiên nói như vậy, Nguyên Phong lại lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt nhìn hắn. Tống Tịch lại nói:
"Không phải thích một cấp trên. Đương nhiên ai sẽ thích cấp trên chứ? Là xuất phát từ tính dục."
Nguyên Phong nghe đến đó, đột nhiên có điểm ngượng ngùng. Tống Tịch lại vẻ mặt thản nhiên nói:
"Kỳ thật cậu cũng không tồi. Nếu có cơ hội, tôi đích xác muốn dưỡng một chó săn."
Nguyên Phong tựa hồ có chút nghe không hiểu. Hắn híp mắt, đầu nặng trịch, đột nhiên bỏ dao nĩa, ghé vào trên bàn, thở phì phò.
Tống Tịch cười nói:
"Thả lỏng."
Hắn nói, dùng giấy ăn lau miệng, ôn nhu nói:
"Chỉ là một chút thuốc ngủ mà thôi, để ngừa chó săn... sẽ cắn người."
Hắn nói, đứng dậy, lướt qua bàn ăn, đi tới bên cạnh Nguyên Phong. Cúi đầu, ở bên tai Nguyên Phong, Tống Tịch cười nói:
"Tôi biết cậu là ai......"
Hắn nói, còn ở bên tay Nguyên Phong nhẹ nhàng thổi một chút, cũng hôn một cái bên môi, sau đó đứng dậy bỏ chạy lấy người......
Phòng thay đồ của sân trượt băng đột nhiên phát ra tiếng kinh hô. Em trai Lý Kiệt hô to:
"Trời ơi! Bên kia tựa hồ đã xảy ra cái gì! Anh trai tôi còn ở nơi đó!"
Hắn nói liền phải chạy đi. Thương Khâu đột nhiên giơ tay ngăn cản hắn, nói:
"Anh trai? Lý Kiệt thật là anh trai cậu sao?"
Em trai Lý Kiệt giật mình nhìn Thương Khâu, nói:
"Anh...... anh có ý tứ gì?!"
Tạ Nhất cũng có chút phát ngốc, nhìn về phía Thương Khâu.
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Chỉ là có chút hoài nghi thôi. Cậu đối với anh trai mình tựa hồ không phải thực hiểu biết, trừ bỏ công tác."
Em trai Lý Kiệt nói:
"Bởi vì...... Bởi vì anh ấy...... anh ấy vốn rất quái gở."
Thương Khâu gật gật đầu, nói:
"Nhưng nguyên nhân là...... cậu căn bản không phải em trai Lý Kiệt."
Em trai Lý Kiệt còn muốn biện giải, Thương Khâu lãnh đạm nói:
"Cậu là một tu giả, hiện tại động tác đề phòng đã bại lộ chính mình."
Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới em trai Lý Kiệt đệ đệ thế nhưng là giả mạo, hơn nữa còn là tu giả. Hành tung của bọn họ đã bị lộ, còn dùng một ngày ở bên ngoài chịu nắng gió.
Em trai Lý Kiệt đột nhiên cười, nụ cười có chút dữ tợn, nói:
"Đúng thì thế nào? Không phải thì thế nào?"
Thương Khâu nói:
"Không phải, liền chết."
Em trai Lý Kiệt cười nói:
"Các người cho rằng tôi nhận được nhiệm vụ này còn có thể tồn tại sao! Chúng tôi cũng không trông chờ kiếp này, có hiểu không?"
Tạ Nhất nheo mắt.
Không trông chờ kiếp này, chẳng lẽ chính là kiếp sau sao?
Kẻ giả mạo cười dữ tợn nói:
"Kẻ phản bội đã bị mang đi, nhiệm vụ hoàn thành. Hoàn thành! Các người vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ tìm được Lý Kiệt. Dù các người tìm được hắn, thì còn có Mười Bảy. Mười Bảy là một thể năng lượng bành trướng vô hạn. Tôi biết anh lợi hại, nhưng vấn đề mấu chốt... Mười Bảy... chính là năng lượng bản thể của anh đó!"
Tạ Nhất nghe đến đó, trong đầu "ầm" một tiếng. Vừa rồi bọn họ nhìn thấy mặt trái bức ảnh viết Mười Bảy, trên ảnh chụp là kết quả thực nghiệm dùng băng vải bọc kín, chỉ lộ ra một cái cằm, căn bản nhìn không ra diện mạo. Lúc ấy Tạ Nhất còn đang suy nghĩ, người này dáng vẻ rất giống Thương Khâu. Nhưng không nghĩ tới, chỉ là tùy tiện tưởng tượng, thế nhưng biến thành sự thật.
Mười Bảy là kết quả thực nghiệm, chính là năng lượng lấy từ Thương Khâu. Mà vừa rồi kẻ giả mạo em trai Lý Kiệt đã nói qua bọn họ lấy của Thương Khâu một ít linh lực để làm thực nghiệm. Năng lượng này không ngừng tự nhân lên, mỗi một ngày trôi qua đều là gấp đôi ngày hôm trước, tăng không ngừng. Tính ra thời gian Thương Khâu mất đi linh lực cũng không ngắn, cứ như vậy, đã tính không rõ ràng lắm năng lượng rốt cuộc đã tăng bao nhiêu.
Thương Khâu nheo nheo mắt. Kẻ giả mạo em trai Lý Kiệt giọng khàn khàn nói:
"Hắn chính là anh... Nhưng hắn so với anh mạnh hơn nhiều! Chung quy có một ngày, sẽ thay thế được anh! Tôi biết anh lợi hại, nhưng anh đánh không lại tâm ma của chính mình!"
Thương Khâu nghe đến đó, cười cười, nói:
"Hắn chỉ là một tàn thứ phẩm, bằng không các người cũng sẽ không hao hết tâm tư đi tìm Lý Kiệt."
Kẻ giả mạo em trai Lý Kiệt sắc mặt có chút vặn vẹo, tựa hồ bởi vì bị Thương Khâu nói trúng rồi.
Tạ Nhất nhìn đối phương, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, nói:
"Hắn...... Hắn làm sao vậy?!"
Tạ Nhất còn chưa nói xong, kẻ giả mạo em trai Lý Kiệt đã ngã trên mặt đất, người co rút, bốc lên khói đen.
Thương Khâu vẫy tay với Tạ Nhất, nói:
"Uống thuốc độc, hơn nữa là không có kiếp sau. Chúng ta đi."
Tình cảnh này có điểm quen mắt. Lúc trước cũng có người trước mặt bọn họ uống thuốc độc, người kia hình như cung cấp "Tức Cơ Hoàn". Có người đáp ứng cho hắn vĩnh sinh, vĩnh sinh bắt đầu từ tử vong. Bất quá loại này chỉ có thể làm người ta hồn phi phách tán, căn bản nhìn không tới kiếp sau là thứ gì.
Thương Khâu mang theo Tạ Nhất nhanh chóng đi ra khỏi sân trượt băng. Bởi vì đã xảy ra sự cố, khách bị chấn kinh, bảo an nhân viên đã chạy tới. Tạ Nhất sốt ruột nói:
"Làm sao bây giờ? Lý Kiệt bị bắt đi rồi, rất có khả năng...... Chính là do Mười Bảy kia."
Thương Khâu vẫn trấn định, nói:
"Đừng có gấp, anh đã thả định vị phù."
Thì ra Thương Khâu đã sớm có chuẩn bị.
Thương Khâu mang theo Tạ Nhất từ cửa sau đi ra khỏi trung tâm thương mại. Đừng thấy mặt trước phi thường phồn hoa, mặt sau lại là một ngõ nhỏ hẹp.
Phía trước có người kêu to.
"Buông tôi ra!!! Buông tôi ra! Buông ra......"
Tạ Nhất nghe được tiếng kêu to, nói:
"Là Lý Kiệt!"
Thương Khâu cũng nghe thấy, vội vàng bước nhanh về phía trước.
Phía trước quả nhiên có người. Một người đàn ông toàn thân màu đen, hiện tại sắc trời đã dần tối, bốn phía cũng không có đèn đường, một mảnh âm u căn bản thấy không rõ lắm người nọ trông như thế nào. Đặc biệt hắn còn mang mũ lưỡi trai, che thật sự kín mít.
Lý Kiệt bị hắn kéo, xe lăn không thấy, giãy giụa trên mặt đất, hô to:
"Cứu tôi!! Cứu tôi"
Người kéo Lý Kiệt thấy được Thương Khâu, động tác dừng lại, ngay sau đó liền đem Lý Kiệt ném một bên.
Ngay sau đó hắn lấy mũ ra ném xuống đất, hoạt động một chút gân cốt, phát ra âm thanh rắc rắc.
Tạ Nhất nhìn thấy diện mạo của hắn sau khi tháo mũ, trong nháy mắt thật sự ngốc.
Là Thương Khâu! Thế nhưng có hai Thương Khâu! Không, không phải Thương Khâu, chẳng qua là một bản sao mang linh lực của Thương Khâu mà thôi!
Người kia giống như đúc Thương Khâu. Vẻ mặt lạnh như băng, không có bất luận biểu tình gì, bất quá cũng không có chiêu bài cười lạnh, cả người phảng phất là một cái máy. Ánh mắt hắn thập phần bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Thương Khâu.
Thương Khâu nâng lên tay, nói:
"Lui về phía sau, anh giữ chân hắn, em đi đem Lý Kiệt mang lại đây."
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
"Vâng."
Thương Khâu lại nói:
"Cẩn thận một chút, đừng để bị thương, anh sẽ đau lòng."
Tạ Nhất nghe hắn lúc này còn nói loại lời này, tức khắc có chút ngượng ngùng. Nhưng mà sau một khắc, Thương Khâu lại như là con báo nhanh chóng nhảy ra. Áo khoác màu đen ở trong đêm tối bay phần phật, phảng phất muốn xé toạt đêm tối.
Đối phương cũng là rống giận một tiếng, có vẻ vô cùng táo bạo, nhanh chóng xông lên.
"Soạt!!!"
Thương Khâu đột nhiên nâng chân đá một cái. Đối thủ cũng nhanh chóng trốn tránh, tốc độ phi thường mau. Thương Khâu đá vào khoảng không, nhưng không hề có dừng lại. Một chân đạp vào vách tường trực tiếp nương vách tường nhảy lên. Liên tiếp chạm chân ba lần, Thương Khâu xoay người soạt chân đá vào cổ đối phương.
"Phịch!!"
Người kia bị Thương Khâu đá ngã trên mặt đất. Nơi này không người qua lại, có rất nhiều bụi đất, trong nháy mắt bụi đất tung lên, Tạ Nhất cơ hồ thấy không rõ lắm hai người bọn họ.
Tạ Nhất thấy không rõ lắm, nhưng biết mình phải làm gì. Thừa dịp hai người còn triền đấu, Tạ Nhất vội vàng tiến lên nâng dậy Lý Kiệt.
Lý Kiệt ngã trên mặt đất, trên người đều là bụi bặm. Một đường bị túm kéo đi, phía sau lưng quần áo đều bị ma sát hỏng rồi, đã có chút chảy máu, thế nhưng Lý Kiệt rất tỉnh táo, mở to hai mắt nhìn Tạ Nhất, thập phần kích động nói:
"Tạ Nhất! Tạ Nhất!"
Tạ Nhất nói:
"Nhận ra tôi?!"
Lý Kiệt nói:
"Đương nhiên nhận ra. Tôi hiện tại là rất tỉnh. Mau, tư liệu đâu, mau tìm tư liệu!"
Tạ Nhất nghe nói như vậy, tức khắc liền nghĩ tới ngăn tủ bị phá hỏng rồi, tư liệu không thấy, trên mặt đất chỉ còn lại có một ảnh chụp.
Tạ Nhất ở bên cạnh nhìn nhìn, căn bản không có thấy tư liệu. Mười Bảy chạy ra không lâu, tính ra tư liệu còn ở trên người Mười Bảy.
Lý Kiệt cũng nghĩ đến cái này, vội vàng nói:
"Nhất định phải lấy được tư liệu! Nhất định phải lấy được!"
Tạ Nhất nói:
"Kia rốt cuộc là cái gì?"
Lý Kiệt nói:
"Là thuốc ức chế! Để dùng ức chế năng lượng Mười Bảy gia tăng. Đó là thành quả nghiên cứu của tôi. Nếu Mười Bảy thật sự thành công dùng thuốc ức chế, hậu quả không dám tưởng tượng."
Thời đi học Lý Kiệt thành tích rất tốt, bất quá hắn là loại quái đảng, cho nên không ai thích chơi với hắn. Hắn vẫn luôn tương đối quái gở. Sau đó bởi vì chỉ số thông minh cao, học nhảy lớp tiến vào đại học. Tốt nghiệp đại học xong, Lý Kiệt không tìm được công tác bởi vì không quá hòa hợp với tập thể. Bất quá sau đó có người tìm hắn. Hắn thậm chí không biết kia là ai. Lý Kiệt được đưa tới một cái phòng thí nghiệm. Mới bắt đầu Lý Kiệt thật cao hứng, bởi vì nơi đó thiết bị công nghệ cao, đều là thứ hắn tha thiết ước mơ.
Người chủ chỉ yêu cầu Lý Kiệt nghiên cứu một ít thứ rất đơn giản, tựa hồ khảo nghiệm Lý Kiệt. Lý Kiệt tất cả đều hoàn thành tốt. Sau đó người chủ đưa ra yêu cầu để Lý Kiệt nghiên cứu, bao gồm chế tạo thuốc thử nghiệm.
Vừa nghe tới đây, Tạ Nhất tức khắc liền ngây ra.
Có phải loại thuốc nước màu vàng kim kia không. Hẳn là cùng loại với chất kích thích. Dù sao tiêm vào có một loại hưng phấn nói không nên lời, cơ hồ muốn bùng phát nổ tung!
Lý Kiệt nói:
"Kia không phải chất kích thích, chỉ là một loại kích phát tiềm năng, có thể khai phá ra tiềm năng tiềm tàng. Phải biết rằng tiềm năng là vô cùng vô tận."
Lý Kiệt phát hiện loại chất kích phát tiềm năng bên trong có thứ tản ra màu vàng kim. Hắn thấy rất kỳ quái, liền tự mình nghiên cứu loại đồ vật này. Đến nay Lý Kiệt cũng không biết thứ sáng lấp lánh, mang theo một loại ấm áp kia là cái gì. Nhưng mà Lý Kiệt biết đó là thứ quý giá trên thế gian hiếm có.
Sau lại có người đưa tới một phần năng lượng để Lý Kiệt khai phá. Lý Kiệt liền nghĩ tới loại thuốc màu vàng kim sáng lấp lánh. Hắn dùng thuốc thử kết hợp năng lượng thể, không ngờ được sự tình đã xảy ra......
Lý Kiệt nói:
"Năng lượng thể tự bành trướng, mỗi ngày đều không ngừng bành trướng, càng lúc càng lớn, mãi không kết thúc! Tôi lúc ấy cao hứng muốn hỏng rồi, bởi vì tôi làm được một việc không tưởng! Tựa như vũ trụ dãn nở vô cùng vô tận, vĩnh không ngừng nghỉ, có thể cắn nuốt hết thảy, không ngừng bành trướng...... Nhưng tôi sai rồi, loại năng lượng này tuy rằng lợi hại, nhưng chính là một thứ vô cùng khủng khiếp. Tôi đã tạo ra một thứ nguy hiểm. Thời điểm đó tôi ý thức được còn có biện pháp cứu vãn..."
Lý Kiệt chế tạo ra Mười Bảy, nhưng Mười Bảy là sở hữu của người chủ. Mười Bảy bị mang đi một thời gian, sau đó lại mang về. Mỗi lần như vậy Mười Bảy đều là vết thương chồng chất, trên người hắn là máu và vết thương. Lý Kiệt trộm xem báo cáo. Mười Bảy thế nhưng đi giết người, cướp của, thậm chí là buôn lậu ma túy, khuếch trương kinh tế mọi nơi HunhHn786.
Lý Kiệt bắt đầu hối hận. Hắn chế tạo ra một thứ vô cùng nguy hiểm, đây không phải điều hắn muốn.
May mắn Mười Bảy có khuyết điểm. Nguyên nhân chính là vì năng lượng không ngừng bành trướng, cho nên thịt thân không chịu nỗi, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ bởi vì bành trướng mà tự mình phát nổ. Bởi vậy Mười Bảy cầu một loại thuốc ức chế.
Lý Kiệt nói:
"Tôi đã làm ra thuốc ức chế, nhưng tôi không thể lại lừa chính mình cái gì cũng không biết. Cho nên tôi đem thuốc ức chế giấu đi, tư liệu có ghi vị trí của thuốc ức chế. Tuyệt đối không thể để cho bọn họ tìm được. Nếu cho bọn họ tìm được, bọn họ sẽ ở thời điểm Mười Bảy bành trướng đến cực hạn dùng thuốc ức chế, như vậy liền không có người có thể chế trụ Mười Bảy."
Tạ Nhất nghe đến đó, đột nhiên có chút minh bạch. Minh bạch vì cái gì Lý Kiệt luôn hướng về phía Thương Khâu cùng em trai hô to. Bởi vì người em trai kia căn bản chính là tới giám sát Lý Kiệt. Mà Thương Khâu, Lý Kiệt nhìn thấy Thương Khâu thật giống như thấy được Mười Bảy. Bởi vậy dù mất trí nhớ, ý thức tự bảo vệ mình vẫn có, cho nên Lý Kiệt mới la to. Nhưng người ngoài chỉ nghĩ Lý Kiệt là bị tai nạn xe cộ thành kẻ điên.
Tư liệu ở trên người Mười Bảy, Thương Khâu đang đánh nhau cùng Mười Bảy. Mười Bảy bản thân chính là một đoạn linh lực của Thương Khâu, hơn nữa linh lực lại không ngừng bành trướng. Bởi vậy Thương Khâu dù lợi hại, đánh với hắn cũng có chút cố hết sức.
Thương Khâu trong tay nắm kiếm gỗ đào. Mười Bảy lại là nắm một chủy thủ. Chủy thủ cùng kiếm gỗ đào va chạm phát ra âm thanh không dứt bên tai, tốc độ phi thường mau, tựa như tia chớp.
Bởi vì sắc trời tối, Tạ Nhất căn bản thấy không rõ lắm. Liền nghe được tiếng kiếm gỗ đào đột nhiên "vụt" một cái, ngay sau đó là tiếng kêu thảm.
"A a a a."
Mười Bảy đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, tay hắn thế nhưng lập tức bị kiếm gỗ đào ghim ở trên mặt đất. Tạ Nhất xem mà da đầu tê rần. Dù sao Mười Bảy cùng Thương Khâu vẻ ngoài giống nhau như đúc, mà Thương Khâu xuống tay cũng không một chút hàm hồ. Thật giống như soi gương nhìn chính mặt mình, bởi vì đau đớn không ngừng vặn vẹo biến hình, dữ tợn đáng sợ.
Thương Khâu đôi mắt nhíu lại.
"Bốp!!!"
Thương Khâu đá một cái vào gương mặt Mười Bảy, hắn tức khắc ngã trên mặt đất. Bàn tay ghim trên mặt đất, lại ăn một đá, hắn phun ra một búng máu, răng cũng rớt hai cái, tựa hồ đã không thể chạy thoát.
Nhưng mà ở ngay lúc này, Mười Bảy đột nhiên vùng lên. Hắn không phải hướng về phía Thương Khâu, mà là hướng về phía chính mình. Hắn đột nhiên chặt bỏ cánh tay.
"Rắc!!!"
Hắn giơ tay chém xuống, chủy thủ trực tiếp chém đứt cánh tay bị ghim trên mặt đất. Máu tươi liền phun ra, Mười Bảy vứt bỏ cánh tay, mau đứng lên, trực tiếp một xoay người chạy trốn. Không hổ là bản sao Thương Khâu, chân dài nhấc lên đạp vào tường mượn lực nhảy lên cao nhanh chóng trực tiếp chạy trốn.
Lý Kiệt hô to:
"Không!! Đừng để cho hắn chạy!!! Tư liệu có công thức điều chế thuốc ức chế!"
Thương Khâu vẫn đứng ở tại chỗ không có động, chỉ là nhìn phương hướng Mười Bảy bỏ trốn. Tạ Nhất nhanh đỡ Lý Kiệt tiến lên. Lý Kiệt kích động nói:
"Tư liệu!!! Nếu bọn họ có được tư liệu..."
"Phạch!"
Thương Khâu run tay, liền đem một thứ ném cho Lý Kiệt. Lý Kiệt mở ra vừa thấy, thế nhưng là tư liệu. Vừa rồi, Thương Khâu đã đoạt lại.
Lý Kiệt nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Thật tốt quá!! Công thức ở chỗ này, phương thức thực phức tạp, nếu không có tư liệu, bọn họ căn bản làm không được."
Thương Khâu không nói chuyện, ngón tay run lên, một lá bùa rơi trên mặt đất.
"Phụt!!!"
Lá bùa rơi xuống đất trong nháy mắt đột nhiên cháy, lửa hừng hực không ngừng cháy.
Thương Khâu lạnh lùng nói:
"Ném vào đi."
Lý Kiệt tất nhiên biết ý Thương Khâu muốn đem tư liệu thiêu huỷ. Bất quá đây là phát minh lớn nhất đời mình, Lý Kiệt tất nhiên có chút không nỡ lòng thiêu hủy. Hắn cắn răng, vẻ mặt đau lòng, nhưng vẫn là run rẩy đem tư liệu trực tiếp ném vào đống lửa.
Lửa lớn trực tiếp cắn nuốt tư liệu, nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Hiện tại xong rồi."
Lý Kiệt nói:
"Không, còn có một việc chúng ta cần đi hoàn thành."
Tạ Nhất nói:
"Việc gì?"
Lý Kiệt nói:
"Cậu đã quên? Tôi vừa rồi đã nói, tôi đã thành công tạo ra thuốc ức chế. Hiện tại tư liệu tuy rằng bị hủy hoại, nhưng còn một phần thuốc thành phẩm chưa có bị hủy. Chúng ta cần tìm được, sau đó tiêu hủy."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Ở nơi nào?"
Lý Kiệt nói:
"Chúng ta phải mau, Mười Bảy đã xem qua tư liệu, công thức quá trình thực phức tạp, hắn không có khả năng nhớ kỹ, nhưng vị trí thành phẩm có khả năng hắn đã nhớ kỹ. Hắn tất nhiên đi tìm rồi. Dù sao Mười Bảy lập tức sắp bành trướng tới cực hạn rồi."
Tạ Nhất thúc giục nói:
"Cho nên thành phẩm ở nơi nào?"
Nói tới đây, Tạ Nhất liền nhìn thấy Lý Kiệt đột nhiên mở to hai mắt, trong ánh mắt lại bắt đầu dại ra, nói:
"Tôi...... Tôi ở nơi nào!?"
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất thiếu chút nữa đi lên đá hắn. Dù Tạ Nhất không phải xấu tính, cũng sắp biến thành nóng tính. Nói đến chỗ mấu chốt thế nhưng lại không nhớ rõ. Tạ Nhất tức không chịu được, đối với Thương Khâu nói:
"Hiện tại làm sao đây?"
Thương Khâu lại không có nói chuyện, Tạ Nhất cảm thấy có điểm không thích hợp, nhanh quay đầu, nói:
"Thương Khâu? Làm sao vậy?"
Lúc này Tạ Nhất mới phát hiện, Thương Khâu sắc mặt có chút trắng bệch. Tạ Nhất bị dọa, hoảng sợ, nói:
"Thương Khâu!?"
Chạy nhanh qua đỡ Thương Khâu, lần này Tạ Nhất đã ngửi thấy mùi máu thực nồng rồi. Cùng lúc đó trên tay sờ tới cái gì ấm áp, lại nhão dính, giơ tay lên xem, thế nhưng là đầy tay máu tươi.
Thương Khâu bị thương!
Tạ Nhất chấn kinh nhìn Thương Khâu. Thương Khâu duỗi tay che lại bụng. Bụng hắn thế nhưng có một lỗ to, đang cuồn cuộn chảy máu. Tạ Nhất sợ tới mức đôi tay run rẩy, nói:
"Thương...... Thương Khâu!"
Thương Khâu lúc này mới nhẹ giọng nói:
"Không sao, em quên anh đã nói gì à? Anh không chết được, chỉ là bị chút thương tích mà thôi."
Thương Khâu tuy rằng nói mình không chết được, nhưng Tạ Nhất xem ra không thể xem như chút thương tích.
Đây là hận không thể ruột đều phải chảy ra ngoài. Hơn nữa Thương Khâu sắc mặt còn phi thường tái nhợt!
Thương Khâu được Tạ Nhất đỡ, giọng có chút khàn khàn, hô hấp hơi thô nặng, nói:
"Mười Bảy năng lượng đã bành trướng không ít. Nếu hắn có được thuốc ức chế, chúng ta phải phí một ít công phu. Em đi hỏi Lý Kiệt xem thành phẩm ở nơi nào."
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Thành phẩm cái gì chứ?! Anh đang chảy máu! Chúng ta đi cầm máu cho anh trước!"
Thương Khâu tựa hồ còn muốn nói gì nữa, Tạ Nhất lại phi thường cường ngạnh, nói:
"Câm miệng, nghe em!"
Thương Khâu sửng sốt, ngay sau đó cười một tiếng, nói:
"Vâng, nghe em."
Tạ Nhất lúc này mới cảm thấy mình vừa rồi thái độ có chút cường ngạnh, ngượng ngùng nói:
"Còn nữa, Lý Kiệt hiện tại lại không nhớ rõ, không biết khi nào mới có thể nhớ."
Tạ Nhất nói, đỡ Thương Khâu.
"Có thể đi không?"
Thương Khâu gật gật đầu, nói:
"Không thành vấn đề."
Tạ Nhất đỡ Thương Khâu, còn phải túm Lý Kiệt, mọi người đi về phía trước.
Đi vài bước, liền nghe được Thương Khâu hừ một tiếng. Thương Khâu ngày thường đều là bình tĩnh, Tạ Nhất chưa từng gặp qua hắn trọng thương. Bất quá dù Thương Khâu bị thương cũng là một bộ bình tĩnh. Thương Khâu rên một tiếng, đột nhiên thân thể ngoài ý muốn liền ngã xuống. Hắn thân hình cao lớn, Tạ Nhất cũng bị kéo theo. Lý Kiệt bị Tạ Nhất túm, nháy mắt cũng ngã trên mặt đất.
Tạ Nhất vội vàng bò dậy, liền nhìn thấy Thương Khâu ngã trên mặt đất, ánh mắt có chút mờ mịt. Hắn thở hổn hển, duỗi tay ấn miệng vết. Bao tay da màu đen đã nhuộm thành màu đỏ, hắn còn cười khẽ nói:
"Không có việc gì......"
Tạ Nhất nhìn bộ dáng của hắn, ngực đau từng đợt, không ngừng nói:
"Thương Khâu! Thương Khâu, anh kiên trì một chút!"
Thương Khâu gật gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Một chốc kia Tạ Nhất cảm giác mình muốn điên rồi. Thương Khâu gương mặt có chút lạnh lẽo. Tạ Nhất khắc chế không được run rẩy.
Đột nhiên như là nhớ tới cái gì, Tạ Nhất quỳ gối trước mặt Thương Khâu, cúi đầu, áp môi lên miệng Thương Khâu độ khí. Cổ họng Thương Khâu lập tức lăn lộn một chút, ngay sau đó cũng ngậm lấy môi Tạ Nhất. Tựa hồ tìm về một ít ý thức, như là dã thú, hắn tham lam mút hút. Tạ Nhất nháy mắt liền cảm giác môi lưỡi mình bị cắn phá, tựa hồ phải bị Thương Khâu ăn tươi nuốt sống.
"Ngượng ngùng, quấy rầy các người."
Ở ngay lúc này, Tạ Nhất đột nhiên nghe được có người nói chuyện. Ngẩng đầu thấy thế nhưng có một người đứng. Người kia mặc áo khoác màu xám dài, quấn một cái khăn quàng cổ. Tựa hồ có chút sợ lạnh, hắn đem áo khoác dài hợp lại kín mít, nhẹ nhàng rút bả vai, cười tủm tỉm nói:
"Tuy rằng độ khí rất hữu dụng, dù sao khí tức của cậu thực ngon miệng. Bất quá tôi kiến nghị từ góc độ khoa học mà nói, vẫn là truyền máu đi, cũng tránh cho lãng phí."
"Bác sĩ Tống!?"
Đứng ở đầu hẻm thế nhưng là Tống Tịch. Tống Tịch cười cười, bước lại đây, một tay túm Lý Kiệt, nói:
"Lên xe, tới nhà của tôi."
Thương Khâu bởi vì mất máu quá nhiều, đã lâm vào hôn mê. Tạ Nhất căn bản không có do dự, lập tức cõng Thương Khâu, vội vàng đi theo Tống Tịch. Xe đậu ở đầu hẻm, mọi người lên xe, cấp tốc hướng tới nhà Tống Tịch.
Thực mau liền đến tiểu khu, Tống Tịch túm Lý Kiệt đã hồ đồ, Tạ Nhất cõng Thương Khâu người đầy máu. Trên đường thế nhưng còn gặp người hâm mộ Tống Tịch, một cô gái trẻ cười chào hỏi bọn họ.
Tạ Nhất bị hù chết, may mắn sắc trời tối, hơn nữa cô gái bị Tống Tịch làm mê đến đầu óc choáng váng, bằng không Tạ Nhất thật sự rất khó tưởng tượng. Nếu cô gái phát hiện một người đầy máu có phải kêu thất thanh đi báo cảnh sát hay không.
Mọi người lên lầu, Tống Tịch mở cửa, Tạ Nhất đỡ Thương Khâu đi vào, đem hắn nhẹ nhàng đặt ở trên sô pha.
Tống Tịch nhìn Tạ Nhất, cười nói:
"Tôi đi lấy máu tới."
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Cảm ơn bác sĩ Tống."
Tống Tịch nhướng mày nói:
"Không cần nói cảm ơn, nếu muốn cảm ơn...... cho tôi nếm thử hơi thở thơm ngọt của cậu đi?"
Tạ Nhất tức khắc nheo mắt, Tống Tịch cười nói:
"Nói giỡn."
Hắn nói, trực tiếp đi ra ngoài.
Thương Khâu vẫn luôn hôn mê. Hắn có tỉnh một lần, Tạ Nhất hỏi hắn, nhưng hắnl tựa hồ không nghe, vẫn cứ không có ý thức, chỉ là gắt gao nắm tay Tạ Nhất, tựa hồ muốn bảo đảm Tạ Nhất an toàn. Tống Tịch còn chưa có trở về, Thương Khâu đã chảy máu ướt sô pha. Tạ Nhất nhìn thấy ghê người, cắn cắn môi, lại cúi đầu, ngậm lấy môi Thương Khâu.
"Khụ khụ!"
Lúc này cửa phòng thế nhưng lặng yên không một tiếng động mở ra, Tống Tịch từ bên ngoài đi vào. Hắn cười tủm tỉm nhìn bọn họ. Tạ Nhất có chút ngượng ngùng, nhanh đứng dậy, nói:
"Bác sĩ Tống."
Tống Tịch đi vào, đem máu và dụng cụ buông xuống. Gắng kim truyền dịch trên tay Thương Khâu, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, sau đó Tống Tịch lại cầm máu cho Thương Khâu.
Tống Tịch cùng Tạ Nhất hai người hợp lực đem Thương Khâu tới phòng ngủ.
Tống Tịch cắt quần áo Thương Khâu ra không khỏi "chậc chậc" hai tiếng. Đương nhiên hắn không phải cảm thán tám khối cơ bụng hoặc là cơ ngực, mà là cảm thán vết thương. Miệng vết thương thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn, Tạ Nhất nhìn mà cũng tê da đầu.
Tống Tịch nói:
"Đâm vào sau đó còn xoay vài vòng. May mắn là chủy thủ ngắn, bất quá cũng coi như là khá nghiêm trọng."
Tống Tịch nói, nhanh chóng rửa sạch miệng vết thương, sau đó cầm máu. Cầm máu hơn nữa truyền máu, Thương Khâu sắc mặt nháy mắt liền tốt không ít, hô hấp cũng càng thêm vững vàng hơn.
Tạ Nhất nhìn Thương Khâu sắc mặt chuyển biến tốt đẹp, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Cảm ơn bác sĩ Tống."
Tống Tịch lau máu trên tay, đem bao tay lấy ra nói:
"Không cần cảm ơn, dù sao......"
Hắn nói, nhìn về phía Tạ Nhất, ánh mắt thập phần nhu hòa, tựa hồ xuyên thấu qua Tạ Nhất đang nhìn cái gì. Có lẽ là hồi ức xưa cũ. Hắn chậm rãi nâng tay tới vuốt ve gương mặt Tạ Nhất, thấp giọng cảm thán nói:
"Dù sao cũng là tôi thiếu cậu."
Hắn nói tới đây, đột nhiên cảm giác cánh tay nhói đau.
"Ui......"
Cúi đầu vừa thấy, Thương Khâu không biết khi nào đã tỉnh, thế nhưng nâng lên tay nắm cánh tay Tống Tịch. Hắn cười lạnh một tiếng, giọng khàn khàn nói:
"Đừng chạm vào."
Tống Tịch bất đắc dĩ buông tay. Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu tỉnh, tức khắc cao hứng giống như một con chó con, phe phẩy cái đuôi liền chạy qua, hưng phấn nói:
"Thương Khâu!"
Chạy tới, thật cẩn thận tránh đi vết thương Thương Khâu, Tạ Nhất nói:
"Còn đau phải không? Cảm giác thế nào?"
Thương Khâu nâng lên tay lau vết máu trên mặt Tạ Nhất. Hẳn là máu của hắn dính trên mặt Tạ Nhất. Thương Khâu thấp giọng nói:
"Không có việc gì, làm em lo lắng."
Tạ Nhất lắc lắc đầu, nói:
"Anh không có việc gì thì tốt rồi, thiếu chút nữa hù chết em."
Thương Khâu nói:
"Lần sau sẽ không, được chứ?"
Tạ Nhất gật gật đầu. Tống Tịch đứng ở một bên, bất đắc dĩ nói:
"Để hắn nghỉ ngơi. Tuy rằng lời âu yếm nói thực êm tai, nhưng người bệnh vẫn cần nghỉ ngơi nhiều."
Tạ Nhất cũng cảm thấy mình quấy rầy Thương Khâu nghỉ ngơi, nhanh nói:
"Anh mau nghỉ ngơi đi, mau nghỉ ngơi."
Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:
"Thành phẩm......"
Hắn nói tới đây, Tạ Nhất liền nói:
"Đừng động, anh nghỉ ngơi trước, nơi nào cũng không thể đi."
Tạ Nhất nói thập phần cường ngạnh, Thương Khâu lại là cười cười, nói:
"Nghe ông xã."
Tạ Nhất sửng sốt, ngay sau đó chính là một mặt đỏ thẫm, cảm giác trong đầu bắt đầu bắn pháo hoa đùng đùng.
Thật ngượng ngùng, đặc biệt bên cạnh còn có bác sĩ Tống!
Tống Tịch có chút bất đắc dĩ nói:
"Lý Kiệt trong não còn có máu bầm, hiện tại ký ức không tốt. Nhưng trong thời gian cậu nghỉ ngơi chúng ta sẽ hỏi ra nơi đặt thành phẩm thuốc ức chế."
Thương Khâu gật gật đầu, nhìn Tống Tịch, nhàn nhạt nói:
"Anh rốt cuộc là ai?"
Tống Tịch cười cười, nói:
"Tình địch của cậu."
Tạ Nhất sửng sốt, có điểm ngốc nhìn về phía Tống Tịch. Thương Khâu lại là híp mắt, vẻ mặt tàn nhẫn, tựa hồ lập tức liền phải lao xuống giường.
Tống Tịch cười tủm tỉm đi ra khỏi phòng ngủ, vừa đi vừa nói
"Nói giỡn."
Cửa phòng đóng lại.
Tạ Nhất còn có chút mông lung, Thương Khâu duỗi tay giữ chặt tay Tạ Nhất, nói:
"Cách hắn xa một chút."
Tạ Nhất nói:
"Bác sĩ Tống khẳng định là nói giỡn."
Thương Khâu nói:
"Vậy cũng cách hắn xa một chút."
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
"Được rồi, anh nghỉ ngơi."
Thương Khâu lôi kéo tay Tạ Nhất. Bởi vì mất máu quá nhiều, thực mau hắn đã ngủ. Bất quá may mắn lần này là ngủ, mà không phải hôn mê.
Tạ Nhất nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thương Khâu.
Mỗi lần đều nhìn thấy Thương Khâu thực ghê gớm, đột nhiên nhìn thấy Thương Khâu sắc mặt tái nhợt thật là hoảng sợ. Không biết Thương Khâu trước kia sống như thế nào, có lẽ cũng là như thế này. Nói không chừng còn có rất nhiều lần trải qua đổ máu, chẳng qua mình không có tận mắt nhìn thấy mà thôi!
Tạ Nhất vẫn ngồi ở bên cạnh Thương Khâu như vậy. Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, Tống Tịch đứng ở cạnh cửa, nói:
"Không nghĩ quấy rầy cậu si mê, bất quá có chuyện muốn nói cùng cậu."
Tạ Nhất nhìn thoáng qua Thương Khâu. Thương Khâu ngủ thực an ổn, truyền máu còn phải một chút thời gian nữa có thể xong. Vì thế Tạ Nhất đứng lên, rút tay khỏi lòng bàn tay Thương Khâu, sau đó đi theo Tống Tịch ra khỏi phòng ngủ.
Hai người đứng ở phòng khách, Tạ Nhất nói:
"Sao vậy?"
Tống Tịch nói:
"Tôi cần cậu hỗ trợ."
Tạ Nhất nói:
"Hỗ trợ? Cái gì hỗ trợ?"
Tống Tịch nói:
"Chúng ta hiện tại phải tìm được thuốc ức chế kia, nhưng Lý Kiệt luôn nghĩ không ra, hỏi cái gì cũng nói không được, cho nên tôi cần cậu hỗ trợ."
Tạ Nhất vẫn là không có nghe hiểu. Tống Tịch lấy ra một lá bùa, ở trước mặt Tạ Nhất quơ quơ, nói:
"Tôi cần cậu giúp nhìn trộm ký ức."
Tạ Nhất càng là ngốc, nói:
"Cái này...... tôi không biết a."
Tống Tịch cười cười, nói:
"Không sao, tôi có thể dạy cậu. Vấn đề là loại việc nhìn trộm ký ức cần vận dụng linh lực rất lớn. Linh lực của tôi hiển nhiên không đủ, Thương Khâu hiện tại là người đẹp đang ngủ......"
Người đẹp đang ngủ......
Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy so sánh này cũng không tệ lắm. Bởi vì Thương Khâu thật sự rất đẹp, người đẹp ngủ hoàn toàn xứng đáng HunhHn786.
Tống Tịch nói:
"Cho nên chỉ có linh lực cậu cũng đủ. Cậu dung hợp Huyết Ngọc, không phải sao?"
Tạ Nhất có chút hồ nghi nhìn hắn, nói:
"Anh như thế nào biết tôi dung hợp Huyết Ngọc?"
Tống Tịch cười tủm tỉm nói:
"Đừng kinh ngạc, tôi còn biết nhiều chuyện về cậu, cả cậu cũng không biết."
Tống Tịch nói như vậy, Tạ Nhất tức khắc có cảm giác ớn lạnh phía sau lưng. Tống Tịch cười tủm tỉm nói:
"Thế nào? Muốn học không? Tôi có thể dạy cậu làm như thế nào điều khiển linh lực. Đừng nói nhìn trộm ký ức người khác, hiện tại linh lực của cậu vô cùng vô tận, dù muốn học thuật đọc tâm, cũng chỉ là một cái búng tay."
Tạ Nhất đối với thuật đọc tâm tựa hồ không cảm thấy hứng thú, cảm giác hẳn là thực phiền toái.
Tống Tịch thấy Tạ Nhất ít hứng thú, thần bí nói:
"Tôi còn có thể dạy cậu một ít tiểu pháp thuật, tỷ như...... buộc chặt."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Buộc chặt? Dùng làm gì? Bắt người xấu sao?"
Tống Tịch cười nhìn thoáng qua phòng ngủ, nói:
"Có lẽ...... dùng ở trên giường."
Tạ Nhất:
"......"
Bác sĩ khẩu vị nặng! Bất quá đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú!
Tạ Nhất tức khắc đôi mắt liền sáng. Tống Tịch cười vẫy tay nói:
"Cùng tôi tới đây, trước làm chính sự, cậu đi xem ký ức Lý Kiệt."