Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 79: Hồng bảo thạch




Thời điểm mọi người trở về đã là trời tối, đường băng tối nay bị hạn chế, vẫn luôn không thể hạ cánh. Hạ cạnh xong hành khách cũng chậm trễ di chuyển. Sự tình kéo dài tới 12 giờ đêm. Sau khi ra ngoài lại xếp hàng đón xe, quả thực mệt đến tinh bì lực tẫn.

Tạ Nhất vốn tính toán trực tiếp về nhà ngủ, nhưng trong lòng không yên tâm quán ăn đêm của mình. Dù sao quán ăn đêm gửi gắm cho "không phải người", hơn nữa cũng gần tiểu khu, Tạ Nhất liền dứt khoát xuống xe ở cửa quán ăn đêm.

Xe taxi dừng lại, Tạ Nhất tức khắc ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ.

Biển hiệu đèn nê ông sáng nhấp nháy nhiều màu sắc, nhìn như là quán bar. Tiếng nhạc Disco cách cửa sổ cũng nghe thật ầm ĩ.

Tạ Nhất chỉ là nhìn thoáng qua, nói với tài xế.

"Sư phụ à, không phải nơi này?"

Tài xế taxi nói:

"Đúng rồi, tên đường tên phố tên quán đều đúng. Cậu nhìn xem, biển hiệu còn ở đó."

Tạ Nhất tức khắc mở to hai mắt nhìn.

Thật sự biển hiệu "Quán ăn đêm", trên cửa ra vào còn có chuông gió. Là quán ăn đêm nhà mình không sai. Chỉ là phong cách này... Ai sửa chữa!?

Tạ Nhất trả tiền xong nhanh xuống xe đến đẩy cửa đi vào.

Bởi vì bên trong âm nhạc quá lớn, phục vụ không có nghe thấy tiếng chuông gió vang lên. Bên trong quán thật là náo nhiệt, hơn nữa "người" đầy ấp, quả thực là không còn chỗ ngồi.

Bên trong đã mở rộng thêm, biến thành hai tầng, chỗ ngồi nhiều gấp đôi. Không gian trang hoàng theo phong cách thập phần quỷ dị, như vào nhà ma......

"Xập xình xập xình..."

Âm nhạc to, ma quỷ nhảy loạn.

Có người rốt cuộc thấy được Tạ Nhất, còn tưởng rằng là khách, vội vàng chạy tới, vẻ mặt ân cần hỏi:

"Quý khách, mấy người nha...... A là ông chủ đã trở về!"

Tạ Nhất không nghĩ tới, mình chỉ là đi nghỉ phép mấy ngày, quán ăn đêm liền biến thành thế này. Bất quá số lượng khách cũng tăng, đặc biệt là lượng khách sau 12 giờ đêm tăng cao.

Tạ Nhất tức khắc có chút đau đầu, dùng hai ngày đem quán ăn trang hoàng quỷ dị đổi lại như cũ. Đem những bày trí linh tinh vướng víu kéo xuống, cảm giác thoải mái hơn mà không gian cũng rộng hơn nhiều. Không chỉ bên trong tăng diện tích, mặt tiền cũng mở rộng, bối cảnh trở nên thoáng đãng, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Chẳng qua mặt bằng mở rộng nhân viên liền có vẻ không đủ. Cho nên Tạ Nhất tính toán tuyển thêm người, tuyển thêm nhân viên chạy bàn và đầu bếp vân vân...

A Lương đem Thanh Cốt về cũng coi như là sự kiện đại hỉ. Thứ bảy Tạ Nhất cố ý chuẩn bị một bàn tiệc phong phú, gọi Thanh Cốt cùng A Lương tới, mọi người cùng ăn một bữa.

Nguyên liệu hải sản: ốc hương, sò biển, bào ngư, ốc vòi voi, tôm, trai, vân vân... là Tạ Nhất đem từ vùng biển về. Quả thực chính là một bàn hải sản phong phú với đầy đủ các món hấp, nướng, xào chua, xào cay.... Cá hồi mua ở siêu thị, Tạ Nhất cắt thành lát mỏng, nước chấm là hỗn hợp nước tương pha thêm mù tạc.

Mọi người tụ ở bên nhau ăn uống. Trương Xu bởi vì nghe nói có ăn ngon, nên cũng chạy tới cọ cơm, ăn đến vui vẻ vô cùng.

Vì thỏa mãn Thương Khâu thích đồ ngọt, cho nên Tạ Nhất còn cố ý làm rất nhiều món ngọt: ô mai, dương chi cam lộ, thạch trái cây, sâm bổ lượng, bánh vòng ngọt ngào, bánh bà xã, vân vân...

Bất quá Thương Khâu vẫn là có chút không quá vừa lòng. Đó chính là nước tương chấm cá hồi của Tạ Nhất có chút mặn. Tuy rằng loại này là nước tương đặc chế, nhưng Thương Khâu khẩu vị ngọt, nước tương này vị là thuần mặn lại còn có mùi vị đậu nành. Tạ Nhất không có cách nào, đành phải lấy chút đường trắng ra chuẩn bị cho vào nước tương để hợp khẩu vị ngọt của Thương Khâu.

Thương Khâu tự mình bỏ vào chén nước tương ba muỗng đường trắng, tròng mắt Tạ Nhất muốn rơi xuống, nói:

"Anh dứt khoát trực tiếp chấm đường trắng ăn đi."

Thương Khâu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Tạ Nhất chỉ là nói giỡn, nhưng Thương Khâu lại tặng một nụ cười "thiện ý", nói:

"Nghe không tồi."

Sau đó mọi người liền thấy Thương Khâu kẹp lên một lát cá hồi, không chút do dự, đặc biệt quyết đoán đem cá hồi bỏ vào đĩa đường cát lăn một vòng. Thủ pháp thành thạo, ưu nhã. Lát cá hồi đỏ cam bị bao bọc kín bởi những hạt đường trắng. Rồi Thương Khâu thực ưu nhã đem lát cá hồi bọc đường cát trắng đưa vào trong miệng. Bởi vì đường bao bên ngoài quá nhiều, thời điểm ăn còn phát ra âm thanh.

Một bàn người, chỉ có Trương Xu dùng loại ánh mắt nóng lòng muốn thử nhìn Thương Khâu, hỏi:

"Ăn ngon sao?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không tồi."

Thanh Cốt vẻ mặt ghét bỏ nói với Tạ Nhất nói:

"Làm như thế nào nhẫn nổi hắn một thân cổ quái như vậy?"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất cảm giác trở về thật đúng là không tồi, ít nhất thanh nhàn hơn nhiều, lại bắt đầu cuộc sống bình thường, ban ngày đi làm tối kinh doanh quán ăn. Duy nhất không quá bình thường chính là... Thương Khâu lại thêm cổ quái. Chứng thích ăn ngọt phỏng chừng đã tới thời kì cuối, bắt đầu thích đem cá hồi chấm đường.

Tạ Nhất cảm giác tuyệt đối không thể nhẫn. Hắn đích xác thích khẩu vị ngọt, nếu nước tương ngọt một chút chấm cá hồi cũng là có thể chấp nhận. Nhưng Tạ Nhất tuyệt đối không nghĩ đến hắn bọc cá hồi bằng đường để ăn.

Từ khi Thương Khâu phát minh ra phương pháp ăn này đã định không bỏ. Hắn vẫn luôn muốn Tạ Nhất đi mua cá hồi ăn vài ngày. Bữa tối đều là ăn cá hồi, Tạ Nhất chấm nước tương cùng mù tạc, Thương Khâu bọc đường ăn.

Vì rơi vào đường cùng, Tạ Nhất đành làm cho Thương Khâu món caramel cá hồi nướng. Loại này cũng là vị ngọt, so với cá hồi trực tiếp bọc đường trắng ăn lành mạnh hơn nhiều. Nếu không, Tạ Nhất sợ Thương Khâu ngày nào đó sẽ bệnh tiểu đường.

Thương Khâu đối với hết thảy đồ ngọt đều thích. Caramel cá hồi nướng quả thực vừa ý Thương Khâu. Thương Khâu rốt cuộc từ bỏ cá hồi bọc đường trắng cổ quái kia.

Quán ăn đêm của Tạ Nhất mở rộng, cho nên nhân lực không đủ, cũng định tuyển thêm người. Kết quả thật nhiều quỷ chạy tới nhận việc, trong đó không ít nhân vật có danh tiếng. Bất quá Tạ Nhất có chút đau đầu, vì chỉ nghĩ muốn làm việc bình thường.

"Đinh đang"

Cửa quán ăn bị đẩy ra, có người từ bên ngoài đi vào. Tạ Nhất ngẩng đầu thấy thế nhưng là Trương Xu cùng Mười Sáu.

Trương Xu đi theo bọn họ đến đây, cũng không có ở nhà Thương Khâu, mà là tự mình đi kiếm tiền. Hai người đi vào, Tạ Nhất choáng váng, kinh ngạc nói:

"Hai người...... Mới vừa đi bới rác sao?"

Trương Xu một thân dơ hề hề, đầy mặt đều là nước bùn. Mười Sáu tuy rằng thoạt nhìn cao lãnh mặt than, nhưng cũng dơ hề hề. Hai người thật giống như là ăn mày.

Trương Xu đi vào, mắt to sáng quắc, lộ ra đáng thương hề hề, nói:

"Ông chủ, có cơm ăn không?!"

Tạ Nhất:

"......"

Bởi vì còn chưa tới giờ buôn bán, cho nên mặt tiền cửa hàng thực trống trải. Tạ Nhất cho Trương Xu cùng Mười Sáu ngồi xuống, sau đó nói đầu bếp làm vài món thức ăn, cũng mang lên cơm thật nhiều.

Trương Xu quả nhiên là người thiếu thốn, ăn như "xáng múc". Ở bên cạnh, Mười Sáu động tác lại là ưu nhã hơn nhiều.

Trương Xu ăn ngấu nghiến, thức ăn trên đĩa cơ bản quét hai phần ba, ăn xong bụng to không ít, giống như bóng cao su. Hắn vỗ vỗ bụng, đánh cái ợ, nói:

"Ăn no cảm giác thật tốt a."

Tạ Nhất:

"......"

Trương Xu đem đũa buông xuống, xoa xoa miệng mình, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhất, nói:

"Ông chủ, em là tới xin việc!"

Tạ Nhất nheo mắt, nhìn Trương Xu, nói:

"Cậu không phải thiên sư sao? Tới xin việc chạy bàn làm gì?"

Trương Xu đúng lý hợp tình nói:

"Nam thần không phải cũng chạy bàn ở nơi này sao?"

Tạ Nhất nói:

"Hắn chỉ là tới hỗ trợ. Hơn nữa, cậu còn chưa mười tám tuổi, chúng tôi không thể dùng lao động trẻ em."

Trương Xu trên mặt tức khắc lộ ra một vẻ "tà mị cuồng quyến".

"Bộp!"

Hắn đem một đồ vật vỗ trên bàn, nói:

"Nhìn xem!"

Tạ Nhất cúi đầu thấy là chứng minh nhân dân của Trương Xu.

Ảnh Trương Xu trên chứng minh nhân dân đặc biệt đáng yêu. Khóe miệng hơi hơi cong, hai mắt có thần, thoạt nhìn là thiếu niên có sức thu hút.

Trương Xu chỉ vào giấy tờ tùy thân, nói:

"Em đã đủ mười tám tuổi cách đây không lâu!"

Tạ Nhất:

"......"

Trương Xu lại như là một con chó nhỏ bám vào Tạ Nhất, nói:

"Ông chủ, em không cần tiền lương, chỉ cần cho ăn. Đương nhiên... cho em một chỗ ngủ là được."

Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ.

Quán ăn đích xác cần người nhưng Trương Xu không đáng tin cậy!

Trương Xu nhìn ra Tạ Nhất do dự, lập tức lại chỉ vào Mười Sáu, nói:

"Hắn hắn hắn, hắn có thể làm miễn phí. Mua một tặng một! Ông chủ có lời!"

Tạ Nhất tức khắc có chút đau đầu, vội vàng xoa xoa huyệt Thái Dương.

Mười Sáu đáng tin cậy hơn nhiều. Coi như là thuê Mười Sáu, tặng kèm Trương Xu?

Tạ Nhất rốt cuộc gật đầu. Trương Xu lập tức vui sướng nhảy dựng lên.

Trong chốc lát quán mở cửa buôn bán, Tạ Nhất nói hắn nhanh đi đổi quần áo, dơ như vậy không thể làm việc được.

Thương Khâu hôm nay có việc. Hắn từ bên ngoài trở về, trực tiếp đem xe đậu ở bên cạnh quán rồi đi vào.

"Đinh đang"

Thương Khâu đẩy cửa đi vào, một cái bóng liền chạy tới. Trương Xu vẻ mặt ân cần cầm thực đơn, cười nói:

"Hoan nghênh quý khách! Quý khách đi mấy người nha?"

Thương Khâu:

"......"

Bởi vì Trương Xu khá đáng yêu, cho nên những khách hàng trước 12 giờ đêm đều bị Trương Xu thu hút, nhất là các cô các bác gái. Bọn họ luôn muốn vì Trương Xu gọi thêm đồ ăn, còn khen Trương Xu ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Trương Xu còn tự biên ra một thân thế. Hắn nói mình nhà đặc biệt nghèo khổ, không có tiền đi học. Mà bản thân thực vinh quang, thi đậu vào trường đại học danh tiếng ở thành phố này. Vì thế hắn vừa đi học vừa đi làm. Mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm tại chỗ làm, hắn muốn để dành một phần tiền gửi về nhà cho em trai em gái đi học.

Tạ Nhất nghe câu chuyện mí mắt giật kinh hoàng. Các cô các bác gái lại là cảm động muốn rơi lệ, nói:

"Ai u, Tiểu Trương, con là đứa bé tốt! Tới tới tới, lại gọi thêm ba phần gà Cung Bảo, Tiểu Trương đóng gói cho cô mang về! Gần đây những đứa bé tốt quá ít. Ai u thật là đáng yêu."

Tạ Nhất:

"......"

Khác với Trương Xu, Mười Sáu mặc vào đồng phục có bộ dạng cấm dục cao lãnh. Rất nhiều cô gái trẻ tới ăn cơm coi trọng Mười Sáu, trộm nhìn Mười Sáu, khe khẽ cảm thán.

Vì thế các cô các bác gái tới nhiều, mấy cô gái trẻ cũng tới nhiều. Còn có rất nhiều cô gái kéo bạn trai lại đây, kinh doanh của quán thêm tăng vọt.

Bởi vì có Trương Xu cùng Mười Sáu hỗ trợ, công việc trong quán cũng không phải quá mệt mỏi vất vả.

Hôm nay buổi tối Thương Khâu muốn ăn caramel cá hồi, Tạ Nhất đành phải để mọi người trông quán, mình về nhà làm caramel cá hồi.

Thương Khâu đang ở nhà, ngồi trong phòng khách xem TV. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"A? Anh thế nhưng xem TV?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Chỉ là nghe nói Tiểu Bạch hôm nay có phỏng vấn, cho nên xem."

Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi, nói:

"Cái gì? Phỏng vấn?"

Thương Khâu nâng nâng cằm. Tạ Nhất nhìn về phía TV, thật là Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lên hình thật đẹp a. Có tác phẩm của Tiểu Bạch sẽ chuyển thể thành phim, cho nên có bài phỏng vấn ngắn.

Tạ Nhất có chút kỳ quái, nói:

"Tác phẩm nào sẽ chuyển thể?"

Thương Khâu mím môi, nói:

"Tổng tài."

Tạ Nhất:

"......"

Liền không nên hỏi!

Tạ Nhất đã nghĩ đến kịch bản kia có bao nhiêu "tà tính".

Tạ Nhất vào phòng bếp làm cá hồi, Thương Khâu ở trên sô pha xem TV.

Thực mau cá hồi đã làm xong, rốt cuộc không uổng công phí sức, Tạ Nhất đem caramel cá hồi mang ra tới. Dựa theo yêu cầu của Thương Khâu, một tầng caramel thật dày bao ở bên ngoài, cơ hồ ngang bằng độ dày của cá hồi.

Thương Khâu nhìn "khối" caramel cá hồi, ưu nhã cầm lấy đũa. Hắn vừa muốn kẹp khối cá hồi, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

Nhà bọn họ chuông cửa cơ hồ không vang lên, bởi vì không có người tới, trừ pgi bọn họ dẫn về. Có công việc Thương Khâu cũng chỉ là liên lạc bằng điện thoại mà thôi. Tạ Nhất nhanh đứng lên, nói:

"Tới ngay."

Cửa vừa mở ra, có một cục bông tròn vo chạy ù vào.

"Bộp"

Chân Tạ Nhất bị ôm lấy. Tạ Nhất nháy mắt có chút phát ngốc, cúi đầu nhìn.

Thế nhưng là Đường Tiểu Hoa!

Đã lâu không thấy Đường Tiểu Hoa. Đường Tiểu Hoa ôm chân Tạ Nhất, đứng trên mặt đất dùng sức nhảy nhảy, động tác siêu cấp đáng yêu. Hiện giờ Đường Tiểu Hoa đã là bộ dáng bé con, đầu đội mũ lông thú có tai trên đầu y như những đứa bé bình thường, hơn nữa càng thêm đáng yêu.

Đường Tiểu Hoa kêu.

"Ê ô ê ô!"

Nó nhìn Tạ Nhất chớp chớp mắt to, tựa hồ còn chưa biết nói. Bất quá ngay sau đó, Đường Tiểu Hoa ôm chân Tạ Nhất, cất giọng non nớt nói:

"Ma ma! Ma ma!"

Thương Khâu vừa muốn ăn cá hồi, liền nghe được Đường Tiểu Hoa gọi, híp mắt nhìn nhìn Đường Tiểu Hoa. Đường Tiểu Hoa cảm nhận được ánh mắt không tốt của Thương Khâu, ngẩng đầu lên nhìn Thương Khâu, sau đó lập tức từ bỏ Tạ Nhất, "lộc cộc" chạy tới. Chân cẳng Đường Tiểu Hoa còn chưa phải thực ổn, chạy lung lay, lảo đảo lắc lư, đầu đội mũ lông có hai tai cử động miễn bàn đáng yêu.

Đường Tiểu Hoa chạy tới, ôm lấy Thương Khâu, miệng bi bô kêu:

"Ma ma! Ma ma!"

Tạ Nhất:

"......"

Liền nghe một tiếng cười khẽ, Đường Nhất Bạch từ bên ngoài đi vào. Đương nhiên phía sau hắn là Đường Giảo.

Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm nói:

"Ngượng ngùng rồi, Tiểu Hoa nhà chúng tôi gặp ai cũng kêu ma ma. Bất quá tôi cảm thấy Thương Khâu làm mẹ không tồi. Muốn làm mẹ nuôi Tiểu Hoa nhà chúng tôi hay không?"

Thương Khâu chỉ là sâu kín cười, nhìn Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch đột nhiên cảm thấy ánh mắt Thương Khâu có thâm ý, đặc biệt đáng sợ.

Sự thật chứng minh là đúng như vậy.

Thương Khâu không ý tốt, đem Đường Tiểu Hoa ôm lên, sau đó cho Đường Tiểu Hoa ăn caramel cá hồi.

Đường Tiểu Hoa chính là giảo thú, cũng không phải trẻ con bình thường. Ở phương diện ăn uống, nó đặc biệt nhiệt tình. Thương Khâu cho ăn, nó lập tức mở ra miệng, một ngụm liền đem caramel cá hồi ăn luôn. Đường Tiểu Hoa chậc lưỡi, tựa hồ ăn không có đủ, muốn Thương Khâu cho thêm caramel cá hồi. Đường Nhất Bạch vừa thấy, vội vàng nói:

"Nè, anh đừng đem Tiểu Hoa nhà của chúng tôi bồi dưỡng thành thích khẩu vị ngọt cổ quái như anh."

Thương Khâu lại là nhún vai, nói:

"Không có biện pháp, ai bảo tôi là mẹ nuôi của nó chứ?"

Đường Nhất Bạch:

"......"

Đường Tiểu Hoa cái gì cũng ăn. Thương Khâu cho nó thật nhiều cá hồi. Đường Tiểu Hoa ăn cao hứng, còn lúc lắc thân thể. Nó ngồi ở trong lòng Thương Khâu đá đá chân ngắn, đem mũ trên đầu kéo xuống dưới.

Mũ bị kéo xuống, kết quả liền lộ ra đầu nhỏ của Đường Tiểu Hoa. Mũ kia căn bản không phải mũ có tai, mà mặt trên thế nhưng có hai cái lỗ thủng. Lỗ tai là ở trên đầu Đường Tiểu Hoa, xuyên qua lỗ thủng lộ ra ngoài.

Tạ Nhất mắt lóe sáng nhìn lỗ tai Đường Tiểu Hoa, nói:

"Rất đáng yêu!"

Đường Nhất Bạch thực tự hào nói:

"Con tôi mà, có thể không đáng yêu sao?"

Tạ Nhất duỗi tay sờ tai Đường Tiểu Hoa. Đường Tiểu Hoa rất phối hợp để Tạ Nhất sờ, còn run lên run lên, thoạt nhìn đặc biệt thoải mái. Tạ Nhất nói:

"Cậu xác định nó là chó con, mà không phải mèo con sao?"

Đường Giảo nói:

"Tạ tiên sinh, tôi xác định nó không phải chó cũng không phải mèo, mà là giảo thú."

Tạ Nhất:

"......"

Đường Nhất Bạch nói:

"Được rồi, trở lại chuyện chính. Kỳ thật hôm nay chúng tôi tới đây là có nguyên nhân."

Tạ Nhất hồ nghi nhìn hắn một cái. Đường Nhất Bạch lấy ra hai đồ vật, đưa cho bọn họ. Tạ Nhất vừa thấy, thế nhưng là vé vào cửa, vé xem triển lãm.

Gần đây thành phố có triển lãm đá quý còn có hội đấu giá. Trong triển lãm sẽ trưng bày rất nhiều châu báu, trong đó có một vật có thể nói là báu vật trong thế giới báo vật. Đó chính là một khối đá quý màu đỏ. Khối hồng bảo thạch này cỡ nắm tay, đã được một người giàu có mua. Sau đó người này mời một vị nghệ nhân điêu khắc tạo hình. Hồng bảo thạch cũng được đem ra bán đấu giá trong lần này.

Tạ Nhất đã sớm nghe nói về triển lãm đá quý cùng châu báu trong thành phố. Nghe nói hồng bảo thạch này màu đỏ như máu, hơn nữa độ tinh khiết rất cao, đặc biệt trong. Quả thực là báu vật giá trị liền thành. Không chỉ có như thế, đó còn là vật biểu trưng cho tình yêu.

Ở trong quán ăn đêm, Tạ Nhất nghe rất nhiều khác hàng bàn luận qua về vấn đề này. Nghe nói hồng bảo thạch là tượng trưng cho tình yêu. Nếu có thể cùng người yêu đi xem báu vật này là có thể ở bên nhau cả đời, cũng có tác dụng như tơ hồng của Nguyệt Lão.

Tạ Nhất trước cũng muốn đi xem triển lãm, bất quá bởi vì lần này là triển lãm châu báu, vé vào cửa chỉ có giới hạn nên Tạ Nhất liền từ bỏ ý niệm. Không nghĩ tới hiện tại Đường Nhất Bạch thế nhưng chủ động tặng vé vào cửa.

Đường Nhất Bạch nói:

"Thế nào, đi xem đi, cơ hội rất tốt. Tổng cộng triển lãm hai ngày, cuối cùng là bán đấu giá."

Tạ Nhất đích xác phi thường động lòng muốn đi xem. Đường Nhất Bạch cho bọn họ hai vé vào cửa, nói Tạ Nhất cùng Thương Khâu đều có thể đi. Hồng bảo thạch này chính là đại biểu tình yêu, nói không chừng sẽ là cơ hội tốt, có thể ngẫu hứng thổ lộ gì đó.

Tạ Nhất nóng lòng muốn thử. Thương Khâu lại là thập phần bình tĩnh, cười cười, nói:

"Cậu có ý đồ gì?"

Đường Nhất Bạch vội vàng nói:

"Ý đồ? Cái gì ý đồ? Tôi không có ý đồ a!"

Thương Khâu nhướng mày nói:

"Chúng tôi không đi."

Đường Nhất Bạch tức khắc xoa xoa thái dương, nói:

"Được được được, tôi nói, tôi nói. Là thế này, triển lãm lần này là do Hàn Trường Thứ, Hàn đại công tử tổ chức. Hắn không mấy năng lực, bất quá nhà tài chính phong phú. Tôi nghe nói Hàn gia vẫn luôn muốn cùng Thương Điển hợp tác. Anh đừng nói với tôi không biết Thương Điển nha."

Thương Khâu cười một tiếng, nói:

"Nguyên nhân là muốn dùng tôi làm ván cầu."

Đường Nhất Bạch nói:

"A nha, mọi người đều là dân làm ăn, đừng nói khó nghe như vậy. Chúng ta ba công ty không phải ba lĩnh vực sao. Hơn nữa là hợp tác, lại không xung đột, đến lúc đó cùng nhau kiếm tiền. Lại nói, tôi cũng không phải tay không, tôi có thành ý."

Thương Khâu nói:

"Thành ý là cái gì?"

Đường Nhất Bạch lập tức nói:

"Con tôi cho các người chơi!"

Đường Giảo giơ tay xoa xoa thái dương

"......"

Đường Tiểu Hoa là vẻ mặt ngây thơ, chớp chớp mắt to, thành thật ngồi ở trong lòng Thương Khâu ăn caramel cá hồi.

Tạ Nhất tức khắc đôi mắt sáng lên, vội vàng nói với Thương Khâu.

"Mau mau mau, đáp ứng hắn đi!"

Thương Khâu thấy Tạ Nhất vẻ mặt hưng phấn, cười cười, nói:

"Được, tôi sẽ đi."

"Thật tốt quá!"

Đường Nhất Bạch vỗ tay nói:

"Vậy quyết định rồi."

Đường Nhất Bạch cùng Đường Giảo thực mau liền đi, đương nhiên cũng đem Đường Tiểu Hoa mang đi. Tạ Nhất còn chưa có chơi đủ, chưa đã thèm. Bất quá Đường Nhất Bạch nói phải đợi hợp sau khi thành công, mới có thể đem con mình đưa cho bọn họ chơi.

Đường Tiểu Hoa lại là vẻ mặt ngây thơ, còn tưởng rằng mấy chú chơi cùng, đặc biệt cao hứng.

Thứ bảy chủ nhật là triển lãm, ngày cuối liền bán đấu giá. Khối hồng bảo thạch tất nhiên là vật bán đấu giá cuối cùng, áp trục lên sân khấu HunhHn786.

Sáng thứ bảy, Tạ Nhất cùng Thương Khâu rời khỏi giường chuẩn bị đi xem triển lãm. Lần này triển lãm cao cấp, hơn nữa Đường Nhất Bạch còn muốn Thương Khâu câu Hàn đại thiếu gia, cho nên tất nhiên phải mặc tây trang.

Thương Khâu trung thành màu đen kinh điển. Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, hắn còn mặc áo ghi lê. Áo ghi lê bó sát tăng thêm nét đẹp hình thể của Thương Khâu. Tạ Nhất đang thay quần áo, từ trong gương nhìn Thương Khâu tức khắc nuốt một ngụm to nước bọt.

Không chỉ là chân dài, phần mông còn đẹp như vậy, quả thực là phản nhân loại a!

Thương Khâu đang đeo cà vạt, liền cảm giác được tầm mắt nóng, quay đầu lại nhìn. Vừa vặn nhìn thấy Tạ Nhất từ trong gương nhìn chằm chằm chính mình, hắn không khỏi cười cười, còn nhướng mày.

Tạ Nhất bị bắt tại trận, có chút ngượng ngùng, nhanh thu ánh mắt.

Thương Khâu lại đi tới, nói:

"Thân thể không có việc gì chứ?"

Tạ Nhất bị hắn hỏi như vậy, tức khắc tưởng tượng cả hệ ngân hà, cảm thấy trong đầu đột nhiên rất nhiều hố.

Đều là bởi vì mấy tiểu thuyết của Tiểu Bạch!

Bất quá Thương Khâu hỏi là vì lần trước Tạ Nhất đã bị ảnh hưởng không tốt bởi một phần ba ống thuốc màu vàng kim kia, còn phải truyền khí.

Tạ Nhất nhanh lắc đầu, nói:

"Không có việc gì, không có việc gì."

Thương Khâu nói:

"Đừng ngại, thân thể không thoải mái liền nói ra."

Tạ Nhất nhanh gật đầu, nói:

"Ừ ừ."

Cảm thấy Thương Khâu nói chuyện đặc biệt ôn nhu, Tạ Nhất có điểm mặt đỏ tim đập nhanh. Tạ Nhất bóp cổ tay.

Xem ra mình thật sự cong rồi. Cùng với nói chính mình biến thành gаy, còn không bằng nói là do cuồng trai đẹp!

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Cho mọi người một lời khuyên. Ngàn vạn lần đừng cuồng trai đẹp, nếu không có một ngày phải khóc.....

Cà vạt của Tạ Nhất là lần trước đã thắt tốt, trực tiếp tròng vào cổ, kéo một chút là được. Bất quá bộ dáng này thoạt nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo, càng kéo càng kỳ quái.

Thương Khâu vừa mới sửa sang xong cho chính mình, nhìn thấy Tạ Nhất đang túm túm cà vạt, liền đi tới, nói:

"Muốn hỗ trợ không?"

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Không không không, không cần, không cần, tôi lập tức có thể làm xong."

Bất quá Tạ Nhất có chút khẩn trương, vì Thương Khâu đứng ở bên cạnh, vẫn luôn nhìn chằm chằm. Tạ Nhất tức khắc quên phải làm thế nào.

Tuy rằng Tạ Nhất đi làm cũng mặc tây trang đeo cà vạt. Bất quá trước nay đều là đem cà vạt đã thắt sẵn đeo vào, sau đó kéo hai cái là được, đã thật lâu không có thắt cà vạt, cho nên có điểm xa lạ.

Tạ Nhất sốt ruột liền đem cà vạt tháo ra. Tháo cà vạt ra, Tạ Nhất tức khắc có chút hối hận. Bởi vì đột nhiên tay và não không phối hợp, làm như thế nào cũng không tốt.

Thương Khâu bên cạnh tựa hồ xem không ổn, vỗ vỗ ghế dựa, ra hiệu Tạ Nhất ngồi xuống. Tạ Nhất đành phải xám xịt ngồi xuống ghế. Thương Khâu đứng ở sau lưng Tạ Nhất, Tạ Nhất ngồi ở trên ghế, phía trước là gương.

Thương Khâu nửa cúi đầu ở bên tai Tạ Nhất, nói:

"Nhìn gương, làm như vầy......"

Hắn nói, đôi tay bắt đầu động tác. Tay Thương Khâu mang bao tay da màu đen, thoạt nhìn gợi cảm không thể nhẫn, có một loại hấp dẫn xông tận trời. Hơi thở Thương Khâu liền ở bên tai Tạ Nhất. Cảm giác ấm áp, ngứa ngáy, có một chút căng thẳng thần kinh, Tạ Nhất khẩn trương mím môi.

Tuy rằng nhìn gương, nhưng Tạ Nhất cũng không có xem thắt cà vạt, mà là nhìn chằm chằm vào Thương Khâu.

Tầm mắt thật sự là quá tốt, càng nhìn Thương Khâu càng thấy bị thu hút, hơi thở rải phát hormone!

Tạ Nhất cảm thấy muốn chảy máu mũi.

"Tạ Nhất."

"Hả?"

Thương Khâu cúi đầu nhìn, nhàn nhạt nói:

"Cậu chảy máu mũi."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất cảm giác đời này thể diện mất sạch sẽ, nhanh ngửa đầu lên, liền muốn đi toilet. Kết quả bị Thương Khâu một phen giữ chặt, đem đầu Tạ Nhất nâng lên không cho Tạ Nhất ngửa đầu, nói:

"Cậu là trẻ con sao, đừng ngửa đầu, cẩn thận bị sặc, máu chảy quá nhiều."

Hắn nói, nhanh lấy giấy cho Tạ Nhất cầm máu. Tạ Nhất quả thực mặt đỏ tai hồng, đương nhiên là bị nhục nhã.

Hai người bận rộn một trận, cũng xem như ngừng máu mũi. Tạ Nhất mất mặt cho nên ủ rũ, cũng không dám lại nhìn Thương Khâu, sợ chính mình bị kích thích lại đem máu mũi chảy ra tới. Thương Khâu lại là nhíu mày nói:

"Không biết có phải do chất lỏng vàng kim kia còn ảnh hưởng hay không. Thân thể có cái gì không thoải mái, nhất định phải nói ra."

Tạ Nhất lung tung gật đầu, che giấu chính mình xấu hổ.

Thật sự không phải do chất lỏng màu vàng kim kia, mà là Thương Khâu quá soái, nhìn liền không tự giác chảy máu mũi!

Bởi vì Tạ Nhất chảy máu mũi, bọn họ đến nơi tổ chức triển lãm đã là buổi trưa. Đường Nhất Bạch đã gửi vô số tin nhắn cho Tạ Nhất.

Hàn đại thiếu gia một lát liền phải đi! Hắn buổi chiều không ở đây!

Người đâu! Hai người có phải trốn hay không!?

Còn lăn giường sao!? Thương Khâu kéo dài như vậy sao, thời gian cũng quá lâu đi!

Tạ Nhất nhìn Đường Nhất Bạch gửi tin nhắn, trên mặt tức khắc có chút nóng. Tuy rằng không biết Thương Khâu có kéo dài hay không, bất quá...... ăn kích thích tố lớn lên, nhìn dáng vẻ hẳn là vậy?

Thương Khâu lái xe, hỏi:

"Làm sao vậy?"

Tạ Nhất vội vàng thu hồi điện thoại, cười gượng nói:

"À, không có việc gì, không có việc gì. Đường Nhất Bạch sốt ruột đang thúc giục chúng ta đó."

Tới nơi triển lãm, vào bãi đậu xe còn phải xếp hàng, Thương Khâu nói Tạ Nhất xuống xe đi vào gặp mặt Đường Nhất Bạch trước. Tạ Nhất vô cùng lo lắng chạy vào, thật vất vả thấy được Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch vẻ mặt chấn kinh nói:

"Như thế nào chỉ một mình cậu, Thương Khâu đâu?"

Tạ Nhất thở hổn hển do chạy tới, nói:

"Cần xếp hàng vào bãi đậu, Thương Khâu ở trên xe."

Đường Nhất Bạch tức khắc bất đắc dĩ nói:

"Sao hắn đi đậu xe? Hàn đại thiếu gia lập tức đi. Cậu lại đây Hàn đại thiếu gia cũng sẽ không cùng tôi nói chuyện hợp tác a. Thương Khâu tới mới có tác dụng."

Tạ Nhất:

"......"

Tựa hồ bị xem thường!

Bọn họ đang nói, liền nghe được Đường Giảo nói:

"Thiếu gia, Hàn tiên sinh đi về phía này."

Hàn Trường Thứ là con một của Hàn lão gia. Hàn gia tài chính phi thường hùng hậu, Hàn lão gia danh tiếng tốt, là thái sơn bắc đẩu. HunhHn786 Bởi vì có thủ đoạn, hơn nữa trượng nghĩa, cho nên rất nhiều người đều nguyện ý cùng Hàn lão gia hợp tác.

Hàn lão gia muốn thoái ẩn, đem công ty để lại cho Hàn Trường Thứ. Hiện tại Hàn Trường Thứ đã trở thành người nắm quyền Hàn gia. Chẳng qua Hàn lão gia chỉ đem công ty để lại cho con trai, tài sản bao gồm bất động sản xe cộ vân vân... tất cả đều quyên góp, chỉ để lại một phần dưỡng lão.

Rất nhiều người không hiểu cách làm của Hàn lão gia. Có tiền không cho con, ngược lại đi quyên góp. Bất quá Hàn Trường Thứ thủ đoạn cũng là di truyền từ Hàn lão gia, từ nhỏ đã biết kinh doanh, làm việc cũng là sấm rền gió cuốn. Tuy Hàn lão gia không cho hắn tiền, nhưng tự mình cũng hô mưa gọi gió.

Hàn Trường Thứ danh tiếng cũng phi thường tốt, duy nhất điểm không tốt lắm đó chính là háo sắc, đặc biệt thích người đẹp, hơn nữa nam nữ đều có thể, nổi tiếng trong giới ăn chơi. Không chỉ có như thế, kỳ thật hắn là loại công đực tự luyến cao.

Hàn Trường Thứ vừa lúc đi hướng bên này. Hắn lập tức liền phải rời đi, buổi chiều có hội nghị thương nghiệp cho nên không thể ở lâu, chỉ là tới dạo qua một chút mà thôi.

Hắn chuẩn bị lại đây cùng Đường Nhất Bạch chào hỏi một câu, sau đó liền rời đi. Không nghĩ tới thời điểm đi đến, hắn nhìn thấy Đường Nhất Bạch đang cùng một người nói chuyện. Người kia tất nhiên là Tạ Nhất.

Tạ Nhất diện mạo không tồi, chẳng qua mệnh không phải quá tốt. Thời đại học Tạ Nhất chính là người đẹp trai nhất trong phòng, nhưng bởi vì không hiểu phong tình, "dương khí thấp" cho nên không có duyên với phái nữ. Còn không bằng những người diện mạo bình thường biết nói lời ngon ngọt lấy lòng các cô gái. Sau đó kinh doanh quán ăn đêm gặp Thương Khâu quá xuất sắc, nên Tạ Nhất càng thấy mình bình thường.

Nhưng nói thật, Tạ Nhất ngoại hình căn bản cũng không bình thường, đặc biệt dễ nhìn, có một loại cảm giác cao lãnh thần bí. Mà khi tiếp xúc gần lại cho cảm giác ôn nhu nói không nên lời. Ấn tượng đầu tiên chính là ôn nhu, nhất định dễ ở chung, ở chung cũng đặc biệt hài lòng.

Hàn Trường Thứ nhìn thấy Tạ Nhất, tức khắc nhướng mày, tựa hồ thập phần có hứng thú, liền đi tới. Đường Nhất Bạch còn đang suy nghĩ làm như thế nào giữ chân Hàn đại thiếu gia, Hàn Trường Thứ đã chủ động nói:

"Đường tiên sinh, người công ty cậu sao? Lạ mặt như vậy?"

Đường Nhất Bạch nói:

"Bạn tôi."

Hắn giới thiệu Tạ Nhất cùng Hàn Trường Thứ.

Hàn Trường Thứ diện mạo cũng không tồi, thân hình cao lớn, bả vai thực rộng, đôi mắt đào hoa, thoạt nhìn là loại phong lưu hoa tâm. Hơn nữa phục trang thoạt nhìn chính là lòe loẹt như một con công đực, đặc biệt dễ gây chú ý.

Tây trang bó sát thân thể, cổ áo, tay áo đều có thêu hoa văn màu bạc. Miệng túi áo còn có một cái khăn. Khăn cũng có thêu chỉ màu bạc. Ngay cả giày da cũng không phải thuần một màu, mặt trên cũng có một ít màu sắc và hoa văn. Xa xa vừa thấy, quả thực chính là nổi bật.

Tạ Nhất nhanh cười cười, nói:

"Hàn tiên sinh, xin chào ngài."

Hàn Trường Thứ vươn tay tới cùng Tạ Nhất bắt tay, cười nói:

"Người đẹp giống Tạ tiên sinh đây, tôi thật muốn sớm quen biết."

Tạ Nhất sửng sốt, mí mắt giật kinh hoàng.

Chẳng lẽ công đực này coi trọng mình?

Hàn Trường Thứ cùng Tạ Nhất bắt tay, nắm vài giây còn không buông tay. Tạ Nhất muốn rút ra, bất quá Hàn Trường Thứ thân hình cao lớn, so với Tạ Nhất cao hơn nửa cái đầu, lực tay cũng lớn, còn siết mạnh tay Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc da đầu tê dại, cảm giác cả người đều không tốt......

Liền ở ngay lúc này, thình lình nghe có người kêu.

"Tạ Nhất"

Có người kêu một tiếng, Tạ Nhất tức khắc cảm giác "cứu tin" tới, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Thương Khâu.