Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 78: Nhập thể




Nghê Anh còn bớt thời giờ nhắn tin cho Kiều Trạch Viễn hỏi tình huống thế nào. Rất nhanh Kiều Trạch Viễn cũng có tin nhắn trả lời.

"Tiệc đã bắt đầu rồi, buổi tối chính thức kế thừa, hôm nay bận chết, mệt đến eo đau."

Nghê Anh cười tủm tỉm gửi một tin nhắn.

"Chẳng lẽ eo đau không phải công lao ông xã sao, bảo bối? Tối hôm qua cưng cũng thực nhiệt tình."

Kiều Trạch Viễn ném lại tin nhắn trở về.

"Cút đi!"

Hai người ve vãn đánh yêu trong chốc lát. Kiều Trạch Viễn tuy rằng vẫn luôn nói Nghê Anh cút đi, nhưng Nghê Anh gửi tin nhắn, hắn liền sẽ lập tức hồi âm tức thì.

Kiều Trạch Viễn bưng một ly rượu vang đỏ, đứng ở trong đám người. Có rất nhiều danh môn tiểu thư, còn có người trong giới thương nghiệp đều lại đây cùng hắn bắt chuyện.

Hắn trước kia chính là viên chức nhỏ, cho nên căn bản sẽ không ứng phó nổi, chỉ có thể im lặng giả như rất cao lãnh, rất cao thâm khó lường để ứng phó.

Kiều Trạch Viễn bị những người đó quấn đến mệt, lại sợ chính mình lòi đuôi, cho nên liền chạy đến chỗ không ai trốn một lúc.

Chỗ này là lối đi dành cho nhân viên khách sạn, cho nên cơ bản không có người lại đây. Những nhân viên phục vụ cũng sẽ không cùng Kiều Trạch Viễn bắt chuyện.

Kiều Trạch Viễn tìm cái phòng vào ngồi nghỉ. Mới vừa nghỉ ngơi trong chốc lát, liền nghe được tiếng bước chân, giống như có người lại đây, hướng tới phòng hắn đang ở bên trong. Kiều Trạch Viễn còn tưởng rằng là ai đi tới, liền nhanh núp vào.

"Cạch"

Cửa phòng mở ra, có người từ bên ngoài đi vào, là hai người. Kiều Trạch Viễn trốn ở bên trong, lén nhìn ra bên ngoài xem. Kết quả thật là oan gia ngõ hẹp, tiến vào chính là Kiều Tỉ. Kiều Tỉ hôm nay cũng tới tham gia tiệc, bất quá không phải tới chúc mừng, phỏng chừng là tới phá hoại. Ông ta thoạt nhìn sắc mặt không tốt.

Phía sau Kiều Tỉ còn có một người, là một người mặc đồng phục nhân viên khách sạn. Kiều Trạch Viễn nhìn thoáng qua, tức khắc như bị sét đánh.

Thế nhưng là Tần Trạch Viễn!

Tần Trạch Viễn mặc đồng phục của nhân viên phục vụ trong khách sạn. Thời gian này là trong giờ làm việc, hắn vốn nên đi làm, kết quả thế nhưng ở chỗ này sắm vai nhân viên phục vụ?!

Ngày hôm qua bọn họ đã tra ra một ít manh mối. Hiện giờ chiếm lĩnh xác Tần Trạch Viễn là thứ rất khó đối phó, hơn nữa đạo hạnh không thấp. Thứ này vẫn luôn xâm chiếm thể xác của những người khác, bắt chước động tác của bọn họ, đoạt xác không biết mệt.

Tần Trạch Viễn đã trở thành mục tiêu, thừa dịp Tần Trạch Viễn say rượu, thứ đó đã đoạt thân thể. Hồn của Tần Trạch Viễn bị đẩy ra khỏi thể xác. Tần Trạch Viễn không có đạo hạnh, không có thuật pháp, hồn phách ra khỏi thể xác căn bản không xem như tử vong, cho nên không tiến vào âm tào địa phủ luân hồi. Hồn cứ như vậy vô ý thức ở phiêu đãng dương gian.

Hồn phách là âm, dương gian dương khí quá thịnh, hồn phách lại không có đạo hạnh, căn bản không thế nào bảo hộ chính mình, kết quả cuối cùng thực mau cũng hồn phi phách tán.

Thời điểm hồn của Tần Trạch Viễn bị đẩy ra khỏi thể xác, vừa lúc Kiều Trạch Viễn bị tai nạn xe chết. Bởi vì Kiều Trạch Viễn cùng Tần Trạch Viễn sinh thần bát tự giống nhau như đúc, cho nên hồn phách của Tần Trạch Viễn liền trời xui đất khiến chui vào thể xác Kiều Trạch Viễn, nhờ vậy còn tồn tại.

Kiều Trạch Viễn híp mắt, lấy ra di động, thật cẩn thận hướng ra ngoài chụp mấy tấm ảnh của Tần Trạch Viễn cùng Kiều Tỉ đứng chung một chỗ. Hai người kia nói chuyện rất nhỏ, không biết đang nói cái gì, như sợ người khác nhìn thấy.

Kiều Tỉ lại nói:

"Suỵt, tai vách mạch rừng, chuyện quan trọng như vậy chúng ta đổi chỗ nói."

Tần Trạch Viễn gật gật đầu, hai người liền đi ra ngoài.

Kiều Trạch Viễn vừa nghe, tức khắc cảm giác mình bắt được tin tức lớn, nhanh đem ảnh chụp gửi cho Nghê Anh, sau đó cũng lén lút đi ra. Hắn ngẩng đầu nhìn, liền thấy được Tần Trạch Viễn cùng Kiều Tỉ lên lầu. Hai người kia không biết nói cái gì, thoạt nhìn như đang mưu đồ bí mật.

Nghê Anh bên kia còn đang xem náo nhiệt, kết quả liền nhận được tin nhắn. Tin nhắn là Kiều Trạch Viễn gửi tới, một đống hình ảnh. Nghê Anh mở ra xem lên, tức khắc kinh ngạc nói:

"Tần Trạch Viễn?!"

Thương Khâu nheo nheo mắt, lấy điện thoại lại xem. Là ảnh chụp Tần Trạch Viễn cùng Kiều Tỉ, hai người đang nói chuyện, vẫn là mới chụp không lâu.

Thương Khâu nhìn những ảnh chụp, sắc mặt tức khắc không tốt. Hắn liên tục lướt xem ảnh, khiến mấy người khác hoa cả mắt. Trương Xu thiếu chút nữa hôn mê, nói:

"Anh đang làm gì?"

Thương Khâu nói:

"Xem khẩu hình."

Trương Xu tức khắc vẻ mặt kính nể nhìn hắn, nói:

"Anh có thể nhìn ra những người đó đang nói cái gì sao?"

Bên cạnh Mười Sáu mở miệng nói:

"Kiều Trạch Viễn gặp nguy hiểm."

Nghê Anh hoảng sợ. Thương Khâu điểm những cái ảnh chụp, nói:

"Tần Trạch Viễn biết có người theo dõi."

Nghê Anh vừa nghe, căn bản bình tĩnh không được, nhanh gọi cho Kiều Trạch Viễn. Kiều Trạch Viễn thực mau liền tiếp điện thoại, thanh âm đặc biệt nhỏ, kích động nói:

"Nghê Anh, tôi phát hiện Tần Trạch Viễn, hắn thế nhưng cùng Kiều Tỉ đi với nhau. Không biết hai người họ mưu đồ bí mật cái gì. Tôi đi theo bọn họ."

Nghê Anh lập tức nói:

"Lập tức rời khỏi nơi đó! Là bẫy rập! Bọn họ cố ý đem cậu dẫn đi!"

Kiều Trạch Viễn nghe được Nghê Anh nói, tức khắc có chút ngốc. Hắn đã ở lầu hai. Bởi vì vừa rồi thấy được Tần Trạch Viễn cùng Kiều Tỉ lên lầu hai, cho nên Kiều Trạch Viễn cố ý đi theo, lúc này đã tới cửa phòng.

Kiều Trạch Viễn muốn lui về phía sau, nhưng là đã không còn kịp rồi. Cửa phòng mở ra, Tần Trạch Viễn đang đứng ở cửa, mỉm cười, nói:

"Không tiến vào sao?"

Nghê Anh đầu tiên là nghe được giọng Tần Trạch Viễn, ngay sau đó liền nghe được một tiếng la.

"A......"

Cuối cùng là "rầm" một tiếng.

Kiều Trạch Viễn còn chưa có kịp chạy trốn, Tần Trạch Viễn đột nhiên vươn tay tới. Trong tay hắn cầm một đồ vật màu đen phóng điện. Kiều Trạch Viễn căn bản không có phòng bị, đột nhiên bị điện giật hô một tiếng, một chút liền ngã xuống, nháy mắt mất đi ý thức.

Tần Trạch Viễn trên cao nhìn xuống người nằm trên mặt đất, lúc này trong phòng lại có người đi ra, là Kiều Tỉ.

Tần Trạch Viễn sâu kín cười, nói:

"Cháu ngài rất thú vị, gần đây có người vẫn luôn điều tra tôi, chính là hắn sao?"

Kiều Tỉ nói:

"Hiện tại làm sao đây?"

Tần Trạch Viễn nói:

"Không làm thế nào, trước tôi muốn đổi thành Đậu Tình. Bất quá hiện tại xem ra kế hoạch có thay đổi, biến thành người kế thừa Kiều gia...... Tựa hồ cũng không tồi đâu."

Nghê Anh nghe thấy Kiều Trạch Viễn tiếng hô, vội vàng hô to:

"Kiều Trạch Viễn! Kiều Trạch Viễn!?"

Bất quá không ai đáp lại hắn, thực nhanh di động phát ra tiếng tút, liền cắt đứt.

Trương Xu kinh ngạc nói:

"Làm sao bây giờ!? Kiều Trạch Viễn bị biến thái bắt rồi? Các người ai biết hôm nay Kiều Trạch Viễn đi nơi nào tham gia tiệc không?"

Thương Khâu lắc lắc đầu, Nghê Anh lại nói:

"Tôi biết."

Hắn nói, mở điện thoại xem định vị. Một điểm đỏ đang lập loè, trước mắt vị trí cố định, biểu hiện vẫn ở khách sạn lớn nơi tổ chức tiệc.

Nghê Anh nói:

"Tôi hôm nay buổi sáng đưa cho Kiều Trạch Viễn một cái cà vạt, trên đó có thiết bị định vị. Kỳ thật là phòng ngừa Kiều Tỉ ra ám chiêu, không nghĩ tới thật sự có tác dụng."

Tần Trạch Viễn xuất hiện, mấy người Thương Khâu cần thay đổi phương hướng. Tạ Nhất thông qua tai nghe biết được, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Đậu Tình.

"Thực xin lỗi Đậu tiểu thư, tôi có việc, xin đi trước!"

Nói xong đem tiền đặt lên bàn, sau đó Tạ Nhất nhanh đứng lên liền đi. Đậu Tình còn muốn cùng Tạ Nhất nói chuyện, không nghĩ tới Tạ Nhất đi vội vàng. Đậu Tình quay đầu nhìn theo, liền nhìn thấy Tạ Nhất đi nhanh về phía một người. Nhìn kỹ thấy, thế nhưng là người trước đó đã gặp ở quán bar.

"Bạn trai" Tạ Nhất!

Tạ Nhất chạy ra, nói:

"Chuyện gì xảy ra, Tần Trạch Viễn như thế nào cùng Kiều Tỉ thông đồng?"

Mọi người nhanh lên xe. Nghê Anh lái xe. Hắn đạp chân ga, vù một cái chiếc xe chỉ còn cái chấm đỏ xa xa.

Kiều Trạch Viễn cả người ê ẩm, đầu óc không rõ, toàn thân nhúc nhích không được, cảm giác mình có thể là bị liệt, vẫn luôn run run. Hắn chưa bao giờ có thể nghiệm như vậy, thật sự là đáng sợ.

Kiều Trạch Viễn hao hết sức lực mở mắt. Trước mắt hoàn cảnh tựa hồ còn ở khách sạn. Hai mắt hoa lên, nhìn một hồi mới thấy rõ ràng, đích xác còn ở khách sạn. Kiều Tỉ đứng ở trước mặt hắn. Kiều Trạch Viễn hoảng sợ, đề phòng nhìn Kiều Tỉ. Đôi tay không thể động, thì ra bị cột vào phía sau, nằm trên mặt đất, giãy giụa không được.

Kiều Tỉ cười nói:

"Tao khuyên mày tiết kiệm sức lực."

Kiều Trạch Viễn nhìn Kiều Tỉ. Hắn nói không ra lời, miệng muốn sùi bọt mép, cảm giác chính mình thiếu chút nữa bị điện giật chết, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Kiều Tỉ.

Bên cạnh Kiều Tỉ là Tần Trạch Viễn trong trang phục nhân viên khách sạn. Tần Trạch Viễn cười tủm tỉm nhìn Kiều Trạch Viễn, nói:

"Đều là bởi vì mày xen vào việc người khác. Tao nghe nói gần đây rất nhiều người đều tra tao, có phải công lao của mày hay không? Chậc chậc chậc, làm một đại thiếu gia hưởng phúc, tiêu tiền có cái gì không tốt? Ngược lại muốn xen vào chuyện người khác. Đây đều là hậu quả của việc xen vào chuyện người khác. Chẳng trách ai được."

Kiều Trạch Viễn giãy giụa một hồi, lúc này mới tìm được thanh âm, nói:

"Đồ...... Cái đồ...... biến thái!"

Tần Trạch Viễn cười cười, không để bụng, nói:

"Tao như thế nào là biến thái? Nói vậy mày cũng đã điều tra xong. Tao không phải biến thái, tao là người suất sắc, may mắn có tao trợ giúp những kẻ thất bại đó mới có thể hô mưa gọi gió. Ngẫm lại xem, nếu không phải bởi vì tao, những người đó chú định cả đời đều thất bại, vĩnh viễn không dám ngẩng đầu, vẫn luôn thất bại đến chết già, có phải thật đáng buồn?"

Kiều Trạch Viễn trừng mắt nhìn hắn, nhưng là bất lực. Tần Trạch Viễn cười tủm tỉm nói:

"Tao vốn muốn đoạt xác Đậu Tình, nhưng mày khẳng khái như vậy, lại là thiếu gia Kiều gia, sắp trở thành gia chủ Kiều gia. Vừa lúc...... Tao cần tài chính, tao đây liền tiếp thu khẳng khái của mày."

Bên cạnh Kiều Tỉ nói:

"Đừng quên phân cho tôi. Tôi chính là vẫn luôn giúp đỡ ngài. Khi ngài làm gia chủ Kiều gia, cũng đừng quên tôi."

Tần Trạch Viễn cười đối Kiều Tỉ nói:

"Ông yên tâm, tôi làm gia chủ Kiều gia gia nhiều nhất cũng chỉ một tuần, ông cũng rõ ràng. Bất luận thân xác nào cũng đều không thể thừa nhận hồn phách của tôi. Trước mắt tôi còn chưa có tìm được thân thể có thời gian dài thừa nhận... Sau một tuần, gia chủ Kiều gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, còn không phải ông là người kế thừa vị trí gia chủ Kiều gia hợp pháp sao?"

Kiều Tỉ nghe hắn nói như vậy, lập tức cười.

"Ha ha, tốt quyết định như vậy!"

Kiều Trạch Viễn nằm liệt trên mặt đất, căn bản không có biện pháp phản kháng, trơ mắt nhìn Tần Trạch Viễn đi tới. Tần Trạch Viễn sắc mặt dữ tợn, cười thập phần quỷ dị. Hắn dùng một loại ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Kiều Trạch Viễn, thật giống như là sài lang.

Kiều Trạch Viễn mở to hai mắt nhìn Tần Trạch Viễn đi lại gần, đột nhiên thu hết sức lực dồn vào hai chân đạp mạnh.

Tần Trạch Viễn thế nhưng bị đạp một cái té ngã.

Kiều Trạch Viễn cũng không nghĩ tới bản thân có thể đem Tần Trạch Viễn đá té ngã, còn tưởng rằng đối phương là "thế ngoại cao nhân".

Kiều Tỉ cũng hoảng sợ, vội vàng dìu Tần Trạch Viễn đứng lên, nói:

"Mày làm cái quỷ gì!?"

Tần Trạch Viễn mắng một tiếng, nói:

"Chỉ tại thân thể rách nát này sắp chịu đựng không nổi."

Kiều Tỉ nói:

"Vậy còn không nhanh đoạt xác?!"

Tần Trạch Viễn vội vàng lại đi qua. Kiều Trạch Viễn vừa rồi đã dùng sức lực lớn, hiện tại thân thể nằm liệt trên mặt đất, thở dốc cũng gian nan, căn bản chính là trên thịt trên thớt. HunhHn786 Ở ngay lúc này, thình lình nghe một tiếng vang lớn.

"Xoảng!!!"

Kính cửa sổ đột nhiên bị phá nát. Từ bên ngoài phần phật bay vào một đám như là con dơi. Vọt vào xong đám vật thể bay kia nhắm thẳng đầu Tần Trạch Viễn cùng Kiều Tỉ tấn công.

Kiều Tỉ kêu thảm thiết một tiếng, té ngã trên mặt đất, bị sợ không nhẹ.

Nhìn kỹ, thế nhưng là một đám người giấy!

Người giấy rào rào bay vào, phóng vào mặt Tần Trạch Viễn cùng Kiều Tỉ. Tuy rằng không có quá nhiều lực sát thương, nhưng có thể nhiễu loạn tầm mắt bọn họ.

Tần Trạch Viễn rống lớn một tiếng. Người giấy là có thuật pháp, được người điều khiển, khẳng định là có người tới hỗ trợ Kiều Trạch Viễn. Tần Trạch Viễn tức giận đứng lên, bắt lấy Kiều Trạch Viễn, liền phải đoạt xá.

"Vù!!!"

Lại có cái gì từ bên ngoài cửa sổ đột nhiên vọt vào tấn công Tần Trạch Viễn. Là một phất trần đánh vào không trung, phát ra âm thanh xé gió. Phất trần đánh Tần Trạch Viễn văng ra thật xa, ngã trên mặt đất, gương mặt cũng sưng lên.

Kiều Trạch Viễn kêu sợ hãi một tiếng. Bởi vì lúc ấy Tần Trạch Viễn bắt lấy hắn, hai người gần như vậy, nếu đánh hơi chệch một chút phỏng chừng mặt hắn cũng sưng lên.

Kiều Trạch Viễn kinh ngạc rất nhiều, liền nhìn ra cửa sổ. Có người từ bên ngoài trực tiếp nhảy vào, thế nhưng là Nghê Anh!

Kiều Trạch Viễn chưa từng cảm thấy Nghê Anh soái như vậy. Hắn một thân áo thun quần jean đơn giản thoạt nhìn tuy rằng thực tùy ý, nhưng có vẻ cao lớn anh tuấn. Trong tay hắn là một đầu của phất trần màu trắng, nhìn kỹ mỗi sợi của phất trần màu trắng tản ra hào quan sáng lóa.

Kiều Trạch Viễn hô to một tiếng:

"Nghê Anh!"

Tần Trạch Viễn ngã trên mặt đất, còn muốn bò dậy đi bắt cóc Kiều Trạch Viễn. Nghê Anh lại vung phất trần một chút, mặt Tần Trạch Viễn thiếu chút nữa bị đánh nở hoa, da thịt bong tróc.

Kiều Trạch Viễn xem mí mắt nhảy lên, vội vàng nói:

"Nhẹ chút! Nhẹ chút, đó là thân thể tôi!"

Nghê Anh chạy nhanh lướt qua, đem Kiều Trạch Viễn bảo vệ phía sau, rồi nhìn thoáng qua Tần Trạch Viễn, nói:

"Thân thể này đã gần cực hạn, chỉ sợ lấy lại không được."

Kiều Trạch Viễn chấn kinh nói:

"Cái gì...... Hắn muốn chạy trốn! Kiều Tỉ!!"

Kiều Tỉ nhân lúc hỗn loạn, muốn chạy trốn, đã chạy tới bên cửa, tay nắm cửa. Nghê Anh lại không có đuổi theo. Liền ở ngay lúc này, cửa phòng phát ra âm thanh.

"Rầm!!!"

Có người từ bên ngoài đá văng cửa. Kiều Tỉ không hề phòng bị, bị đạp trúng hô to một tiếng.

"A"

Ông ta ngã trên mặt đất.

Kiều Trạch Viễn liền thấy được một đôi chân dài. Thương Khâu một chân đá văng cửa, tư thế soái khí, lại dứt khoát nhanh nhẹn, lạnh mặt từ bên ngoài đi vào. Tạ Nhất cũng theo ở phía sau, cười tủm tỉm nói:

"Kiều tiên sinh, nghe nói ngài là người bỏ vốn? Muốn chạy đi nơi đâu a?"

Kiều Tỉ ngã trên mặt đất, ván cửa đập vào trên mặt, tức khắc máu mũi chảy ra. Ông ta che lại cái mũi của mình, kêu to:

"Không không không! Tôi không phải!! Tôi không làm chuyện xấu. Tôi chỉ là...... Tôi chỉ là lấy tiền đổi một ít thuốc bảo vệ sức khoẻ mà thôi!"

Tạ Nhất nhíu nhíu mày, nói:

"Cái gì bảo vệ sức khoẻ?"

Kiều Tỉ lập tức nói:

"Chính là...... Chính là thuốc kháng già cả bảo vệ sức khoẻ. Chỉ là bảo vệ sức khoẻ mà thôi, không có gì khác. Là hắn tìm tới tôi, tôi cái gì cũng không biết!"

Tần Trạch Viễn ngã trên mặt đất, thừa dịp Kiều Tỉ nói chuyện, chậm rãi bò dậy, tựa hồ muốn từ cửa sổ chạy trốn, Thương Khâu cùng Nghê Anh nhìn thoáng qua Tần Trạch Viễn, nhưng đều không có ngăn cản.

Tần Trạch Viễn còn tưởng rằng bọn họ không có phát hiện, đột nhiên nhảy ra cửa sổ, còn hô to một tiếng.

"Các ngươi căn bản bắt không được ta!!"

Hắn nói, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Kiều Trạch Viễn mở to hai mắt.

"Ô!"

Hắn hút một ngụm khí lạnh, nói:

"Nhảy... nhảy lầu!?"

Hắn nói, liền nghe được âm thanh.

"Vèo... phịch!!!"

Vừa mới từ cửa sổ nhảy ra, Tần Trạch Viễn đột nhiên bay trở về, giống cái bao cát bị ném xuống đất.

Kiều Trạch Viễn:

"......"

Liền nhìn thấy một cái bóng đen nhanh chóng từ cửa sổ tiến vào, mang theo một trận gió lạnh. Áo choàng màu đen hơi hơi đong đưa, thoạt nhìn thô bạo lại tàn nhẫn.

Là Mười Sáu!

Mười Sáu từ cửa sổ tiến vào, đứng ngăn chặn cửa sổ, lạnh lùng cúi đầu nhìn Tần Trạch Viễn.

Ngay sau đó lại nghe được âm thanh.

"Ai u...... Ai u......"

Không phải tiếng Tần Trạch Viễn, mà là bên ngoài cửa sổ vọng vào. Giọng một thiếu niên nói:

"Trời ơi, tôi bò không nổi, kéo tôi một chút, mau kéo tôi một chút. Mười Sáu Mười Sáu... Mười Sáu......"

Mười Sáu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua phía bên ngoài cửa sổ, lại nhanh chóng bay ra ngoài. Như một trận gió, không đến một giây đồng hồ, liền thấy Mười Sáu ôm Trương Xu kiểu công chúa từ bên ngoài cửa sổ tiến vào. Hắn đem Trương Xu đặt ở trên mặt đất. Trương Xu thở phì phò, nói:

"Mẹ ơi, mệt chết con."

Tần Trạch Viễn cùng Kiều Tỉ bị vây ở trong phòng, căn bản chạy không được. Kiều Tỉ sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống đất xin tha. Mà Tần Trạch Viễn trên mặt đầy vết thương, hơn nữa thân thể tựa hồ muốn chống đỡ không được hồn phách của hắn, đang ở không ngừng co giật.

Tần Trạch Viễn động tác thực quỷ dị, tay chân không phối hợp đong đưa, giống như một con rối.

Tạ Nhất nhíu nhíu mày, nói:

"Không phải nói hắn đạo hạnh rất cao sao? Như thế nào......"

Như thế nào đã không khống chế được hành động. Chẳng lẽ là bởi vì thân xác này quá tải rồi không chịu nổi nữa? Cảm thấy có điểm quái quái!

Tần Trạch Viễn phát ra âm thanh thở dốc. Âm thanh như là thô suyễn, lại như là tiếng cười quỷ dị, hắn nói:

"Bọn mày cho rằng như vậy là có thể chế trụ tao? Mơ tưởng!!!"

Hắn nói, trong tay tựa hồ cầm thứ gì. Thế nhưng là một ống tiêm, sau đó hắn nâng tay lên đâm xuống, nhanh chóng đâm kim trên cổ, liền gian nan đẩy van bơm.

Tạ Nhất khiếp sợ.

Kim tiêm đặc biệt thô, như loại dùng cho trâu bò. Thân ống tiêm cũng đặc biệt to, có thể là bởi vì chất lỏng bên trong tương đối đậm đặc. Chất lỏng màu vàng kim, ở dưới ánh sáng phát hào quang lấp lánh.

Thương Khâu đột nhiên phản ứng. Động tác hắn cực nhanh, một phen túm móc treo điện thoại kiếm gỗ đào ném văng ra.

"Vèo!!!"

Kiếm gỗ đào quay cuồng, đột nhiên từ mini biến thành kiếm gỗ đào lớn, đánh vào ống tiêm.

"Bốp!"

Ống tiêm từ trên cổ Tần Trạch Viễn bị bay ra rơi xuống dưới.

"Lạch cạch."

Ống tiêm rơi trên mặt đất, trong đó còn có một phần chất màu vàng kim.

Tần Trạch Viễn rống lớn một tiếng, liền giống hổ đoạt thức ăn. Tần Trạch Viễn đột nhiên rống to lên, phi thường điên cuồng dữ tợn. Vừa rồi hắn còn hơi thở thoi thóp, lúc này liền như tăng lực sau khi tiêm ma túy, đột nhiên nhảy lên, phóng đi bắt lấy ống tiêm.

Thương Khâu cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đi đoạt trước một bước. Kiếm gỗ đào bay trở về, chém vào mu bàn tay Tần Trạch Viễn. Mu bàn tay Tần Trạch Viễn lập tức bị đốt cháy, phát ra âm thanh lách tách như củi cháy.

Cùng lúc đó, Thương Khâu đá văng ống tiêm. Tạ Nhất chạy nhanh nhặt lên, nhìn chất lỏng bên trong. Một thứ màu vàng kim óng ánh, có chút đặt sệch trong ống tiêm chảy xuôi. Màu sắc này thật giống như lông chim vàng.

Tần Trạch Viễn gào thét lớn:

"Trả lại cho tao!! Trả lại cho tao!!!"

Hắn nói, đột nhiên bạo khởi, tựa hồ so với vừa rồi lợi hại hơn không ít. Trên người hắn toát ra một mùi cháy khét, thế nhưng còn có khói đen, giống như có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.

Kiều Trạch Viễn nói:

"Hắn trúng tà sao!?"

Nghê Anh nhíu mày nói:

"Xem ra hắn đạo hạnh không cao, sở dĩ thoạt nhìn không tồi, đều là bởi vì loại thuốc trong ống tiêm vừa rồi."

Tần Trạch Viễn như nổi điên công kích Thương Khâu. Thương Khâu động tác mau, lực phản ứng cũng kinh người, Tần Trạch Viễn nổi điên tựa hồ cũng không phải đối thủ của hắn. Hắn tay phải cầm kiếm gỗ đào, tay trái vung lên.

"Vèo!"

Một lá bùa bay ra. Lá bùa như vật sống, một chút cuốn lấy cổ Tần Trạch Viễn, siết chặt.

"A!!!"

Tần Trạch Viễn hét lớn một tiếng. Thân thể này đã gần cực hạn, hồn phách lại hưng phấn. Thịt thể vốn không chịu nổi, hơn nữa lá bùa của Thương Khâu tức khắc bốc cháy, mùi cháy khét càng thêm nồng đậm.

Thương Khâu híp mắt. Bùa đột nhiên thay đổi hình dạng, nháy mắt biến thành xiềng xích, nhanh chóng khóa lại Tần Trạch Viễn.

"Buông tao ra!!! Buông tao ra..."

Tần Trạch Viễn gào thét lớn. Thân thể hắn bốc cháy, một chút đã ngã xuống dưới.

Kiều Tỉ sợ tới mức run run, hôn mê bất tỉnh.

Thân thể Tần Trạch Viễn thực mau liền cháy hầu như không còn. Ánh mắt hắn lại tham lam nhìn chăm chú vào ống tiêm trong tay Tạ Nhất, giọng nói phát ra như tiếng sói tru. Ánh mắt đột nhiên trở nên tham lam, hắn nói:

"Tao đã biết...... Thật tươi ngon, thịt thể vĩnh hằng......"

Tạ Nhất chỉ cảm thấy ánh mắt Tần Trạch Viễn như là rắn độc, làm phía sau lưng ớn lạnh.

Nghê Anh kêu một tiếng:

"Không tốt!"

Thương Khâu tựa hồ cũng cảm giác được.

"Bùm!!!"

Trong nháy mắt, thân thể Tần Trạch Viễn đột nhiên phát nổ, bay tứ tung, máu đen cùng tro tứ tán, bắn vào mọi người. Nghê Anh chạy nhanh xô ngã Kiều Trạch Viễn. Kiều Trạch Viễn cảm giác được một lực thật lớn đánh vào. Thương Khâu bất chấp, lập tức nhằm về phía Tạ Nhất.

Trong nháy mắt Tạ Nhất đột nhiên liền ngây dại ra, cảm giác có cái gì lạnh buốt xuyên vào thân thể, tiếp theo ý thức liền tiêu tán, giống như bị ai khống chế.

Ánh mắt Tạ Nhất dại ra, lại đột nhiên mở miệng, nói:

"Đừng qua đây, nếu không cũng không biết tao sẽ làm cái gì."

Thương Khâu đột nhiên dừng chân, ánh mắt u ám nhìn Tạ Nhất, nói:

"Mày cho rằng có thể khống chế thân thể cậu ấy sao?"

Tạ Nhất cười nói:

"Tao như thế nào không phát hiện, ngay từ đầu nên phát hiện Tạ Nhất thơm tho cỡ nào, ngon lành cỡ nào, tản ra một loại...... mùi vị mê người."

Nói xong nâng tay lên tay ngửi mu bàn tay, còn vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút ngón trỏ. Biểu tình kia có chút tà ác nói không nên lời.

Trương Xu kinh ngạc nói:

"Tạ Nhất bị hắn nhập vào thân thể rồi sao?!"

Tạ Nhất bị nhập thể, ánh mắt vẫn cứ dại ra, nói:

"Đều là bởi vì mày ở bên cạnh hắn, che giấu mùi hương thơm ngọt của Tạ Nhất, bằng không tao cũng không cần lao lực đi tìm thịt thân thích hợp. May mà tuy rằng có chút đường vòng, bất quá vẫn là tìm được rồi."

Tạ Nhất nói, cầm lấy ống tiêm. Bên trong còn có một phần ba chất lỏng màu vàng kim. Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Tạ Nhất đâm kim vào cổ mình, bơm thuốc.

"Ui"

Tạ Nhất tựa hồ cảm giác được đau đớn. Ánh mắt đột nhiên giãy giụa một chút, ngay sau đó hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

"Tạ Nhất!!"

Thương Khâu hô một tiếng, bước một bước. Lại nhìn thấy Tạ Nhất đột nhiên giơ tay lên, tựa hồ ngăn cản Thương Khâu hành động.

Cùng lúc đó, Tạ Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, mọi người đều là hô lên.

"Ôi......"

Mọi người hút một ngụm khí lạnh, bởi vì nhìn thấy mắt Tạ Nhất. Đôi mắt thế nhưng biến thành màu vàng kim, giống như màu của chất lỏng trong ống tiêm, lại như là lông chim vàng, ở trong ánh sáng mờ tối rực rỡ lấp lánh.

Ánh mắt Tạ Nhất phi thường kỳ quái. Dại ra, rồi u ám, lại giãy giụa. Ngay sau đó tiếng nói khàn khàn như gào thét:

"Chuyện gì xảy ra...... Sao lại thế này...... Không đúng, nhất định là có lỗi...... Vì cái gì không bị khống chế!!!"

Tạ Nhất chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, thoạt nhìn có chút gian nan. Đầu tiên là một chân gập lại, nhìn như động tác quỳ một gối xuống đất, đồng thời nâng lên tay, nhổ ra ống tiêm trên cổ.

"Rắc!"

Ống tiêm ở trên mặt đất, bị bể nát.

Đôi mắt Tạ Nhất vẫn là màu vàng kim, sáng lập loè dọa người. Một câu cũng không nói, chỉ là khóe miệng mang theo tươi cười. Không giống ngày thường ôn hòa, có một loại uy nghiêm nói không nên lời. Khóe miệng cong, mang theo một nụ cười lạnh.

Giọng Tạ Nhất khàn khàn, nói:

"Chỉ bằng ngươi?"

Vừa nói, Tạ Nhất duỗi tay để ở trước ngực, làm một động tác túm hướng ra phía ngoài. Thân thể Tạ Nhất không ngừng run rẩy, phát ra âm thanh.

"Roẹt!!"

Cùng âm thanh, cũng toát ra một mùi hương của vật bị cháy.

Nghê Anh sốt ruột nói:

"Thân thể Tạ Nhất sắp chịu không được phụ tải!"

Hắn nói, liền phải đi lên hỗ trợ, Thương Khâu lại híp mắt, một phen ngăn cản Nghê Anh, nói:

"Từ từ."

Nghê Anh nói:

"Chờ cái gì!? Tạ Nhất nếu có bất trắc gì, anh sẽ hối hận!"

Thương Khâu lại như cũ ngăn hắn, nói:

"Tạ Nhất có thể làm được."

Tạ Nhất híp mắt, đôi mắt vàng kim tản ra hào quang, tựa hồ túm vật nào đó vô hình kéo ra. Khóe môi treo nụ cười lạnh, lại đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"A a a a a"

Theo hét thảm thiết, mọi người liền nhìn thấy một luồng khói đen bị Tạ Nhất lôi ra khỏi thân thể.

Thương Khâu lập tức vung kiếm gỗ đào.

"Bộp!"

Một tiếng trầm vang, hồn phách muốn bỏ chạy đã bị ghim ở trên mặt đất.

Tạ Nhất đem hồn phách từ trong thân thể rút ra, đột nhiên phát ra tiếng thở dốc. Tựa hồ hao hết sức lực, đôi tay rũ xuống, Tạ Nhất lảo đảo ngã xuống.

Thương Khâu một phen tiếp được Tạ Nhất, đem người ôm vào trong ngực, sờ sờ cái trán. Một mảnh lạnh lẽo.

Nghê Anh chạy nhanh tới, nhìn nhìn tình huống Tạ Nhất, vạch mí mắt xem, nói:

"Chất lỏng màu vàng kim kia là thứ gì? Như là chất xúc tác, kích phát âm khí trong thân thể Tạ Nhất. Hiện tại trên người cậu ấy âm khí quá mạnh, thịt thân sắp không chịu nổi phụ tải."

Trương Xu kinh ngạc nói:

"Vậy sẽ thế nào?"

Nghê Anh không nói chuyện, bất quá biểu tình thoạt nhìn thực nghiêm trọng. Trương Xu nhìn thoáng qua tro tàn trên mặt đất. Đó là thân thể không chịu nổi phụ tải mà bị cháy rụi của Tần Trạch Viễn.

Thương Khâu cau mày, đem Tạ Nhất ôm vào trong ngực, thấp giọng nói:

"Tạ Nhất, Tạ Nhất nhìn tôi."

Ánh mắt Tạ Nhất có chút mê mang cùng vô lực. Hai mắt vẫn màu vàng kim, hơi thở suy yếu, tay chân lạnh như băng, ở trong ngực Thương Khâu phát run rẩy.

Thương Khâu ôm Tạ Nhất, đột nhiên cúi đầu. Trương Xu cùng Kiều Trạch Viễn không hẹn mà cùng hô một tiếng, mồm há to.

Thương Khâu áp môi lên miệng Tạ Nhất. Tạ Nhất phát ra một tiếng tựa hồ thập phần khát vọng. Tuy rằng không có sức lực, đôi tay vẫn cuốn lấy cổ Thương Khâu, chủ động hôn môi Thương Khâu.

Kiều Trạch Viễn xem mà trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm.

Tình huống gì thế này?

Trương Xu cũng là trợn mắt há hốc mồm. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người nam hôn môi.

Hình ảnh này, quá mức tưởng tượng đi?

Mười Sáu duỗi tay bưng kín mắt Trương Xu, nói:

"Đại nhân, ngài còn chưa thành niên."

Trương Xu nói:

"Nhanh thôi! Hai tháng sau liền thành niên!"

Mười Sáu nhàn nhạt nói:

"Vậy bây giờ cũng là vị thành niên."

Tạ Nhất hút khí thật sâu, từ miệng Thương Khâu đoạt lấy. Hơi thở còn có cái loại ấm áp quyến luyến nói không nên lời HunhHn786.

Hai người cứ như vậy trao đổi dương khí, thẳng đến khi Tạ Nhất không thở nổi. Ánh mắt Tạ Nhất mê ly, thở phì phò, âm thanh khàn khàn trầm thấp nói:

"Còn muốn......"

Nói đến đây, đôi tay buông lỏng, Tạ Nhất đột nhiên lâm vào ngủ say.

Thương Khâu nhanh đem Tạ Nhất chặn ngang bế lên, nói:

"Tạ Nhất cần nghỉ ngơi. Đi."

Tạ Nhất cảm giác mình mơ mơ màng màng, rất mệt, phi thường mỏi mệt, như là thoát lực, rồi lâm vào mộng.

Trong giấc mộng, Tạ Nhất thấy một con quạ lông vàng. Nó đậu ở trên đầu cành, trên người tỏa ánh hào quang, đôi mắt sáng tựa hồ vượt qua ánh mặt trời.

Con quạ vàng cứ như vậy cúi đầu nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất ngửa đầu nhìn con quạ. Thời gian phảng phất yên lặng trôi qua. Đột nhiên, con quạ vàng giật mình, nghiêng nghiêng đầu, ngay sau đó đột nhiên vỗ cánh bay cao, một chút đã ở trên trời cao.

Tạ Nhất còn tưởng rằng nó muốn bay đi. Liền thấy con quạ vàng xông lên tận trời cao. Ánh hào quang càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, lập tức liền biến mất khỏi tầm nhìn của Tạ Nhất. Liền ở ngay lúc này, hào quang lại đột nhiên biến lớn, con quạ đột nhiên từ bầu trời lao xuống.

Không giống như là một con quạ, ngược lại nó như là một con diều hâu. Cánh bọc gió, nó cấp tốc lao xuống, mang theo hào quang, hướng về phía Tạ Nhất xông thẳng đến.

Tạ Nhất ngửa đầu, còn tưởng rằng mình sẽ bị lóa mắt. Nhưng không ngờ tới Tạ Nhất thế nhưng không hề sợ hãi cái loại ánh sáng chói lọi này, mở to hai mắt nhìn con quạ hạ xuống. Phảng phất nghe thấy được âm thanh cánh căng gió, hào quang vừa hiện, con quạ vọt xuống dưới chui vào trong thân thể Tạ Nhất.

"Ô!!"

Tạ Nhất đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, mở to mắt. Đập vào mắt chính là trần nhà, hơn nữa là trần nhà Kiều gia. Tạ Nhất hút một hơi. Bên cạnh vốn có người ngồi, vội vàng dò hỏi.

"Tạ Nhất, cảm giác thế nào?"

Tạ Nhất nghiêng đầu, nhìn thấy Thương Khâu. Thương Khâu duỗi tay nắm tay Tạ Nhất. Tuy rằng cách bao tay da màu đen, bất quá Tạ Nhất vẫn có thể cảm giác được thân nhiệt Thương Khâu, làm lòng ấm áp.

Tạ Nhất lắc lắc đầu, nói:

"Không có việc gì, không còn cảm giác gì."

Mọi người nghe thấy nói chuyện, vội vàng đều từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Tạ Nhất tỉnh, đều thập phần kinh hỉ. Trương Xu nói:

"Tạ Nhất, anh tỉnh rồi! Nam thần lo muốn chết. Anh không biết nha......"

Hắn nói, đã bị Thương Khâu thưởng cho một đôi mắt hình viên đạn. Mười Sáu nhanh từ bên cạnh đi tới, lôi kéo Trương Xu đi ra ngoài.

"Đại nhân, Tạ tiên sinh mới vừa tỉnh, để Tạ tiên sinh nghỉ ngơi đi."

Trương Xu bị kéo ra ngoài, còn đang nói:

"Nè, tôi còn chưa nói xong đâu!"

Tạ Nhất chớp chớp mắt, Thương Khâu nói:

"Không có gì."

Tạ Nhất nâng tay sờ sờ cổ mình, lỗ kim đã không còn, cũng không cảm thấy đau, không có cảm giác gì. Bác sĩ đã vào kiểm tra một chút, cũng nói không có vấn đề gì.

Mọi người lo lắng lại dò hỏi tình huống, Tạ Nhất có chút mê man, nói:

"Không có chuyện gì. Nếu nói có cái gì không giống bình thường...... hình như là thần thanh khí sảng? Một chút cũng không mỏi mệt."

Tạ Nhất nói như vậy, không biết vì cái gì, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thương Khâu. Tạ Nhất càng thêm mê mang.

Kỳ thật là bởi vì Thương Khâu lúc ấy nhanh chóng quyết định cho Tạ Nhất rất nhiều dương khí, trung hoà âm khí trong thân thể không ngừng bị kích phát. Dương khí đối với người sống là bổ ích, Tạ Nhất tất nhiên thần thanh khí sảng.

Thương Khâu nói:

"Không có gì cũng phải nghỉ ngơi nhiều, nằm xuống đi."

Thương Khâu nói chuyện thực ôn nhu, Tạ Nhất có chút ngượng ngùng, nhanh nằm xuống. Những người khác cũng không quấy rầy Tạ Nhất nghỉ ngơi.

Tạ Nhất nằm trên giường một ngày, kỳ thật đã không có việc gì.

Thân thể Tần Trạch Viễn bị đoạt xác không chịu nổi, đã bị hủy diệt. Cứ như vậy hồn phách liền không có biện pháp trở về. Hắn thuận lợi kế thừa vị trí gia chủ Kiều gia, cũng coi như là nhờ họa được phúc, thành nhân vật nổi tiếng của tầng lớp thượng lưu.

Còn Kiều Tỉ phỏng chừng bị dọa choáng váng, có chút điên, tinh thần xảy ra vấn đề, đã vào bệnh viện.

Quỷ hồn đoạt xác Tần Trạch Viễn không biết là lai lịch gì, bị kéo ra khỏi thân thể Tạ Nhất không có bao lâu liền hồn phi phách tán. Trước khi hồn phi phách tán quỷ hồn còn tính xấu không đổi, cười nói có người sẽ thay chính mình báo thù.

Tạ Nhất cảm thấy có chút vấn đề. Quỷ hồn đoạt xác Tần Trạch Viễn không có đạo hạnh bao nhiêu, nhưng bởi vì có cái loại chất lỏng màu vàng kim cho nên kích phát ra linh lực.

Như vậy là ai cho hắn loại thuốc kia?

Thời gian nghỉ phép cũng hết, mọi người chuẩn bị về. Lần này tới du lịch Tạ Nhất là tính toán ở trên bờ cát thổ lộ, kết quả cũng không thành công. Bất vẫn có chuyện tốt, đó chính là Thanh Cốt đã xuất hiện. A Lương sao có thể thả Thanh Cốt đi, một khắc cũng không rời, hận không thể vẫn luôn túm Thanh Cốt.

Mọi người ra sân bay, chuẩn bị lên máy bay trở về. Kiều Trạch Viễn chính là người thành phố này, cho nên không theo bọn họ. Trương Xu đi cùng bọn họ, bởi vì Trương Xu vốn không phải người nơi này. Hắn chỉ là nhận ủy thác cho nên mới đến đây.

Trương Xu muốn cùng mấy người Tạ Nhất trở về, muốn nếm thử hương vị của món ăn trong quán ăn đêm. Kỳ thật hắn đã hâm mộ thật lâu, từ khi ăn trứng bao màn thầu của Tạ Nhất làm càng là nhớ mãi không quên.

Mọi người tập trung ở sân bay chuẩn bị xuất phát. Nghê Anh lại thay đổi thành nữ. Hắn ở sân bay kéo va li sải bước quả thực quá xinh đẹp, chính là tâm điểm chú ý và chụp ảnh, tỉ lệ quay đầu nhìn là 200%.

Bọn họ tiến vào phòng chờ liền nhìn thấy có người đã ngồi chờ trên sô pha, bắt chéo chân thực nhàn nhã uống cà phê. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Kiều Trạch Viễn?!"

Quả nhiên là Kiều Trạch Viễn. Hắn không có nhiều hành lý, chỉ mang theo một cái túi rất có giá trị. Nhìn thấy bọn họ đi đến, hắn liền chào hỏi.

Nghê Anh cười tủm tỉm đi qua, nói:

"Sao cưng lại tới đây? Luyến tiếc tôi sao, bảo bối?"

Kiều Trạch Viễn vẻ mặt ghét bỏ nói:

"Ai luyến tiếc anh. Tôi chỉ là đi công tác. Kiều gia muốn mở chi nhánh ở thành phố kia mà thôi."

Nghê Anh cười nói:

"Phải không."

Nói xong, hắn thế nhưng vỗ mông Kiều Trạch Viễn một cái. Kiều Trạch Viễn tức khắc đầy mặt đỏ bừng, nói:

"Anh...... đồ biến thái! Anh lại đánh tôi...... đánh tôi nơi đó, tôi liền cắn chết anh!"

Nghê Anh nhướng mày, gom lại tóc, ái muội kề sát bên tai Kiều Trạch Viễn, nói:

"Dùng cái gì cắn chết tôi?"

Kiều Trạch Viễn:

"......"

Mọi người có chút bất đắc dĩ, ngồi xuống không để ý tới bọn họ ve vãn đánh yêu.

Tạ Nhất đối với Trương Xu nói:

"Nhìn thấy nữ thần đột nhiên biến thành nam, cậu có cảm tưởng gì?"

Trương Xu lại thiếu dây thần kinh nói:

"Quá lãnh khốc! Nữ thần biến thành nam cũng là nam thần. Không biết anh ấy có viết bí kíp cải trang hay không, em cũng muốn nhận một bộ."

Tạ Nhất:

"......"

Mọi người bước lên máy bay, Kiều Trạch Viễn nói:

"Đúng rồi thiếu chút nữa đã quên cùng các người nói. Tôi phát hiện một sự tình kỳ quái."

Tạ Nhất nói:

"Cái gì kỳ quái?"

Kiều Trạch Viễn nói:

"Cái quán bar kia. Không biết sao đột nhiên quán bar đóng cửa không hề có báo trước. Mấy người nhân viên đã bị cho nghỉ. Bartender nói đột nhiên bọn họ được thông báo không cần đi làm, cũng không có nói rõ lý do gì. Hiện tại quán bar đã thành nhà trống."

Tạ Nhất có chút kinh ngạc, Thương Khâu lại là nheo nheo mắt, không nói gì.