Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 4: Khóa nhân duyên




“Thương Khâu?”

Người đàn ông có thân hình cao lớn che lại đôi mắt Tạ Nhất. Giọng nói trầm thấp phun ở bên tai làm Tạ Nhất không khỏi rùng mình một cái, phía sau lưng thoáng nổi từng trận tê rần, xông thẳng lên đến trên đỉnh đầu.

Tạ Nhất tuy rằng nhìn không tới bộ dạng người phía sau, cũng chỉ mới vừa gặp mặt ngày hôm qua, có thể xem như người xa lạ. Nhưng mà nghe giọng liền biết đó là Thương Khâu. Thậm chí hắn không mở miệng, Tạ Nhất cũng không thể biết được chắc chắn người nọ chính là Thương Khâu.

Quả nhiên, giọng trầm thấp cất lên:

“Là tôi.”

Theo âm thanh ồn ào, thực mau cáng cứu thương đã được nhân viên y tế nâng lên xe cứu thương. Cảnh sát sơ tán đám người tụ tập. Thời gian cũng đã trễ, mấy người vây xem tụ tập sôi nổi trò chuyện bát quái liền tản ra.

Lúc này Thương Khâu mới chậm rãi buông tay. Tạ Nhất lại đi về phía trước nhìn, đã không còn cái cáng phủ vải màu trắng.

Tạ Nhất vội vàng quay đầu. Thương Khâu đang muốn rời đi, cũng quay đầu lại nhìn một cái, giọng không nóng không lạnh nói:

“Cậu có thể chất đặc thù, đừng nhìn người chết, đặc biệt là đôi mắt……”

Hắn nói, lại nhìn thật sâu vào mắt Tạ Nhất một cái. Hắn như hòa vào trong đêm tối, quần áo đen, đôi mắt màu đen. Tiếng nói thâm trầm mang theo sức hút, nhàn nhạt nói:

“Thể chất đặc thù sẽ bị quấn lên.”

Thương Khâu nói xong, lập tức quay đầu liền đi rồi.

Tạ Nhất hoàn toàn ngốc tại chỗ, không biết Thương Khâu nói vậy là có ý tứ gì. Rõ ràng đều là dùng tiếng Trung, lại đứng gần bên nhau, mà Tạ Nhất nghe không hiểu hắn nói gì.

Sẽ bị quấn lên? Bị cái gì quấn lên? Chẳng lẽ là quỷ sao?

Thương Khâu đã đi rồi, thân hình cao lớn, một đôi chân dài đi thực mau vào tòa nhà, thoáng cái đã nhìn không thấy.

Tạ Nhất đứng ở tại chỗ, quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu khu đối diện, cảm thấy thật âm trầm, thật không giống với ngày mùa hè nóng bức.

Tạ Nhất cũng nhanh chóng nâng bước đi vào khu vực thang máy để lên lầu về phòng.

Thương Khâu đã không thấy nữa, phỏng chừng là đã đi trước một bước, vào thang máy lên lầu rồi.

Tạ Nhất lên lầu, mở cửa phòng, đi vào, đem đồ vật tùy tay ném ở trên sô pha. Hôm nay tăng ca mỏi mệt lợi hại, Tạ Nhất cả TV máy tính đều lười mở, dứt khoát trực tiếp đi vào toilet chuẩn bị tắm rửa rồi lên giường ngủ.

Tạ Nhất mở đèn toilet, đi vào, cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa. Khi cởi quần dài đột nhiên Tạ Nhất sờ tới một đồ vật còn trong túi quần. Là một viên kẹo trái cây.

Màu cam của viên kẹo trái cây dưới ánh đèn chiếu xuống thoạt nhìn có chút đáng yêu. Khi còn nhỏ Tạ Nhất thường xuyên ăn loại kẹo này, sau khi trưởng thành cũng không còn ăn loại kẹo giá rẻ này nữa. Hiện tại thấy lại còn làm Tạ Nhất rất hoài niệm.

Tạ Nhất dứt khoát đem viên kẹo trái cây lột vỏ bao, trực tiếp ném vào trong miệng, ngay sau đó mở vòi sen tắm rửa.

Viên kẹo trái cây ném vào trong miệng, căn bản không có mùi vị quýt hoặc cam như dự đoán, thế nhưng là mùi như long não, khó chịu không thể tả được, còn có điểm giống như chóng mặt choáng váng. Kẹo quá khó ăn, Tạ Nhất mở miệng muốn phun ra lại bị bọt xà phòng tràn vào miệng.

Tạ Nhất nôn khan một tiếng, quay đầu muốn đem “long não” trong miệng phun ra, nghĩ thầm.

Không phải Thương Khâu muốn giở trò đùa dai đó chứ? Nhưng Thương Khâu có gương mặt nam thần, bộ dạng “thần thánh không thể xâm phạm”, hẳn là sẽ không làm mấy trò đùa thấp hèn này chứ?

Tạ Nhất quay đầu vừa muốn phun ra viên kẹo trái cây. Ánh mắt vô tình lướt qua tấm gương, trong nháy mắt đầu óc “ong” một tiếng, cả viên kẹo trái cây cũng đã quên phun.

Phòng toilet của Tạ Nhất có diện tích hạn chế, bên cạnh vòi hoa sen có cái gương soi được nửa người. Ngày thường thời điểm súc miệng rửa mặt có thể ở chỗ này sửa sang lại tóc. Phòng tắm căn bản không lớn, chính là xoay người đã thấy hết.

Tạ Nhất không cẩn thận xoay người đã thấy được một bóng dáng.

Trong nhà này chỉ có Tạ Nhất ở. Nhưng trong gương, trừ bỏ Tạ Nhất, thế nhưng còn xuất hiện bóng dáng khác.

Một cái bóng màu đỏ……

Là bộ váy màu đỏ……

“Rốp!!!!!”

Ngay trong nháy mắt, bóng đèn trên đỉnh đầu không hề có dấu hiệu tăng nhiệt lại nổ tung. Vô số mảnh vỡ nhỏ từ trên trời giáng xuống. Tạ Nhất sợ tới mức nhanh chóng ôm đầu, bảo vệ mình.

Toilet có cửa sổ, bất quá đã kéo bức màn, bóng đèn nổ xong lúc sau toilet lâm vào tối tăm.

“Lào xào”

Bức màn không ngừng dao động, cửa sổ rõ ràng đã đóng lại, bức màn không có gió lại tự dao động, không ngừng dao động. Tạ Nhất từ trong gương mơ hồ nhìn thấy bóng dáng màu màu đỏ, vẫn còn ở nơi đó.

Không chỉ là bóng dáng màu đỏ, chính xác là một cô gái mặc bộ váy màu đỏ…

Cổ quấn dây thừng.

“A!”

Tạ Nhất hoảng sợ, trên mặt đất đều là mảnh vỡ của pha lê. Dưới chân trượt một cái, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất. Tạ Nhất quay đầu nhìn vị trí cửa sổ, bức màn vẫn còn dao động. Quả nhiên có một cô gái mặc bộ áo váy màu đỏ trên cổ quấn một vòng lại một vòng dây thừng tại cửa sổ toilet.

Mà cô gái mặc bộ áo váy màu đỏ này thế nhưng giống như đúc cô gái vừa rồi nằm trên cáng được nhân viên y tế nâng đi.

Da đầu Tạ Nhất tê dại, mở to hai mắt nhìn cô gái. Cô gái kia cũng trừng mắt nhìn Tạ Nhất. Bảy chỗ trên mặt cô gái nháy mắt đều chảy máu, miệng mở rộng. Trong miệng phảng phất như cái động tối đen. Hàm răng sắc nhọn, âm thanh phát ra máy móc, gào rống:

“Gạt ta… Gạt ta... Gạt ta!!! Ngươi gạt ta!!!”

Tạ Nhất căn bản không biết là chuyện như thế nào, vì căn bản không quen biết cô gái mặc áo váy đỏ này, sao có thể lừa gạt. Mà lừa cái gì? Huống hồ cô gái này không phải đã chết rồi sao?

Chẳng lẽ……

Da đầu Tạ Nhất càng tê dại, đột nhiên quay đầu liền bỏ chạy, trực tiếp lao ra khỏi toilet.

“Xoảng!!!”

Vừa lao ra khỏi toilet, trong nháy mắt Tạ Nhất cảm giác một dòng khí thật lớn từ toilet phun ra. Mãnh vụn của gương cùng bóng đèn bị vỡ cũng bị bắn ra.

Trong phòng khách những đồ vật dễ vỡ nháy mắt cũng đều bị làm cho nát vụn. Thật giống như cảnh trong phim bộ điện ảnh.

Tạ Nhất bị dòng khí thật lớn kia đánh mạnh lên người bay về phía trước một đoạn.

“Bịch!”

Thân thể nện ở trên mặt đất, tức khắc đầu váng mắt hoa. Vừa rồi đang tắm rửa, Tạ Nhất căn bản chưa kịp mặc quần áo. Ai tắm rửa mà mặc quần áo mới kỳ quái. Hiện tại trên người bị mảnh vỡ pha lê cắt vài chỗ, đau đến trong miệng rên la.

“Mẹ nó chuyện gì xảy ra vậy?!”

Vừa nói vừa nhanh từ trên mặt đất bò dậy. Cô gái mặc bộ váy đỏ bay tới. Trong phòng tối đen, cô ta nhìn Tạ Nhất cười dữ tợn. Đem sợi dây thắt trên cổ tháo từng vòng từng vòng xuống tới, cô ta đột nhiên ném sợi dây qua.

“Vèo”

Tạ Nhất nhanh bò dậy liền bỏ chạy. Sợi dây lại như là có gắng radar còn biết quẹo qua quẹo lại, đột nhiên quấn lấy cổ Tạ Nhất.

“Ôi!”

Tạ Nhất bị siết cổ thiếu chút nữa không thở nổi, lại bị kéo về phía sau.

“Bịch!!”

Bị kéo té nằm ngửa trên mặt đất, thân thể Tạ Nhất uốn éo như lăng quăng.

“Rầm!!!”

Tạ Nhất bị kéo trên mặt đất, thiếu chút nữa nghẹt chết. Ở ngay lúc này thình lình nghe được tiếng động lớn vang lên ở cửa. Cửa bị chấn động, trực tiếp bị phá ra, rơi xuống, nện ở trên sàn nhà, làm sàn nhà cũng bị chấn động.

"Ầm"

“Thương Khâu!?”

Tạ Nhất liếc mắt một cái liền thấy được có người tới. Không biết vì cái gì, dù sao cũng cảm thấy mình được cứu rồi.

Thương Khâu dùng chân dài đá mạnh khiến cửa phòng bị phá hủy. Cánh cửa rơi xuống, hắn nhanh chóng vọt vào trong phòng. Khi nhìn thấy Tạ Nhất đang giằn co cùng cô gái kia, hắn nheo nheo mắt.

Nhìn thấy có người tới, cô gái nhanh chóng siết chặt sợi dây, đột nhiên đem Tạ Nhất túm đi. Tạ Nhất còn trần truồng, trên mặt đất đầy mảnh vỡ bén nhọn, bị kéo lê đi, có thể nghĩ hậu quả thế nào. Tạ Nhất hô to một tiếng:

“Đừng kéo, chết ngươi đó!”

Ánh mắt Thương Khâu u ám. Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng trong phòng, đột nhiên thấy được một sợi dây màu đỏ có bọc vàng rơi trên mặt đất. Hắn bước nhanh đến duỗi tay nhặt sợi dây trên mặt đất lên.

“Vèo!!”

Sợi dây đỏ đánh ra. Sức lực cánh tay Thương Khâu cực lớn, dây đỏ đánh mạnh về phía cô gái mặc bộ váy đỏ.

Cô ta hét to một tiếng, buông lỏng tay một chút, bị hất về phía sau. Thế nhưng dây thừng quấn vòng quanh trên cổ của Tạ Nhất không có cởi ra.

“Bốp!”

Tiếng vang giòn vang. Sợi dây đỏ không có đánh trúng mặt cô gái, chỉ là bức lui cô ta. Một âm thanh như xé rách không gian, có thể thấy được lực cánh tay của Thương Khâu không bình thường.

Cô gái kia bị bức lui một ít. Đôi mắt Thương Khâu nhíu lại. Sợi dây đỏ run lên, biến hóa góc độ.<HunhHn786>

“Vèo!”

Lại là một tiếng xé gió, sợi dây trực tiếp cuốn lấy cổ tay phải của Tạ Nhất.

Tạ Nhất chỉ cảm thấy có một lực kỳ lạ chợt cuốn lấy cổ tay phải của mình, kéo mạnh qua..

“Chết tiệt……”

Một tiếng chửi không phát ra khỏi miệng, Thương Khâu đây là cố túm lấy người kéo về phía mình. Mà trên cổ Tạ Nhất còn bị sợi thừng siết chặt. Tạ Nhất căn bản kêu không ra tiếng, cảm giác mình sắp tắt thở. Thương Khâu nhanh chóng đem đầu dây còn lại quấn ở trên cổ tay trái mình, để tránh cho Tạ Nhất lại bị cô gái mặc bộ váy đỏ kéo đi.

Cùng lúc đó tay phải của Thương Khâu đưa tới eo tìm tòi. Sau đó hắn lấy ra cái móc khóa kiếm gỗ đào treo trên điện thoại di động, ném ra...

“A a a a a!!!”

Sợi dây thắt cổ của cô gái bị kiếm gỗ đào cắt đứt. Cô ta điên cuồng hô to. Cái miệng giống cái động mở to lộ ra một hàm răng bén nhọn, giống như quái vật gào rống:

“Gạt ta! Gạt ta. Ai gạt ta đều phải chết!”

Cô ta nói xong, dường như cũng sợ Thương Khâu, quay đầu vọt đến cửa sổ vỡ vụn, trực tiếp lao ra ngoài. Trong nháy mắt biến mất ở trong đêm tối.

Cô gái kia biến mất không thấy. Tạ Nhất ngồi dưới đất thở hỗn hển, mở to hai mắt nhìn. Nhìn căn phòng hỗn độn, mảnh vỡ đầy đất, cánh cửa hỏng nằm trên sàn nhà, Tạ Nhất tựa hồ có chút phản ứng không kịp.

“Xoạt”

Một cái áo sơ mi không biết từ đâu rơi xuống phủ trên đầu Tạ Nhất. Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn liền thấy Thương Khâu từ trên cao nhìn xuống, đang nhìn mình. Ánh mắt của hắn ở trên người Tạ Nhất dạo qua một vòng, ngay sau đó liền nói:

“Mặc quần áo trước.”

Tạ Nhất nhất thời đỏ thẫm mặt, nhanh đem áo sơ mi tròng lên trên người.

Vừa rồi quả thực là thời khắc sống chết, ai còn để ý quần áo, bất quá hiện tại làm Tạ Nhất thập phần ngượng ngùng. Dù gì cũng là đàn ông hơn hai mươi tuổi, vừa rồi để mông trần chạy qua chạy lại kêu to. Nhớ tới đúng là... mẹ nó, mất mặt muốn chết…

Thương Khâu nhìn đối phương luống cuống tay chân mặc áo sơ mi. Nhưng mà chỉ có một cái áo sơ mi, phía dưới còn trống, cũng là thập phần xấu hổ. Nhưng mà Tạ Nhất lại không cách nào ở trong đống mảnh vụn bén nhọn tìm được quần của mình, chuyện này càng xấu hổ.

Thương Khâu sắc mặt vẫn thực thản nhiên, chỉ là lại nhìn thoáng qua phía dưới của Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc cảm thấy da đầu tê rần.

Thương Khâu thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:

“Cậu bị thương, căn phòng này cũng không có biện pháp ở tiếp, thu dọn đồ vật quan trọng đi cùng tôi.”

Tạ Nhất nghe hắn tiếng nói, nhìn thoáng qua căn phòng hỗn độn, trong lòng một đống nghi vấn.

Vừa rồi bị cô gái mặc bộ váy đỏ tập kích, hình ảnh còn rõ ràng trước mắt. Nếu không phải Thương Khâu đột nhiên xuất hiện, Tạ Nhất nghĩ mình đã thành bữa ăn ngon của cô ta rồi. Bởi vậy hiện tại Tạ Nhất đặc biệt tín nhiệm Thương Khâu. Vừa rồi Thương Khâu đánh ra hai cái, cho thấy hắn tuyệt đối là người có võ rất cao. Quả thực làm Tạ Nhất tôn thờ.

Tạ Nhất muốn thu dọn đồ đạc, bất quá trên cổ tay còn quấn dây đỏ mạ vàng, động tác không thuận tiện lắm. Dây đỏ quấn trên cổ tay phải, thế nhưng còn thắt gút, một tay không dễ tháo. Tạ Nhất nói:

“Anh có thể đem sơi dây tháo ra không? Tôi muốn đi thu dọn đồ đạc.”

Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là gật đầu hai cái, vẫn cứ giữ chữ như giữ vàng. Bất quá phối hợp gương mặt nam thần thật đúng là phù hợp.

Tạ Nhất chỉ khoác áo sơ mi, chờ Thương Khâu tháo dây buộc cổ tay. Thương Khâu duỗi tay túm sợi dây vài cái, thế nhưng lại nhíu nhíu mày. Gương mặt hoàn mỹ không khuyết điểm đột nhiên nhăn lại. Quyến rũ nói không nên lời khiến người mê mẩn, tỏa ra hơi thở nam tính độc đáo.

Ở thời điểm Tạ Nhất đang cảm thán, sao trên đời này lại có một soái ca xuất sắc như vậy, Thương Khâu đột nhiên nói:

“Sợi dây này từ nơi nào tới?”

Tạ Nhất sửng sốt một chút, không phản ứng kịp. Bất quá ở ngay lúc này, Thương Khâu thấy được ở trong những mảnh vụn pha lê có cái danh thiếp.

Công ty cổ phần hữu hạn bảo hiểm XXX

Tổng giám hôn nhân Nguyệt Lão.

Thương Khâu híp mắt, thấp giọng nói:

“Khóa nhân duyên.”

Tạ Nhất nghe hắn lầm bầm lầu bầu, tóm lại một câu cũng chưa nghe hiểu, liền thấy Thương Khâu nâng nâng tay, dùng đôi mắt đen không thấy đáy gắt gao nhìn chằm chằm mình. Tạ Nhất lại có cảm giác phía sau lưng nổi gai óc.

Giọng Thương Khâu trầm thấp, đạm nhiên nói:

“Không tháo ra được.”

Tạ Nhất:

“……”

Cái... cái gì?