Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 146: Chẳng Tốn Công






Thương Khâu vừa nghe đạo sĩ nói không thể gỡ lục lạc trên cổ Tạ Nhất, nhíu nhíu mày.

Tuy rằng chơi lục lạc khá tình thú, nhưng nếu không lấy xuống chỉ sợ đối với linh lực của Tạ Nhất có ảnh hưởng.

Hơn nữa trên cổ mang loại đồ vật này, khi trở về phỏng chừng cũng sẽ bị ảnh hưởng, không biết có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn hay không.

Thương Khâu nói:
"Trừ tiên sư, không có ai khác có thể gỡ xuống sao?"
Đạo sĩ chần chờ một chút, tròng mắt xoay chuyển, nói:
"Thật sự đã không có, đeo lên thì dễ, gỡ xuống...!Thật sự không có người có thể gỡ xuống."
Kỳ thật đạo sĩ nói dối.

Bởi vì chim béo Tạ Nhất không phải hắn bắt được.

Đạo sĩ ở đạo quan đứng hàng rất cao, nhưng đạo hạnh rất thấp.

Ngày thường hắn chỉ biết lừa gạt, không có bản lĩnh, tất nhiên sẽ không gỡ xuống được.

Bất quá hắn nói cũng không sai, phương pháp này đã thất truyền thật lâu.

Hiện giờ chỉ có một người có thể gỡ xuống Chuông Phục Quỷ, đó chính là người bắt chim béo Tạ Nhất, cũng chính là sư đệ của đạo sĩ.
Sư đệ của đạo sĩ là một người cổ hủ.

Người nghèo tới nhờ hắn trừ tà, hắn chưa bao giờ lấy tiền, còn thích hành hiệp trượng nghĩa.

HunhHn786 Hễ xuất hiện thiên tai hoặc là lũ lụt liền đem dân chạy nạn tới đạo quan.

Đạo quan vốn đã nghèo, ở nhiều người như vậy càng là nghèo đến không xu dính túi.

Đạo sĩ chướng mắt sư đệ, không thể nào giới thiệu sư đệ với Vương gia, để sư đệ được lợi lớn.
Thương Khâu là người nào, rất khôn khéo.

Vừa thấy đạo sĩ kia lấm la lấm lét, liền biết chưa nói lời thật, khẳng định có người có thể gỡ lục lạc.

Hắn đang muốn nói bóng nói gió, bất quá lúc này quản gia chạy tới, vội vội vàng vàng, nói:
"Không hay, không hay! Vương gia, lão phu nhân mời Đại hòa thượng Thanh Không Tự đến đây, nói Tạ công tử là hồ ly tinh, phải làm phép loại trừ hồ ly tinh!"
Quản gia nói, liên tục nháy mắt với đạo sĩ.

Bởi vì đạo sĩ cùng quản gia đều biết Tạ Nhất tuy rằng không phải hồ ly tinh, nhưng là yêu quái.

Đại hòa thượng Thanh Không Tự rất lợi hại, tu vi rất cao, chỉ sợ cũng sẽ lộ tẩy.

Đến lúc đó sẽ tra ra đạo sĩ hiến mỹ nhân, quản gia giới thiệu.

Vậy hai người đều phải ăn không hết gói đem đi.

Thương Khâu bỗng dưng đứng lên, sắc mặt khó coi, nhanh đi ra khỏi phòng khách.

Thương Khâu mới vừa tiến vào vườn hoa, liền nghe được động tĩnh, bước chân nhanh hơn.

Quả nhiên thấy được rất nhiều người ở trong vườn hoa.

Lão phu nhân ngồi ở trên một cái ghế bát tiên, bên cạnh vây quanh rất nhiều người quạt cho lão phu nhân, đủ loại nịnh bợ.

Một hòa thượng mặc cà sa màu đỏ, trong tay cầm các loại pháp khí.

Mà Tạ Nhất là bị vây quanh ở trong đám người, vài người đàn ông cao lớn thô kệch ngăn chặn Tạ Nhất, không cho Tạ Nhất rời đi.

Lão phu nhân nói:
"Đừng nhiều lời, bắt đầu làm phép đi! Làm cho hồ ly tinh hiện ra nguyên hình!"
Đại hòa thượng nói:
"Vâng, nữ thí chủ."
Đại hòa thượng đong đưa pháp khí trong tay.

Đạo sĩ cùng quản gia sợ tới mức mặt không còn chút máu.

Thương Khâu lại là sắc mặt khó coi, nhanh chóng đi qua, quát lớn.

"Dừng tay!"
Mọi người đều hoảng sợ, không nghĩ tới Vương gia đột nhiên tới, hơn nữa sắc mặt khó coi như thế.

Lão phu nhân vội vàng nói:
"Nghệ Nhi, hồ ly tinh này không phải người tốt, để Đại hòa thượng hỗ trợ trừ tà, mẫu thân cũng là vì tốt cho con!"
Vài người cũng nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, Vương gia, ngài đừng bị hồ ly tinh mê hoặc nha!"
Đại hòa thượng trong tay cầm một gương đồng, nói:
"Vương gia, Tạ công tử rốt cuộc là thần thánh phương nào, lão nạp chiếu liền biết! Nếu thật là hồ ly tinh mê hoặc tâm trí người, lão nạp cũng không thể ngồi yên nhìn hồ ly tinh làm hại nhân gian!"
Đạo sĩ sợ tới mức liên tục đổ mồ hôi.

Chủ trì Thành Không Tự rất lợi hại, hắn tuyệt đối không phải đối thủ, căn bản không dám xuất hiện.

Đại hòa thượng liền chuẩn bị dùng gương đồng chiếu vào Tạ Nhất.

Thương Khâu sắc mặt trầm xuống, đột nhiên hạ vai giơ khuỷu tay.

Gương đồng nháy mắt bị rơi trên mặt đất lăn ra ngoài.

Gương đồng vừa lúc lăn đến bên chân Tạ Nhất.

Bên cạnh có mấy người kêu to lên HunhHn786.

"A a a a! Yêu quái!!!"
Mọi người đều nhìn trong gương.

Chỉ thấy trong gương không phải ảnh phản chiếu khuôn mặt Tạ Nhất, mà là một con quạ lông vàng ba chân, cánh có chút loang lổ, bất quá không mất uy nghiêm.

Lão phu nhân lập tức kêu to:
"Quả nhiên là yêu quái!! Đại hòa thượng, mau mau bắt lấy hắn!"
Trong nháy mắt, Đại hòa thượng lại ngây ra, lộ vẻ chấn kinh, run rẩy mà nói:
"Đây là...!Lão nạp không biết là thần Đông Hoàng, thật sự đường đột, thật sự đường đột......"
Đại hòa thượng vừa nói, mọi người đều mê mang, vẻ mặt dại ra nhìn Tạ Nhất.

Dại nhất kỳ thật thuộc về Thanh Huyền đạo sĩ.

Bất quá đạo sĩ vẫn là thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho rằng Đại hòa thượng cũng có khi nhìn lầm, vội vàng vỗ vỗ ngực.

Tiền đồ xem như được bảo vệ!
Lão phu nhân chấn kinh nói:
"Cái gì? Hắn là cái gì? Hắn không phải hồ ly tinh sao!?"
Đại hòa thượng vội vàng nói:
"Nữ thí chủ không thể đối với thần minh bất kính.

Nếu lão nạp không có đoán sai, vị này chính là thần Đông Hoàng, Đại Kim Ô hạ phàm! Lão nạp vừa rồi có bất kính, ở chỗ này nhận lỗi cùng thần Đông Hoàng."
Tạ Nhất ho khan một cái, tức khắc có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm nói:
"Không có gì, người không biết không trách."
Tin tức này khiến lão phu nhân cùng những người đẹp đều trợn tròn mắt.

Thần Đông Hoàng?
Tuy rằng bọn họ cũng không biết là cái gì, nhưng nghe ra rất lợi hại, rất cao thâm khó lường.

Đại hòa thượng hành lễ nói:
"Không biết thần Đông Hoàng đột nhiên giá lâm, là có chuyện gì không?"
Tạ Nhất lại ho khan một tiếng, nói.

"Cái đó......!Kỳ thật là như thế này.

Bổn tọa lần này là tới rèn luyện, thuận tiện giải trừ khó khăn cho nhân gian."
Đại hòa thượng vừa nghe, vội vàng lại hành lễ nói:
"Thần Đông Hoàng cứu khổ cứu nạn, thật thiện tâm, lão nạp thật sự bội phục, bội phục."
Tạ Nhất phất tay, rất có bộ tịch, nói:
"Nói quá lời, nói quá lời......"
Lão phu nhân sợ tới mức đã có chút không biết làm sao.

Đại hòa thượng Thành Không Tự nghe nói là cao tăng đắc đạo, cái dạng ma quỷ quái nào không trị được, hiện giờ lại đối với một hồ ly tinh cung kính.

Chẳng lẽ hồ ly tinh thật là thần?
Đắc tội thần minh, còn đem thần minh tới phòng bếp làm bạn củi lửa, lão phu nhân tức khắc sắc mặt có chút trắng bệch, run run.

Ngay sau đó bà ta đẩy mỹ nữ bên cạnh ra, chỉ vào những người đang nịnh nọt, nói:
"Đều là các người ở trước mặt lão thân nói lời gièm pha, suýt nữa làm lão thân đối với thần minh vô lễ, kính......"
Bà ta vừa muốn quay đầu đối với Tạ Nhất nói đừng để ở trong lòng này nọ.

Tạ Nhất đã mở miệng, cười tủm tỉm nói:
"Không phải suýt nữa, đã thực vô lễ rồi."
Lão phu nhân:
"......"
Lão phu nhân thiếu chút nữa bị nghẹn chết, một ngụm máu ở cổ họng, sắc mặt xanh đỏ trắng, vội vàng nói:
"Đều là do đám hồ ly này cả ngày ở trước mặt lão thân nói láo.


Lão thân tuổi lớn, dễ mềm lòng, vừa nghe bọn họ nói còn tưởng rằng là thật sự.

Ai, thật là già hồ đồ, thần minh ngàn vạn lần đừng trách tội."
Những mỹ nhân kia lúc này cũng không dám nói chuyện, đương nhiên phải gánh tội thay.

Dù sai đó là lão phu nhân, mà bọn họ còn phải dựa vào lão phu nhân, bằng không ở cái phủ này như thế nào sống tốt?
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"Trách tội thật ra không đến mức.

Chỉ là lão phu nhân ngài lỗ tai có tật xấu, cần kiểm tra lại."
Lão phu nhân trên mặt càng là không sáng sủa, vội vàng nói:
"Phải phải phải, thần minh nói đúng."
Tạ Nhất được nâng lên cao đương nhiên muốn làm ra vẻ cao thâm, cười nói:
"Vậy...!Đóng cửa ăn năn mấy ngày?"
Lão phu nhân căng da đầu nói:
"Phải phải phải, thần minh nói phải."
Lão phu nhân sợ thần minh trách tội, đem vinh hoa phú quý đi, đành phải liên tục gật đầu.

Tạ Nhất cười nói:
"Như vậy đi, ở trong phòng mười ngày, biểu đạt thành tâm, ăn chay niệm phật, lão phu nhân thấy thế nào?"
Đại hòa thượng còn nói.

"A di đà phật! Thần Đông Hoàng thật là lương thiện, quá thiện tâm, thiện tai thiện tai."
Tạ Nhất hôm nay vận khí tốt, gặp được Đại hòa thượng.

Đại hòa thượng vẻ mặt thành khẩn nói chuyện với Tạ Nhất.

Tạ Nhất cảm giác chính mình nói lung tung cũng ngượng ngùng.

Lão phu nhân vừa nghe, da mặt nóng lên.

Ai dám nhốt lão phu nhân?
Trong phủ này lão phu nhân là lớn nhất, cả Nhiếp Chính Vương cũng phải nhường một vài phần.

Không ai không tôn kính lão phu nhân.

Hiện tại hay rồi, có người muốn nhốt lão phu nhân, hơn nữa là trước mặt công chúng.

Da mặt sắp không còn, lão phu nhân tức giận, nhưng cũng không dám nói chuyện, đành phải xấu hổ cười nói:
"Thần minh đại nhân, trạch tâm nhân hậu."
Tạ Nhất xua tay nói:
"Không có việc gì, không có việc gì.

Lão phu nhân biết thì tốt rồi.

Đi đi, hiện tại liền đi thôi."
Lão phu nhân:
"......"
Thương Khâu thật ra rất phối hợp, cười, nói.

"Đều nghe rồi chứ? Còn không tiễn lão phu nhân trở về phòng?"
Bên cạnh có mấy gia đinh cùng tì nữ chạy nhanh đến đưa lão phu nhân trở về giam trong phòng.

Tạ Nhất nhìn lão phu nhân vẻ mặt xanh mét rời đi, trong lòng còn cười trộm, nghĩ thầm.

Chơi cũng quá vui đi.

Đây là "trạch đấu" trong truyền thuyết, đẳng cấp cũng quá thấp, căn bản không đủ xem!
Bên kia, Thương Khâu vội vàng đối với Đại hòa thượng làm lễ, nói:
"Vất vả đại sư đi một chuyến."
Đại hòa thượng đương nhiên không dám nhiều lời, dù sao thần minh còn ở trước mắt.

Thương Khâu vui vẻ, quyên cho Thành Không Tự không ít tiền nhan đèn, sau đó lại phái người đưa Đại hòa thượng trở về.

Việc này ồn ào huyên náo, cứ như vậy kết thúc.

Vui mừng nhất chính là Thanh Huyền đạo sĩ, còn có quản gia.

Đạo sĩ còn muốn thưởng, bất quá chưa có mở miệng, bên kia có người tới đây.

Một gia đinh vội vội vàng vàng lại đây cùng quản gia nói mấy câu, liền rời đi.

Quản gia vội vàng nói:
"Vương gia, Thái Hậu nương nương cho mời.

Người trong cung đã ở cửa phủ chờ."
Tạ Nhất vừa nghe.

Hay thật, như thế nào lại là Thái Hậu!
Ngày hôm qua Thái Hậu mới vừa mời Thương Khâu đi, hôm nay lại mời, quả thực lời mời không dứt.

Ngày hôm qua Thương Khâu có hỏi, bất quá không có tìm được cung Tư Nghệ ở nơi nào.

Thái Hậu vẫn luôn nói không biết.

Thương Khâu nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng không muốn vào cung.

Bất quá nghĩ lại bàn tay từng nói từng thấy trường cung ở trong hoàng cung, cho nên Thương Khâu cũng không có cách nào, đành phải chuẩn bị tiến cung.

Thanh Huyền đạo sĩ muốn có thưởng, nhưng không có cơ hội, bởi vì Thương Khâu phải vào cung, cho nên hắn đành phải bị tiễn đi.

Trước khi đi, hắn nhìn Tạ Nhất ra hiệu, hiển nhiên là muốn Tạ Nhất giúp hắn.

Tạ Nhất coi như không nhìn thấy.

Thanh Huyền đạo trưởng đi rồi, Thương Khâu cũng thay quần áo chuẩn bị rời đi.

Thương Khâu đưa Tạ Nhất về phòng ngủ, nói:
"Hiện tại tốt rồi.

Em ngoan ngoãn ở trong phủ, đừng đem nóc nhà hủy đi là được."
Tạ Nhất nằm ở trên giường gác chân, thập phần bất nhã, rất bất mãn nói:
"Em sao có thể hủy đi nóc nhà? Nếu người khác không chọc tức em, em cũng không hủy đi nóc nhà đâu."
Tạ Nhất nói rất nghiêm túc, Thương Khâu cười cười, nói:
"Đúng đúng đúng, Đông Hoàng đại nhân nói đúng, đều nghe Đông Hoàng đại nhân.

Dù ngài đem nóc nhà hủy đi, bổn Vương trở về gọi người sửa chữa còn không được sao?"
Tạ Nhất tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên duỗi tay ôm Thương Khâu, giống gấu koala.

Tạ Nhất duỗi tay đi mở quần áo Thương Khâu vừa mới mặc xong.

Thương Khâu nhanh đè lại tay Tạ Nhất, nói:
"Anh phải vào cung, trễ chút lại cùng em."
Bởi vì người trong cung đến đón ở bên ngoài chờ, Thương Khâu đi thực gấp, thiếu chút nữa tức chết Tạ Nhất.

Tạ Nhất cảm giác mình không có đủ sức quyến rũ, cởi cả quần áo, mà Thương Khâu cũng vội vã đi rồi.

Tạ Nhất liếc xéo, nằm lại trên giường, còn gác chân, giống nhau đại gia ngủ.

Tạ Nhất như thế nào cũng ngủ không được, càng nghĩ càng không thể tâm an.

Thái Hậu luôn kêu Thương Khâu vào trong cung, không chừng trong lòng có ý xấu xa.

Thương Khâu gương mặt lại "như hoa như ngọc", thật sự không thể yên tâm.

Tạ Nhất bò dậy.

"Phụt!"
Đột nhiên từ một người thanh niên biến thành một con chim nhỏ tròn vo.

Bởi vì hình dáng người đột nhiên thu nhỏ lại rất nhiều rất nhiều, y phục tức khắc từ trên trời giáng xuống, phủ kín con chim béo.

Con chim nhỏ ở trong đóng quần áo vật lộn khó khăn đi tới, trăm cay ngàn đắng mới từ phía dưới đống quần áo chui ra.

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Lần sau trước khi "biến thân" nhất định phải cởi quần áo, bằng không thật sự quá thống khổ!
Trước kia biến thành chim quần áo bị xé rách vì hình thể lớn.

Hiện tại ngược lại, cần cởi quần áo trước.

Chim béo từ dưới quần áo trăm cay ngàn đắng ra tới, lắc lắc lông mao lộn xộn của mình, chạy nhanh về phía trước, từ kẹt cửa chui ra ngoài.

Chạy ra sân, tức khắc nghĩ tới cái gì, chim béo nhanh xoay người lại trở về phòng, đá đá quần áo của mình giấu đi.

Bằng không gia đinh tỳ nữ tiến vào phát hiện không có người, quần áo trên mặt đất, khẳng định còn tưởng rằng đã xảy ra sự tình gì đặc biệt......!
Tạ Nhất giấu xong y phục thở hổn hển, lại từ phòng chạy ra ngoài.

Ra đến cửa vừa lúc xe ngựa khởi hành, Tạ Nhất dùng hết sức lực cả đời, quả thực là lực Hồng Hoang, vỗ cánh nhỏ bay vọt lên, rơi xuống nóc xe ngựa.

Thương Khâu ngồi ở trong xe, liền nghe được trên nóc "bịch" một tiếng, còn tưởng rằng xe đụng vào cành cây hay cái gì.

Tạ Nhất ở trên nóc xe, dùng cánh nhỏ vỗ vỗ ngực, nghĩ thầm.

May mắn, may mắn đuổi kịp xe, bằng không phải bay đến hoàng cung còn không phải mất mạng người? Không đúng, là mạng chim!
Tạ Nhất nằm ở trên nóc xe ngựa thập phần nhàn nhã, nghĩ thầm đến nơi phải hù dọa Thái Hậu như thế nào.

Mình chính là thần Đông Hoàng đó! Nếu Thái Hậu dám đối với Thương Khâu có ý tưởng không an phận, liền cho bà ta biết tay.

Cả người đàn ông của thần Đông Hoàng cũng dám mơ ước!
Tạ Nhất cảm thấy không tồi, liền quyết định như vậy.

Nhàn nhã nằm ở trên nóc xe ngựa, thực mau Tạ Nhất đã ngủ.

Dù sao ngày hôm qua quá mệt mỏi.

Hiện giờ Thương Khâu cùng Tạ Nhất đã về tới cổ đại, Tạ Nhất là chim, mà Thương Khâu là con người, thể chất ít nhiều có chút thay đổi.

Trừ bỏ Thương Khâu bởi vì trọng thương cho nên thân thể cũng tương đối suy yếu, còn lại đều ổn.

Nhưng mà......!Thương Khâu suy yếu còn như vậy, Tạ Nhất là trăm triệu lần không tin.

Tạ Nhất ngày hôm qua có chút mệt, nằm một chút liền ngủ rồi.

Nằm ở nóc xe ngựa, không biết bao lâu đột nhiên cảm giác xe bất động, Tạ Nhất mê mang mở mắt, vừa mở mắt, tức khắc kêu một tiếng.

"Chíp!"
Hay rồi, trời sắp tối, đã hoàng hôn! Thời điểm đi rõ ràng sắc trời sáng sủa, còn chưa ăn cơm trưa, hiện tại đã là hoàng hôn! Hoàng hôn!
Tạ Nhất bò dậy, lắc lắc thân thể.

Nhìn kỹ, tuy rằng hoàng hôn, nhưng xe ngựa còn ở trong hoàng cung.

Chẳng lẽ Thương Khâu còn chưa đi? Hoặc là Thương Khâu đã trở về phủ, xe ngựa đưa Thương Khâu về phủ và trở lại cung?
Tạ Nhất dùng cánh đỡ đầu tròn xoe của mình.

Đau đầu không thôi.

Nhưng mà càng đau đầu chính là cánh quá nhỏ, đáng yêu cái gì, căn bản sờ không tới đầu!
Tạ Nhất nhảy xuống xe ngựa, sau đó nhìn trái nhìn phải.

Lúc này có người đi qua, là hai cung nữ đang hi hi ha ha đi qua.

Cung nữ thứ nhất nói:
"Hôm nay có chuyện tốt gì mà tỷ vui như vậy?"
Cung nữ thứ hai nói:
"Muội không biết sao? Hôm nay Thái Hậu nương nương muốn lưu Nhiếp Chính Vương ở trong cung qua đêm.

Nương nương tâm tình thực tốt, nên ban thưởng cho ta một cây trâm đó! Thật xinh đẹp!"
Cung nữ thứ nhất nói:
"Ôi! Thật hâm mộ tỷ đó!"
Tạ Nhất vừa nghe.

Hay lắm, Thương Khâu ở trong cung qua đêm? Làm phản rồi!
Tạ Nhất nhanh vùng vẫy cánh, đi theo hai cung nữ.

Cung nữ thứ hai nói:
"Ta không nói chuyện với muội nữa, Thái Hậu nương nương còn chờ ta, ta đi trước."
Hai cung nữ tách ra, Tạ Nhất lén lút đi theo cung nữ thứ hai về chỗ Thái Hậu.

Cung nữ dáng người gầy, nhưng không lùn.

Nếu Tạ Nhất là người khẳng định không đáng kể, nhưng hiện tại bộ dáng chim nhỏ, còn là chim béo, cảm giác giống chó Corgi.

Quả thực chân ngắn mông xệ, Tạ Nhất phải cố gắng hết sức đuổi theo người phía trước.

Đường còn khá dài, Tạ Nhất chạy theo một đường, chạy đổ mồ hôi đầm đìa, lúc này mới chạy tới tẩm cung Thái Hậu.

Đã từ hoàng hôn chạy đến trời tối!
Tạ Nhất tiến vào tẩm cung, bên trong đang tấu nhạc, còn chưa có bày món ăn.

Tạ Nhất liếc mắt một cái liền thấy được Thương Khâu.

Thương Khâu mặc một thân màu tím, tóc dài buộc cao, mang kim quan, thoạt nhìn như một công tử phong lưu, chẳng qua ít nói cười.

Tạ Nhất cũng thấy được Thái Hậu.

Người gọi là Thái Hậu, tuổi cũng không lớn.

Ở cổ đại phụ nữ kết hôn sớm, mười lăm mười sáu tuổi liền gả chồng.

Không chỉ như vậy, Hoàng đế tuổi rất nhỏ, bởi vậy Thái Hậu cũng mới hơn hai mươi tuổi một chút, còn nhỏ tuổi hơn Tạ Nhất nhiều.

Tạ Nhất tức khắc có chút bóp cổ tay.

Thái Hậu cũng quá trẻ đi!
Thái Hậu nằm nghiêng trên tràng kỉ, phô bày vóc dáng thướt tha, khuôn mặt lười biếng, ánh mắt mê ly, giơ tay nghịch tóc mai, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:
"Nghệ ca ca, múa đẹp sao?"
Thái Hậu cùng lão phu nhân là quan hệ họ hàng.

Kỳ thật bối phận Thái Hậu ngang hàng lão phu nhân, nhưng tuổi còn nhỏ.

Nghe nói Thái Hậu cùng Nhiếp Chính Vương là thanh mai trúc mã, tuổi so với Nhiếp Chính Vương cũng nhỏ hơn không ít.

Năm đó Thái Hậu vốn là phải gả cho Nhiếp Chính Vương, bất quá bị Tiên đế nhìn trúng, vì thế liền biến thành Thái Hậu hôm nay.

Thái Hậu lười biếng nhìn Thương Khâu.

Thương Khâu lại là ngồi ở một bên, căn bản không nhìn cô ta, chỉ là nói:
"Thái Hậu, không còn sớm, thần xin cáo lui trước."
Thái Hậu vội vàng ngồi dậy, nói:
"Chờ một chút, Nghệ ca ca vì sao sốt ruột như thế? Chẳng lẽ trong phủ có giai nhân chờ? Không bằng dùng bữa tối xong rồi trở về."
Thái Hậu nói, nâng tay, ý bảo cung nữ đi chuẩn bị bàn ăn.

Các cung nữ nhanh đi ra ngoài chuẩn bị.

Tạ Nhất vừa thấy, lửa giận dâng lên.

Thái Hậu mở miệng là Nghệ ca ca, quả thực muốn Tạ Nhất tức chết.

Kêu ái muội như vậy, khẳng định đối với Thương Khâu có ý tưởng không an phận!
Tròng mắt Tạ Nhất đảo một vòng.

Hiện giờ là tạo hình chim nhỏ, mắt Tạ Nhất cũng nhỏ như hạt đậu xanh.

Tròng mắt đảo tới đảo lui, thoạt nhìn thập phần đáng yêu, đặc biệt nghịch ngợm.

Tạ Nhất lập tức nhảy lộc cộc theo các cung nữ.

Các cung nữ đi mang đồ ăn đặt lên bàn, Tạ Nhất thừa dịp không ai chú ý từ khe hở của cái nắp chui vào một cái đĩa lớn.

Thơm quá! Quả nhiên ngự thiện chính là ngự thiện!
Tạ Nhất nghĩ thầm.

Tay nghề này cũng tốt, nhưng còn kém mình một chút.

Một con chim nhỏ chui vào ngự thiện, các cung nữ căn bản không phát hiện.

Hơn nữa đĩa lớn có nắp đậy, bọn họ càng phát hiện không được.

Là thịt kho!
Tạ Nhất chui vào, lập tức đặt mông ngồi xuống, dùng sức mổ mổ mổ.

Cũng chưa ăn cơm trưa, buổi sáng thức dậy trễ cũng không có ăn, như vậy tính ra một ngày không ăn uống, quả thực Tạ Nhất đói muốn chết.

Hiện giờ món ngon trước mặt, đương nhiên phải ăn.

Tạ Nhất dùng sức mổ thịt.

Là thịt ba chỉ, hơn nữa là loại tốt.

Tạ Nhất đếm đếm, ít nhất mỗi khối thịt đều có bảy tầng nạc mỡ đan xen.

Mỡ trải qua nấu kỹ càng căn bản nếm không ra béo ngậy, vào miệng là tan.

Mà thịt nạc ngấm mỡ trở nên mềm mại thơm ngon hơn.

Tạ Nhất dùng sức ăn thật nhiều, vỗ vỗ bụng nhỏ, nghĩ thầm.


Thôi, để bụng ăn món khác.

Đừng ăn sạch, phải chừa cho Thái Hậu một chút, bằng không có vẻ mình không phóng khoáng!
Tạ Nhất chờ không ai chú ý, từ đĩa lớn chui ra, sau đó chạy đến đĩa khác.

Nào là thịt bò thịt dê thịt bồ câu vân vân..., Tạ Nhất đều ăn mỗi thứ một chút, cảm giác bụng căng tròn.

Cuối cùng Tạ Nhất còn uống mấy ngụm canh, ăn chút bánh điểm tâm.

Một cung nữ bưng một bình rượu tới, cười nói:
"Thái Hậu nương nương vì muốn lưu Nhiếp Chính Vương ở lại, cả cái này cũng dùng đó.

Đây chính là rượu quốc yến mới có thể uống.

Ngửi thôi cũng là phúc khí của chúng ta!"
Cung nữ đem bình rượu đặt lên bàn.

Ánh mắt Tạ Nhất lập tức sáng lên, từ trong một cái đĩa chui ra.

Chờ cung nữ lui ra, Tạ Nhất chạy nhanh tới.

Bình rượu không quá lớn, nhưng đối với Tạ Nhất là quá cao căn bản với không tới.

Vì thế Tạ Nhất liền ôm thân bình dùng sức lắc.

"Lạch cạch!!"
Bình rượu liền đổ.

Tạ Nhất tức khắc bị tưới ướt đẫm, sặc rượu.

Mùi rượu thơm nức, quả thực thấm vào ruột gan.

Nhưng thực sự rượu nồng độ quá mạnh, Tạ Nhất thiếu chút nữa ngất xỉu.

Bởi vì quá nhỏ, bị rượu ngon tắm gội, Tạ Nhất tức khắc choáng váng.

Chim béo mặt đều đỏ, lông tơ dựng lên lộ ra cổ cũng đỏ ửng, đi loạng choạng.

"Thái Hậu nương nương, ngài để ý chút."
Là giọng cung nữ!
Thái Hậu nương nương cũng nói:
"Nghệ ca ca, mau tới!"
Tạ Nhất khinh thường "chíp" một tiếng, sau đó liền ngã trái ngã phải tìm chỗ trốn, chuẩn bị trong chốc lát xem kịch vui.

Cho các người ăn cơm thừa canh cặn, hừ hừ!
Tạ Nhất núp vào phía dưới góc bàn.

Trên bàn trải khăn, vừa lúc che khuất Tạ Nhất.

Tạ Nhất ngồi dựa vào chân bàn, say rượu cũng không đứng được.

Thái Hậu đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được bình rượu ngã trên bàn, rượu còn "tí tách" chảy xuôi.

Toàn bộ bàn ăn lung tung rối loạn.

Thái Hậu thấy như vậy, tức khắc kêu lên.

"Đùa giỡn sao?! Là ai làm?!"
Những cung nữ đều bị dọa choáng váng, quỳ xuống, nói:
"Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương tha mạng.

Thật sự không phải bọn nô tỳ.

Bọn nô tỳ cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng vừa rồi bố thiện còn tốt lành!"
Tạ Nhất ở phía dưới cười trộm.

Một cung nữ nói:
"Không...!Không phải là có quỷ chứ?!"
Tạ Nhất càng là cười trộm, say khướt, tâm nói.

Đúng vậy, chính là quỷ, hù chết các người!
Thái Hậu hiển nhiên không tin, nói:
"Buồn cười! Mấy tiện tì! Là ai gia ngày thường quá sủng các người! Các người hùa nhau lừa gạt ai gia! Giỏi lắm, người đâu đem mấy tiện tì ăn vụng kéo ra ngoài, toàn bộ đánh chết!"
Thương Khâu nghe đến đó, nhíu nhíu mày.

Tạ Nhất cũng nhăn mặt chim, từ trên mặt đất bò dậy, nghĩ thầm.

Rõ ràng chính là quỷ quấy phá, Thái Hậu thế nhưng không tin!
Tạ Nhất quyết định cho Thái Hậu biết lợi hại của quỷ gia gia.

Thừa dịp bọn cung nữ khóc kêu xin tha mạng, Tạ Nhất lộc cộc chạy ra, lập tức chui vào làn váy Thái Hậu.

Thương Khâu vừa cúi xuống, cho nên không thấy được.

Nhưng hắn thực nhạy bén, liếc thấy một cái bóng nhỏ xíu màu vàng nhiên chui vào làn váy Thái Hậu.

Thương Khâu nhíu nhíu mày, bất quá không nói gì.

Thái Hậu tức giận nói:
"Kéo đi ra ngoài đánh cho ai gia...!đánh...!Ui...!"
Thái Hậu còn chưa nói xong, liền hét to, vội vàng vùng vẫy người mình, nói:
"Thứ gì!? Ui! Đau quá!! Thứ gì! Thật đáng sợ! Mau tới lấy xuống cho ai gia đi!"
Mọi người cũng không biết Thái Hậu nương nương là làm sao vậy, chạy nhanh tới hỗ trợ.

Thái Hậu nương nương vẫn luôn vặn vẹo, như có con rận trên người.

Kỳ thật không phải con rận, mà là một con chim béo.

Tạ Nhất trốn ở trong làn váy, mọi người cũng tìm không thấy.

Một cung nữ nói:
"Thái Hậu nương nương, sợ là có quỷ quấy phá.

Trong cung không phải vừa tới một đạo trưởng sao, mau mời đạo trưởng lại đây trừ tà đi!"
Thái Hậu nghe như vậy cảm thấy khả năng thật là có quỷ, sợ tới mức thất sắc, nói:
"Mau! Mau đi mời đạo trưởng tới!"
Tạ Nhất không sợ đạo trưởng.

Mình chính là thần Đông Hoàng, tuy rằng hiện tại......!Có chút say!
Thái Hậu nương nương dùng sức đá chân.

Tạ Nhất một chút không chú ý, tức khắc bị đá trúng, lăn ra ngoài.

Cũng chính là tốc độ quá nhanh, người khác cũng chưa thấy rõ ràng HunhHn786.

Cung nữ kêu lên:
"A! Một cái bóng đen!"
"Sợ là quỷ!"
Thái Hậu cũng kêu lên.

Tạ Nhất bị đá tới một góc, từ trên mặt đất bò dậy, dùng sức lắc lắc đầu, lúc này mới cảm thấy tốt một chút.

Cái gì bóng đen, tôi là màu vàng!
Thương Khâu nhíu nhíu mày.

Hắn vừa rồi cũng thấy được một cái bóng, bất quá không phải màu đen, mà là màu vàng.

Sao nhìn giống chim béo Tạ Nhất thế.

Nhưng Tạ Nhất ở trong phủ, hẳn là không có ở đây!
Thương Khâu lặng lẽ đi tới góc tường.

Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu tới, vốn còn chưa có chơi đủ, nhanh bò dậy bỏ chạy, trốn sau cây cột.

Thực mau có người tiến vào, là một thanh niên trẻ tuổi mặc trường bào đạo sĩ, bất quá thoạt nhìn thực nghèo nàn.

Đạo sĩ ước chừng hai mươi mấy tuổi, rất tự tin, bộ dáng năng động.

Bất quá trên mặt lộ ra chút quê mùa.

Quần áo đều là mảnh vá, vạt áo choàng cũng tả tơi, nhìn như mốt jean rách ở hiện đại.....!
Quá phong cách!
Tạ Nhất trốn ở sau cây cột cười ngây ngô, đầu còn choáng váng.

Lại tới Mao Sơn đạo sĩ.

Không sợ! Mình chính là Đông Hoàng Thái Nhất!
Tạ Nhất dựa vào cây cột, thiếu chút nữa ngủ rồi, liền nghe được đạo sĩ nói:
"Bần đạo Thanh Chân bái kiến Thái Hậu nương nương, bái kiến Nhiếp Chính Vương."
"Phụt!!"
Tạ Nhất thiếu chút nữa đem rượu trong dạ dày nhổ ra.

Thanh Chân? Đạo trưởng tên rất có cá tính nha!
Thái Hậu lập tức nói:
"Không cần đa lễ, đạo trưởng mau nhìn xem nơi này của ai gia có quỷ không.

Thật là hù chết ai gia."
Thanh Chân đạo sĩ vội vàng nhìn bốn phía.

Tạ Nhất nhanh chạy trốn, bất quá bởi vì say rượu, hơn nữa còn quá béo, động tác có chút chậm chạp.

Lúc này, Thương Khâu đột nhiên đứng lên, nói:
"Thanh Chân đạo trưởng cũng xem giúp bổn Vương."
Đạo sĩ nhìn nhìn Thương Khâu.

Tạ Nhất thừa dịp này chạy trốn, nhanh rời xa cây cột kia.

Thanh Chân đạo sĩ ở bốn phía nhìn một vòng, nói:
"Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, nơi này đích xác đã tới tà vật, nhưng không phải là ác quỷ, mà là yêu quái."
Thái Hậu kinh ngạc nói:
"Yêu quái!"
Thanh Chân nói:
"Đúng vậy, chính là một yêu quái biết mê hoặc người.

Trong điện còn tàn dư mùi yêu quái kia."
Tạ Nhất nghe, nhịn không được ngửi ngửi.

Một mùi rượu, đặc biệt thơm!
Tạ Nhất lại nâng cánh ngửi ngửi.

Cũng là mùi rượu, thơm thơm.

Thái Hậu nói:
"Vậy phải làm sao đây?!"
Thanh Chân đạo sĩ nói:
"Thái Hậu nương nương không cần sợ hãi.

Bần đạo có thể bày trận bắt yêu quái."
Tạ Nhất khinh thường.

Hừ, tôi sẽ không trúng chiêu, tuy rằng hiện tại có chút say!
Tạ Nhất thật sự quá say, có chút buồn ngủ, muốn ngủ, nghĩ thầm.

Thôi, hôm nay không chơi cùng các người nữa!
Tạ Nhất liền chuẩn bị đi trở lại xe ngựa, chờ Thương Khâu về phủ.

Tạ Nhất lung lay đi ra đại điện, thập phần nhàn nhã, còn cười.

"Chíp chíp!"
Chờ Tạ Nhất đi rồi, Thanh Chân đạo sĩ nói:
"Bần đạo trên đường cũng bày trận pháp.

Thái Hậu nương nương đừng lo, yêu quái chạy không thoát đâu."
Thương Khâu thấy con chim béo lắc lư đi ra ngoài, lại nghe được Thanh Chân đạo sĩ nói như vậy, tức khắc nhăn lại mày.

Hắn sợ con chim béo giẫm trận pháp, lập tức ôm quyền nói:
"Thái Hậu, thần còn có chuyện quan trọng, cũng không còn sớm, xin cáo lui trước."
Hắn nói xong, lập tức xoay người liền đi.

Thái Hậu còn muốn ngăn cản hắn, nhưng đuổi không kịp, hô hai tiếng:
"Nghệ ca ca! Nghệ ca ca!"
Nhưng Thương Khâu coi như không nghe thấy, bước nhanh về phía trước.

Thương Khâu đi chưa được mấy bước, liền nghe được tiếng kêu.

"Chíp chíp chíp!"
Hắn nghiêng đầu thấy trong vườn hoa thế nhưng có cái lồng sắt.

Lồng sắt chính là trận pháp, mặt trên còn dán lá bùa.

Trong lồng sắt có một con chim béo màu vàng.

Chim béo vung vẩy cánh, rất nôn nóng, tựa hồ không đi ra được, luôn kêu to.

Thương Khâu biết tuyệt đối là Tạ Nhất, chạy nhanh qua, ngồi xổm xuống.

Tạ Nhất say rượu bị nhốt ở trong lồng sắt, sợ gần chết.

Quả thực là thuyền bị lật dưới mương.

Bất quá hiện tại có mang lục lạc, Tạ Nhất không thể vận dụng linh lực, căn bản không mở lồng sắt được.

Không ngờ Thương Khâu tới rồi, Tạ Nhất như nhìn thấy cứu tinh kêu vài tiếng.

Thương Khâu bất đắc dĩ nói:
"Thật không để người ta bớt lo.

Em sao lại theo tới đây.

Vừa rồi em ăn vụng có phải không?"
Tạ Nhất bất mãn liếc mắt, biểu tình thập phần chỉ trích, kêu chíp chíp.

Ý Tạ Nhất muốn chỉ trích Thương Khâu đi hái hoa ngắt cỏ.

Bất quá Thương Khâu nghe không hiểu tiếng chim, đi qua tháo lá bùa trên lồng sắt, chuẩn bị thả Tạ Nhất ra.

Lá bùa lấy ra, trong nháy mắt, Thương Khâu cảm giác lòng tay đau nhói.

"Ui......"
Tạ Nhất mơ mơ màng màng ngủ, nghe được Thương Khâu hô đau, vội vàng mở mắt.

Bàn tay Thương Khâu thế nhưng bị bỏng.

Miệng vết thương không phải quá lớn, nhưng không ngờ lá bùa này có đạo hạnh không thấp.

Thương Khâu đem lá bùa ném ở một bên, sau đó mở lồng sắt.

Tạ Nhất lập tức lăn ra.

Thương Khâu bế Tạ Nhất lên, giấu ở trong tay áo, thấp giọng nói:
"Trứng thúi này, chúng ta nhanh đi thôi.

Lá bùa bị loại bỏ đạo sĩ kia sẽ phát hiện nhanh thôi."
Tạ Nhất "chíp chíp" vài tiếng.

Thương Khâu tay bị bỏng, thoạt nhìn rất đau.

Tạ Nhất vội vàng dùng thân thể mũm mĩm của mình lăn qua lăn lại vài cái trong lòng bàn tay hắn.

Lông tơ vừa mềm vừa mịn, đặc biệt đáng yêu, còn có ý nghĩa "xoa dịu đau".

Thương Khâu mang theo Tạ Nhất lên xe ngựa, phân phó người đánh xe đi nhanh ra khỏi cung.

Buông rèm xe xuống, Thương Khâu nói:
"Còn không mau biến trở lại?"
Tạ Nhất lúc này mới biến thành hình người.

Bất quá biến đổi trở về hình người liền xấu hổ, bởi vì quần áo còn ở trong phòng, hiện tại liền......!
Tạ Nhất nhìn nhìn chính mình, tức khắc mặt đỏ bừng.

Vốn là say rượu, sắc mặt đỏ bừng, hiện tại càng phong tình vô hạn.

Thương Khâu sợ Tạ Nhất lạnh, cởi áo khoác cùng áo choàng trùm cả người Tạ Nhất.

Hắn còn đem người ôm vào trong ngực, sờ sờ gương mặt cùng cái trán, nói:
"Trứng thúi, uống bao nhiêu rượu? Xem em say thành như vậy."
Tạ Nhất kháng nghị hừ hừ hai tiếng, túm tay Thương Khâu.

Trên tay Thương Khâu có vết bỏng còn mới, là do lá bùa gây ra.

Tạ Nhất nhìn dấu vết này thấy tức chết.

Không chỉ là có vết bỏng, kỳ thật còn có một cái dấu khác vẫn luôn ở trong lòng bàn tay Thương Khâu.

Đó là dấu vết lưu lại sau khi Tư Nghệ bắn chết Thái Nhất.

Chỉ cần thấy ánh sáng, cái dấu kia liền sẽ rất đau, bởi vậy Thương Khâu vẫn luôn mang bao tay màu đen.

Tạ Nhất nhìn thấy lòng bàn tay Thương Khâu, cũng là vì say đôi mắt ướt át, thật sự giống chim nhỏ đáng thương.


Tựa hồ thực đau lòng, Tạ Nhất mở miệng, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương trong lòng bàn tay Thương Khâu.

"Ôi!"
Thương Khâu hút một ngụm khí lạnh, cảm giác Tạ Nhất quả thực khiêu khích chính mình.

Khi xe ngựa sắp rời khỏi hoàng cung, đột nhiên bị ngăn chặn.

"Vương gia, bần đạo Thanh Chân cầu kiến."
Tạ Nhất nghe đến Thanh Chân đạo sĩ.

Giỏi lắm sao, cũng do tôi uống say, bằng không sao sập bẫy?
Tạ Nhất vừa nghe là Thanh Chân, thiếu chút nữa đi ra ngoài liều mạng, bất quá bị Thương Khâu đè lại.

Thương Khâu không có đi ra ngoài, chỉ là cao giọng nói:
"Đạo trưởng ngăn cản xe của bổn Vương là có chuyện gì?"
Thanh Chân đạo sĩ đứng ở bên ngoài, chắp tay nói:
"Mới vừa rồi bần đạo quan sát sắc mặt Vương gia, phát hiện một sự tình khó lường."
Thương Khâu cười cười, nói:
"Hả? Sự tình gì?"
Thanh Chân đạo sĩ nói:
"Vương gia chính là nhân trung long phượng, chỉ là ấn đường màu đen, mặt không ánh sáng.

Hiển nhiên là bị yêu quái hút tinh khí.

Vương gia đã bị yêu quái quấn lấy.

Hơn nữa theo bần đạo biết, yêu quái này dâm tà vô độ, chuyên môn hút tinh khí đàn ông.

Nếu Vương gia cùng yêu quái giao hoan, chỉ sợ sinh mệnh khó bảo toàn!"
Tạ Nhất vừa nghe, thiếu chút nữa kéo tay áo lao ra cùng đạo sĩ liều mạng.
Vừa nghe liền biết chính là đồ lừa đảo!
Thương Khâu lại là cười, nói:
"Làm phiền đạo trưởng lo lắng.

Bất quá chuyện này, bổn Vương trong lòng tự hiểu rõ."
Hắn lại nói với người đánh xe:
"Về phủ."
Xa phu không dám chậm trễ, nhanh cho xe ngựa rời hoàng cung, không để ý Thanh Chân đạo sĩ.
Tạ Nhất ở trong xe ngựa tức thiếu chút nữa hất bay nóc xe, nói:
"Thanh Chân này giống kẻ lừa đảo, tức chết người ta mà."
Thương Khâu cười, nói:
"Bất quá anh cảm thấy đạo sĩ kia nói cũng có phần đúng."
Tạ Nhất hồ nghi nói:
"Phần nào?"
Thương Khâu cười nói:
"Em thật sự đã hút mất linh hồn anh."
Tạ Nhất:
"......"
Thương Khâu lại đi nhầm kênh, thật khủng khiếp!
Thương Khâu cười tủm tỉm nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất cúi đầu, tức khắc cũng có chút ngượng ngùng.

Bởi vì vừa rồi lăn lộn, áo ngoài cùng áo choàng tán loạn, đã lộ ra hết, thoạt nhìn quá kỳ quái.

Tạ Nhất nhanh đem túm áo lại.
Thương Khâu cười, nói:
"Dù sao đường trở về còn phải tốn chút thời gian, không bằng......"
Tạ Nhất tức khắc tê rần da đầu.

Bất quá bởi vì Tạ Nhất uống say, Thương Khâu còn trêu chọc, Tạ Nhất không cam lòng yếu thế.

Hơn nữa trước đó Thái Hậu đối với Thương Khâu thực ái muội, làm Tạ Nhất ý thức nguy cơ, Tạ Nhất càng chủ động hơn.
Xe ngựa không có cách âm, Tạ Nhất gắt gao che lại miệng mình nức nở.

Thương Khâu cười nói:
"Đông Hoàng đại nhân thật là lợi hại."
Tạ Nhất căn bản không biết mình xuống xe ngựa như thế nào, về phòng ngủ lúc nào.

Tóm lại khi Tạ Nhất tỉnh đã ở trong phòng, Thương Khâu nằm bên cạnh, rất tỉnh táo, thoạt nhìn đã dậy từ sớm.
Tạ Nhất ngày hôm qua uống say, hôm nay đau đầu, ký ức có chút đứt đoạn.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, cười nói:
"Đông Hoàng đại nhân, dậy rồi?"
Tạ Nhất nghe Thương Khâu trêu chọc chính mình, lúc này mới nhớ lại một ít nội dung trong quá khứ.

Ngày hôm qua Tạ Nhất rất dũng cảm cho Thương Khâu lĩnh giáo một chút lợi hại của thần Đông Hoàng.
Tạ Nhất:
"......"
Rất...!Rất muốn chết......
Thương Khâu cười, nói:
"Ồ? Hiện tại mới thẹn thùng?"
Tạ Nhất mạnh miệng nói:
"Ai thẹn thùng, anh mới thẹn thùng!"
Thương Khâu nói:
"Đúng vậy, hiếm có một ngày em nhiệt tình như hôm qua, làm anh cũng thẹn thùng."
Tạ Nhất:
"......"
Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.

Thương Khâu thật là không biết xấu hổ!
Tạ Nhất trừng mắt nhìn Thương Khâu, nói:
"Em còn chưa có tính sổ với anh đó.

Anh ngày hôm qua vui đến quên cả trời đất, còn ở đến buổi tối mới trở về.

Còn muốn ngủ ở chỗ Thái Hậu phải không?"
Thương Khâu nói:
"Đó là có nguyên nhân.

Ngày hôm qua anh hỏi thăm về những vũ khí cất giữ trong cung.

Thái Hậu dẫn anh đi xem kho vũ khí, bởi vậy phí chút thời gian."
Tạ Nhất nói:
"Có thấy trường cung không?"
Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:
"Kho vũ khí không có trường cung, không biết lý do gì."
Mục đích lần này bọn họ tới chính là tìn trường cung.

Hiện tại Thương Khâu là Nhiếp Chính Vương, quả thực là trên triệu người.

Vốn dĩ thực dễ tìm trường cung, nhưng hiện tại trong hoàng cung không có trường cung.

Tạ Nhất cũng có chút buồn rầu.
Thương Khâu nằm cùng Tạ Nhất trong chốc lát.

Nhiếp Chính Vương là người rất bận.

Có người tới cầu kiến, Thương Khâu đành phải đi tiếp khách, trước khi đi còn nói:
"Ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung biết chưa."
Tạ Nhất thực khinh thường phất phất tay.

Thương Khâu cười, nói:
"Nếu lại chạy, sẽ cho em không thể xuống giường."
Tạ Nhất:
"......"
Không biết xấu hổ! Đây mà là suy yếu!
Thương Khâu hạ "chiến thư" xong, liền thong thả ung dung rời đi.

Tạ Nhất tức không chịu được.

Ở trong phòng chốc lát, cảm thấy thật sự quá nhàm chán, Tạ Nhất liền chuẩn bị đi dạo.
Ra vườn hoa ngồi một lát không xem như chạy lung tung phải không?
Tạ Nhất đứng lên, rửa mặt thay quần áo rồi đi đến vườn hoa dạo.
Xa xa có người đi tới.

Một người đàn ông rất cao lớn, phỏng chừng cao như Thương Khâu, hơn nữa thoạt nhìn to con hơn Thương Khâu.
Thương Khâu trên người đều là cơ bắp, bất quá khi mặc quần áo hiện gầy.

Mà người đàn ông này không phải, rất đô con, mặt chữ điền, mắt hổ, mũi ưng, có râu trên cằm, nhìn sắc bén dữ tợn.
Người đàn ông nhìn trên 30 tuổi, cằm đều là râu xồm xoàm, có vẻ thô kệch, hơn nữa khuôn mặt lạnh lùng cho nên hiện ra già hơn tuổi một chút.

Trên eo có một đại đao, bộ dạng hung ác, vẻ mặt không phải người lương thiện.
Người này tựa hồ là lạc đường, đi qua, cũng không có thấy Tạ Nhất, vội vã liền đi rồi.

Nhưng thực mau, hắn lại trở về từ phía khác của vườn hoa, hơn nữa vẻ mặt bối rối.

Hắn đi hai vòng, thấy được Tạ Nhất, chạy nhanh tới, chắp tay nói:
"Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi có biết đến phòng khách quý phủ đi như thế nào không?"
Tạ Nhất ở mấy ngày, cũng coi như biết một ít đường đi trong phủ.

Vương phủ này rất rộng, người lạ thật đúng là dễ dàng đi lạc.

Bất quá Tạ Nhất chú ý không phải cái này.

Khi người đàn ông chắp tay, Tạ Nhất liền chú ý tới bàn tay.
Bàn tay rất đặc biệt, gân xanh nổi lên thoạt nhìn rất đáng sợ.

Chỉ là mặt trên không có hoa văn màu xanh lá uốn lượn.

Tạ Nhất chỉ là nhìn đôi tay, tuyệt đối nhận ra.
Bàn tay bị nguyền rủa!
Thì ra chủ nhân bàn tay là bộ dạng này.

Kỳ thật cũng trong dự kiến, người đàn ông này rất mạnh mẽ, hơn nữa thập phần lãnh khốc.

Lúc trước bàn tay cũng nói qua, mình là tướng quân.
Tạ Nhất vừa thấy người này, quả thực như là thấy người thân.

Bọn họ sở dĩ chạy đến nơi đây chính là bởi vì bàn tay nói có gặp qua trường cung.

Hiện giờ bọn họ tới rồi, Thương Khâu lợi dụng thân phận cũng không có tìm được trường cung.

Đang mặt mặt ủ mày chau, thế nhưng gặp được bàn tay!
Tạ Nhất ánh mắt sáng lên.

Nhưng mà người này căn bản không quen biết Tạ Nhất.

Bị một vị công tử trẻ tuổi nhìn như vậy, người đàn ông có chút ngượng ngùng.
Đừng thấy hắn hung thần ác sát, kỳ thật hắn dễ thẹn thùng.
Người này chính là một tướng quân, tên là Bàng Trạm, vẫn luôn ở biên quan, vừa mới hồi kinh.
Bởi vì lúc trước là Nhiếp Chính Vương tiến cử Bàng Trạm đi biên quan đánh giặc, cho hắn cơ hội xuất chinh.

Bàng Trạm chiến thắng trở về, tất nhiên muốn tới cảm tạ Nhiếp Chính Vương.
Bất quá Bàng Trạm bởi vì hàng năm ở biên quan, trong thành không có tiếng tăm gì.

Hắn cũng không biết hối lộ hạ nhân, cho nên gia đinh trong phủ không dẫn đường, tưởng là tên quê mùa mới tới.

Bàng Trạm không biết đường, bị lạc trong phủ.
Tạ Nhất nhìn chằm chằm Bàng Trạm.
Nếu Bàng Trạm có thể nói trường cung ở nơi nào, vậy thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!
Tạ Nhất cười tủm tỉm, xoa xoa hai bàn tay, nói:
"Có, tôi biết.

Tôi có thể dẫn huynh đi.

Bất quá...!Vương gia hiện tại đang tiếp khách, phải chờ một lát."
Bàng Trạm nói:
"Vậy ư, thật là làm phiền tiểu huynh đệ."
Tạ Nhất xua tay, thực hào sảng nói:
"Không có việc gì, không có việc gì, không biết tướng quân cao danh quý tánh?"
Bàng Trạm cũng là người sảng khoái, nói:
"Tại hạ là Bàng Trạm."
Tạ Nhất cũng vội vàng nói tên mình.
Bàng Trạm không quen biết Tạ Nhất.

Hắn mới vừa hồi kinh, cũng không biết chuyện xảy ra trong kinh thành.

Gần đây phủ Nhiếp Chính Vương mới tới một nhân vật nổi tiếng là Tạ công tử, nam sủng của Vương gia.

Vương gia hận không thể đem Tạ công tử sủng lên trời.
Tạ Nhất cùng Bàng Trạm nói chuyện, vẫn luôn hỏi đủ thứ nhằm tạo sự thân thiết với Bàng Trạm.

Bàng Trạm thoạt nhìn là người thành thật.

Tuy rằng khuôn mặt lãnh khốc, nhưng hắn có chút hướng nội, hay thẹn thùng, không khác biệt bàn tay lắm.

Không nói nhiều khiến người khác nghĩ hắn lạnh nhạt, kỳ thật do không biết cách trò chuyện.
Bàng Trạm được Tạ Nhất nhận lời.

Khả năng cũng do Tạ Nhất quá ân cần, cho cảm giác "không có ý tốt", Bàng Trạm mặt có chút đỏ.
Ở ngay lúc này, có gia đinh đột nhiên đi tới, nói:
"Bàng tướng quân, Vương gia cho mời."
Gia đinh cúi đầu.

Hắn mặc đồng phục gia đinh trong phủ, bất quá dáng người mảnh khảnh, nhìn cực kỳ phong lưu, có một loại ảo giác eo nhỏ, một tay có thể ôm hết.

Hơn nữa vóc dáng có chút quen mắt......
Tạ Nhất có chút kỳ quái.

Bàng tướng quân nhanh đáp ứng một tiếng, liền đi theo hướng dẫn.

Gia đinh đợi Bàng tướng quân đi xa, mới ngẩng đầu lên, đối với Tạ Nhất gọi một tiếng:
"Tạ Nhất!"
Tạ Nhất hoảng sợ.

Gia đinh kia vừa ngẩng đầu, thế nhưng là người quen.

Không phải ai khác, chính là Thiên Ất Quý Nhân.

Tạ Nhất mở to hai mắt, nói:
"Thiên Ất?!"
Gia đinh lập tức chạy lại, vui vẻ nói:
"Tạ Nhất, tôi tìm được anh rồi!"
Tạ Nhất có chút giật mình, nói:
"Cậu sao ở đây?".