Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 111: Tranh sủng




Trứng Vàng mới vừa tỉnh ngủ, xoa xoa mắt từ phòng bên cạnh đi ra, kết quả liền nhìn thấy thật nhiều người đứng ở cửa phòng em trai. Trứng Vàng vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, nói:

"Em trai bị gì sao?"

Tiểu Mao Mao ở trong phòng, căn bản không biết chính mình biến hóa. Nhìn thấy Trứng Vàng, Mao Mao liền nhảy xuống giường chạy tới, sau đó một tay đem anh trai ôm lên. HunhHn786 Hiện tại Mao Mao dáng người như là thiếu niên 13-14 tuổi, cũng không tính lùn, một tay đem Trứng Vàng bế lên. Đừng thấy Trứng Vàng còn nhỏ đáng yêu, nhưng sức ăn rất lớn, thể trọng cũng không nhẹ. Vậy mà Tiểu Mao Mao đem Trứng Vàng bế lên cũng không cần tốn nhiều sức. Trứng Vàng nhất thời liền giật mình.

Thứ nhất là giật mình vì em trai thành "người khổng lồ"

Thứ hai là giật mình vì em trái thế nhưng đem mình ôm lên, còn xoay vòng vòng trên cao, còn kêu.

"Anh anh!"

Thứ ba...... là em trai khổng lồ vì cái gì không mặc quần áo?

Vẫn là Thương Khâu tay mắt lanh lẹ, một bước tiến lên, trực tiếp lấy áo khoác của mình phủ lên người con trai. Bởi vì Tiểu Mao Mao tuy rằng lớn lên không ít, nhưng hình thể vẫn nhỏ hơn Thương Khâu nhiều, cho nên áo khoác của Thương Khâu che hết từ đầu đến đuôi, hoàn mỹ.

Tiểu Mao Mao vẻ mặt không rõ tình huống, ôm Trứng Vàng. Trứng Vàng cũng không thấy đâu ở. Tiểu Mao Mao chớp chớp mắt. Trứng Vàng từ trong áo khoác màu đen ló đầu ra, nói:

"Buông anh xuống, mau!"

Tiểu Mao Mao lại chớp chớp mắt.

Hình như anh trai không thích mình chơi như vậy!

Đem Trứng Vàng thả xuống dưới, Tiểu Mao Mao cúi đầu nhìn, nói:

"Anh lùn? Em cao hơn anh!"

Tiểu Mao Mao nói, đặc biệt vui sướng nhảy lên. Áo khoác màu đen khoác trên vai, nháy mắt muốn rớt xuống. Lương Khí chạy nhanh đến đè lại Tiểu Mao Mao.

Tạ Nhất hướng trong phòng nhìn, liền thấy trên bàn có hai viên kẹo sữa đặc sản âm tào địa phủ, còn có giấy gói kẹo rơi trên đất......

Vì cái gì âm tào địa phủ luôn tạo ra mấy loại thực phẩm này, tác dụng kỳ quái, quả thực là họa từ miệng!

Tiểu Mao Mao đột nhiên biến lớn, đây chính là sự kiện lớn.

Trứng Vàng là người đầu tiên không chịu nổi, dù sao nó chính là anh trai, Tiểu Mao Mao mới là em. Tiểu Mao Mao vốn là "tiểu công chúa" xinh xắn đáng yêu, thế nhưng đột nhiên thành "thiếu nữ". Mà người anh trai uy nghiêm này thế nhưng vẫn là đứa bé bụ bẫm.

Kỳ thật Tạ Nhất cũng không vui. Bởi vì Tiểu Mao Mao nho nhỏ siêu đáng yêu, còn có thể làm tiểu công chúa. Quan trọng nhất chính là không biết kẹo sữa đó có tác dụng phụ gì hay không.

Mọi người ngồi xuống thảo luận một chút. Mạnh Bà luôn nói không có tác dụng phụ gì, bởi vì căn bản không biết có dụng phụ hay không, sản phẩm đang ở giai đoạn kiểm nghiệm cuối cùng. Nếu nói tác dụng của kẹo sữa chính là làm người ăn biến lớn, hơn nữa là trong một đêm lớn lên.

Lương Khí nghe Mạnh Bà nói, nhịn không được xoa xoa huyệt Thái Dương.

Tiểu Mao Mao đặc biệt thích chú Lương Khí. Thời điểm trước khi ăn cơm Tiểu Mao Mao vẫn luôn ngồi ở trong lòng chú Lương Khí, hiện tại cũng muốn, nhất định phải ngồi ở trước ngực Lương Khí.

Hiện tại Tiểu Mao Mao đã là thiếu niên, ngồi ở trong lòng Lương Khí, còn duỗi tay câu lấy cổ Lương Khí, dùng đầu tóc màu hồng nhạt cọ cọ làm nũng.

Tiểu Mao Mao đích xác giống tiểu thiên sứ. Mà Lương Khí thì sao?

Lương Khí cảm thấy Tiểu Mao Mao giống tiểu thiên sứ, ở trong mắt người bên cạnh có khả năng hắn là ông chú biến thái.....

Lần đầu tiên Lương Khí cảm giác áp lực lớn. Bất quá buông Tiểu Mao Mao, Tiểu Mao Mao liền khóc. Thực tế của bé con chỉ nửa tuổi mà thôi. Lương Khí cuối cùng đã từ bỏ, nói:

"Kẹo sữa có tác dụng trong thời gian bao lâu?"

Mạnh Bà lập tức cười nói:

"Không dài, không dài! Một viên kẹo sữa chỉ có tác dụng mười ngày đến nửa tháng là tối đa!"

Tạ Nhất phản ứng đầu tiên chính là đi tìm vỏ kẹo sữa, nhìn xem Tiểu Mao Mao ăn bao nhiêu viên kẹo sữa.

Lương Khí lại là duỗi tay xoa xoa thái dương, nói:

"Không cần kiểm tra. Mao Mao ăn trên mười viên kẹo."

Cũng chính là thời gian biến lớn có thể từ 60 ngày đến 5 tháng. Đây không phải cũng gần nửa năm sao?

Tiểu Mao Mao đặc biệt thích chú Lương Khí, dù là biến lớn cũng thích. Tiểu Mao Mao thực tế chỉ có nửa tuổi, trước khi biến lớn thoạt nhìn cũng chỉ có 3- 4 tuổi, cho nên thích làm nũng bám người là bình thường. Bất quá hiện tại thoạt nhìn có điểm ái muội.

Nghê Anh sáng sớm liền nhìn thấy trò khôi hài, vội vàng hưng phấn lôi kéo Thương Khâu nói:

"Làm tốt lắm a!"

Mí mắt Tạ Nhất nhảy lên nhìn bọn họ to nhỏ thì thầm. Liền nghe Nghê Anh tiếp tục nói:

"Con anh bắt lấy sư phụ! Quá tuyệt vời! Tôi nói anh nghe, anh chiếm lợi lớn, về sau sư phụ liền phải kêu anh là ba!"

Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là xoa xoa thái dương, nâng nâng cằm, ý bảo Nghê Anh quay đầu lại đi xem. Nghê Anh vừa quay đầu lại, kết quả liền nhìn thấy Lương Khí đứng ở sau lưng, cười tủm tỉm. Bất quá Lương Khí là khuôn mặt hổ cười.

Nghê Anh trước kia khi còn nhỏ quấy rối, bị phạt không ít, nhìn thất Lương Khí cười như vậy tức khắc sợ tới mức "hoa dung thất sắc", nhanh nói:

"Sư phụ, xin chào! Sư phụ dậy sớm vậy? Đồ đệ hôm nay có ủy thác, con đi trước!"

Nghê Anh nói, liền chạy trốn nhanh như gió. Cửa nhà Thương Khâu bị tông mạnh.

"Rầm!"

Tạ Nhất có chút đau đầu, cứ như vậy, liền không thể đem Tiểu Mao Mao đưa đến nhà trẻ. Nhưng Tiểu Mao Mao cái gì cũng đều không hiểu, cho nên cũng không thể đưa đi học trường cấp 2, khẳng định không biết làm như thế nào. Vì thế, Tạ Nhất chỉ có thể để Tiểu Mao Mao ở trong nhà cho Tiểu Hắc trông coi. Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy Tiểu Hắc đúng là "dùng tốt". Vốn dĩ là sủng vật, kết quả hiện tại thế nhưng biến thành bảo mẫu.

Khi Tạ Nhất đang suy nghĩ, thình lình nghe Tiểu Hắc hô to một tiếng. Âm thanh là từ phòng Mao Mao truyền ra tới. Tạ Nhất chạy vào xem đến tột cùng là chuyện gì. Kết quả liền nhìn thấy Trứng Vàng vẻ mặt cười xấu xa ăn kẹo sữa âm tào địa phủ, ăn một cách vui vẻ hạnh phúc.

Tiểu Mao Mao theo Lương Khí đi vào, thấy anh trai ăn kẹo sữa, lập tức chạy tới cũng muốn cùng ăn. Bất quá Trứng Vàng không cho em trai.

Dù sao Tiểu Mao Mao đã ăn mười mấy viên, còn lại 2 viên đều là của mình. Mình cũng muốn lớn lên a!

Tiểu Hắc vẻ mặt sầu khổ nhìn Trứng Vàng ăn kẹo sữa.

Trứng Vàng ăn hoả tốc, liền thiếu chút đem cả giấy gói nhét ở trong miệng ăn luôn.

Tạ Nhất cũng là vẻ mặt sầu khổ.

Bởi vì bọn họ đều tưởng tượng ra hình ảnh Trứng Vàng lớn lên. Không phải khả năng sẽ là...... gà bay chó sủa sao?

Kỳ thật Trứng Vàng có chiến đấu hình, chẳng qua chiến đấu hình duy trì rất ngắn ngủi. Khi ở trạng thái no đủ mới có thể biến hình, hơn nữa duy trì không được dài, luôn là "phụt" một tiếng liền co lại.

Kẹo sữa vừa mới ăn xong là không có phản ứng gì, cho nên nhìn Trứng Vàng vẫn như cũ, vẫn là bị Tiểu Mao Mao cao hứng nâng lên. Trứng Vàng lộ ra vẻ mặt "thả anh xuống, thật mất mặt!". Biểu tình ngày thường của Trứng Vàng là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương, nhìn đến bộ dáng này cảm thấy rất đáng yêu.

Tạ Nhất còn phải đi làm, hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ, cũng không có thời gian ăn sáng. Bọn họ dậy không còn sớm, hơn nữa Tạ Nhất hôm nay eo đau lưng đau.

Tối hôm qua uống thực phẩm chức năng, hơn nữa tự làm tự chịu, hoàn toàn không ai ép buộc!

Nhớ đến cái này, Tạ Nhất liền đau đầu. Hôm nay nhức mỏi vô cùng, cho nên Tạ Nhất không làm cơm sáng. Lương Khí ở lại làm bữa sáng cho bọn họ nhỏ.

Lương Khí chính là người đàn ông tốt, không tai tiếng, hơn nữa năng lực không tồi. Nói cách khác hắn đã một mình nuôi lớn Thương Khâu cùng Nghê Anh. Món ăn của Lương Khí làm ra cũng thơm ngào ngạt. Tuy rằng Lương Khí không có tay nghề như Tạ Nhất, cũng sẽ không làm đồ ngọt, nhưng ít nhất bọn họ có thể ăn no.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi xuống lầu, chuẩn bị đi làm. Thương Khâu đi gara lấy xe. Bởi vì hôm nay Tạ Nhất thoạt nhìn "mệt nhọc quá độ", cho nên Thương Khâu liền rất săn sóc để Tạ Nhất đứng ở cửa chờ không cần đi lại nhiều.

Tạ Nhất đứng chờ, liền thấy được mèo con ở trong hoa viên. Nhóm mèo con trốn ở phía dưới ghế đá kêu "meo meo", thoạt nhìn là đói bụng. Tạ Nhất bớt thời giờ đi đến cửa hàng tiện lợi mua thức ăn cho mèo, sau đó đổ vào cái chậu đựng thức ăn. Đám mèo con lập tức chạy lại kêu meo meo, ăn đồ ăn.

Tạ Nhất cảm thấy có chút kỳ quái, trước kia đám mèo con cho dù có ăn, cũng sẽ không dựa vào Tạ Nhất. Thương Khâu nói là bởi vì trên người Tạ Nhất âm khí quá nặng, mèo con đối cái này thực mẫn cảm.

Bất quá hôm nay không phải, mèo con chạy tới, đặc biệt thân thiện, còn dùng sức cọ cọ mu bàn tay Tạ Nhất như là làm nũng. Tạ Nhất nhịn không được giơ tay sờ sờ, cười nói:

"Hôm nay lại còn làm nũng?"

Tạ Nhất sờ sờ đầu mèo con, mèo con thoải mái "ngao ngao", mấy con khác cũng thò qua cũng muốn Tạ Nhất sờ. Tạ Nhất đột nhiên thụ sủng nhược kinh, quả thực đáp ứng không xuể.

Lúc này Thương Khâu lái xe đến, nhìn đến Tạ Nhất cho mèo ăn, hạ kính cửa sổ xuống. Tạ Nhất nói:

"Anh xem bọn chúng, hôm nay đều thực nhiệt tình a!"

Thương Khâu cười nói:

"Trên người của em có mùi của anh, những con mèo đã quen thuộc loại hương vị này"

Tạ Nhất nghe Thương Khâu nói, tức khắc mặt liền đỏ. Đột nhiên nhớ ra, lúc trước mèo con không thích Tạ Nhất chạm vào, Thương Khâu nắm tay Tạ Nhất chạm vào liền không thành vấn đề, bởi vì có mùi của Thương Khâu.

Mà ngày hôm qua......

Ngày hôm qua thật là vạn phần cảm thấy thẹn, một ngày không biết xấu hổ. Tạ Nhất uống thực phẩm chức năng, vẫn luôn quấn lấy Thương Khâu, hiện tại trên người khẳng định đều là mùi của Thương Khâu.

Thương Khâu nhìn Tạ Nhất ngồi xổm trên mặt đất, mặt đột nhiên đỏ, liền cười nói:

"Nghĩ đến cái gì?"

Tạ Nhất nhanh lắc lắc đầu, liền muốn lên xe. Kết quả vừa ngẩng đầu, Tạ Nhất liền thấy được trong một góc thế nhưng còn có một con mèo con. Là một con mèo màu trắng đáng yêu.

Con mèo này khẳng định là "dân nhập cư", dù sao Tạ Nhất trước kia chưa thấy qua con mèo này. Nó phi thường đặc biệt, lông hình như có nhuộm màu. Toàn thân thuần trắng, đôi mắt là xanh lục, bất quá chân bên phải có hoa văn hồng nhạt nhìn như là cánh hoa. Dù sao Tạ Nhất chưa thấy qua con mèo nào có chân hình cánh hoa, hẳn là nhuộm màu? Tiệm chăm sóc thú cưng có rất nhiều dịch vụ chăm sóc sắc đẹp.

Con mèo màu trắng trốn ở góc, tựa hồ không dám lại gần, có điểm sợ người lạ. Tạ Nhất nhìn thấy nó đáng thương hề hề, liền chủ động cầm lấy một hộp đồ hộp đi qua. Mèo con lại bị sợ hãi, vội vàng chạy trốn, thoạt nhìn dị thường sợ người lạ.

Mèo con có chân ngắn ngủi lại chạy trốn thực mau, một chút đã không thấy tăm hơi. Tạ Nhất đành phải đem đồ hộp thả trở lại cho mấy con mèo con ăn, sau đó lên xe, cùng Thương Khâu đi làm.

Hai người thực mau đã tới công ty, may mắn không có đến trễ. Tạ Nhất hiện tại cùng Thương Khâu quan hệ không giống bình thường. Mọi người đều biết Tạ Nhất là bạn trai Tổng giám đốc. Tuy rằng rất nhiều người không nói, nhưng cảm thấy Tạ Nhất làm việc dựa vào quan hệ, cho nên Tạ Nhất không muốn đến trễ để người ta bàn tán.

Tới cửa công ty, Thương Khâu làm theo bình thường ngừng xe. Tạ Nhất vừa muốn xuống xe, đang mở đai an toàn, kết quả Thương Khâu đột nhiên nghiêng qua làm động tác khóa Tạ Nhất vào ghế xe. Hắn hôn môi Tạ Nhất một cái, ôn nhu cười nói:

"Giữa trưa cùng nhau ăn cơm, hử?"

Hử cái gì hử! Muốn lãng mạn sao?!

Tạ Nhất trong lòng phun tào, nhưng trên mặt có chút hồng, nhanh nắm di động, lung tung gật gật đầu, liền trực tiếp xuống xe.

Tạ Nhất vọt vào cao ốc, may không có đồng nghiệp ở chung quanh. Bất quá Tạ Nhất cúi đầu nhìn di động......

Đột nhiên biến manh như vậy?

Tạ Nhất cầm di động màu đen, mặt lưng có dán sticker mèo hoạt hình đáng yêu, còn treo một cái móc kiếm gỗ đào. Tạ Nhất tức khắc có chút đau đầu.

Mình vừa rồi quá hoảng loạn, cầm sai di động!

Vì thế Tạ Nhất chạy ra ngoài, hy vọng Thương Khâu còn chưa có đi vào bãi đậu xe.

Bất quá Tạ Nhất chạy ra, phát hiện chiếc Land Rover của Thương Khâu đã không thấy, phỏng chừng là đã đi vào bãi. Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, đành phải cầm điện thoại của Thương Khâu trở vào. Bãi xe có thang máy, Thương Khâu có lẽ đã lên lầu, xem ra chỉ có thể lên văn phòng Thương Khâu trả.

Nhưng tưởng tượng đến văn phòng Thương Khâu... Tạ Nhất tức khắc mặt đỏ tai hồng. Thật sự không dám đi a, tâm lý có bóng ma!

Tạ Nhất vừa muốn đi vào, thình lình nghe một tiếng động lớn.

"Rầm!"

Dọa Tạ Nhất giật mình, liền nhìn thấy ở chỗ không xa có một cô gái, thoạt nhìn hẳn là vị thành niên, phỏng chừng 16 -17 tuổi. Cô gái mang giày cao gót, cũng không tính quá cao, ước chừng 5cm. Nếu nói về giày cao gót, mấy nữ đồng nghiệp ở công ty Tạ Nhất quả thực là sư phụ. Bất quá cô gái trẻ kia lại té ngã một cái, thoạt nhìn ngã rất đau, trực tiếp gục trên mặt đất. Cô gái mặc váy, ngã trên mặt đất khó tránh khỏi có chút "khó xử". Người bên cạnh đều là nhìn rồi vội vàng đi qua, người đi tới đi lui cũng không có ai đỡ cô gái. Điểm chết người chính là, có mấy tên cô đồ từ cửa hàng tiện lợi đi ra, vừa lúc thấy được cảnh tượng. Không đỡ người còn chưa tính, thế nhưng đám côn đồ còn muốn lấy di động chụp ảnh HunhHn786.

Tạ Nhất liếc mắt một cái, tức khắc tinh thần trượng nghĩa bộc phát, lập tức liền đi qua, cố ý ngăn trở mấy tên côn đồ, sau đó kéo cô gái từ trên mặt đất đứng dậy. Giúp cô gái sửa sang lại một chút quần áo, Tạ Nhất hỏi:

"Không có việc gì chứ?"

Cô gái có chút nhút nhát sợ sệt, bất quá Tạ Nhất giúp đỡ, liền hướng Tạ Nhất cười cười. Nụ cười có điểm "ngây ngô", nhưng đặc biệt đẹp, làm Tạ Nhất đột nhiên liền nhớ tới Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao cười lên cũng như vậy.

Cô gái cảm ơn Tạ Nhất, bất quá nói chuyện có điểm nói lắp, hơn nữa đặc biệt cứng, tựa hồ không quá am hiểu tiếng phổ thông. Tạ Nhất lúc này mới thấy rõ ràng đôi mắt cô gái thế nhưng là màu xanh lục, nhìn như là người nước ngoài. Dù không phải người nước ngoài cũng là con lai, trách không được nói chuyện không phải thực thành thạo.

Cám ơn Tạ Nhất trợ giúp, cô gái cười chỉ chỉ di động, nói.

"Anh...... đáng yêu... mèo!"

Tạ Nhất thiếu chút nữa cho rằng mình được khen đáng yêu. Bất quá cô gái chỉ vào di động trong tay Tạ Nhất. Nói thật ra đây không phải di động của Tạ Nhất. Tạ Nhất không bao giờ dán di động như vậy đâu. Bởi vì Tạ Nhất biết giá trị nhan sắc của mình gánh không nổi bán manh như vậy. Cũng chỉ có Thương Khâu nhan sắc giá trị cao, mới không kiêng nể bán manh, người khác còn nói:

"Oa rất soái a! Tương phản manh!"

Tạ Nhất cười gượng một tiếng.

Không nghĩ tới di động Thương Khâu còn có thể tán gái?

Cô gái thoạt nhìn 16- 17 tuổi, diện mạo thanh tú, da trắng, tóc màu đen ước chừng là ngang vai. Cả người thẹn thùng lại ngượng ngùng, nói chuyện lắp bắp, âm thanh còn rất nhỏ, thoạt nhìn đáng yêu tới cực kỳ.

Tạ Nhất trong lòng bóp cổ tay.

Nếu mình không có bị bẻ cong, nếu mình không phải ba của hai đứa trẻ, phỏng chừng là thích cô gái đáng yêu như thế này, cô gái ngượng ngùng thẹn thùng. Đáng tiếc......

Ở ngay lúc này, cô gái đột nhiên rụt rụt cổ, tựa hồ có chút sợ hãi. Tạ Nhất cũng cảm giác chung quanh nhiệt độ giảm xuống 3 đến 5 độ. Quay đầu nhìn, thế nhưng là Thương Khâu.

Thương Khâu bước lại đây, thực tự nhiên ôm eo Tạ Nhất, sau đó cúi đầu, ở trên môi Tạ Nhất hôn một cái, cười nói:

"Bảo bối, em làm gì đó?"

Tạ Nhất:

"......"

Cô gái có chút sợ người lạ, nhìn thấy người đi tới, cảm tạ Tạ Nhất, liền quay đầu chạy mất.

Liền nghe Thương Khâu thấp giọng cười nói:

"Còn đi học hái hoa ngắt cỏ?"

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Hiểu lầm! Đều là tại di động anh hái hoa ngắt cỏ. Về sau không được dán hình mèo hoạt hình nữa."

Tạ Nhất cảm thấy mình đặc biệt cơ trí, trách móc Thương Khâu. Thương Khâu nhướng mày, thái độ thực thành khẩn đáp ứng.

Thoạt nhìn có chút kỳ quái làm Tạ Nhất có điểm hồ nghi, nhưng bởi vì phải đi làm, Tạ Nhất nhanh đi vào quét thẻ chấm công.

Các đồng nghiệp cùng tổ quả thực tuệ nhãn sáng như đuốc, nhìn thấy Tạ Nhất, nửa thật nửa giỡn nói:

"Tạ ca! Hôm nay tinh thần quá tốt a?!"

"Khẳng định là được tình yêu tẩm bổ! Các người là đám cẩu độc thân không hiểu đâu!"

"Nói giống như cậu không phải cẩu độc thân!"

Tạ Nhất nghe bọn họ nói bừa, tức khắc ho khan một tiếng, nói:

"Đi đi đi, nhanh đem sáu trang thiết kế làm ra cho tôi."

Các đồng nghiệp vừa thấy Tạ Nhất phản ứng, tức khắc đều là hô.

"U...!!"

Sau đó bọn họ thò qua, nhỏ giọng nói:

"Tạ ca, thật là được tình yêu tẩm bổ? Ngày hôm qua không phải sinh nhật anh sao? Chẳng lẽ các người đi thuê phòng?"

"Thuê phòng, thuê phòng......"

Tạ Nhất tức khắc biến thành nói lắp, nói:

"Thuê... thuê... thuê cái đầu các cậu!"

Một đồng nghiệp nói:

"Đúng vậy, hoàn toàn không cần thuê phòng, trực tiếp mang về nhà là được!"

Tạ Nhất bị bọn họ trêu chọc cảm thấy thẹn sắp chết. Chính yếu là bởi vì ngày hôm qua tuy rằng là lần đầu, nhưng thực bạo. Đầu tiên là văn phòng play, kết quả về nhà lại ăn thực phẩm chức năng, quả thực suốt đêm play.

Tẩm bổ cũng quá mức!

Tạ Nhất tìm cái cớ đuổi đám hóng hớt đi làm việc.

Thời điểm ăn trưa Tạ Nhất liền cùng Thương Khâu đi nhà ăn công ty. Thương Khâu muốn uống trà sữa, nhưng chỗ xếp hàng rất nhiều nữ đồng nghiệp, nên nói Tạ Nhất đi xếp hàng. Tạ Nhất ghét bỏ nói:

"Không đi, em lại không uống, anh tự mình đi mua."

Thương Khâu cười nói:

"Anh đi. Không phải em sẽ ghen sao?"

Tạ Nhất:

"......"

Kỳ thật nói cũng đúng, Thương Khâu đẹp trai như vậy, còn là lão tổng, một khi đi qua khẳng định rất nhiều nữ đồng nghiệp vây quanh Thương Khâu. Tạ Nhất tính chiếm hữu cũng không thấp, nhìn thấy cảnh tượng kia khẳng định sẽ ghen. Cuối cùng Tạ Nhất nhận mệnh đi mua trà sữa. Thương Khâu còn dặn dò:

"Gấp đôi đường, cảm ơn."

Cửa hàng đồ uống của công ty, trà sữa là ngọt nhất. Tạ Nhất thường xuyên nhìn thấy các nữ đồng nghiệp đi mua trà sữa đều sẽ nói 50% đường hoặc là ít đường. Nào có ai như Thương Khâu, vừa mở miệng là gấp đôi đường. Mọi người đều như vậy còn không phải cửa hàng sẽ mệt chết? Bất quá hình như mọi người cũng không phải như vậy...

Tạ Nhất đi mua trà sữa, những người khác liền tìm vị trí ngồi. Thời điểm Tạ Nhất trở về liền nhìn thấy các đồng nghiệp cùng tổ đang cùng Thương Khâu nói chuyện phiếm. Nhìn thấy Tạ Nhất đi tới, bọn họ còn ồn ào. Tạ Nhất phát ngốc.

Không biết sao lại thế này! Thương Khâu cười tủm tỉm, trấn định tự nhiên ngồi, không chỉ như vậy, còn có điểm muộn tao!

Tạ Nhất kỳ quái nhìn bọn họ, các đồng nghiệp cười nói:

"Tạ ca, các người thật ân ái! Khi nào đãi tiệc cưới, nhất định phải mời chúng tôi uống rượu mừng đó! Làm anh em cũng thơm lây, sớm ngày thoát độc thân a!"

Tạ Nhất không biết bọn họ đang nói cái gì.

Vì sao đột nhiên nói đến vấn đề này?

Hết quả cúi đầu, Tạ Nhất liền nhìn thấy di động của Thương Khâu để ở bên cạnh. Di động đã không còn dán sticker mèo hoạt hình.

Buổi sáng Tạ Nhất nói như vậy, Thương Khâu thật sự xé sticker xuống. Nhưng lại dán cái khác.

Thế nhưng là...... ảnh Tạ Nhất!!

Tạ Nhất rốt cuộc biết các đồng nghiệp vì cái gì ồn ào. Thương Khâu thật không biết xấu hổ, thế nhưng đem ảnh Tạ Nhất dán ở mặt sau di động, còn dán vài cái. Di động màu đen dán ảnh chụp thoạt nhìn đặc biệt bắt mắt.

Thương Khâu cười tủm tỉm, còn một bộ đặc biệt yêu quý. Các đồng nghiệp lại thích hóng hớt không chịu nổi, thật là quá mất mặt.

Thương Khâu lại nghiêm trang nói:

"Đúng rồi, ngày mai anh đi gặp khách hàng, em cùng anh đi."

Tạ Nhất:

"...... A."

Thật cảm ơn anh tách ra đề tài a!

Ngày hôm sau Thương Khâu đi gặp khách hàng. Khách hàng không phải người lạ, đúng là người bọn họ muốn điều tra.

Khang Hưởng Dược Nghiệp!

Thương Khâu vì điều tra Khang Hưởng Dược Nghiệp, cố ý thả ra tin tức tập đoàn Thương Điển muốn mua cổ phần của Khang Hưởng Dược Nghiệp, trở thành người hợp tác, mua ít nhất 7% cổ phần. Đây chính là sự kiện lớn, cho nên Tổng giám đốc Khang Hưởng Dược Nghiệp, cũng chính là Bình Viễn Sâm, cố ý mời Thương Khâu bữa tối, hơn nữa mời tham quan xưởng Khang Hưởng Dược Nghiệp.

Tạ Nhất biết đây là một biện pháp tốt để điều tra. Nhưng Tạ Nhất là người công ty thiết kế quảng cáo, tuy rằng bản thân là nhân viên của Thương Khâu, lại không phải nhân viên tập đoàn Thương Điển.

Một chút quan hệ cũng không có, vì cái gì đi gặp khách hàng a?

Thương Khâu lại là thực đúng lý hợp tình nói:

"Người nhà."

Tạ Nhất:

"......"

Hai bên định thời gian hẹn là trưa ngày hôm sau. Tổng giám đốc Khang Hưởng Dược Nghiệp Bình Viễn Sâm mời cơm ở một nhà hàng sang trọng gần xưởng Khang Hưởng Dược Nghiệp. Nghe nói đồ ngọt ở nhà hàng này rất nổi tiếng.

Tạ Nhất tức khắc có chút đau đầu.

Xem ra Bình Viễn Sâm chuẩn bị không ít, cả việc Thương Khâu thích đồ ngọt cũng biết!

Thương Khâu mang theo Tạ Nhất tới nhà hàng, Bình Viễn Sâm đã ở đó, thoạt nhìn đợi đã rất lâu. Hắn cố ý đến sớm. Bọn họ vừa đi tiến vào, Bình Viễn Sâm lập tức thấy, cười tủm tỉm đứng lên.

Kỳ thật Tạ Nhất cùng Thương Khâu đã sớm gặp qua Bình Viễn Sâm, chỉ là đối phương không biết mà thôi. Chính là ở quán bar của Phùng Tam. Bình Viễn Sâm lúc ấy uống rượu, cùng một ít mỹ nữ nói chuyện phiếm. Hắn đã có vị hôn thê, còn đi loại địa phương kia, bất quá hôn ước này cũng chỉ là vì thương nghiệp. Nghe nói Bình Viễn Sâm cũng chưa có gặp qua vị hôn thê nhỏ hơn hắn 14 tuổi.

Bình Viễn Sâm mặc tây trang màu đen, đúng tiêu chuẩn thương nhân. Hắn khách khách khí khí, chủ động chào đón bắt tay Thương Khâu, sau đó lại bắt tay Tạ Nhất, cười nói:

"Hai vị, mời."

Bình Viễn Sâm không mang theo bất cứ ai. Bàn có bốn chỗ ở vị trí gần cửa sổ. Hắn thoạt nhìn thực hiền hoà, bất quá mọi người đều đồn đãi Bình Viễn Sâm cũng không phải là người lương thiện gì, còn nghe đồn hắn bắt cóc và giết cha ruột.

Bình Viễn Sâm ngồi xuống, thực lịch sự mời Tạ Nhất cùng Thương Khâu gọi món. Thương Khâu không câu nệ, trực tiếp gọi đồ ngọt mình thích. Bình Viễn Sâm lại cười tủm tỉm, tựa hồ không có ngoài dự kiến của hắn. Hắn còn đề cử cho Thương Khâu mấy món đồ ngọt.

"Pudding caramel nơi này rất đặc biệt, Thương tổng nhất định phải nếm thử."

Thương Khâu vừa nghe, quyết đoán chọn thêm pudding caramel.

Khi món ăn bưng lên, Tạ Nhất vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy bàn đối diện chếch một bên có ngồi một cô gái thoạt nhìn 16- 17 tuổi, Tạ Nhất thấy cô gái thập phần quen mắt. Làn da trắng, tóc đen ngang vai, một đôi mắt màu xanh lục làm người khắc sâu, hôm qua mới gặp được.

Cô gái ngồi xuống, cầm thực đơn che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt to. Đôi mắt rất lớn, tròn xoe, đặc biệt khi trợn lên giống như mắt mèo. Tròng mắt có hoa văn như cánh hoa.

Cô gái dùng menu che mặt, đôi mắt vẫn luôn hướng bên này. Mới đầu Tạ Nhất còn tưởng rằng cô gái kia là đang nhìn chính mình, nhưng sau đó Tạ Nhất phát hiện cũng không phải như vậy. Ánh mắt kia giống như nhìn chằm chằm vào Bình Viễn Sâm, hơn nữa đặc biệt chuyên chú.

Cô gái nhìn trong chốc lát, gọi một ít món ăn, là mấy thứ đồ ngọt, thoạt nhìn không phải ăn bữa chính, còn gọi sữa bò.

Khi đồ ngọt mang lên còn có ly sữa bò nóng, cô gái kinh hỉ nhìn sữa bò, đôi mắt mở càng to. Bởi vì sữa thực nóng, không thể uống bằng ống hút, cô gái trực tiếp duỗi lưỡi liếm liếm sữa bò. Bộ dáng cực kỳ giống mèo con, đặc biệt đáng yêu.

Tạ Nhất nhìn vài lần, liền cảm nhận được bên cạnh có ánh mắt nhìn mình, nhanh đem ánh mắt thu hồi. Tạ Nhất nhìn Thương Khâu cười gượng. Thương Khâu ôn nhu hồi cười. Ngồi đối diện, Bình Viễn Sâm liền nói:

"Hai vị tình cảm thật tốt."

Tạ Nhất cười gượng, gật gật đầu.

Cô gái ăn xong đồ ngọt, sau đó lại bắt đầu nhìn Bình Viễn Sâm. Lúc này đã không có menu che chắn, lộ ra khuôn mặt nhỏ. Cô gái lại cầm hộp phấn làm bộ nhìn gương giậm phấn. Tay giơ bông phấn lên vỗ vỗ mặt. Bởi vì mặt có lợi thế nhỏ tránh ở sau hộp phấn, nhưng đôi mắt vẫn là xoay quay tròn nhìn Bình Viễn Sâm.

Bình Viễn Sâm là người nhạy bén, bị nhìn chăm chú, tất nhiên chú ý tới. Hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cô gái tựa hồ có chút bị dọa sợ hãi, làm yểm hộ, trực tiếp vỗ vỗ trên má hai cái, vỗ vỗ mũi, sau đó lại vỗ vỗ trán.

"Phụt....."

Tạ Nhất không nhịn được, thiếu chút nữa đem nước soda phun ra. Bởi vì cô gái trong tay thế nhưng không phải phấn phủ, mà là má hồng, còn là màu đỏ. Phấn má hồng vỗ lên cái mũi, tức khắc liền như say rượu mũi đỏ, sau đó lại vỗ lên trên trán nháy mắt trán đỏ giống như bị người ta đánh trán.

Cô gái hiển nhiên thực khẩn trương, dùng sức vỗ vỗ trên mặt. Mỗi một lần đều lấy phấn như không cần tiền, nháy mắt mặt đỏ tươi......

Bình Viễn Sâm vừa thấy, không khỏi cũng cười, bất quá có chút khắc chế, dù sao chê cười một cô gái là không tốt.

Mới đầu cô gái không biết có ý tứ gì. Thời điểm Bình Viễn Sâm cười, cô gái còn nhìn sửng sốt, chinh lăng một chút, ngay sau đó có điểm đỏ mặt. Bất quá thực mau cô gái liền minh bạch là có ý tứ gì, mở to hai mắt nhìn gương, nhanh chà chà cái trán cùng cái mũi. Bất quá không thế nào lau được, rốt cuộc đã đánh phấn quá nhiều, quả thực như hiện trường vụ án, càng chùi càng lung tung rối loạn. Biểu tình cô gái có điểm nản lòng, nhanh đứng dậy đi toilet, thoạt nhìn là muốn đi rửa mặt.

Tạ Nhất nén cười, tuy rằng có chút không phúc hậu, nhưng cô gái kia đầy mặt má hồng thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.

Tạ Nhất vừa rồi cũng làm rơi nước soda, muốn đi toilet lau một chút, liền đứng dậy đi toilet. Đi vào toilet nam, Tạ Nhất thình lình phát hiện có cô gái mặc váy, tóc dài ngang vai đứng ở trước gương rửa mặt. Phấn má hồng trên mặt thật ra rất ít, nhưng mặt đã bị chà đến đỏ. Tạ Nhất chấn kinh nhìn cô gái, sau đó lui ra ngoài nhìn nhìn cái bảng.

Toilet nam!

Tạ Nhất càng là chinh lăng không thôi, ho khan một tiếng, xấu hổ nói:

"Ngượng ngùng quá...... Đây là toilet nam."

Cô gái nghe được có người nói chuyện, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt mê mang. Qua một hai giây, Tạ Nhất cũng xấu hổ, cô gái giống như lúc này mới phát hiện ra đây là toilet nam. Cô gái nhảy dựng lên liền chạy, tựa như một con mèo con giật mình chạy vụt ra khỏi toilet nam.

Thương Khâu cũng tìm cái cớ đi vào toilet. Hắn mới vừa đi đến cửa, liền nhìn thấy cô gái kia chạy vọt ra, lách người lướt qua bên cạnh hắn.

"Hắt xì!"

Thương Khâu hắt xì, còn ho khan hai tiếng. Tạ Nhất bất chấp cô gái đi nhầm toilet, hỏi.

"Anh bị cảm sao? Gần đây thời tiết tương đối lạnh, mặc thêm quần áo."

Thương Khâu lắc đầu nói:

"Không phải cảm mạo, khả năng buổi sáng cho mèo ăn, trên người dính chút lông."

Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên Thương Khâu dị ứng lông thú vật, chủ yếu là lông mèo, không thể thời gian dài tiếp xúc. Cho nên Thương Khâu mỗi lần cho mèo ăn xong, hận không thể muốn tắm rửa.

Ăn cơm xong, mọi người liền phải rời đi. Bọn họ ở cửa lên xe, có siêu xe đón, chuẩn bị đi xem xưởng Khang Hưởng Dược Nghiệp. Vì Thương Khâu muốn mua cổ phần, cần lấy cớ khảo sát một chút.

Mọi người mới vừa lên xe, cô gái kia cũng từ nhà hàng đi ra, dáng vẻ vội vàng thoạt nhìn là đang tìm người. Bất quá bọn họ lên xe, cô gái không chú ý, cho nên vẻ mặt tiếc nuối đi ngược phương hướng bọn họ.

Liền ở ngay lúc này, ven đường lại có mấy tên lưu manh đi tới, tựa hồ thấy cô gái một mình, hơn nữa ăn mặc cũng không tồi. Dáng vẻ kia thật sự vô hại, mảnh khảnh, thoạt nhìn không có sức lực, mấy tên lưu manh liền vây quanh.

Xe bọn họ đã khởi động, đột nhiên nhìn thấy cô gái bị mấy tên lưu manh vây quanh, mấy tên lưu manh còn động tay động chân. Ban ngày ban mặt, cũng không phải nơi hẻo lánh, thế nhưng bọn lưu manh muốn xốc váy, cô gái khẩn trương, giày cao gót bị trượt còn trẹo chân. Tạ Nhất thấy một màn như vậy, lập tức liền muốn xuống xe. Bất quá có người động tác còn nhanh hơn.

Bình Viễn Sâm thoạt nhìn cũng không phải cái loại người thực lạnh nhạt, không giống con người mặt hổ lòng xảo quyệt như hồ ly trên thương trường, thế nhưng ngoài ý muốn rất có tinh thần trượng nghĩa.

Bình Viễn Sâm nói tài xế dừng xe, lập tức xuống xe đi qua. Mấy tên lưu manh nhìn thấy có người tới, có chút sợ hãi. Nhưng bọn chúng ỷ vào người nhiều, cho nên vẫn là lớn gan, duỗi tay chọc ngực Bình Viễn Sâm.

Bọn họ chỉ có tài xế, không mang vệ sĩ, Tạ Nhất vội vàng nói:

"Cần đi hỗ trợ hay không?"

Tài xế lại cười nói:

"Tạ tiên sinh yên tâm đi."

"Bịch!!!"

Tài xế nói vừa dứt, một tên lưu manh đột nhiên bị gạt ngã trên mặt đất, mấy tên còn lại hoảng sợ, muốn cùng nhau lên. Đừng nhìn Bình Viễn Sâm ngày thường hình tượng thực thân thiện, nhưng đánh nhau một chút cũng không nương tay. Bình Viễn Sâm dứt khoát cởi   áo khoác xuống dưới, đưa cho cô gái, cười nói:

"Có thể giúp tôi giữ áo một chút không?"

Cô gái nhanh tiếp nhận, có chút sợ hãi nhìn những tên lưu manh.

Đám lưu manh vây quanh xông lên, Bình Viễn Sâm sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong ánh mắt đều là khói mù, nhanh chóng đón nhận. Hắn bắt lấy một cánh tay đánh tới, đột nhiên xoay một cái quăng ra.

"Rắc!"

Cánh tay tên lưu manh tựa hồ liền trật khớp.

"A."

Tên lưu manh lăn trên mặt đất gào thét lớn.

Mấy tên khác xông tới, tất cả đều bị Bình Viễn Sâm đánh ngã trên mặt đất, không đứng dậy được.

Bình Viễn Sâm lúc này mới từ trong tay cô gái lấy qua áo của mình, sau đó thực tốt bụng vẫy một chiếc xe taxi, đưa cô gái lên xe, lúc này mới xoay người rời đi. Hắn mặc vào áo về trong xe.

Bình Viễn Sâm cười nói:

"Ngượng ngùng, để hai vị đợi lâu."

Thương Khâu nói:

"Không có gì."

Xe thực mau chạy đến xưởng dược. Xưởng dược đều là thiết bị tự động công nghệ cao, diện tích rất lớn. Đây là một trong các xưởng của Khang Hưởng Dược Nghiệp, cũng là xưởng hiện tại đang hoạt động với quy mô lớn nhất.

Khang Hưởng Dược Nghiệp gần đây phát triển không ngừng, cũng nhờ Bình Viễn Sâm cải tổ công ty.

Bình Viễn Sâm dẫn bọn họ đi vào, giới thiệu xưởng dược, cũng không có kiêng dè các vấn đề khác liên quan người cha đã mất.

Thương Khâu trực tiếp hỏi. Tạ Nhất còn tưởng rằng hắn sẽ xấu hổ. Kết quả Bình Viễn Sâm cũng không có xấu hổ, cười nói:

"Tôi cùng ba tôi đích xác có chút khác nhau. Ba tôi vì giảm phí tổn, chủ trương đem một ít sản phẩm dược ra bên ngoài sản xuất. Nhà xưởng chính Khang Hưởng Dược Nghiệp chỉ làm công đoạn cuối cùng. Sản phẩm bán ra ngoài cũng sẽ mang thương hiệu Khang Hưởng Dược Nghiệp. Cá nhân tôi cảm thấy điểm này có chút không ổn."

Sau khi ba hắn qua đời, Bình Viễn Sâm tiếp nhận Khang Hưởng Dược Nghiệp. Thứ nhất là bởi vì có một nửa xí nghiệp, thứ hai cũng là vì Bình Viễn Sâm ở công ty cổ phần rất nhiều, hơn nữa có vị trí hết sức quan trọng.

Bình Viễn Sâm tiếp nhận, liền bắt đầu chỉnh đốn công ty. Ba năm nay chỉnh đốn đã không sai biệt lắm. Bất quá bởi vì hắn cải tổ lại công ty cho nên có rất nhiều ý kiến trái chiều. Có người cho là Bình Viễn Sâm phi thường chính trực, ít nhất không làm thuốc giả. Nhưng cũng có người nói Bình Viễn Sâm chính là bằng mặt không bằng lòng. Vẻ ngoài nhìn là người chính trực, kỳ thật việc thiếu đạo đức gì cũng đã làm. Trên tay hắn có thật nhiều mạng người, còn có mạng của ba hắn. Bình Viễn Sâm đối với "tai tiếng" này không phải thực để ý, cười nói:

"Chỉ là như nghe nhạc mà thôi."

Bình Viễn Sâm dẫn bọn họ đi thay đổi quần áo vô trùng tiêu độc mới vào xưởng dược. Hết thảy đều là công nghệ cao, cơ hồ không có nhân công tham dự, thoạt nhìn thực an toàn, cũng không có gì kỳ lạ.

Tạ Nhất phát hiện Bình Viễn Sâm chính là thương nhân tiêu chuẩn. Kiếm tiền, nhưng cũng không có vì tiền làm việc xấu. Bất quá không biết có phải chỉ mặt ngoài, công phu thật lợi hại, hay bản nhân đúng như vậy.

Mọi người từ xưởng dược đi ra, thay đồ bảo hộ. Bình Viễn Sâm lại muốn mời bọn họ đi xem nhà kho, xem quá trình vận chuyển. Có nhiều xe tải lớn, kho có không ít nhân công, mặc quần áo thống nhất. Mọi người bận rộn, thoạt nhìn cũng không ai nhàn rỗi.

Ngoài cửa sắt có tiếng kèn, là một chiếc xe tải lớn chuẩn bị tiến vào. Tại cửa sắt có bảo vệ. Bảo vệ cửa kiểm tra giấy thông hành của xe tải, sau đó cho tài xế ký tên, lúc này mới cho xe tải tiến vào xưởng dược, chuẩn bị xuống hàng hóa.

Chiếc xe tải tiến vào, tốc độ không chậm, thực mau liền đến cửa nhà kho.

Mấy người Tạ Nhất đứng ở bên cạnh nhìn. Một đống dược phẩm đã đóng gói chuẩn bị lên xe rời đi. Kết quả ở ngay lúc này, đột nhiên thấy được một cái bóng từ bên cạnh "vèo" qua.

Thế nhưng là một con mèo lông trắng!

Con mèo đột nhiên nhảy qua, tựa hồ muốn từ xe tải nhảy xuống. Mọi người bị dọa sợ nhảy dựng, con mèo cũng bị dọa, sửng sốt một chút. Xe tải đột nhiên phanh lại, thiếu chút nữa đụng trúng con mèo.

Con mèo phản ứng lại, đột nhiên nhảy lên, trực tiếp chạy trốn.

"Bốp!"

Đầu đụng vào một cái thùng, tức khắc con mèo lung lay rơi trên mặt đất.

"Này như thế nào có mèo!!"

"Có mèo!"

"Không phải bị đụng chết chứ!?"

Thương Khâu là thích mèo, nhìn thấy mèo trên mặt đất, chạy tới xem xét. Bình Viễn Sâm cũng thích mèo, chạy nhanh qua xem xét.

Mèo kia trên người đỏ rực, nhìn thấy ghê người, còn ngã trên mặt đất không nhúc nhích. Tạ Nhất cũng chạy tới xem xét, tới gần nhẹ nhàng thở ra.

Cũng không phải máu, không biết là dính cái gì đỏ một mảnh. Nhìn giống như là... phấn má hồng bôi trên bộ lông màu trắng như tuyết.

Bất quá mèo trắng đích xác bị thương, chân bị bị thương, có chảy máu.

Bình Viễn Sâm đem mèo trên mặt đất bế lên, đi vào văn phòng. Nói thư ký lấy tới hòm thuốc, chuẩn bị băng bó cho mèo.

Mèo còn hôn mê, phỏng chừng là vừa mới đụng vào đầu không nhẹ, âm thanh phát ra không nhỏ.

Bình Viễn Sâm rửa sạch miệng vết thương, sau đó thật cẩn thận băng bó cho mèo trắng. Lúc này Tạ Nhất mới chú ý tới.

Con mèo trắng này giống như con mèo trắng xuất hiện ở trong hoa viên tiểu khu, rất sợ người, bên chân phải có dấu vết hình cánh hoa màu hồng nhạt!

"Meo......"

Mèo tựa hồ đã tỉnh, mắt chậm rãi mở.

Đúng là mắt màu xanh lục, quả nhiên là con mèo kia!

Nơi cách nhà bọn họ rất xa, Tạ Nhất có chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ con mèo này là mèo hoang sao? Bằng không vì cái gì chạy xa như vậy. Nhưng bộ lông thực sạch sẽ, đôi mắt lại đẹp, hẳn là chủng loại quý báu mới đúng, sao sẽ là mèo hoang?

Mèo trắng tỉnh lại, tựa hồ còn có chút choáng váng, muốn bò dậy, kết quả lắc lắc đầu lại ngã xuống. Bình Viễn Sâm nhanh tiếp được nó, nói:

"Thành thật chút đi bé con, bị thương nằm yên đừng nhúc nhích."

Mèo trắng mở to đôi mắt màu xanh lục, bất quá giống như có chút phát run. Không biết có phải bởi vì sợ người lạ hay không, dù sao thời điểm Tạ Nhất lần đầu tiên thấy con mèo trắng này, nó cũng chạy trốn, cả đồ hộp cũng không ăn.

"Meo meo"

Con mèo kêu hai tiếng, có chút sợ hãi, từ trong lòng Bình Viên Sâm đột nhiên vụt ra rơi trên mặt đất. Cẳng chân bị thương tựa hồ có điểm đau, bất quá nó vẫn nhanh chóng chạy trốn.

Động tác của mèo trắng rất nhanh, vọt ra cửa văn phòng, trực tiếp chạy mất.

Tham quan có quấy rối nửa chừng, bất quá vẫn là thuận lợi hoàn thành. Bình Viễn Sâm đưa Tạ Nhất cùng Thương Khâu lên xe. Tạ Nhất cùng Thương Khâu liền về công ty.

Hai người trở về công ty cũng đến giờ tan tầm. Hôm nay tan tầm không cần đi đón Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao ở trường mẫu giáo. Bởi vì tạm thời Tiểu Mao Mao và Trứng Vàng không cần đi học mẫu giáo. Trứng Vàng ăn hai viên kẹo sữa đặc sản âm tào địa phủ cũng đã trưởng thành.

Tuy rằng chỉ Trứng Vàng ăn hai cái kẹo sữa, nhưng thân hình cao lớn, đột phá trên 1 mét 8, cao hơn cả Thương Khâu. Tiểu Mao Mao tuy rằng lùn hơn, nhưng do ăn kẹo sữa tương đối nhiều, trong vòng mấy tháng cũng là bộ dạng thiếu niên. Hai người bộ dạng mười mấy tuổi căn bản không cần đi mẫu giáo, e sợ khiến cho náo động.

Thương Khâu lái xe mang theo Tạ Nhất về nhà. Hai người vừa đến dưới lầu, liền thấy được Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao ở trong hoa viên chơi đùa, đang cho mèo ăn. Đương nhiên bên cạnh còn có Tiểu Hắc cùng Lương Khí.

Tiểu Mao Mao thực dính Lương Khí. Lương Khí ngồi ở trên ghế dài, Tiểu Mao Mao ngồi xổm trên mặt đất cho mèo ăn, nhảy nhót chạy lại, liền chui vào lòng Lương Khí, một hai phải ngồi ở trên đùi Lương Khí.

Trước kia Tiểu Mao Mao cũng luôn ngồi ở trên đùi chú Lương Khí cùng các ba ba, cũng không có cái gì không ổn. Bất quá hiện tại......

Thoạt nhìn như là tình nhân!

Vừa mới bắt đầu Lương Khí còn có chút không thích ứng, bất quá hiện tại Lương Khí đã miễn dịch. Tiểu Mao Mao chạy tới, hắn liền rất tự nhiên đem Tiểu Mao Mao ôm vào trong ngực, cho ngồi ở trên đùi mình.

Trứng Vàng vừa thấy, cũng muốn noi theo, liền "thoăn thoát" chạy tới, "bẹp" một cái ngồi ở trên đùi Tiểu Hắc.

Tạ Nhất cách cửa sổ xe cũng nghe thấy Tiểu Hắc hét thảm.

"Trứng Vàng, em muốn đè chết anh hả!"

Trứng Vàng cao trên 1 mét 8, kỳ thật chính là bộ dạng chiến đấu hình, có tám khối cơ bụng, ngồi ở trên người Tiểu Hắc mảnh khảnh, thiếu chút nữa làm Tiểu Hắc bị bẹp. Trứng Vàng còn là vẻ mặt khinh thường nhìn Tiểu Hắc, còn chỉ chỉ em trai cùng Lương Khí. Tiểu Hắc thiếu chút nữa phun máu, nói:

"Em không thích hợp làm nũng, thật đó."

Tạ Nhất nhìn mấy đứa con trai, nhanh xuống xe. Mấy đứa con trai lập tức chạy tới ôm lấy Tạ Nhất. Đứa thứ nhất còn đặc biệt đáng yêu. Đứa sau chạy tới là Trứng Vàng khiến cho Tạ Nhất choáng váng. Tạ Nhất thiếu chút nữa bị hai đứa con ôm chết.

Trứng Vàng bả vai thực rộng, Tạ Nhất nháy mắt không thấy gì, trước mắt liền như bức tường.

Thương Khâu còn ở trên xe, chuẩn bị đem xe chạy vào nhà xe. Không biết sao lại thế này, hắn cảm thấy cái mũi thực ngứa.

"Hắt xì!"

Hắt xì, sau đó lại bắt đầu ho khan. Tạ Nhất nói:

"Anh không sao chứ? Xem ra thật là bị cảm rồi."

Thương Khâu nhíu nhíu mày, ngửi ngửi, nhìn kính chiếu hậu rồi mở cửa xe ra. Mắt Tiểu Mao Mao sáng lên, lập tức nói:

"Mèo con! Mèo con!"

Tiểu Mao Mao chỉ vào phía dưới ghế, có một khe hở, một con mèo trắng phía dưới. Hai lỗ tai nhỏ nhẹ nhàng run rẩy một chút, tựa hồ là ngủ rồi, bất quá lập tức liền tỉnh.

Tạ Nhất giật mình.

Con mèo trắng...... thực quen mắt!

Con mèo trắng này ở trong xe bọn họ, trách không được vừa rồi Thương Khâu vẫn luôn hắt xì. Hơn nữa con mèo này không phải là ở xưởng dược bị xe tải lớn suýt nữa đụng sao. Cẳng chân còn có băng bó, trên mặt dính màu đỏ, không biết thuốc nhuộm gì.

Mèo trắng tựa hồ tỉnh lại, mê mang mở mắt. Nhìn thấy mấy người Tạ Nhất, con mèo hoảng sợ. Lúc này Tiểu Mao Mao liền ôm con mèo lên, kinh hỉ nói:

"Thật đáng yêu!"

Mèo trắng còn sững sờ đã bị Tiểu Mao Mao ôm lấy. Tiểu Mao Mao tựa hồ trời sinh có năng lực chữa lành, mèo trắng ở trong lòng ngực Tiểu Mao Mao thế nhưng có điểm thả lỏng, không có căng thẳng. Tiểu Mao Mao lập tức nói:

"Ba ba! Có thể nuôi nó không?"

Tạ Nhất:

"......"

Cái này......

Đích xác Tạ Nhất cũng thích mèo, Thương Khâu cũng thích mèo. Nhưng Thương Khâu dị ứng lông mèo, trong thời gian ngắn tiếp xúc còn đỡ, thời gian dài sẽ hắt xì ho khan.

Bất quá Tiểu Mao Mao vẻ mặt tiểu thiên sứ, tỏ vẻ bản thân có thể chiếu cố mèo, Thương Khâu liền đồng ý.

Tiểu Mao Mao được thú cưng mới đặc biệt vui vẻ. Bất quá cũng không có vứt bỏ "vật yêu thích cũ" là chú Lương Khí. Tiểu Mao Mao ôm mèo lôi kéo Lương Khí lên lầu.

Mèo trắng bị thương, hơn nữa trên người đã dơ, không biết cọ vào cái gì lông dính màu đỏ. Tiểu Mao Mao tính tắm rửa cho mèo trắng một cái.

Tạ Nhất chuẩn bị đi nấu cơm. Thương Khâu không thể thời gian dài tiếp xúc mèo, cho nên Tiểu Mao Mao liền lôi kéo Lương Khí đi tắm cho mèo.

Quả thực chính là hiện trường vụ án, mèo trắng kêu thảm. Tạ Nhất và Thương Khâu ở phòng bếp đều nghe thấy được. Tạ Nhất nói:

"Vì cái gì mèo đều không thích tắm?"

Thương Khâu nhún vai, hai người liền nghe tiếng con mèo kêu la.

Tiểu Mao Mao tắm rửa cho mèo trắng ở trong bồn tắm. Quả thực là mập giả tạo, bộ lông trắng nháy mắt bẹp xuống còn nhỏ xíu. Mèo trắng giãy giụa, vẫn luôn muốn chạy ra bên ngoài, thiếu chút nữa làm băng vải băng vết thương trên chân bung ra. Tiểu Mao Mao vội vàng nói:

"Chú chú, mau bắt lấy nó!"

Mèo trắng nhảy một cái, trực tiếp vọt lên, từ bồn tắm xông ra ngoài, khi chạy ra còn kêu "meo meo".

Lương Khí có chút bất đắc dĩ, mèo trắng  trực tiếp từ bên cạnh hắn chạy đi. Tiểu Mao Mao đuổi theo ở phía sau.

Tiểu Mao Mao bị mèo trắng làm một thân ướt nhẹp từ đầu tới đuôi. Tóc màu hồng dán ở trên người. Quần áo ướt có điểm xuyên thấu. Tiểu Mao Mao chạy đuổi theo mèo trắng. Kết quả sàn nhà tắm có điểm trơn trượt, Tiểu Mao Mao "a" một tiếng liền té ngã.

Lương Khí lập tức từ bỏ đuổi theo mèo trắng, nhanh tiếp Mao Mao. Tiểu Mao Mao ngã ở trong lòng Lương Khí, có điểm không rõ, bất quá tựa hồ không đau. Tiểu Mao Mao liền ngửa đầu nhìn chú Lương Khí, không chút nào tiếc rẻ cho Lương Khí một nụ cười ngọt ngào.

Lương Khí sửng sốt, ngay sau đó ho khan một tiếng, đem Tiểu Mao Mao nâng dậy HunhHn786.

Mèo trắng từ nhà tắm chạy trốn ra, một đường vọt vào phòng bếp. Cũng không biết có phải do ngửi thấy được mùi hương hay không.

Tạ Nhất rời phòng bếp đi ra ngoài lấy đồ, thời điểm trở về liền nhìn thấy đĩa cá chiên đã "hi sinh oanh liệt"!

Một con cá to chỉ còn lại có xương cốt. Phải nói gặm sạch sẽ, một chút thịt cũng không còn.

Kẻ ăn vụng còn nằm phình bụng ở một bên, còn dùng móng vuốt nhỏ ôm đĩa, đang liếm đĩa.

Tiểu Mao Mao ở bên ngoài đang tìm mèo trắng, còn hỏi anh trai có thấy mèo trắng của mình hay không.

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất bất đắc dĩ đem mèo trắng ôm đi ra ngoài giao cho Tiểu Mao Mao. Một con cá lớn đều bị nó ăn sạch, bụng mèo trắng nhô cao, thiếu chút nữa nổ tung.

Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, cảm thấy trong nhà lại thêm một kẻ dở hơi.

Mèo trắng toàn thân màu trắng như tuyết, trước chân phải quả nhiên có hoa văn màu hồng phấn, rửa không sạch, nhìn đặc biệt đáng yêu.

Mèo trắng liền ở nhà Tạ Nhất. Vừa lúc Tiểu Mao Mao cũng không cần đi học, liền ở nhà chơi cùng mèo trắng. Mới đầu mèo trắng rất sợ người, bất quá sau quen hơn một ít, nó cùng Tiểu Mao Mao cũng tương đối thân cận.

Không chỉ như vậy, mèo trắng cũng thân cận Tạ Nhất. Không biết có phải bởi vì Tạ Nhất ở cùng Thương Khâu hay không nên âm khí trên người được trung hoà. Hơn nữa khí tức Tạ Nhất tỏa ra vốn là tinh khiết, khiến người bên cạnh vui vẻ thoải mái, cho nên mèo trắng thực thân cận Tạ Nhất. Buổi tối thời điểm đi ngủ, mèo trắng thường xuyên lên giường Tạ Nhất, sau đó nằm bên cạnh Tạ Nhất. Lúc này Thương Khâu liền không thể lại gần, dù sao Thương Khâu dị ứng lông mèo, thời gian dài sẽ hắt xì. Mèo trắng liền một bộ muốn bá chiếm giường của Thương Khâu.

Thương Khâu nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có một ngày phải cùng con mèo "tranh sủng".