Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 104: Nguyền rủa




"Hoan nghênh quý khách."

Tạ Nhất ôm Tiểu Mao Mao đang cho ăn, liền nghe được có người đi vào. Nữ tiếp viên đón khách dẫn vào trong.

Khi nhóm người đi ngang bàn Tạ Nhất.

"Tạ Nhất? Thật đúng là trùng hợp."

Tạ Nhất ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy được Tống Tịch.

Thật đúng là trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp được!

Tống Tịch vốn là phó viện trưởng bệnh viện thành phố. Nhưng sau khi sự việc Lý Kiệt giải quyết xong, Tạ Nhất đến bệnh viện lại nhận ra Tống Tịch phó viện trưởng thế nhưng thay đổi người. Vẫn gọi là Tống Tịch, nhưng khuôn mặt cũng không giống.

Tạ Nhất hoài nghi kỳ thật người trước mắt này căn bản không gọi là Tống Tịch. Tống Tịch chẳng qua là tên giả mà thôi.

Hôm nay Tống Tịch mặc áo khoác màu xám, trên cổ quàng khăn dày. Trang phục này nhìn không nổi bật nhưng có vẻ thanh lịch sang trọng, là loại đại thúc các cô gái trẻ phi thường thích.

Tống Tịch hơi hơi mỉm cười, cùng Tạ Nhất chào hỏi.

Không chỉ là Tống Tịch, phía sau thế nhưng còn có người.

Là Nguyên Phong!

Nguyên Phong là người cùng phe của nhân vật thần bí, cũng là người hiểu thuật pháp. Tống Tịch lần trước rời đi đem theo Nguyên Phong. Ở bệnh viện kia có bác sĩ thực tập tên Nguyên Phong nhưng cũng không phải người trước mặt này, phỏng chừng hắn cũng là dùng tên giả.

Nguyên Phong đi theo Tống Tịch, đôi tay để ở trước ngực. Tống Tịch cùng bọn họ chào hỏi, Nguyên Phong liền đứng ở phía sau trên mặt không có biểu tình gì.

Tạ Nhất đã lâu không thấy được Tống Tịch, cảm thấy Tống Tịch người này tuy rằng bí điểm, nhưng làm người vẫn là không tồi, liền cười nói:

"Anh sao ở chỗ này?"

Tống Tịch cười nói:

"Đương nhiên là ăn cơm, thuận tiện mang thú cưng đi dạo phố."

Tống Tịch nói, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nguyên Phong.

Tạ Nhất:

"......"

Nói Nguyên Phong là thú cưng, phỏng chừng là con chó săn trưởng thành. Bởi vì hắn dáng người thật sự rất cao lớn, cao hơn Tống Tịch nửa cái đầu.

Tống Tịch cùng Tạ Nhất chào hỏi, hơn nữa có một loại tính toán không muốn đi. Hắn liền ngồi xuống nói chuyện phiếm. Nhìn thấy được mấy đứa bé, Tống Tịch cười nói:

"Đây là......?"

Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:

"Đây là con tôi."

Tống Tịch một chút kinh ngạc cũng không có, nói:

"Thật đáng yêu."

Tiểu Mao Mao ngồi ở trong lồng ngực Tạ Nhất, ngửa đầu nhìn Tống Tịch. Ông chú này rất ôn nhu, nói chuyện cũng nhẹ nhàng. Vừa rồi còn khen Tiểu Mao Mao, Tiểu Mao Mao tất nhiên bị gom fan, lập tức nâng lên gương mặt nhỏ, tươi cười, ngọt ngào nói:

"Chú chú... chào!"

Thương Khâu:

"......"

Thương Khâu nhìn thấy Tống Tịch đã thực khó chịu. Tống Tịch luôn biểu đạt ái muội với Tạ Nhất, nhưng Tạ Nhất thiếu dây thần kinh, căn bản nhìn không ra. Thương Khâu chính là xem rõ ràng chính xác, bởi vậy đối với Tống Tịch không có nhiều hảo cảm.

Tống Tịch còn ngồi ở bên cạnh Tạ Nhất. Bởi vì chỗ ngồi không nhiều, cho nên Nguyên Phong liền đứng ở phía sau, không có ngồi xuống, cũng không nói chuyện.

Bất quá Tạ Nhất phát hiện Nguyên Phong lúc đi đôi tay để trước người cũng không phải bởi vì Nguyên Phong thích như vậy, mà là bởi vì... hắn không thể tách đôi tay ra, có thứ gì đó giữa lại.

Hơn nữa Nguyên Phong trên cổ cũng mang khăn quàng cổ. Không biết vì cái gì, Nguyên Phong đã có chút ra mồ hôi, nhưng không đem khăn quàng cổ lấy xuống.

Tống Tịch cùng Tạ Nhất nói chuyện, bất quá thực mau Tạ Nhất liền phải đi làm, cho nên đành phải đi trước. Tống Tịch liền ngồi cùng Thương Khâu, đương nhiên còn có Tiểu Hắc không rõ tình huống, Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao HunhHn786.

Tạ Nhất sau khi rời khỏi, không khí thật là vô cùng kỳ quái. Nguyên Phong đột nhiên nói:

"Tôi đi toilet."

Tống Tịch gật gật đầu, nói:

"Nhưng đừng nghĩ chạy trốn."

Nguyên Phong không nói chuyện, đứng lên liền đi toilet.

Thương Khâu lại ôm cánh tay nhìn. Tiểu Mao Mao thực thích chú ôn nhu cho nên vẫn luôn chơi đùa cùng Tống Tịch. Thương Khâu nhìn con mình ngốc hề hề đi theo địch, nhàn nhạt nói:

"Đừng đến gần Tạ Nhất như vậy, còn có con của tôi cũng vậy."

Tống Tịch ngẩng đầu lên, cười cười, nói:

"Vì sao? Bởi vì tôi có uy hiếp? Uy hiếp gì? Chẳng lẽ là cướp đi Tạ Nhất?"

Thương Khâu không nói gì, bất quá khóe miệng nhếch lên. Tống Tịch cười, nói:

"Tuy rằng tôi đích xác rất muốn cướp người đi. Nhưng thấy Tạ Nhất đối với cậu khăng khăng một mực, tôi chỉ có một biện pháp là ở bên cạnh đoạt lấy Tạ Nhất, chính là khi cậu không còn quan tâm Tạ Nhất."

Thương Khâu cười lạnh một tiếng, nói:

"Vậy kế hoạch đó khả năng sẽ thất bại."

Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Hy vọng vĩnh viễn cũng không có ngày đó. Bất quá, ai biết được?"

Thương Khâu híp mắt. Trứng Vàng đang ăn một cái trứng lòng đào mặt đều là màu vàng của lòng trứng, căn bản không nghe ba ba cùng chú xa lạ đối thoại. Mà Tiểu Mao Mao là nghe không hiểu. Nhìn ba ba một cái, nhìn chú ôn nhu một cái, sau đó lại nhìn đồ ngọt trên bàn. Giống như đồ ngọt lực hấp dẫn lớn hơn, Mao Mao liền duỗi tay bắt bánh su kem ăn.

Tống Tịch cười đứng lên, nói:

"Ngượng ngùng rồi, xin lỗi không nói tiếp được. Thú cưng của tôi vào toilet lâu như vậy không ra, khả năng lại muốn chạy trốn."

Hắn nói liền hướng toilet đi đến.

Tống Tịch đi vào toilet, bên trong không có người, nhưng có hai buồng. Tống Tịch đi qua chọn một gian.

Khoá cửa biểu hiện là màu đỏ, Tống Tịch duỗi nhẹ nhàng để ở trên khoá cửa một chút.

"Cạch."

Khoá cửa nháy mắt biến thành màu xanh lục, liền mở ra. Tống Tịch đẩy cửa đi vào, một bộ thong thả ung dung, sau đó xoay người đóng cửa.

Quả nhiên, Nguyên Phong ở bên trong. Bất quá hắn cũng không có đi toilet, mà là ngồi ở trên bồn cầu. Bởi vì quán ăn này cũng cao cấp, cho nên toilet cũng phi thường sạch sẽ, hơn nữa không gian cũng rộng.

Nguyên Phong ngồi ở bên trong, đôi tay mở ra, khăn quàng cổ cũng đã lấy xuống. Khăn quàng cổ ném xuống đất, lộ ra đồ vật trên cổ Nguyên Phong. Thế nhưng là cái... vòng cổ.

Vòng cổ thô màu đen tràn ngập chữ màu đỏ, là dùng chu sa viết, hẳn là một loại phù chú.

Nguyên Phong thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, trên cổ thêm một cái vòng cổ thoạt nhìn dị thường ái muội. Có một loại dã tính gợi cảm.

Tống Tịch không có đem trọng điểm đặt ở vòng cổ, mà là thật đáng tiếc nhìn khăn quàng cổ trên mặt đất, nói:

"Tôi đưa cho cậu khăn quàng cổ, không thích sao?"

Nguyên Phong lạnh lùng nói:

"Tôi hẳn là thích anh đưa cái này, không phải sao?"

Nguyên Phong chỉ vòng cổ. Tống Tịch hơi mỉm cười, tiến gần một chút, trực tiếp ngồi ở trên người Nguyên Phong, duỗi tay ôm cổ hắn, nói:

"Như thế nào, gần đây ngon ngọt không ăn đủ, lại nghĩ chạy trốn? Cậu đã là của tôi, không phải sao?"

Nguyên Phong không nói chuyện, chỉ là trừng mắt nhìn Tống Tịch. Tống Tịch lại cười tủm tỉm, chậm rãi dựa qua, cười nói:

"Hử? Xem ra nên cho ăn chút ngon ngọt?"

Nguyên Phong nhìn Tống Tịch đem miệng mình dâng lên, hô hấp tức khắc liền dồn dập, ngay sau đó hung tợn nói:

"Anh tự tìm."

Tạ Nhất buổi chiều đi họp với khách hàng trở về rất sớm, dư lại thời gian liền ở công ty. Thời điểm tan ca, Tạ Nhất cùng về với Thương Khâu.

Tuy rằng người công ty suy đoán không ít, nhưng Thương Khâu vẫn như cũ cùng Tạ Nhất vừa nói vừa cười, cho nên cũng không ai biết cụ thể là tình huống như thế nào. Nhưng lưu hành một câu nói: Tạ Nhất kỳ thật là hồ ly tinh chuyển thế. HunhHn786 Bằng không vì cái gì có thể khiến Thương Khâu mê đến đầu óc choáng váng. Tạ Nhất đã có con, Thương Khâu thế nhưng còn si tình Tạ Nhất.

Tan ca, Tạ Nhất liền theo Thương Khâu đi lấy xe chuẩn bị về nhà. Hai người ngồi trên xe, mới ra khỏi bãi đỗ xe, còn chưa có chạy đến đường cái, liền thấy được người quen.

Thế nhưng là Tống Tịch.

Giữa trưa đụng phải, buổi chiều lại gặp, cũng chỉ có Tạ Nhất cảm thấy đặc biệt trùng hợp. Tạ Nhất vội vàng chào hỏi.

"Tống Tịch!"

Tống Tịch cười tủm tỉm đi tới, đương nhiên, phía sau là Nguyên Phong. Nguyên Phong vẫn là bộ dạng không khác lúc giữa trưa.

Tống Tịch cười đi tới. Tạ Nhất tức khắc liền nhìn thấy Tống Tịch cùng giữa trưa có điểm bất đồng. Bởi vì trên cằm Tống Tịch có cái dấu răng. Tuy rằng quấn khăn quàng cổ, nhưng phía trên vẫn lộ dấu hôn màu đỏ, giống như cố ý lưu cao như vậy để người ta nhìn thấy. Không chỉ như vậy, dáng đi Tống Tịch có chút khác thường, thoạt nhìn cố hết sức, tuy rằng Tống Tịch vẫn cứ thực ưu nhã.

Tạ Nhất tức khắc cũng không dám nhìn nhiều, cảm thấy dị thường xấu hổ.

Tống Tịch nói:

"Thật trùng hợp."

Tạ Nhất vui vẻ nói:

"Đúng vậy!"

Thương Khâu:

"......"

Tống Tịch nói:

"Tôi đang muốn đến quán ăn đêm khuya nhà cậu dùng bữa tối."

Tạ Nhất vừa nghe, nhiệt tình nói:

"Hả? Anh đến quán ăn đêm khuya nhà tôi? Chúng ta đây cùng đường a, lên xe đi, chúng tôi chở các người."

Thương Khâu vừa nghe, đã không muốn. Bất quá Thương Khâu là mặt than, lại còn muộn tao, tuyệt đối không thể để Tạ Nhất nhìn ra nhỏ mọn, cho nên chỉ là cười cười, nói:

"Không đủ chỗ."

Tạ Nhất nghe không hiểu ý Thương Khâu, căn bản không để trong lòng. Tống Tịch còn cười nói:

"Tiện không? Có thể quấy rầy các người."

Thương Khâu mỉm cười nhìn thoáng qua Tống Tịch. Ánh mắt kia lạnh như băng. Tống Tịch lại không có thành ý, nói xong liền trực tiếp lên xe, ngồi ở ghế sau. Nguyên Phong cũng theo lên xe.

Mấy đứa bé buổi chiều nghỉ, liền ở quán ăn đêm khuya chơi đùa. Dù sao Tiểu Hắc cũng phải đến phụ giúp, không ai ở nhà trông coi, cho nên mang mấy đứa bé tới quán ăn chơi.

Mặc kệ là người bình thường, hay quỷ quái âm tào địa phủ đều thích hai đứa con ông chủ quán. Ai biểu hai bé con giá trị nhan sắc cao như vậy. Từ mấy ông bà già cả, các chú, các cô, các bác, đến chị gái anh trai trẻ tuổi đều đặc biệt thích Tiểu Kim và Tiểu Mao Mao.

Bạn cùng lứa tuổi thì sao?

Bạn cùng lứa tuổi đương nhiên cũng đặc biệt thích bọn họ. Bạn nhỏ đều muốn gả cho Trứng Vàng, cưới Tiểu Mao Mao......

Tạ Nhất nghe như thế nào cảm thấy biệt khó diễn tả.

Mọi người lái xe đến quán ăn đêm khuya. Tiểu Mao Mao liếc mắt một cái liền thấy được Tống Tịch, lập tức kêu lên.

"Chú chú! Chú chú!"

Sau đó Tiểu Mao Mao chạy tới ôm cẳng chân Tống Tịch ngọt ngào cọ cọ. Tức khắc Thương Khâu ghen tuông ngập trời.

Con nhà mình bị "tình địch" thu mua!?

Tiểu Mao Mao đặc biệt thích Tống Tịch, có thể là bởi vì Tiểu Mao Mao thích loại người đối ôn. Tống Tịch là hổ mặt cười, Tiểu Mao Mao quá đơn thuần, căn bản nhìn không ra, chỉ là cảm thấy chú ôn nhu vì thế tự nhiên thích.

Tống Tịch cùng Nguyên Phong ở quán ăn cơm, Tạ Nhất tự mình xuống bếp làm vài món ăn.

Đến sau 12 giờ đêm, Tống Tịch cũng không có đi. Quỷ quái âm tào địa phủ đã tới mở Pаrty, nhìn thấy Tống Tịch, thật nhiều người đều đến gần trêu đùa.

Đã khuya, Tạ Nhất ngày mai còn đi làm, cho nên giao quán cho mọi người, liền chuẩn bị đi về ngủ. Tống Tịch lúc này cũng muốn rời đi, nói:

"Không xong, lỡ chuyến xe cuối rồi."

Tạ Nhất vừa định nói chuyện, Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Còn có chuyến xe đêm, ra cửa quẹo phải, đi bộ 300 m. Không cần cảm tạ."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất quay đầu nói với Thương Khâu.

"Nhà chúng ta còn có phòng cho khách, hay cho bọn họ ở lại đi, thời gian quá muộn rồi."

Thương Khâu cười tủm tỉm, làm ra vẻ đặc biệt thân thiện, nói:

"Chỉ còn một gian phòng cho khách, Tống tiên sinh cùng Nguyên Phong là hai người, không tiện."

Hắn mới vừa nói xong, Tống Tịch đã nói:

"Tiện, tôi cùng Nguyên Phong ở chung, thật là quá cảm tạ."

Thương Khâu:

"......"

Tống Tịch cùng Nguyên Phong ở lại, hai người liền đi theo Thương Khâu cùng Tạ Nhất trở về nhà. Tạ Nhất tìm cho bọn họ quần áo ngủ, để cho bọn họ tắm rửa đổi.

Tống Tịch đi tắm rửa. Thương Khâu đi xem mấy đứa bé ngủ đến thế nào. Tạ Nhất liền ngồi ở phòng khách. Thực mau Tống Tịch tắm xong đi ra. Hơi nước tạo ra sương mù thoạt nhìn giống như tiên cảnh.

Tống Tịch mặc áo choàng tắm dài, dây lưng lỏng lẻo, lộ cơ ngực cùng cơ bụng. Tuy rằng không có tám khối cơ phô trương như Thương Khâu, nhưng săn chắc đẹp mắt, tràn ngập cấm dục mỹ cảm.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Anh có cơ bụng a! Luyện tập sao?"

Thương Khâu đi ra khỏi phòng bọn trẻ, liền nghe thấy Tống Tịch nói:

"Đúng vậy, muốn sờ thử không?"

Thương Khâu:

"......"

"Cạch"

Cửa một gian phòng cho khách bị đẩy ra, Mười Sáu từ bên trong đi ra, vừa lúc cùng mọi người đối mặt. Thấy được Tống Tịch, ánh mắt hắn dừng một chút, ngay sau đó thực tự nhiên chuyển qua nơi khác.

Tạ Nhất nói:

"Mười Sáu, Trương Xu thế nào?"

Mười Sáu nói:

"Đã bớt sốt, đại nhân muốn uống nước, tôi đi lấy chút nước ấm."

Lúc trước Trương Xu đi làm bị người ta coi như sắc lang, tát một cái, còn ngã cầu thang gãy chân. Cho rằng vậy liền xong rồi? Kỳ thật không phải. Trương Xu không thành thật, bởi vậy chân gãy lúc sau liền sai vị, lại còn nhiễm trùng. Cũng không biết như thế nào mà hắn bị sốt cao, đã sốt hai ngày dọa mọi người.

Tạ Nhất cho hắn nghỉ dưỡng bệnh. Mười Sáu vẫn luôn chiếu cố Trương Xu.

Thương Khâu vốn định hôm nay làm chút gì đó. Nhưng bởi vì có "khách" ở nhà, Tạ Nhất da mặt mỏng, thật sự không dám làm cái gì.

Ngày hôm sau thời điểm bọn họ đi làm, còn cho Tống Tịch quá gian một đoạn đường.

Tống Tịch xuống xe, đối với Tạ Nhất nói:

"Thật cảm ơn các cậu, tôi còn tới quán ăn đêm khuya nữa."

Tạ Nhất cười nói:

"Hoan nghênh a!"

Thương Khâu lại là thấp giọng nói:

"Đừng tới nữa."

Tống Tịch nghe thấy, bất quá coi như không nghe thấy, vẫn cứ cười tủm tỉm, cùng bọn họ phất phất tay, liền mang theo Nguyên Phong rời đi.

Hôm nay Tạ Nhất không có nhiệm vụ, nhìn nhìn lịch bàn. Kỳ nghỉ đông lập tức hết thời hạn, một ngày cũng chưa dùng qua. Tạ Nhất tính toán đi ra ngoài chơi, chuẩn bị dùng hết ngày nghỉ. Còn có thể mang theo mấy đứa con trai đi công viên giải trí linh tinh, nhất định không tồi.

Sau tan tầm, Thương Khâu có một buổi xã giao cần tham gia. Đương nhiên không phải của công ty nhỏ này, mà là xã giao của tập đoàn Thương Điển.

Thương Khâu đi tìm Tạ Nhất.

Tạ Nhất chỉ là một tổ trường, không phải Giám đốc, cũng không phải trưởng phòng, cho nên không có phòng riêng, ngồi cùng những người khác, chỉ có cái tấm ngăn cách mà thôi.

Thương Khâu vừa tiến vào, tức khắc liền thành tiêu điểm. Tất cả mọi người nhìn hắn, mà Thương Khâu cố tình phô trương. Hắn đi tới bàn Tạ Nhất, sau đó dựa vào tấm ngăn, cúi đầu nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc cảm giác áp lực cực lớn.

Quả thực không thể tốt, khi tất cả mọi người đều nhìn chính mình!

Thương Khâu ngữ khí ôn nhu nói:

"Buổi tối anh có tiệc xã giao, em tự lái xe về nhà đi."

Hắn nói, đem chìa khóa xe giao cho Tạ Nhất, lại nói:

"Vất vả em một mình đi đón con."

Về nhà, đi đón con, nói đặc biệt ái muội. Tạ Nhất tức khắc càng thành tiêu điểm.

Cảm giác vạn kiếm đâm vào ngực! Đúng vậy, xuyên tim!

Thương Khâu vừa đi, Tạ Nhất lập tức gửi tin cho hắn.

Lần sau đừng phô trương như vậy. Các đồng nghiệp đều nhìn đó! Anh có thể kêu em đi văn phòng anh mà!

Thương Khâu thực mau trả lời tin nhắn.

Anh là muốn phô trương như vậy, nói cho mọi người biết em là của anh.

Tạ Nhất:

"......"

Thật...... thật phong độ.....

Tạ Nhất tức khắc có chút muốn che mặt, có vẻ chảy máu mũi.

Thương Khâu vẻ ngoài soái ca, sao còn lãng mạn như vậy chứ!

Di động lại run lên, lại là tin nhắn Thương Khâu gửi tới.

Còn nữa, gọi em đến văn phòng anh, anh sẽ nghĩ muốn làm sự tình kỳ quái, em hiểu không?

Tạ Nhất:

"......"

Không hiểu! Văn phòng play gì đó, tuyệt đối không muốn hiểu!

Bất quá Tạ Nhất thế nhưng tự động tưởng tượng một vài hình ảnh trên bàn làm việc, hoặc là ở cửa sổ kính sát đất gì đó, tức khắc cảm giác máu trong người đều sôi trào....

Tạ Nhất tan tầm, cầm chìa khóa xuống bãi đỗ xe lấy xe, rồi đi nhà trẻ đón Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao. Thời điểm đến nhà trẻ còn chưa tan học, Tạ Nhất liền ở trong xe hơi chờ một lát.

"Cốc cốc"

Có người gõ cửa sổ xe, Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn, thế nhưng là Tống Tịch.

Thật là quá trùng hợp, gần đây luôn thường xuyên đụng mặt Tống Tịch!

Tạ Nhất nhanh đem cửa sổ xe hạ xuống, cười nói:

"Anh như thế nào ở chỗ này?"

Tống Tịch mỉm cười, nói:

"Biết hôm nay Thương Khâu không đi theo cậu, cho nên cố ý tới tìm người."

Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy, còn tưởng rằng Tống Tịch nói giỡn. Nhìn trái nhìn phải, thế nhưng không thấy được thú cưng của Tống Tịch.

Thật đúng là mới mẻ, ngày thường Tống Tịch cùng Nguyên Phong quả thực là như hình với bóng!

Tống Tịch nói:

"Làm sao vậy?"

Tạ Nhất nói:

"Nguyên Phong đâu?"

Tống Tịch cười nói:

"Ở bên kia xếp hàng. Tôi để hắn đi xếp hàng mua bánh su kem."

Tạ Nhất vừa thấy, không khỏi cười rộ lên, nói:

"Chỗ kia người đặc biệt nhiều, mỗi ngày đều phải xếp hàng. Thương Khâu đặc biệt thích bánh su kem nơi đó bán."

Tống Tịch cười cười. Tạ Nhất nói xong lúc sau mới có chút phát giác, mình thế nhưng vẻ mặt "hạnh phúc" nhắc tới Thương Khâu.

Quá mất mặt!

Tống Tịch lại là nói:

"Không thấy vậy. Tôi cảm thấy hắn thích nhất ăn bánh su kem cậu làm."

Tạ Nhất càng xấu hổ, quả thực không chỗ dung thân.

Tống Tịch nói:

"Kỳ thật hôm nay tôi tới là có chuyện muốn nói cùng cậu."

Tạ Nhất nói:

"Chuyện gì?"

Tống Tịch cười tủm tỉm nhìn thoáng qua chỗ Nguyên Phong đang xếp hàng, nói:

"Không thể để thú cưng nhà anh nghe được......"

Tạ Nhất tức khắc cả kinh. Nguyên Phong cũng không phải cùng phe bọn họ. Chẳng lẽ liên quan nhân vật thần bí, hoặc là lông chim vàng?

Tống Tịch từ trong túi móc ra một danh thiếp đưa cho Tạ Nhất, nói:

"Cái này cho cậu. Cậu có thể đi nhìn xem."

Tạ Nhất tiếp nhận danh thiếp. Mặt trên ghi Tổng giám đốc Trương Điềm, thoạt nhìn là người rất có tiền. Tạ Nhất nói:

"Đây là có ý tứ gì?"

Tống Tịch cười cười, nói:

"Hỏi Thương Khâu khả năng sẽ biết."

Tạ Nhất vẻ mặt ngốc. Tống Tịch đột nhiên duỗi tay cầm tay Tạ Nhất. Động tác này làm Tạ Nhất giật mình hoảng sợ. Kết quả Tống Tịch nắm tay Tạ Nhất đem danh thiếp bỏ vào trong túi, cười tủm tỉm nói:

"Hắn tới."

Hắn nói, Tạ Nhất liền nhìn thấy Nguyên Phong đi đến, trên tay cầm bốn hộp bánh su kem.

Tạ Nhất nhanh cất kĩ danh thiếp.

Nguyên Phong đi tới đem bánh su kem giao cho Tống Tịch. Tống Tịch đem ba hộp bánh su kem đưa cho Tạ Nhất, chỉ giữ lại một hộp cho mình, nói:

"Tôi đi trước."

Tạ Nhất cùng Tống Tịch từ biệt. Tống Tịch thực mau mang theo Nguyên Phong rời đi.

Tạ Nhất thấy có chút kỳ quái. Chờ bọn họ rời đi, lúc này Tạ Nhất mới móc danh thiếp ra nhìn nhìn.

Tạ Nhất đón hai đứa con về nhà, sau đó đi quán ăn đêm khuya. Cho đến khi đóng cửa quán, Thương Khâu thế nhưng còn chưa có về. Tạ Nhất gửi cho Thương Khâu một tin nhắn, hỏi hắn khi nào trở về. Thương Khâu nói không cần chờ cửa, hắn có mang theo chìa khóa, khả năng rất khuya mới về, nói Tạ Nhất ngủ trước.

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Đã trễ thế này, vậy đừng trở về, trực tiếp ngủ ở công ty đi. Thương Khâu ở công ty có phòng nghỉ. Cũng miễn cho chạy tới chạy lui, còn có thể ngủ thêm trong chốc lát.

Bất quá Thương Khâu nhất định về, cũng không phải người đàn ông không ngủ ở nhà.

Tạ Nhất ngủ mơ mơ màng màng cảm giác có người nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình. Mê mang mở mắt nhìn một chút, Tạ Nhất phát hiện là Thương Khâu đã trở về.

Thương Khâu còn mặc tây trang, trên người có chút mùi rượu. Cà vạt kéo lỏng ra, bộ dáng gợi cảm làm người ta chảy máu mũi. Tạ Nhất thiếu chút nữa ngủ không được. Thương Khâu thấp giọng nói:

"Ngoan, tiếp tục ngủ đi, anh đi tắm rửa một cái."

Nếu không phải thời gian quá muộn, Tạ Nhất nhất định phải xử lý yêu tinh mặc tây trang không chỉnh tề này.

Ngày hôm sau, buổi sáng Tạ Nhất tỉnh dậy. Thương Khâu bởi vì mới ngủ không bao lâu chưa có tỉnh lại, còn đang ngủ. Tạ Nhất khó có được thưởng thức dung nhan Thương Khâu ngủ.

Lông mi thật dài và rậm tạo thành một mảnh bóng tối nhỏ phía dưới mắt. Quả thực quyến rũ không thể miêu tả hết.

Tạ Nhất nhìn chằm chằm lông mi Thương Khâu, đột nhiên có điểm ngứa ngáy, liền muốn duỗi tay qua chạm vào thử.

Dù sao lông mi Thương Khâu dài như vậy, hẳn là sẽ không cảm giác gì?

Tạ Nhất nghĩ như vậy, duỗi tay qua. Kết quả mới vừa đụng tới, đã bị Thương Khâu cầm tay. Tạ Nhất cả kinh. Thương Khâu trực tiếp mở mắt, cười híp mắt nói:

"Biết khiêu khích anh kết cục gì không?"

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Anh không ngủ sao!?"

Thương Khâu nói:

"Em dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm anh, anh đương nhiên tỉnh......"

Hắn nói, dừng một chút, lại nói:

"Phía dưới cũng tỉnh."

Tạ Nhất sửng sốt, ngay sau đó đầy mặt đỏ bừng.

Trời đất chứng giám, mình chỉ là chạm lông mi mà thôi, hơn nữa chỉ chạm vào một chút!

Thương Khâu muốn làm chút sự tình không thể diễn tả, nhưng hai đứa con đã gào khóc đòi ăn. Buổi sáng đói bụng, hai đứa trẻ "lộc cộc" vọt vào phòng Tạ Nhất cùng Thương Khâu, huyên thuyên bò lên trên giường. Một trái một phải ôm lấy Tạ Nhất làm nũng, đẩy Thương Khâu đến bên kia giường.

Trứng Vàng nói:

"Ba ba! Bụng đói!"

Tiểu Mao Mao cũng nói:

"Đói! Đói! Đói......"

Tiểu Mao Mao vừa nói vừa duỗi cổ, thật giống như thiên nga. Tạ Nhất còn tưởng rằng Mao Mao muốn ngâm thơ Lạc Tân Vương. Tạ Nhất không có biện pháp, đành phải đi làm bữa sáng.

Ăn sáng xong, đưa hai con đi nhà trẻ, Tạ Nhất cùng Thương Khâu liền đi làm.

Tạ Nhất đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Tống Tịch cho danh thiếp, lấy ra đưa Thương Khâu xem. Thương Khâu còn lái xe, nghe được Tạ Nhất nhắc tới Tống Tịch, tức khắc nhíu nhíu mày, nói:

"Hắn ngày hôm qua tìm em?"

Tạ Nhất nói:

"Đúng vậy, còn cho em cái này, nói em hỏi anh một chút."

Thương Khâu nghiêng đầu liếc mắt nhìn danh thiếp một cái.

Thương Khâu chỉ nhìn thoáng qua, Tạ Nhất hỏi:

"Anh quen người này sao?"

Thương Khâu gật gật đầu, nhưng lại nói:

"Không tính quen."

Tạ Nhất nói:

"Có ý tứ gì?"

Thương Khâu nói:

"Thiên kim tiểu thư Trương gia. Chủ yếu sản nghiệp của họ ở thành phố bên cạnh, cho nên rất ít có hợp tác. Chưa gặp mặt, không tính quen. Nhưng gần đây có tin thiên kim tiểu thư Trương gia sắp kết hôn, phát thiệp mời, anh cũng nhận được thiệp mời. Mặt khác......"

Mặt khác Thương Khâu còn nhận được một ủy thác, Trương Điềm đang tìm thiên sư cùng người đuổi ma. Đại thúc xấu Phùng Tam của Tiểu Bạch hỏi qua Thương Khâu muốn tiếp nhận hay không, tiền rất nhiều. Đương nhiên, Thương Khâu không quan tâm tiền, cho nên không để bụng tiền, chỉ là để ý có hứng thú hay không.

Bất quá Thương Khâu cả nội dung cũng chưa nghe, liền cự tuyệt. Bởi vì Trương tiểu thư ở thành phố khác, Thương Khâu không muốn xa Tạ Nhất và các con.

Thương Khâu nói một chút sự tình, đại thể cứ như vậy.

Tạ Nhất thấy có điểm kỳ quái.

"Sắp kết hôn vì cái gì mời thiên sư cùng người đuổi ma?"

Thương Khâu lắc lắc đầu. Tạ Nhất lại nói:

"Kỳ quái nhất chính là Tống Tịch. Hắn vì cái gì phải cho em danh thiếp Trương tiểu thư? Hơn nữa... Hơn nữa Tống Tịch tránh Nguyên Phong. Em cảm thấy chuyện này rất có thể cùng lông chim vàng có quan hệ."

Thương Khâu nghe đến đó, nhíu nhíu mày.

Tiểu thư Trương gia sắp kết hôn, đây là chuyện lớn, rất nhiều người trong giới kinh doanh nhận được thiệp mời, đương nhiên Thương Khâu cũng nhận được. Thương Khâu còn chưa nói có đi tham dự hay không. Tạ Nhất đối với việc này cảm thấy hứng thú. Vừa lúc Tạ Nhất muốn đi nghỉ phép, quan trọng nhất chính là có điểm tò mò Tống Tịch là có ý tứ gì.

Thương Khâu không có cách nào, đành phải theo ý Tạ Nhất.

Tạ Nhất xin nghỉ phép, chuẩn bị mang theo mấy đứa con trai đi chơi, uống rượu mừng ở thành phố lân cận.

Nghe nói đi ra ngoài chơi hai đứa trẻ đều đặc biệt vui vẻ. Trứng Vàng gần đây ở nhà trẻ nghịch ngợm gây sự đã chơi chán rồi, không có gì mới mẻ, cho nên muốn đi ra ngoài chơi. Hơn nữa Trứng Vàng mãnh liệt kiến nghị mang theo Tiểu Hắc.

Trứng Vàng đưa ra lý do khiến Thương Khâu mang theo Tiểu Hắc. Lý do chính là thời điểm các ba ba bíp bíp, Tiểu Hắc có thể hỗ trợ trông trẻ. Thương Khâu cảm thấy nói có lý, rốt cuộc bọn họ là đi chơi.

Thực mau mọi người liền xuất phát. Bọn họ lái xe đi, dọc đường có thể dừng lại ngắm cảnh, coi như du lịch.

Bọn họ tới nơi vào buổi chiều. Bởi vì Thương Khâu tham gia hôn lễ, Trương gia có chút thụ sủng nhược kinh, nên sắp xếp đến nghênh đón cả nhà Thương Khâu.

Trương gia kỳ thật là danh môn vọng tộc làm ngành y, có thể nói là thái sơn bắc đẩu trong giới y dược. Nhưng đó là chính là khi đương gia đương nhiệm tuổi trẻ. Nhưng đã xảy ra một chút chuyện, khẳng định không phải việc nhỏ, cho nên Trương gia tức khắc liền xuống dốc, một đoạn thời gian không tốt.

Đương gia Trương gia chính là ba của Trương Điềm, gọi là Trương Thư Nghĩa. Trương Thư Nghĩa có người vợ môn đăng hộ đối. Bất quá thời tuổi trẻ rất nhiều nợ phong lưu, người vợ cùng hắn cảm tình cũng không tốt. Trương Thư Nghĩa tình nhân hết người này tiếp người khác, sinh con ngoài dã thú cũng là hết đứa này tiếp đứa khác.

Người vợ chính thức của Trương Thư Nghĩa chỉ sinh một đứa con trai. Sau khi Trương Thư Nghĩa ở ngoài có rất nhiều con trai con gái, rốt cuộc người vợ cũng sinh cho hắn một đứa con trai, khẳng định là người thừa kế Trương gia. Bất quá thực đáng tiếc, đứa con trai này của Trương Thư Nghĩa bị bọn bắt cóc giết chết. Nghe nói là bởi vì bọn bắt cóc không nhận được tiền chuộc. Lúc ấy vợ chính thức của Trương gia đã qua đời, người quản lý gia đình là tình nhân Trương Thư Nghĩa yêu thương nhất, cũng là mẹ đẻ Trương Điềm.

Mẹ đẻ của Trương Điềm muốn diệt trừ người thừa kế, cho nên cố ý kéo dài thời gian nói cho Trương Thư Nghĩa. Sau đó bọn bắt cóc cho rằng người thân không trả tiền, liền trực tiếp giết con tin.

Người thừa kế chính thức vừa chết, quyền lực trong Trương gia liền dừng ở trên tay mẹ Trương Điềm. Khi đó Trương gia xảy ra sự cố, Trương Thư Nghĩa bị náo loạn sứt đầu mẻ trán, cũng không có thời gian quản sự tình, khiến cho mẹ đẻ Trương Điềm được thế.

Sau khi thiếu gia bị giết, những đứa con trai con gái khác của Trương Thư Nghĩa cũng lần lượt bị giết. Cuối cùng Trương gia điêu tàn, thế nhưng chỉ còn lại có một mình Trương Điềm. Tuy rằng là nữ, nhưng tốt xấu vẫn là con ruột Trương Thư Nghĩa. Trương Thư Nghĩa có không ít tình nhân, bất quá cũng không sinh được thêm đứa con nào khác.

Trương gia hiện tại tuy rằng ở trong mắt người thường vẫn là gia đình giàu có, nhưng ở trong mắt Thương Khâu chỉ là một con chim cút trọc. Cho nên Thương Khâu có thể tới tham gia hôn lễ, quả thực là vinh hạnh lớn lao cho Trương gia.

Trương Thư Nghĩa tự mình mang theo con gái cùng con rễ tương lại ra tận cửa nghênh đón. Xe mấy người Tạ Nhất vừa đến cổng lớn sơn trang, liền nhìn thấy có người đứng ở nơi đó.

Thực mau xe dừng lại. Mọi người nhìn thấy người mặc tây trang chỉnh tề ngồi ở vị trí tài xế xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho người ngồi ở vị trí ghế phụ. Ngay sau đó người ngồi ở vị trí ghế phụ bước xuống dưới. Người đó mặc hơi chút tùy tiện, vừa thấy liền biết không phải thực sang quý.

Trương Thư Nghĩa tức khắc hiểu sai, còn tưởng rằng người ngồi ghế phụ là Thương Khâu. Có ai nghĩ đến Thương Khâu tự mình lái xe đâu?

Trương Thư Nghĩa lập tức đi về phía trước, nắm lấy tay Tạ Nhất, nhiệt tình nói:

"Thương tổng! Thương tổng! Rất hân hạnh, hân hạnh a!"

Tạ Nhất tức khắc một trận xấu hổ, khóe miệng co rút, mí mắt nhảy lên, nói:

"Đây...... ngượng ngùng, vị này mới là Thương tổng."

Tạ Nhất nói, chỉ chỉ "tài xế".

Trương Thư Nghĩa ngây ra, kinh ngạc nhìn Thương Khâu. Nhìn kỹ, xác thật là như thế, bởi vì Thương Khâu toàn thân đều là hàng hiệu. Tây trang đen kinh điển, giày da đen cao cấp, áo sơ mi màu trắng, cà vạt màu lam. Thoạt nhìn đơn giản nhưng sang trọng.

Trương Thư Nghĩa một trận xấu hổ, vội vàng đối với Thương Khâu nói:

"Thương tổng xin chào ngài! Hân hạnh tiếp đón!"

Thương Khâu không có cùng Trương Thư Nghĩa bắt tay. Bởi vì Thương Khâu dù mang bao tay da, cũng có thói ở sạch, không thích cùng người khác có tiếp xúc gần gũi.

Trương Thư Nghĩa nhanh chóng giới thiệu Thương Khâu với con gái Trương Điềm đứng ở bên cạnh. Trương Điềm ước chừng 30 tuổi, khả năng còn chưa tới 30 tuổi, trang điểm xinh đẹp. Loại thời tiết này mà mặc váy ngắn màu đỏ, đẹp thì đẹp, nhưng khiến người ta cảm thấy lạnh.

Trương Điềm nhìn Thương Khâu, tức khắc một trận kinh ngạc, ngay sau đó lộ ra ánh mắt si mê, giống như không quá để ý vị hôn phu bên cạnh.

Vị hôn phu vẫn luôn cười tủm tỉm, tựa hồ cũng không thèm để ý.

Tạ Nhất nghĩ lại liền minh bạch.

Dù sao cũng là con rể, cũng chính là ở rể, khả năng không có quyền để ý!

Loại liên hôn hào môn này, Tạ Nhất trước kia chưa thấy qua, nhưng cũng nghe nói qua. Mà tiểu thuyết cẩu huyết của Tiểu Bạch cũng có. Hình như gọi là hôn nhân không tình yêu. Thoạt nhìn Trương Điềm cùng vị hôn phu cũng không phải yêu mới cưới, chỉ là đúng dịp mà thôi.

Trương Điềm coi trọng Thương Khâu, ai cũng đều nhìn ra được. Đôi mắt kia hận không thể dính ở trên người Thương Khâu, còn vẫn luôn đánh giá. Ánh mắt căn bản không phải của một tiểu thư danh giá nên có, ít nhất không phải lần đầu tiên gặp mặt nên có, quá phóng túng.

Tạ Nhất tức khắc có chút ghen. Tuy rằng Tạ Nhất tính tình tương đối ôn hòa, nhưng máu ghen kỳ thật rất lớn, tính chiếm hữu cũng không phải một tí xíu. HunhHn786 Tạ Nhất âm thầm véo cánh tay chấp sao lưng của Thương Khâu.

Bất quá Thương Khâu cánh tay đều là cơ bắp, căn bản véo bất động, ngược lại như là đùa giỡn.

Thương Khâu lập tức trở tay bắt lấy tay Tạ Nhất. Tạ Nhất muốn giãy giụa, kết quả giãy giụa không ra. Thương Khâu còn lôi kéo tay từ sau lưng lộ ra, Tạ Nhất tức khắc xấu hổ. Bởi vì bọn họ lúc này thế nhưng là mười ngón tay đan vào nhau.

Thương Khâu ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Thư Nghĩa cùng Trương Điềm, cười nói:

"Đây là người yêu của tôi, Tạ Nhất."

Trương Điềm lập tức lộ ra ánh mắt chán ghét. Nhưng cô ta ũng không phải chán ghét Thương Khâu, mà là chán ghét Tạ Nhất, khinh thường nhìn thoáng Tạ Nhất.

Trương Thư Nghĩa lại là cười gượng nói:

"Ai nha, vị tiên sinh này cũng rất hân hạnh a! Vào vào vào, đừng đứng ở chỗ này, chỗ nghỉ dành cho khách bên kia, mời Thương tiên sinh."

Trương Thư Nghĩa dẫn bọn họ đi chỗ nghỉ dành cho khách.

Tạ Nhất mở ra cửa xe. Mấy đứa trẻ lập tức nhảy nhót chạy ra, dọa Trương Điềm cùng Trương Thư Nghĩa sốc.

Thế nhưng còn dìu già dắt trẻ!

Chỗ dành cho khách là vì hôn lễ chuẩn bị. Kỳ thật chính là tòa nhà sáu tầng. Không phải biệt thự, bất quá trang hoàng cũng thực đẹp, có thang máy. Mỗi phòng đều có chỗ ngủ, buồng tắm vệ sinh, còn có nơi tiếp khách.

Trương Thư Nghĩa dẫn bọn họ đi nơi nghỉ ngơi dành cho khách, sắp xếp bọn họ ở tại phòng lớn nhất, Tiểu Hắc ở một phòng nhỏ hơn.

Con rể Trương gia vẫn luôn yên lặng đi theo một bên, cũng không có nói chuyện, bất quá ánh mắt ở trên người Tạ Nhất đánh giá, tựa hồ có hứng thú.

Con rể Trương gia thân hình cao lớn, hơn 1m8, cũng tương đương Thương Khâu. Hắn cũng không phải loại mặc quần áo hiện gầy, thoạt nhìn phi thường đô con, trên cổ còn có hình xăm. Nhìn tướng mạo có chút gian ác, không giống người tốt mà như là côn đồ.

Trương Thư Nghĩa khách sáo vài câu liền lui ra ngoài, để cho bọn họ nghỉ

Hôm nay không có chuyện gì, tối ngày mai có tiệc, bất quá không phải tiệc cưới, chỉ là để mọi người giao lưu, xúc tiến một ít hợp tác mà thôi.

Tạ Nhất vào phòng, ngồi ở trên sô pha, ôm Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao, tức khắc cảm thấy mình thật hạnh phúc, hai đứa con đều thực đáng yêu, tuy rằng Trứng Vàng nghịch ngợm một chút.

Thương Khâu cởi tây trang ném ở một bên, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, dù sao cũng lái xe một ngày.

Tạ Nhất nói:

"Thật là kỳ quái, anh nói xem Trương tiểu muốn kết hôn, mời thiên sư làm gì?"

Thương Khâu nói:

"Không biết."

Tạ Nhất nói:

"Chẳng lẽ có người muốn hại cô ấy? Anh nói có phải vị hôn phu hay không?"

Thương Khâu nhướng mày, Tạ Nhất nói:

"Em cảm thấy vị hôn phu không phải người tốt, thoạt nhìn hung ác."

Thương Khâu gật đầu phụ họa nói:

"Vậy cách hắn xa một chút."

Kỳ thật Thương Khâu cũng không phải vì vị hôn phu mặt hung ác, mà là bởi vì vị hôn phu nhìn chằm chằm vào Tạ Nhất. Ánh mắt kia còn đặc biệt nghiền ngẫm, cho nên Thương Khâu mới muốn Tạ Nhất cách hắn xa một chút.

Buổi tối có thể ăn trong phòng, cũng có thể đi nhà ăn. Tạ Nhất quyết định đi nhà ăn, dù sao vẫn luôn ở trong phòng cũng thực nhàm chán. Tạ Nhất, Thương Khâu mang theo Trứng Vàng và Tiểu Mao Mao, còn có Tiểu Hắc đi nhà ăn.

Người thật đúng là không ít. Lần này Trương Điềm kết hôn, nghe nói là bỏ vốn mời rất nhiều người. Mọi người đều là tới vì tiệc ngày mai. Nhiều người tất nhiên quan hệ càng mở rộng, cũng nhiều giao lưu.

Bọn họ vào nhà ăn một chút liền biến thành tiêu điểm. Bởi vì Thương Khâu đại danh quả thực như sấm bên tai. Tạ Nhất cũng không biết Thương Khâu nổi danh như thế. Mới vừa tiến vào, liền có người ân cần nói:

"Vị này chính là Thương tiên sinh sao?"

Thương Khâu sắc mặt thực lạnh nhạt, không thích cùng người khác nhiều lời, dứt khoát nhàn nhạt nói:

"Không phải."

Tạ Nhất:

"......"

Rất trực tiếp Thương tiên sinh!

Thương Khâu mang theo Tạ Nhất ngồi vào một bàn trống. Nơi này là hình thức tiệc đứng cách điệu. Trứng Vàng lập tức đôi mắt liền sáng. Không chỉ các món thịt, còn có món đồ ngọt, nơi này quả thực là thiên đường thịt cùng đồ ngọt.

Trứng Vàng lập tức mừng rỡ chạy đi lấy đồ ăn, bất quá bởi vì không đủ cao, cho nên liền túm Tiểu Hắc theo, nhất định bắt Tiểu Hắc ôm mình đi lấy đồ ăn.

Tạ Nhất cũng có chút đói bụng, liền đi lấy đồ ăn. Thương Khâu cùng Tiểu Mao Mao ngồi ở tại chỗ chờ. Tiểu Mao Mao đặc biệt nghe lời, ôm một ly sữa bò uống, miệng dính sữa như râu mèo. Tóc dài không có buộc lên, thiếu chút nữa tiến vào sữa bò.

Thương Khâu đem Tiểu Mao Mao ôm ở trên đùi. Tiểu Mao Mao uống sữa bò, Thương Khâu liền thật cẩn thận đem tóc con trai túm lên. Vì tiện ăn uống, hắn đem tóc búi lại.

Tiểu Mao Mao duỗi tay sờ sờ búi tóc của mình, còn nhéo nhéo. Đừng thấy Thương Khâu ngày thường thực lạnh nhạt, nhưng là người ba biết chăm con, chải tóc cũng đẹp, còn biết cách dỗ dành trẻ con.

Thương Khâu cười nói:

"Được rồi."

Nói xong hắn còn hôn gương mặt Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao quả thực là Tạ Nhất thu nhỏ, khi cười lên, còn rụt rụt cổ, bộ dạng siêu cấp đáng yêu.

Bên cạnh có rất nhiều thiên kim tiểu thư chuẩn bị lại làm quen Thương Khâu. Kết quả thấy một màn như vậy, tức khắc cũng không dám lại gần.

Thương Khâu đã có con, hơn nữa còn lớn như vậy!

Tạ Nhất đi lấy đồ ăn, thấy được rất nhiều đồ ngọt. Nghĩ thầm Thương Khâu khẳng định thích, Tạ Nhất liền cầm mâm kẹp một ít.

Vừa lúc có người từ bên cạnh đi qua, rất vội vã. Hắn hướng đến mâm cá hồi. Tạ Nhất quay đầu nhìn, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, nhưng nhìn kỹ biết mình tuyệt đối không nhìn lầm.

Thế nhưng là Trương Xu!

Trương Xu thân tàn chí kiên, trên đùi còn bó thạch cao, chống nạn, một tay bưng mâm, đang kẹp một miếng cá hồi.

Tạ Nhất vừa thấy nghĩ hắn còn không bằng trực tiếp bưng hết mâm cá hồi đi luôn. Bên cạnh thật nhiều người thượng lưu, vốn dĩ nhìn thấy Trương Xu xinh đẹp còn muốn đến gần làm quen. Kết quả hiện tại vừa thấy, đều lui hết.

Quá mất mặt, không chịu nổi. Nhìn như là Lưu bà bà vào Đại Quan Viên...

Tạ Nhất nheo mắt, muốn xác nhận có phải Trương Xu hay không. Trương Xu hẳn là phải ở thành phố bên kia, như thế nào đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Bất quá lúc này liền có người đi tới. Là Mười Sáu. Mười Sáu đỡ lấy Trương Xu, nói:

"Đại nhân, chậm một chút."

Tạ Nhất đã xác nhận, quả nhiên là Trương Xu, liền đi qua nói:

"Cậu sao ở chỗ này?"

Trương Xu kinh ngạc nói:

"A! Ông chủ, anh cũng ở chỗ này a!"

Tạ Nhất nói:

"Cậu không phải ở nhà dưỡng bệnh sao? Như thế nào đột nhiên chạy đến nơi đây?"

Trương Xu trong miệng đầy cá hồi, ăn thực thô lỗ, nói:

"A a... là thế này, tôi tiếp nhận một ủy thác, chính là Trương Điềm Trương tiểu thư yêu cầu."

Tạ Nhất một trận kinh ngạc. Phùng Tam trước chuẩn bị giao cho Thương Khâu tiếp nhận. Bất quá Thương Khâu không tiếp nhận, ghét bỏ quá xa. Không nghĩ tới thế nhưng Trương Xu nhận được?

Trương Xu vẻ mặt ngây ngô cười, nói:

"Tuy rằng tôi còn què, nhưng đã không phát sốt, hai mươi vạn a! Trương tiểu thư thật là giàu có, ra tay chính là hai mươi vạn, tôi cổ chặt đứt cũng muốn đến đây!"

Tạ Nhất:

"......"

Đối với Thương Khâu mà nói, hẳn là không tính nhiều.....

Trương Xu bởi vì gần đây gãy xương, tiêu hao không ít tiền, cho nên muốn muốn tiếp nhận ủy thác, liền chạy tới.

Bởi vì đụng phải người quen, Trương Xu cũng ngồi cùng bọn họ. Bất quá Tạ Nhất thực mau liền hối hận, bởi vì Trương Xu ăn quá mất mặt. Trên bàn một mâm cá hồi lớn, người khác xem đến mí mắt nhảy lên.

Trừ bỏ Trương Xu mất mặt, Thương Khâu cũng rất mất mặt. Bởi vì thấy được cá hồi, cho nên Thương Khâu lại bắt đầu tưởng niệm cá hồi bọc đường trắng. Hắn vẫy tay gọi người phục vụ, muốn một bình đường trắng.

Thương Khâu thực ưu nhã đem đường trắng đổ ra cái mâm, sau đó gắp lát cá sống lăn trên đường trắng. Một mặt cá hồi tức khắc biến thành trắng. Đường trắng kéo dài rớt xuống. Đến khi bọc không được nữa, Thương Khâu lúc này mới đem cá hồi bỏ vào trong miệng, ăn cũng cực kỳ ưu nhã.

Tạ Nhất:

"......"

Nhìn liền cảm thấy bệnh tiểu đường!

Tạ Nhất đành phải cúi đầu ăn. Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao ăn không cần người khác thúc giục, đặc biệt tự giác. Chỉ là Trứng Vàng thời điểm ăn không thành thật, vẫn luôn chọc ghẹo Tiểu Hắc. Tiểu Hắc tức giận đến độ sắp trọc.

"Tạ Nhất."

Có người kêu Tạ Nhất. Tạ Nhất nghe thực quen tai, quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Tống Tịch. Thật là quá trùng hợp. Đã không biết trùng hợp bao nhiêu lần, gần đây luôn gặp Tống Tịch.

Thương Khâu nheo nheo mắt.

Tống Tịch cùng Nguyên Phong từ xa đi tới. Hai người đều mặc tây trang, Nguyên Phong lúc này không có bị còng tay. Tống Tịch cười nói:

"Cậu quả nhiên tới."

Tạ Nhất nói:

"Anh như thế nào cũng ở chỗ này?"

Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Tới tham gia hôn lễ."

Hắn nói, nhìn về phía Thương Khâu, nói:

"Tôi cũng nhận được thiệp mời."

Lúc này Trương Thư Nghĩa từ bên ngoài đi vào, muốn khách sáo chào hỏi khách. Nhìn thấy Tống Tịch, hắn liền nói:

"Tống tiên sinh! Ngài cũng tới, thật là vinh hạnh, cho tôi thể diện!"

Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Trương tiểu thư kết hôn, ngày vui như vậy, Tống mỗ đương nhiên muốn đến đây chúc mừng. Trước chúc mừng Trương tiên sinh."

"Khách khí, khách khí!"

Trương Thư Nghĩa cùng bọn họ khách sáo một trận, sau đó lại đi chào hỏi khách khác.

Tống Tịch đến đây tham gia hôn lễ với tư cách thương gia, cũng có thiệp mời đàng hoàng.

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Thì ra bên cạnh mình nhiều người có tiền như vậy. Chỉ có mình nghèo khổ nhất!

Tống Tịch cùng bọn họ nói một lát, lại cười tủm tỉm nói:

"Thú cưng của tôi cũng đến giờ cho ăn. Tôi trước xin lỗi không tiếp được."

Tạ Nhất vẻ mặt mê mang.

Thú cưng của Tống Tịch? Chẳng lẽ không phải Nguyên Phong sao? Cho ăn? Thức ăn sao? Vì cái gì phải rời khỏi nhà ăn?

Tạ Nhất khó hiểu nhìn Tống Tịch. Tống Tịch vẫy vẫy tay, mang theo Nguyên Phong rời khỏi nhà ăn, hướng phòng nghỉ dành cho khách.

Hai người rời khỏi nhà ăn, vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, Nguyên Phong liền đem Tống Tịch ấn ở trên vách. Tống Tịch chỉ là cười khẽ một tiếng, không thèm để ý hắn thô bạo, nói:

"Muốn làm? Xem ra cậu thực thích tôi."

Nguyên Phong không quan tâm, cúi đầu đi liền hôn môi Tống Tịch. Hắn ngậm bờ môi của Tống Tịch, điên cuồng đoạt lấy. Tống Tịch rất phối hợp, chủ động ôm cổ Nguyên Phong, nói:

"Đừng có gấp......"

Sau khi Tống Tịch rời khỏi, Tạ Nhất liền hỏi Trương Xu.

"Cậu tiếp nhận ủy thác của Trương tiểu thư, vậy có biết Trương tiểu thư vì cái gì muốn tìm thiên sư cùng người đuổi ma thời điểm kết hôn?"

Trương Xu trong miệng đều là thức ăn. Hắn đang ăn một cái bánh vòng ngọt lớn, vừa cắn một cái.

"Phụt"

Bơ nháy mắt phun tới mặt Mười Sáu. Mọi người sửng sốt. Mười Sáu tức khắc mặt đen. Bơ như là chất thải trẻ sơ sinh treo ở trên mặt Mười Sáu.

Trương Xu cũng sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha, cười ngửa tới ngửa lui, dùng sức vỗ bàn. Mười Sáu ánh mắt không tốt. Trương Xu nhanh giúp Mười Sáu lau sạch bơ, bất quá không phải dùng giấy, mà là dùng tay. Hắn lau xong, thế nhưng còn đưa vào miệng liếm liếm ngón tay. Trương Xu diện mạo xinh đẹp, chính là thiếu dây thần kinh, cũng không biết động tác có bao nhiêu mị hoặc. Trứng Vàng nhìn nhìn bánh vòng, như suy tư gì, tựa hồ được chỉ dẫn, liếc nhìn Tiều Hắc.

Kết quả sự kiện Trương Xu còn chưa có qua đi, Tiểu Hắc đã bạo nộ hô to:

"Có phải em cố ý hay không?!"

Tiểu Hắc trên mặt cũng treo vật thể lạ, đương nhiên là Trứng Vàng bắn lên.

Tạ Nhất:

"......"

Đau đầu muốn chết, Trứng Vàng quá nghịch ngợm!

Trương Xu nháo đủ rồi, lúc này mới trở lại chuyện chính, nói:

"Là cái dạng này. Cố chủ nói trước đó vài ngày đã bị uy hiếp, có người gửi thư đe dọa."

Tạ Nhất nói:

"Vậy hẳn là phải tìm cảnh sát?"

Trương Xu gật đầu nói:

"Tôi vừa mới bắt đầu cũng cảm thấy là như thế. Bất quá thư đe dọa giống như có huyền cơ khác. Tôi có chụp lại, các người nhìn xem."

Trương Xu lấy điện thoại ra, cho mọi người xem ảnh chụp. Là một tờ giấy màu trắng cùng loại với thiệp chúc mừng.

Trương Điềm bởi vì sắp kết hôn, thu được rất nhiều thiệp chúc mừng. Kết quả có thiệp chúc mừng rất kỳ quái, không có tên, mở ra chỉ có một câu. Chữ màu đỏ rất to, hình như là dùng máu viết ra.

Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày.

Chỉ là một câu như vậy, không có dấu ngắt câu, nhưng chữ to màu đỏ tươi làm người ta cực kỳ kinh hãi.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Chính là cái này?"

Trương Xu gật đầu nói:

"Tôi đã xem qua vật thật, mặt trên có oán khí cùng tử khí, hẳn là xuất phát từ tay quỷ quái. Còn có sự tình khác kỳ quái......"

Trương Điềm muốn kết hôn, vị hôn phu là ở rể, bởi vậy hôn lễ ở nhà Trương Điềm cử hành, cũng chính sơn trang Trương gia.

Sơn trang là nhà cũ, Trương Điềm kết hôn nên muốn trang trí mới, nhưng sự tình kỳ quái đã xảy ra. Phòng mới bị phá tung, tân phòng trong một đêm đầy máu, nơi nơi đều là máu loãng. Người hầu đi vào quét dọn liền nghe được âm thanh tí tách. Trên giường, máu xối xả chảy xuống từ khăn trải giường. Người hầu sợ hãi chạy nhanh nói cho lão gia cùng tiểu thư, trong lúc nhất thời sơn trang náo loạn sôi trào.

Rất nhiều người đều nói cái này không may mắn, nhưng tiểu thư cùng vị hôn phu hôn lại không muốn chậm trễ hôn lễ, bởi vậy tìm tới người đuổi ma nhân.

Tạ Nhất nghe cảm thấy đặc biệt tà, nói:

"Nghe tới sao như là báo thù?"

Trương Xu nhún vai, nói:

"Ai biết?"

Hắn nói, đem bánh su kem tiến vào trong miệng, hàm hồ nói:

"Tôi nói sự tình này như để hù dọa trẻ con!"

Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:

"Trước đem bánh su kem nuốt rồi hãy nói, tôi sợ cậu nghẹn."

Mười Sáu lại là hơi chút né tránh, sợ hắn ăn bánh su kem lại bắn ở trên mặt mình.

Trương Xu nuốt su kem, nói:

"Tôi nói các người nghe, Trương tiểu thư cùng vị hôn phu căn bản không phải bởi vì thích nhau mới kết hôn, hơn nữa hai người bọn họ quan hệ trong âm thầm đặc biệt kém."

Tạ Nhất cũng đã nhìn ra Trương Điềm cùng vị hôn phu không có cảm tình.

Trương Xu lại nói:

"Hình như là Trương tiểu thư có nhược điểm trong tay vị hôn phu, cho nên mới bị áp chế kết hôn, cụ thể tôi cũng không biết."

Tóm lại Trương gia không minh bạch.

Trương Xu còn nói:

"Đúng rồi, đúng rồi, các người biết không, con Trương Thư Nghĩa chết hết hình như là bởi vì nguyền rủa."

"Nguyền rủa?!"

Tạ Nhất lần đầu tiên nghe nói, cảm giác thực mới mẻ. Từ này bình thường đều là nghe ở phim truyền hình.

Trương Xu nói:

"Đúng vậy, tôi ở nhà bọn họ dạo qua một vòng, cảm giác thực âm trầm, thật nhiều âm khí. Hơn nữa không phải bởi vì nhà cũ mà tích tụ âm khí, mà là oán khí. Tôi cảm thấy Trương Thư Nghĩa sinh không được con nữa hơn phân nửa là bởi vì nguyền rủa oán độc."

Tạ Nhất nói:

"Chẳng lẽ là người vợ đã mất của Trương Thư Nghĩa nguyền rủa?"

Trương Xu nhún vai nói:

"Không biết, tôi phụ trách hôn lễ có thể tiến hành thuận lợi."

Mọi người nghe đủ bát quái, ăn xong rồi, liền trở về phòng nghỉ ngơi, ngày hôm sau có tiệc rượu.