*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Hoa mơ một giấc mơ. Trong mơ, cậu nằm ở biển núi trên những trang giấy, mỗi trang đều viết lít nhít chữ, nhưng cậu không nhìn thấy. Có một bóng trắng lượn lờ trên không, rồi bay đến chỗ cậu, dừng lại bên trên, nhìn cậu, khẽ gọi tên: Phong Hoa.
Phong Hoa.
Phong Hoa.
Phong Hoa tỉnh giấc, thì phát hiện có nhóm người đang gọi tên mình.
“Phong Hoa! Tỉnh dậy đi! Chúng ta đến rồi!”
Ngày này, đoàn phim phóng sự và phòng nghiên cứu cùng liên hoan, bọn họ phách lối bao một khách sạn, dự tính quẩy hết mình một tối.
Phong Diệp Nhiên đứng bên bệ cửa sổ lầu hai nhìn bên ngoài khách sạn chen lấn rất nhiều người, nhiều cô gái trẻ giơ biển hiệu, lớn tiếng hò reo gì đó, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những chữ như “Phong Hoa” “yêu em”. Người hâm mộ của cậu chen kín ở cửa khách sạn một con ruồi cũng không bay lọt.
Phong Hoa đứng giữa đám người, nhìn vẫn rất cao gầy xuất chúng.
Có cô gái tặng quà cho cậu, yêu cầu kí tên và nắm tay.
Mặc dù đã vào trong khách sạn, người hâm mộ bị chặn ngoài cửa, nhưng lần đầu tiên Phong Diệp Nhiên sâu sắc phát hiện Phong Hoa cực kỳ được hoan nghênh.
Ban đầu chỉ có một vài người chủ động đến nói chuyện với cậu, nhưng ngay sau đấy cậu trở thành tiêu điểm ánh nhìn. Người nào hiếu kỳ sẽ đến chụp hình chung với cậu, phỏng vấn cậu, đa số những cô gái nhìn thấy cậu là đỏ bừng mặt.
Phong Hoa cũng không giống với lúc còn nhỏ, lúc nhỏ cậu mà đứng giữa đám đông thì sẽ run rẩy, không thích tiệc tùng, mỗi lần tham gia tiệc rượu với Phong Diệp Nhiên, chỉ chốc sau sẽ lay người Phong Diệp Nhiên muốn về nhà. Còn giờ phút này, cậu thần thái tự nhiên đứng giữa mọi người, dáng người tao nhã.
Có một cô gái trẻ xinh đẹp đến gần Phong Hoa, bắt chuyện với cậu.
Phong Diệp Nhiên hỏi: “Cô bé ấy là ai vậy? Trông quen quá.”
Đồng nghiệp nam không còn gì để nói: “Chủ nhiệm à, anh không biết Cao Cẩn Di ấy hả! Là hotgirl gần đây rất nổi tiếng! Mới 19 tuổi đã lên tạp chí nổi tiếng thế giới rồi!”
(*) Hotgirl (từ nguyên bản là “nộn khuôn”): kiểu người mẫu ảnh không qua đào tạo trường lớp chính thức, đa số là những cô gái có đôi mắt to, xinh đẹp, rất trẻ, tầm từ 13 đến 21 tuổi, ngày nay được cư dân mạng dùng để chỉ những cô gái hotgirl thích khoe vếu, ví dụ như hotgirl Elly Trần, Thủy Top,… ngày xưa bên Việt Nam.
Phong Diệp Nhiên chợt nhớ đến biển quảng cáo cực lớn treo trên trung tâm thương mại: “Cô bé ấy đến đây cơ à.”
“Vâng, có lẽ là đến vì Phong Hoa, chậc chậc.”
Cao Cẩn Di thắt tóc vàng kiểu Tây Âu, mặc chiếc dạ phục sắc hồng vàng nhạt, để lưng trần, vóc người yểu điệu, bên eo thắt nơ, mang đôi giày cao gót rất cao, thật sự là tiêu điểm của cả sảnh.
(*) Màu hồng vàng nhạt trông như này:
Cô gái hoàn toàn không nhìn một người đàn ông nào khác, chỉ nói chuyện với Phong Hoa, thỉnh thoảng bật cười run cả vai.
Không hiểu vì sao, ngay lúc đó Phong Diệp Nhiên lại có cảm giác ưu việt.
Những người xoay quanh Phong Hoa rõ ràng đều từng là những kẻ không dám đến gần cậu, khinh bỉ cậu, e sợ cậu. Làm sao Phong Hoa sẽ để mắt đến chúng được.
Hơn nữa…
Trong đầu Phong Diệp Nhiên không ngừng chiếu lại hình ảnh ngày hôm qua, Phong Hoa đứng trước toàn bộ thế giới nói mắt, mũi, miệng, tóc, máu thịt của cậu đều do chính anh tạo nên, đều là của anh, từ thuở ban đầu đến giờ đều chỉ yêu anh ——
Anh còn chưa kịp hoài nghi cảm giác ưu việt bỗng nhiên xuất hiện thì thấy Phong Hoa nhìn về phía mình.
Trong khoảnh khắc mắt chạm mắt, Phong Diệp Nhiên căng thẳng, tim anh nhanh chóng nhảy thình thịch.
Anh hiểu rõ Phong Hoa của anh, anh biết, Phong Hoa chỉ tích tắc nữa thôi sẽ bỏ rơi cô gái hotgirl trẻ xinh kia để đến bên anh. Trong mắt Phong Hoa của anh luôn luôn chỉ có mình anh.
Những suy nghĩ cuồng loạn liên tục nhảy ra làm Phong Diệp Nhiên sụp đổ.
Nhưng cái làm anh sụp đổ hơn đó là, Phong Hoa chỉ khẽ liếc nhìn anh rồi dời tầm mắt ngay, ánh mắt như chỉ đang liếc qua một người xa lạ.
Cô hotgirl kéo tay Phong Hoa, bọn họ bước đi trong ánh mắt hâm mộ của mọi người đến khu tiệc đứng. Điệu Valse phiêu lãng vang lên, đã có vài đôi tình nhân ngả vào nhau nhảy lả lướt trên sàn.
Người đồng nghiệp A châm chọc: “Chậc chậc, hôm qua còn tuyên bố với thế giới là yêu anh mà.”
Người đồng nghiệp B mặt câm nín: “Tôi nói nè, yêu mà hôm qua nhắc đến chỉ là tình thân thôi mà, là kiểu biểu đạt tình cảm biết ơn của người được tạo ra thôi, mấy người đừng hiểu lầm. Giống như bọn mình nói yêu cha mẹ ấy… Cơ mà, Cao Cẩn Di quá… đàn ông ai kiềm chế nổi nhỉ?”
… [kuroneko3026.wp.com]
Nhưng Phong Diệp Nhiên không nghe họ nói chuyện, chỉ uống hết ly này đến ly khác.
Dạ dày anh lại đau âm ỉ, nhưng anh không ngừng lại.
Anh thật sự không hiểu rõ những suy nghĩ và tâm tình bỗng xuất hiện những ngày qua —— xa lạ, không thể giải thích, không thuộc về anh. Chắc chắn là anh bị khống chế rồi —— rõ ràng anh là một người đàn ông bình thường, rõ ràng anh yêu Trần Huyên, rõ ràng anh đối với Phong Hoa chỉ có tình thân —— đúng, chắc chắn anh bị áp đặt vào một số thứ không thuộc về anh —— nếu không thì tại sao anh lại kỳ lạ đến vậy? Tại sao lại hi vọng Phong Hoa chỉ yêu anh, không nhìn bất kỳ ai khác? Lại thấy khó chịu vì Phong Hoa không nhìn mình? Còn ghen tị với cô gái trẻ?!
Chất lỏng nóng cháy liên tục rót vào lồng ngực Phong Diệp Nhiên, anh như đang kiểm tra một điều gì đó.
Phong Hoa sẽ không trơ mắt nhìn anh say rượu, cậu nhất định sẽ ngăn anh lại —— bây giờ gần như đã hình thành một phản ứng hóa học cố định, mỗi lần tham gia tiệc rượu, Phong Hoa đều sẽ uống thay Phong Diệp Nhiên, cậu không chịu nổi khi Phong Diệp Nhiên uống quá nhiều.
Nhưng Phong Hoa không đến.
Cậu không thể không biết Phong Diệp Nhiên ở đây.
Cậu chỉ cần nghe, chỉ cần ngửi là có thể biết Phong Diệp Nhiên ở đâu, đang làm gì.
Rất hiển nhiên, Phong Diệp Nhiên bị phớt lờ.
Chắc vì đã uống nhiều, nên tầm nhìn của Phong Diệp Nhiên càng lúc càng mơ hồ. Hình bóng của Phong Hoa lẫn vào nhóm người, nhìn không rõ nữa.
Có rất nhiều người đến bắt chuyện với anh, chúc rượu với anh, dưới cái nhìn của anh, những người đó chẳng khác gì nhau, đều là con rối đeo chiếc mặt nạ tươi cười.
Anh cũng là một con rối, anh sảng khoái cười to, nói liến thoắng như biến thành một người khác.
Anh không còn hiểu nổi bản thân. Anh cố ngụy trang mình, cố gắng dùng giọng nói phô trương hấp dẫn người nào đó không chú ý, đáng thương khoe khoang thứ hư ảo, nỗ lực lặng lẽ nói ‘Em không nhìn anh, đối với anh cũng không sao cả.’ Nhưng anh đã vô cùng đau đớn. Dạ dày đau, cả người đau, đau đến mất cảm giác.
Cùng lúc với lớp ngụy trang, anh đang lo lắng chờ đợi, buồn phiền, hoài nghi. Hoài nghi tâm trạng của mình là bị áp đặt, hoài nghi lời yêu thích của Phong Hoa chỉ là ảo giác chóng vánh do căn bệnh của anh gây ra, những câu nói hôm qua nghe thấy chỉ là lời kịch được xếp đặt.
Thỉnh thoảng, anh lại cảm giác bản thân rất buồn cười. Không phải anh vẫn luôn hi vọng Phong Hoa dời sự chú ý đi sao? Lẽ nào hiện tại chẳng phải Phong Hoa đang làm chuyện anh muốn nhìn thấy? Vậy sao anh lại đau đớn?
Từ đầu đến giờ Phong Hoa không hề đến đây.
Không biết bao lâu sau, anh nhận được điện thoại của Trần Huyên.
Rõ ràng thân thể đã cực kỳ khó chịu, nhưng thần trí vẫn vô cùng rõ ràng. Phong Diệp Nhiên loạng choạng đứng dậy, anh bạn đồng nghiệp lập tức đỡ anh lên.
“Tôi phải đi rồi.”
“Ôi? Sớm vậy ạ.”
“Phong Hoa đâu rồi?”
“Xin chủ nhiệm đó, đừng nói là anh muốn dẫn cậu ta đi đấy nhé!”
“Không… Hỏi thử thôi.”
“Haha, biết anh sẽ không nhẫn tâm vậy mà. Nhìn kìa, đứng bên đó, ngồi cùng với Cao Cẩn Di. Không biết hôm nay bọn họ có thể thành không… Anh cũng đừng lo bậy, Cao Cẩn Di không tệ đâu, trước đây không có scandal gì, người còn xinh đẹp..”
Phong Diệp Nhiên không nhìn về phía Phong Hoa, anh xách theo cặp công văn, loạng choạng đến thang máy. Vì che giấu tai mắt, Trần Huyên đến gian phòng dự tính trước chờ Phong Diệp Nhiên.
Phong Diệp Nhiên ngã xuống ghế sofa, da đỏ ửng, mặt mang theo ý cười.
Trần Huyên thay quần áo cho anh: “Sao uống nhiều thế?”
“Tiểu Huyên, em thích anh à?”
“Thích, sao?”
“Em sẽ phản bội anh chứ? Sẽ rời khỏi anh chứ?”
“Nói bậy bạ gì vậy! Uống nước, đi tắm nhanh đi.”
“Phong Hoa lớn rồi.”
“Cậu nhóc ấy đã lớn rồi.”
“Sớm muộn gì nó cũng rời khỏi anh. Anh chỉ có em.”
Người phụ nữ cởi quần áo cho anh lưỡng lự khựng tay lại, rồi nói: “Anh say quá rồi, nhanh đi tắm đi.”
Phong Diệp Nhiên đi tắm.
Trần Huyên mở cặp công văn của Phong Diệp Nhiên, lấy ra chiếc máy tính mỏng như tờ giấy, mới chạm vào, hình ảnh ba chiều lập tức hiện ra. Mật mã rất đơn giản, là sinh nhật của cô. Đây không phải lần đầu cô mở máy tính của anh.
Trong phòng tắm phát ra tiếng nước róc rách không ngừng, mồ hôi lạnh nhỏ giọt trượt xuống trán Trần Huyên, cô nhìn thư mục trước mắt, ngón tay run run.
… [kuroneko3026.wp.com]
Cùng lúc đó, ở tầng dưới náo nhiệt của khách sạn.
Điện thoại của Phong Hoa vang lên, là của Tiêu Ân.
“Chuyện gì?”
“Diệp nhi của cưng với Trần Huyên thuê phòng kìa?”
“Không cần anh nói tôi cũng biết.”
“Sao? Em vẫn tính không chấp nhận sáng kiến của anh?”
“Không hứng thú.”
“Phong Hoa, em thật ra là con rùa đen rụt đầu phải không? Anh giúp em một trăm lần nữa cũng không đáng! Không phải em muốn chiếm được anh ta sao?”
“Tôi muốn từ bỏ.”
“Em nói thật?”
“…À, đùa thôi, nếu có thể từ bỏ thì tốt quá.”
“Biết ngay em sẽ nói vậy mà! Tôi nói này quý ngài tốt bụng ơi, ngài không muốn trả thù bọn họ sao? Không muốn hơi động tay để anh ta không thể không đến bên ngài sao? Hôm ở Mỹ chẳng phải ngài còn nói lời khí phách chí lớn gì đó mà, đều là giả dối cả ư?”
“…”
“Đồ ngốc, em đã thành công nâng Trần Huyên với Diệp nhi của em lên đỉnh cao nhân sinh rồi, tiếp theo nên làm gì nữa? Đơn giản quá mà, đẩy họ ngã xuống là được. Chẳng mấy chốc Diệp nhi của em sẽ hiểu, quan hệ giữa hai người họ đến cùng mỏng manh thế nào, còn em thì quan trọng với anh ta đến đâu ——”
“Im đi. Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm bất kỳ chuyện gì bất lợi với Diệp nhi.”
Nói xong, Phong Hoa cúp điện thoại ngay.
…
Trần Huyên nhìn chằm chằm màn hình, chỉ cần cô nhấn vào ô xác nhận là có thể nhận được toàn bộ tài liệu cơ mật của Phong Diệp Nhiên, cùng với đó, một phần virut được thiết lập từ trước sẽ ăn mòn văn kiện gốc, khiến tư liệu thiếu hụt không còn trọn vẹn, như một món hàng nhái nực cười.
Cô biết, nếu cô đưa phần tài liệu này cho Phong Bác Nhiên, thì cô với Phong Diệp Nhiên xem như hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng quan hệ với Phong Diệp Nhiên, từ lúc bắt đầu đến giờ đều chỉ là kế hoạch. Mục tiêu của cô chỉ có một, đó là có được văn kiện cơ mật của Phong Diệp Nhiên, bởi vì Phong Bác Nhiên cần nó. Phong Bác Nhiên mà cô yêu nhất từng nói với cô, chỉ cần cô giúp anh ấy có được cái văn kiện này, anh ấy sẽ vĩnh viễn thương yêu cô, cho cô hạnh phúc cả đời. Cô tha thiết hạnh phúc ấy nhường nào cơ chứ.
Cô có vô số cơ hội lấy được văn kiện, nhưng dịu dàng Phong Diệp Nhiên dành cho cô thật sự khiến người quá hoài niệm, cô cứ lần lữa.
Nhưng sao có thể giấu giếm được Phong Bác Nhiên?
Quả nhiên, đêm qua người cô yêu nổi giận, anh ấy hất tung canh cô hầm cho anh, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lên, nói: “Lấy văn kiện của nó rồi quay về sống hạnh phúc với anh, hay là thân bại danh liệt cùng nó, tùy em quyết.”
Cô biết, đằng sau mỗi một phần hạnh phúc đều phải có sự hi sinh tàn khốc.
Cô không muốn hi sinh Phong Diệp Nhiên.
Nhưng cô càng không muốn trở thành người hi sinh.
※※※
7:20 sáng ngày kế, Phong Diệp Nhiên mơ màng mở mắt, đầu đau quá. Anh mông lung chống người dậy, nhìn bốn phía, phát hiện trong căn phòng bừa bộn chỉ còn một mình anh. Anh không nhớ rõ hình ảnh đêm qua. Sực nhớ ra 8 giờ có một video hội nghị, anh lập tức mở máy tính.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, Phong Diệp Nhiên chợt nghe tiếng nút bấm, máy tính bị cưỡng chế tắt đi.
Anh vừa mở mắt ra, thì giật mình.
Phong Hoa đang đứng trước mặt anh.
“Sao em vào được?!”
“Không đóng cửa.”
Trí nhớ mơ hồ về hôm qua ùa về, Phong Diệp Nhiên không hiểu sao lại thấy đau đau ở ngực, lời nói dường như không thông qua đại não đã phát ra: “Tối qua em ở cùng với cô gái gì đó Di?”
“Cẩn Di. Đúng vậy.” Phong Hoa trả lời qua loa, lập tức nói, “Chuyện đó không quan trọng.”
Phát âm rành mạch, gọi tên thân mật, cùng câu nói “đúng vậy” không khác gì một gáo nước giội thẳng lên người Phong Diệp Nhiên, anh suýt nữa châm chọc: ‘Chẳng phải em nói chỉ thích anh sao? Cái gọi là yêu thích của em cũng chỉ được đến thế à’ ‘Rốt cục em biết mình thích lầm rồi ư? Anh luôn nói với em rồi mà, yêu thích luôn luôn thay đổi, em đối với anh chỉ là ảo giác mà thôi’ ‘Thật buồn cười, mới đây còn nói hết thảy của em đều thuộc về anh, chỉ yêu anh, mà đã ngay lập tức ở với người khác’ ‘Chơi đùa người lớn thú vị lắm sao’…. Nhưng bị ngăn trở bởi lòng tự tôn của một người lớn, anh nuốt những chữ đó xuống lại yết hầu.
Anh cứng đờ nhếch môi: “Sáng sớm không ở cùng với người ta, chạy đến chỗ anh làm gì?”
“…Anh còn chưa biết.”
“Còn chưa biết gì?”
Cứ như ông nói gà bà nói vịt. Phong Diệp Nhiên nhíu mày nhìn Phong Hoa, thì phát hiện đối phương nhìn thẳng vào anh, hàng lông mi dài mảnh, đôi mắt trong hoàn cảnh u ám càng có vẻ xanh thẫm hơn, ngập tràn lo lắng.
Cứ như bị phỏng nước nóng, Phong Diệp Nhiên ngay lập tức dời tầm mắt.
Trái tim, lồng ngực, lá phổi, dạ dày, thậm chí mỗi một lỗ chân lông của anh đều trở nên quái lạ, run run, đau nhói, quá mức ngột ngạt, tâm tình xa lạ lại cuồn cuộn trong thân thể, dường như trong cơ thể anh có một người khác, khao khát xuyên thấu qua da thịt của anh bò ra ngoài!
Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy! Anh càng ngày càng trở nên không giống anh!
Chợt nhớ đến máy tính bị tắt, anh lần thứ hai giơ tay ấn nút nguồn mở máy, nhưng quả nhiên, lâp tức bị ngăn lại.
“Em làm gì đấy?!”
“Đừng mới sáng đã làm việc, nghỉ ngơi trước đi.”
“Tám giờ anh còn video hội nghị.”
Nói xong Phong Diệp Nhiên cầm lấy điện thoại đầu giường, chuẩn bị khởi động máy.
Nhưng Phong Hoa lại muốn đến cướp điện thoại của anh.
Vào lúc này, nỗi nghi hoặc, lo lắng vẫn dồn nén trong lòng, tất cả tâm tình tiêu cực tụ hội lại, trong nháy mắt bắn ra bằng cơn phẫn nộ!
Anh cầm gối hung ác đánh lên mặt Phong Hoa, giọng hơi bất ổn: “Em đã lớn rồi, yêu ai thì hãy ở cùng với người đó. Anh cũng có sự tự do của mình, em không được anh đồng ý đã tự vào phòng sáng sớm thế này, tắt máy tính của anh, còn muốn cướp điện thoại của anh, em rốt cục muốn làm gì?”
Gối đánh vào mặt không hề đau, nhưng lần đầu tiên Phong Diệp Nhiên giận dữ như thế.
Phong Hoa giật mình nhìn hai mắt hoe đỏ của Phong Diệp Nhiên, cậu há miệng thật lâu mà không nói được một chữ.
“Em đi đi, anh còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Phong Diệp Nhiên nói, rồi muốn khởi động điện thoại.
Phong Hoa nhăn nhíu mày, gần như năn nỉ: “Diệp nhi, đừng mở mà.”
Nhưng điện thoại đã lên nguồn.
85 tin nhắn, 38 cuộc gọi nhỡ, còn chưa gồm tin tức từ app thông báo tin sắp nổ tung.
Phong Hoa thở dài.
“Chủ nhiệm! Trên tin tức có thật không? Anh mau xuất hiện đi!”
“Diệp Nhiên! Trước đây không nhìn ra, gì mà vụng trộm với chị dâu, cậu trâu bò ghê!”
“Phong Diệp Nhiên, cậu thật sự lén lút với Trần Huyên sao? Đây là chuyện cậu tuyệt đối không thể làm! Thích cô nào là tự do của cậu, nhưng quậy đến mức này, sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cục với phòng nghiên cứu đó!”
…
Rất rõ ràng, quan hệ của Phong Diệp Nhiên và Trần Huyên bị phơi bày, sau khi nhìn lướt qua lượng lớn tin nhắn, mặt Phong Diệp Nhiên không có biến hóa gì quá lớn, như thể đối với anh mà nói, đây không phải đả kích lớn lao. Dù sao trước đây người đưa ra yêu cầu giữ kín quan hệ cũng không phải anh, ngả bài còn dễ giải quyết đoạn quan hệ phiền phức rầy rà này hơn.
Nhưng trên thực tế, quan hệ của họ không những bị phơi này, mà kèm theo rất nhiều những bức ảnh rõ ràng, không có ảnh mosaic, gồm cả ảnh hai người cùng ăn cơm bên ngoài, tản bộ, đùa giỡn, và một vài bức chụp lén với góc độ tiêu chuẩn. Nhiệt sưu trên mạng đâu đâu cũng có chủ đề tương tự “Nghiên cứu viên nổi danh Phong Diệp Nhiên cắm sừng anh trai Phong Bác Nhiên” “Vợ của Phong Bác Nhiên ngoại tình” “Phong Bác Nhiên, Phong Diệp Nhiên vì ghen tuông tranh giành phụ nữ mà trở mặt thành thù” “Lộ ảnh nóng của Phong Diệp Nhiên với Trần Huyên” “Phong Mục ngất xỉu khẩn cấp vào bệnh viện” “Trần Huyên mang thai”… Thật thật giả giả, ảo ảo thật thật.
(*) Ảnh mosaic là phương pháp xử lý ảnh được sử dụng rộng rãi ở hiện tại, làm giảm đi độ phân giải màu sắc của vùng ảnh riêng biệt và ghép các khối sắc màu gây nhiễu hình ảnh, bởi vì nhìn qua từng ô vuông nhỏ mờ mờ, nên gọi kiểu ảnh ấy là Mosaic. Mục đích thông thường là khiến người nhìn không thể nhìn ra rõ (Baidu). Trong tình huống này có thể hiểu là ý nói không có ảnh bị chắp vá mờ ảo. Ví dụ như thế này:
Vốn không phải là một sự kiện lớn, nhưng dường như có người đứng sau thêm mắm dặm muối xào xáo chủ đề, cộng thêm Phong Diệp Nhiên vốn là một nhân vật đứng đầu mấy năm gần đây, là một nhà khoa học, nhờ có tác phẩm đánh dấu mốc thời đại mới nên tên tuổi anh càng nổi tiếng, hơn nữa đến nay hình tượng trước công chúng đều là hình tượng mang tính học thuật tích cực, bây giờ quá tương phản nên gây ra hậu quả tiêu cực.
Mới đầu Phong Diệp Nhiên trông còn có vẻ bình thường, anh chỉ lo cho Trần Huyên, gửi đi nhiều tin nhắn mà không được trả lời.
Nhưng, mười mấy phút sau, sắc mặt anh càng lúc càng đỏ, nổi gân xanh, rõ ràng rất phẫn nộ, rồi, anh thở gấp, tựa như vô cùng đau đớn, ngã ngồi xuống ghế, Phong Hoa tiến lên dìu anh thì bị đẩy ra.
Điện thoại rớt xuống đất, Phong Hoa nhặt lên giúp anh. Trên màn hình là tiêu đề cỡ lớn “Phong Diệp Nhiên cướp thành quả thí nghiệm của anh trai ruột.”
Qua rất lâu sau, dường như Phong Diệp Nhiên sực nhớ ra gì đó. Anh giật điện thoại gọi điện cho Trần Huyên.
Nhưng dù có gọi bao nhiêu cuộc cũng đều chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng:
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy.”
※※※
Trần Huyên chạy vào thư phòng, vội vàng đến chỗ gã đàn ông đang đọc sách, cô đầy tức giận đập tờ báo xuống bàn: “Chuyện gì vậy? Em đưa tài liệu cho anh theo yêu cầu của anh, nhưng tại sao lại muốn tố giác bọn em? Còn sai người viết ra những thứ quái gở này!”
Gã đàn ông trung niên đặt sách xuống, ngây thơ ngẩng đầu: “Em thấy là do anh tố giác?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
Gã đàn ông nắm chặt tay Trần Huyên, cúi đầu hôn: “Sao anh lại muốn phát giác vợ mình chứ? Đưa ảnh nóng của vợ mình cho người khác nhìn?”
“Vốn anh không hề để ý…” Trần Huyên cụp mắt, trong mắt tràn ra ánh nước, oán giận đan xen, “Anh bảo em sau này phải làm sao?!”
“Sao anh không để ý cho được?! Ầy, cô bé đáng thương của anh, em phải tin anh, khôi phục danh dự của em không khó, anh có thủ đoạn của mình. Vả lại, em phải tin anh chứ, lần này thật sự không phải do anh gây ra —— chí ít ban đầu tố giác chuyện đó không phải do anh, anh thừa nhận anh chỉ bỏ thêm chút gia vị thôi, mà mấy cái đó không tính là gì cả. Nhưng…” Gã đàn ông cười, “Nhưng lại ngoài dự đoán đạt được hiệu quả anh muốn… Haha đúng là trời cũng giúp anh mà, bây giờ em tìm đại tên anh với tên của nó, nhảy ra toàn là thứ hay ho.”
Gã đàn ông hưng phấn nhập tên hai người vào máy tính, nụ cười càng lúc càng sâu, thậm chí phấn khích điên cuồng.
Trần Huyên trắng bệch mặt trầm lặng rất lâu, mới nói: “Hiện giờ anh thỏa mãn rồi chứ?”
“Rất thỏa mãn… Nhưng, còn chưa đủ.”
“…Anh còn muốn gì?”
“Cần chờ đợi, cân nhắc vài cuộc phát biểu, và cần tuyên bố, giành lại thứ thuộc về chúng ta.”
“…Quá phận quá đáng. Anh ấy là em trai của anh! Tiếp tục thế này, anh sẽ làm anh ấy thân bại danh liệt!”
“Thế giới này chính là tàn khốc như thế đấy, có người săn đuổi, thì cũng có người hi sinh, dù có là anh em ruột cũng vậy thôi, giống như sói với thỏ, hay như bọ ngựa với ve sầu. Nó vốn nên sống thanh thản, không tiếng tăm, nhưng nó lại chạy theo giành giật với anh, anh không thể không nghĩ cách ngăn cản nó, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Mà nói, cũng đâu có tàn khốc gì lắm, anh chẳng qua là đoạt lại thứ thuộc về anh thôi mà, để nó khỏi lớn lối như thế, sống đúng cuộc sống của nó.”
“…”
“Thế nào, cục cưng, em muốn rút lui, trở thành người hi sinh à?”
Trần Huyên thụt lùi vài bước, người hơi run run: “Không không… Em không muốn!”
“Ừ đấy, với lại sao anh cam lòng hi sinh em cho được!”
Trần Huyên hơi thả lỏng, nhếch ra nụ cười yếu ớt, như đã trở thành một cô bé ngây thơ: “…Nếu anh thành công, anh thật sự sẽ đối tốt với em sao?”
“Đương nhiên rồi, anh luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh mà. Cả đời này anh sẽ chỉ yêu em, chỉ tốt với em, cho em hạnh phúc cả đời.”
(*) Nhất ngôn cửu đỉnh: một lời nói ra nặng như sức nặng của 9 cái đỉnh, khó thay đổi.
Trong nháy mắt, Trần Huyên tựa hồ quên đi mọi chuyện.
Cô đã biến thành người săn đuổi trong miệng Phong Bác Nhiên, hài lòng hồn nhiên giẫm đạp lên tình yêu của Phong Diệp Nhiên dành cho cô.
Hành vi y hệt với khi còn học cấp ba.
※※※ [kuroneko3026.wp.com]
Phong Hoa ôm Phong Diệp Nhiên ngất xỉu lên giường. Cậu đã giảm bớt cơn đau dạ dày cho Phong Diệp Nhiên.
Cậu vừa rời khỏi phòng, đóng cửa lại là gọi điện thoại ngay cho Tiêu Ân. Cậu rất ít khi gọi cho Tiêu Ân, bình thường đều là đối phương quấy rầy cậu.
“Chà, gọi điện thoại cho anh cơ đấy!” Giọng nói vui sướng.
“Là anh làm sao?”
Đầu bên kia dừng lại vài giây, bỗng bật cười hahaha không ngớt.
“Anh ở đâu?” Giọng Phong Hoa lạnh thấu xương, đáng tiếc Tiêu Ân quá hưng phấn nên căn bản không nhận ra được.
Hai người hẹn thời gian gặp mặt.
Nửa tiếng sau, trong một nhà kho thô sơ nhỏ sau lưng viện nghiên cứu, phụ cận hiu quạnh, gió lạnh, bề bộn.
Tiêu Ân vừa nhìn thấy Phong Hoa liền cười tươi, mặt đầy hăng hái: “Anh vẫn đang nghĩ lúc nào thì cưng sẽ gọi cho anh? Sao rồi sao rồi? Có phải cực kỳ sảng khoái không? Anh chụp những bức hình đó, quay những cái video đó cũng có ích nhỉ! Anh vẫn chưa gửi hết tất cả ra ngoài đâu, mà sẽ loan truyền từng ít từng ít, một cách có kỹ xảo —— anh đã nói với em trước rồi mà, đây tuyệt đối là phương pháp hay nhất, em nâng niu người em yêu lên tận trời mây rồi đẩy anh ta ngã xuống, anh biết em không nỡ, nhưng nhất định phải như thế, một khi bị quẳng xuống, mất đi mọi thứ, cảm giác chênh lệch sẽ khiến anh ta phát điên, rồi phát hiện từng người xung quanh đều rời khỏi mình, người phụ nữ cho rằng yêu nhất thì phản bội ngược lại anh ta, hại anh ta độc ác nhất… Chỉ còn một người ở bên anh ta, chính là em! Đến lúc đó, hết thảy những thứ cản trở em đều không còn, anh ta sẽ ỷ lại vào em, khao khát em, thế giới cũng chỉ có em ——”
Một cú đấm tàn nhẫn đấm vào mặt Tiêu Ân, mặt Tiêu Ân nháy mắt biến dạng, máu vung vãi, người va vào vách tường, có thể nghe thấy tiếng xương gãy vang lên.
Tiêu Ân đau đến hét lên: “Đau quá… Trời ơi chảy máu… Anh suýt bị em đánh tàn phế rồi cái thằng điên này! Em làm gì vậy… Không phải anh đang giúp em hả? Mấy ngày nay anh không ngủ chỉ để giúp em… Cái đồ ăn cháo đá bát…”
“Thu hồi ngay những thứ anh phát tán.”
“…Sao mà hủy được, bây giờ lan rộng hết rồi! Ầy… Anh biết giờ em không nỡ, nhưng em nghĩ chút đi, đây thật sự là một phương pháp không có sơ hở! Tố giác họ là anh chứ không phải em, không liên quan gì đến em cả, em có thể đóng vai một người cứu vãn mà? Em thật sự không muốn có được toàn bộ của anh ta sao?”
“Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, thu hồi hết toàn bộ đi!”
“Nói cho em biết không có cách thu hồi đâu!”
Tiêu Ân đứng dậy, lau máu trên mặt: “Mẹ nó em ra tay nặng quá đó? Còn xem anh là bạn bè không đấy?”
“Tôi không có người bạn như anh.”
Tiêu Ân ngạc nhiên, cười lạnh: “Ồ? Tình bạn mấy năm mà giờ không có?”
“Lúc trước khi anh nói muốn phơi bày quan hệ của họ, tôi đã từ chối rồi. Mà anh còn tự ý làm ra chuyện ngu xuẩn thế này, không giết anh đã là nhân từ dành cho anh.”
Tiêu An nghe xong lời ấy, lập tức nổi giận: “Sao? Oắt con còn muốn giết người à?”
“…”
“Khốn kiếp sao em không tự giết em đi? Em là thằng nhãi vô dụng! Thích một người nhiều năm đến vậy mà ngay cả đầu ngón út anh ta cũng không dám chạm vào?! Mẹ nó trước giờ anh chưa từng nhìn thấy người nào hèn nhát như em!”
Lại thêm một đấm nữa bay đến phía Tiêu Ân, song bị Tiêu Ân một tay đón được.
Phong Hoa khá giật mình.
Trong ấn tượng của cậu, Tiêu Ân vẫn luôn là một người đàn ông tóc đỏ hơi thanh mảnh, thậm chí là yếu ớt, mà ngay giờ phút này, dường như anh ta trở nên cao lớn, khỏe mạnh, nắm chặt nắm đấm của Phong Hoa, trên cánh tay màu lúa mì nổi gân xanh, cứ như một tuyển thủ quyền anh chuyên nghiệp.
“Mẹ kiếp anh xem thường em! Rõ ràng chuyện muốn làm nhất mà không dám làm, em không phải là thằng đàn ông!”
Nói xong hắn cho Phong Hoa cú móc thẳng, Phong Hoa thụt lùi hai bước, hơi trợn lớn mắt. Đây là lần đầu tiên cậu bị đánh, không phải quá đau, chỉ hơi rát, miệng có mùi rỉ sắt.
Dường như Tiêu Ân hoàn toàn bị Phong Hoa chọc giận, như dã thú không kiềm chế được.
Hắn đỏ mắt gầm lên, giọng nói đầy châm chọc mỉa mai, nụ cười càn rỡ: “Mới bắt đầu thôi mà em đã không chịu được, sau này biết làm sao? Mấy vụ bê bối này giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn…”
“Câm miệng!”
“Hahaha… Em lướt mạng chưa? Hiện tại những cư dân mạng nói sao về Phong Diệp Nhiên yêu quý của em? Có muốn anh đọc cho em không? Ừm… ‘Phong Diệp Nhiên cướp thành quả thí nghiệm của Phong Bác Nhiên’ ‘Phong Hoa lẽ ra nên thuộc về Phong Bác Nhiên’ ‘Từ nhỏ hành vi của Phong Diệp Nhiên đã không ngay thẳng, cấp ba uống rượu hút thuốc cắm cọc ở club, cướp mất bạn gái Trần Huyên của Phong Bác Nhiên’ ‘Phong Diệp Nhiên uống rượu quanh năm dẫn đến bệnh nan y’ ‘Phong Diệp Nhiên lợi dụng Trần Huyên lấy mất tài liệu’…”
Phong Hoa không thể chịu nổi nữa, huyệt thái dương của cậu co giật thịch thịch, tựa hồ máu cả người đều đang sôi sục.
Không chỉ là phẫn nộ, mà còn có lo lắng, tự trách, và cả tuyệt vọng.
Cậu không kịp thời ngăn cản hành vi ngu xuẩn của Tiêu Ân, là cậu kết giao với Tiêu Ân, là cậu mang đến tai họa cho Diệp nhi.
Bây giờ cậu không còn để ý Diệp nhi có yêu mình hay không, cái cậu quan tâm hơn đó là anh có thể chịu đựng được đả kích này không —— thân thể anh suy yếu như thế, anh có thể bị chuyện này đả kích không đứng dậy nổi không —— rõ ràng nên nghĩ như vậy, nhưng đáng sợ hơn là, từ tận sâu dưới đáy lòng, cậu lại giống như Tiêu Ân nói, âm thầm chờ mong tiến triển của sự việc này…
Tựa như có giọng nói âm u vang vọng trong đầu cậu…
“Hủy diệt anh ấy đi, chặt gãy hai cánh của anh, tứ chi của anh, để anh chỉ thuộc về mỗi mày đi!”
Cậu sợ giọng nói đó, không muốn thừa nhận nó bắt nguồn từ bản thân cậu!
Nên cậu nhận định giọng nói đó là do Tiêu Ân kích thích, là Tiêu Ân áp đặt cho cậu.
Hai người như hai con dã thú quần nhau trong nhà kho, gần như đập nát hết tất cả những đồ có thể đập nát, mãi đến khi thương tích đầy mình, vỡ đầu chảy máu.
Cuối cùng, Tiêu Ân bị Phong Hoa đạp dưới chân.
Hai người đều rã rời, nhưng cảm giác oán hận kích động kia tan đi rất nhiều, hai người lại trở lại là bạn bè.
Tiêu Ân thở hổn hển trêu: “Em… không phải… thật sự muốn giết… anh chứ?”
“Không muốn bẩn tay tôi.” Phong Hoa lạnh nhạt nói, “Xóa mấy bức ảnh và video trong tay anh đi, không thể tiếp tục phát tán.”
“Được được được… Có điều, lẽ nào em còn muốn cứu anh ta? Chuyện đến nước này rồi, không người nào có thể cứu anh ta cả…”
“Tôi không phải con người.”