Quái Vật Ở Berlin

Chương 31: Họp mặt gia đình




Hai tuần sau kể từ cái ngày mà mọi chuyện bắt đầu, nhờ một sự may mắn tuyệt vời, Sarah và Alfred đặt chân được lên đất Berlin. Họ vội vã rời khỏi nhà ga khi trời xẩm tối, Sarah tròn mắt trước cảnh tượng phố xá nhộn nhịp đã lên đèn trước mặt mình, huyên náo tấp nập với những con người lăng xăng chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông, và cô không kiềm được mà chạy nhảy xoay vòng, nếm thử cả vị tuyết rơi từ trên trời xuống như thể đây là lần đầu tiên cô thấy tuyết vậy. Trong khi đó, Alfred lại không hứng thú được như thế, cậu đã chịu đựng đủ cái giá lạnh của mùa đông thành thị suốt tuổi thơ của mình, và cậu vừa lo lắng chà tay vào nhau vừa thở:

"Sarah, chậm thôi! Em bị lạc bây giờ!"

Cô gái chỉ mỉm cười đáp lại, "Đừng lo quá chứ, thiên tài, em biết cách tự chăm sóc mà."

"Vẫn là viễn cảnh tồi tệ lắm nếu chúng ta lạc nhau giữa một thành phố xa nhà thế này." Alfred lắp bắp. "Chúng ta cần tìm đến nơi trú ẩn."

Cô gái phụng phịu, "Đêm vẫn còn dài mà, hay là chúng ta đi ngắm cảnh một chút đi?"

"Sarah, đây đâu phải kỳ nghỉ mát." Alfred nhắc nhở, chỉ tay vào tờ bản đồ. "Chúng ta vẫn đang làm nhiệm vụ đấy! Địa chỉ này phải cách đây đến bốn cây số lận!"

Sarah đảo mắt và chộp lấy tờ bản đồ khỏi tay người kia. Cô búng mạnh vào mặt giấy mà nói, "Bốn cây số hay bốn dặm đối với chúng ta giờ chỉ còn là chuyện nhỏ thôi, nhớ chứ? Chớp mắt là chúng ta có thể đến nơi rồi. Trong khi đó, thành phố này giống như một giấc mơ vậy!" Cô thốt lên. "Em chưa từng được đi đâu bên ngoài ngôi làng cả. Có quá nhiều thứ em muốn học, và quá nhiều thứ em muốn khám phá! Mọi thứ trông thật mới và hào nhoáng quá đi! Nên nha, cho em đi dạo một chút trước khi nghỉ chân đi? Em sẽ nhanh thôi. Và đừng có lôi tờ giấy nháp này ra nữa, anh làm chúng ta trông như khách du lịch ấy!"

"Bởi vì chúng ta có khác gì du khách đâu!" Alfred chống chế, giật lại tờ bản đồ và gấp nó lại ngay ngắn. "Vả lại, chúng ta cũng chưa nghe được tin tức gì từ những người kia nữa. Họ ắt hẳn đang lo lắng lắm, chúng ta không thể để phí thêm thời gian đâu. Chúng ta còn không biết họ đã đến nơi an toàn hay chưa nữa."

"Nhưng mà..."

"Thôi nào, Sarah. Em thậm chí còn chưa rành tiếng Đức."

"Ồ... Được rồi." Sarah ngập ngừng. "Anh nói đúng... Em quá khích đến nỗi quên hết trơn. Xin lỗi."

"Không sao đâu. Nhưng nhớ bám sát nhau, nhé? Anh không biết phải làm gì nếu chúng ta lạc mất nhau đâu."

Sarah gật gù và nghiêng đầu, rồi nhìn xuống túi xách. "Em đoán mình cũng phải đồng ý với anh. Em không còn đủ tiền để thuê phòng ở một khách sạn đàng hoàng nữa."

"Vậy thì ta đi nhé? Chúng ta có thể tham quan sau, nếu em thích." Alfred hứa. Sarah lập tức cười tươi:

"Giao kèo vậy nha?"

"Giao kèo vậy đi."

Khi hơn tám giờ một chút, tức là, khoảng hai giờ đồng hồ sau, hai người họ đến được ngôi nhà mà địa chỉ đã định. Đó là một căn biệt thự đậm chất Victoria, dù qua quan sát của Alfred thì thiết kế của nó phải thuộc về những năm cuối cùng của thời kỳ, sơn màu sậm tối, một ngôi nhà giàu có mà họ phải ngước nhìn lên, tất cả khiến cho Alfred cảm thấy an ủi phần nào khi nó gợi cho cậu nhớ về lâu đài.

Gương mặt thanh tú của Herbert chào đón họ trước khi cả hai cất được một tiếng chào tử tế, và cậu ta liền hối hả lùa họ từ cửa vào phòng khách, nơi Anze đang ngồi chải chuốt cho Lilith của mình. Chú chó hếch mũi lên khi đánh hơi thấy người lạ, trong chớp mắt nó nhảy khỏi tay chủ mà chạy ra ngoài, sủa lên ầm ĩ, nhưng Herbert nhấc bổng Alfred lên trước khi nó kịp cắn cậu, trong khi Sarah, với gốc gác nông dân của mình, chẳng bận tâm lắm trước dáng vẻ của con vật. Herbert vui sướng mà ôm ghì Alfred rồi xoay vòng, reo:

"Alfred!" Cậu ta mừng rỡ nói, cuối cùng cũng chịu bỏ người thương xuống và hôn lấy hôn để. "Mon chéri! [1] Em cuối cùng cũng đến rồi!"

"Phải, em đây. Bình tĩnh đi, Herbert!" Alfred cười khúc khích khi Herbert cù cậu, và cậu cố gắng đẩy người kia đi. "Anh trở lại bình thường rồi này!" Cậu để ý.

"Phải!" Người kia cười rộng, cúi xuống hôn một cái cuối cùng lên trán Alfred. Alfred tiếp:

"Làm sao mà anh..." Cậu toan hỏi, nhưng bị ngắt lời bởi cái ôm chặt mà Herbert trao cho. Herbert gừ lên mãn nguyện:

"Việc đó không còn quan trọng nữa. Em đây rồi, anh cứ lo sẽ xảy ra chuyện gì."

"Bình tĩnh nào, Herbert, để thằng bé thở đã." Anze phì cười, nhanh chóng giúp Sarah treo áo khoác và mũ lên giá. Lilith vẫn cứ sủa dưới chân họ, nhưng liền im bặt khi Anze chậc lưỡi cảnh cáo. Alfred vuốt áo cho thẳng thớm và hỏi:

"Những người còn lại đâu rồi?"

"Ta e rằng họ đã ra ngoài đi săn rồi." Anze đáp, rồi nhanh nhẹn dẫn họ đến ngồi bên đống lửa, ấm áp và thoải mái. Alfred nghĩ cậu có thể lún thật sâu vào đệm ghế bành, vì nhiều ngày ngồi trên xe lửa khiến mông cậu muốn ê ẩm. Anze hỏi, "Hai đứa muốn uống gì không?"

"Vâng ạ." Sarah líu lo, ngồi lúc lắc chân mình một cách vui vẻ. "Con cảm thấy đói rồi."

"Trẻ con lúc nào cũng muốn ăn." Herbert thích thú nói, vỗ vỗ mái đầu Sarah và làm xù tóc cô như thể đang vỗ về một đứa em gái. Cậu xoay qua Alfred, "Còn em thì sao, cưng? Muốn uống chút gì chứ?"

"Nếu anh có thứ gì phù hợp với người ăn chay, thì vâng, em cảm ơn lắm." Alfred thì thầm, tận hưởng chỗ ngồi bên cạnh lò sưởi. Herbert chỉ cười khi hướng vào nhà bếp, một lúc sau mang ra hai ly đổ đầy "rượu" đỏ. Hai người kia khoan khoái nhâm nhi thức uống của mình, Sarah thậm chí còn đá lưỡi chạm vào răng nanh sau khi nốc cạn ly, mặt hơi ửng đỏ thoải mái.

"Khi nào thì họ quay về?" Sarah tỏ ý sốt ruột, ngồi ưỡn lưng. Anze ngồi trên sofa bên cạnh hỏi:

"Ai?"

"Bố của Herbert và Ludwig, tất nhiên rồi ạ."

"À..." Ông ta gãi cằm. "Thật lòng ta cũng không biết nữa. Họ không nói cho ta biết, và ta nghĩ cụ ông của chúng ta đang cần dành ít thời gian để nói chuyện riêng với Ludwig."

"Nói chuyện riêng?" Herbert thắc mắc. "Có chuyện gì con cần biết không?"

"Lúc đến đây, tâm trạng Ludwig không được tốt." Anze giải thích. "Nó cần nói hết tâm sự của mình ra, ta chỉ biết có thế."

"Con không biết là nó đang buồn đấy." Herbert nói, dường như khá ngạc nhiên.

"Thằng bé cứ giấu chuyện đó trong lòng mãi. Thằng nhỏ tội nghiệp."

"Ai vừa gọi tôi nhỏ vậy?"

Giọng khàn khàn vọng lại từ cửa chính ngay khi Anze vừa dứt câu. Ở đó, ngay lối vào, là Ludwig đang nhanh chóng cởi bỏ đôi giày của mình. Johannes bước đi theo sao gã, họ vào phòng khách, và trước hình ảnh của Sarah và Alfred, Ludwig nhướn mày lên:

"Dường như hai đứa đã tự mình đến đây một cách suôn sẻ nhỉ? Dù rằng anh nhớ đã dặn hai đứa phải ở yên trong nhà." Gã lườm nguýt.

"Bọn em có chống lưng." Alfred láu lỉnh nhe răng cười, và mọi người có thể nhận ra đó là ảnh hưởng xấu từ Herbert. Ludwig khịt mũi:

"Ừ, biết rồi, thằng nhãi ranh."

"Ludwig, bố đã dặn con thế nào về việc cẩn thận ngôn từ và ngữ điệu?" Johannes đằng hắng, theo bản năng con trai ông lập tức bịt tai lại:

"Con nhớ rồi, nhớ rồi, con xin lỗi!"

Johannes hướng mắt đến hai huyết đồng nhỏ nhất của mình, "Ta nhớ mình đã dặn hai đứa giữ kín chuyện này mà nhỉ?" Ông ngâm dài. Alfred lún sâu hơn vào đệm ghế:

"Bọn con xin lỗi, bọn con chỉ lo lắng quá."

"Lời xin lỗi được chấp nhận." Alfred thở phào khi Johannes chỉ mỉm cười và đến ngồi cùng họ bên lò sưởi. Ông tiếp, "Hai đứa tự mình xoay sở đến đây à?"

"Dạ thì... bọn con..." Alfred lắp bắp, trước khi bị Sarah ngắt ngang:

"Alfred lên kế hoạch cho mọi thứ và con giúp tìm thức ăn." Cô cười tươi rạng rỡ. "Bọn con phối hợp ăn ý với nhau lắm. Giống như Mungojerrie và Rumpleteazer [2] á!"

"Thật mừng khi có những đứa học rộng hiểu nhiều như thế." Johannes gật gù. Anze nghiêng người sát gần ông mà thì thầm, hỏi:

"Mungo và Rumple là ai?"

"Chỉ là hai con mèo thôi." Johannes đáp ngắn gọn.

Anze giả vờ rằng mình hiểu và bỏ cuộc.

"Vậy thì..." Herbert cất tiếng. "Giờ chúng ta đều đang họp mặt đông đủ, và con cũng đã trở lại bình thường, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?"

"Chúng ta về nhà đi." Ludwig lè nhè. Johannes lập tức phủi tay:

"Để lúc khác hẵng đùa, Ludwig. Chúng ta đều biết tên Asmodeus kia vẫn còn đâu đó bên ngoài, và bố không nghĩ hắn sẽ dừng lại cho đến khi tìm ra cách trả thù hoặc lôi con về đâu."

"Con biết." Ludwig lầm bầm. "Chỉ muốn làm cho không khí đỡ căng thẳng thôi mà."

"Đừng gắt quá, Johannes, chúng ta vẫn chưa biết hắn đang ở đâu, và hắn cũng không biết được nơi này. Không phải hoảng." Anze đặt một tay lên vai người kia. Johannes vẫn căng như dây đàn:

"Tôi không có hoảng." Ông ấy chối. "Nhưng chúng ta cần phải tập trung, chúng ta cần một kế hoạch."

"Kế hoạch thế nào ạ?" Herbert hỏi. "Đánh úp hắn trước khi hắn đánh ta?"

"Về cơ bản thì, phải." Johannes đồng ý. "Rồi bố sẽ đưa hắn ra tòa. Sau những gì hắn làm với Ludwig, Herbert, và cả bố nữa..." Ông nghiến răng. "Hắn có phải sống vài thế kỷ dưới Địa ngục cũng đáng lắm."

"Chúng ta có bằng chứng nào không?" Alfred chen vào. Johannes gật đầu:

"Bố đã có đủ chứng cứ rồi, cất trong ngăn kéo bàn làm việc, và còn nhiều hơn ở lâu đài."

"À, về chuyện đó..." Ludwig cao giọng, rồi lại lí nhí, "Con mang đống giấy tờ của bố từ nhà lên đến đây rồi. Con giữ chúng trong vali. Để phòng hờ ấy mà..." Gã nhún vai.

"Thế thì càng tốt một cách thuận tiện, không ngờ đến đấy, con trai." Johannes đáp.

"Vậy giờ chúng ta làm gì?" Herbert lại hỏi.

"Chúng ta phải hạ hắn. Không có một cơ may nào Asmodeus sẽ chịu thỏa hiệp mà ra hầu tòa đâu. Cho dù hắn có đồng ý, thì chắc chắn sẽ có bẫy ở khắp nơi."

"Tức là chúng ta sẽ khiến hắn bất động rồi mới lôi ra tòa?"

"Kế hoạch căn bản là vậy."

"Vậy thì chúng ta cần tìm điểm yếu của hắn." Anze nói. "Không thể để thêm bất kỳ ai bị vật sống dở chết dở được."

"Con định do thám tình hình của hắn khi con mới đến đây." Ludwig nói. "Nhưng thay vào đó, con tìm được thằng bớm này." Gã chỉ vào Herbert. Người kia lập tức lên giọng:

"Nè hen!"

"Thôi chọc ghẹo anh con đi." Johannes nhắc.

"Bọn ta tìm được một căn cứ của hắn tại ngõ cụt của một khu phố bỏ hoang, nhưng có vẻ như hắn đã dời đi từ sớm." Anze kể. "Hắn có một căn nhà khác tại Khu phố cổ Spandau, nhưng lại hiếm khi nán lại, được cho là có thói quen thất thường."

"Hắn từng sống trong một nhà máy cũ khi tôi còn ở với hắn." Ludwig rùng mình kể thêm. "Nhưng chỗ đó đã bị nhà nước thu hồi và tân trang lại từ nhiều năm trước."

"Đúng là ngõ cụt." Herbert đảo mắt.

"Vậy sao chúng ta không trang bị cho bản thân trước đi?" Lần đầu tiên, Sarah cất tiếng. "Ý con là, lúc này không ai biết hắn đang ở đâu. Vậy chi bằng chúng ta lên chiến thuật, hay chuẩn bị vũ khí trước, đại loại vậy? Nếu làm vậy, thì dù chúng ta tìm ra hắn hay hắn tìm ra chúng ta trước... chúng ta vẫn có thể tự vệ."

Ludwig tiếp lời, "Thế thì câu hỏi là, điểm yếu của hắn nằm ở đâu?"

"Cậu từng bảo ta rằng hắn có thị lực kém hệt như một con rắn thật." Anze đáp. Ludwig gật đầu.

"Phải. Hắn không thể nhìn rõ được thứ gì ở khoảng cách xa hơn một hồ bơi dài 50m. Vì thế tôi đề xuất sử dụng vũ khí tầm xa để đối phó với hắn. Một bộ cung tên, hoặc một khẩu súng đều được. Tôi có một cái nỏ rồi, nhưng mũi tên vẫn chưa đủ cứng để xuyên qua lớp vảy của hắn."

"Hắn thật sự là một con rắn sao?" Sarah trố mắt.

"Hắn có hình dạng con người, tuy vậy hắn luôn mặc sẵn một lớp áo giáp che phía dưới để bảo vệ quả tim. Hắn thật sự không hề ngốc chút nào."

"Chúng ta nên nhắm vào đầu." Sarah tự tin đáp. "Kinh nghiệm dân gian, đánh rắn thì phải đập vào đầu chúng."

"Như vậy sẽ cần ai đó đến gần hắn, và ta không nghĩ đó là ý hay đâu." Johannes phản đối.

"Con muốn thiêu rụi hắn luôn." Ludwig nghiến răng ken két. "Vài ngày trước con có ghé qua hiệu bào chế..." Gã kể, "để tìm ít thuốc bột trị rắn, cũng để xem có thứ gì có thể giúp con chống lại hắn không."

"Con tìm được thứ gì hữu ích chứ?" Johannes hỏi. Ludwig gật đầu:

"Biết được một loại bột gọi là hùng hoàng. Người bào chế nói nó hiệu quả bậc nhất khi xua rắn trong trường hợp khẩn cấp, có thể nói bọn bò sát ghét cái mùi của nó như chúng ta ghét mùi tỏi vậy. Nhưng con vẫn không biết cách dùng... chưa biết. Thật lòng mà nói, con muốn tận dụng hết cỡ thứ bột đó để khiến hắn khổ sở cơ, chứ không chỉ rải nó xung quanh để tạo một rào chắn đơn giản."

Alfred tiếp lời gã, "Anh có thể dùng nó để đốt hắn."

"Đốt hắn bằng cái gì?"

"Bột hùng hoàng, tất nhiên." Alfred lặp lại. "Ở dạng bột thì nó cháy dữ lắm. Anh có thể dùng nó mồi một quả cầu lửa rồi cứ nhắm vào hắn mà bắn thôi. Một mũi tên trúng hai đích."

"Mon chéri, em đúng là thiên tài hóa học đấy!" Herbert thủ thỉ và chớp chớp mi. Alfred cảm thấy cậu muốn đỏ mặt chết mất.

"Không, không dùng nó được. Nó là chất cấm." Ludwig phủi tay. "Anh cũng nghe người bào chế giải thích rồi, nhưng họ từ chối bán trừ phi anh có giấy phép."

"Nếu buộc phải vậy, thì ta có thể giúp cậu." Anze chen vào.

"Làm sao?" Ludwig hỏi, nhiều phần trông đợi.

"Ta có một người quen, là chủ của một thị trường hóa chất. Có khả năng chúng ta sẽ mua được một ít dưới danh nghĩa ta." Anze giải thích. "Nếu như ông ta đủ hào phóng." Ông chêm vào.

"Và người quen này của ông hiện đang ở đâu?" Johannes hỏi.

"Vào tầm này trong năm ông ta luôn nghỉ ngơi tại nhà riêng ở Đông Kreuzberg."

"Thế thì tôi sẽ đi. Đưa tôi địa chỉ." Johannes gật đầu, toan đứng dậy. Anze ngạc nhiên:

"Bây giờ sao?"

"Phải."

"Sao sớm vậy?"

"Càng sớm càng tốt. Nếu kế hoạch lấy bột hùng hoàng này thất bại, thì chúng ta sẽ biết mình cần lên một kế hoạch mới ngay."

"Bình tĩnh nào, Johannes." Anze phì cười, vỗ nhẹ vào cánh tay người kia. "Ông ta sẽ không chạy đi đâu đâu. Bây giờ cũng đã muộn. Sẽ rất thất lễ nếu chúng ta làm phiền một con người vào đêm hôm thế này và phá vỡ lòng hiếu khách của họ."

"Vậy sao? Mấy giờ rồi?"

"Đã 9:15 rồi." Herbert ngước nhìn đồng hồ trên tường một cái. Johannes chậc lưỡi:

"Thế thì chiều mai. Tôi có cần đặt hẹn trước để gặp người bạn này của ông không?"

"Không cần đâu, tôi sẽ điện báo cho ông ta biết."

"Tốt."

"Vậy giờ chúng ta làm gì?" Lần thứ ba, Herbert lại hỏi. Bố cậu đứng dậy và phủi tay:

"Muốn làm gì thì làm, bố vào thư phòng đây."

"Khoan đã." Sarah bật ra.

"Có chuyện gì sao?"

"Bọn con cần hỏi ông một chuyện. À thì... thật ra Alfred cần được giúp. Gần đây anh ấy thấy nhiều thứ hơi... kỳ cục."

"Thấy nhiều thứ lạ à?" Johannes quay phắt lại. "Con trai, có chuyện gì thế?"

"Con thấy dị lắm." Alfred gãi đầu. "Thỉnh thoảng mọi thứ trước mắt con cứ biến dạng và toàn bộ đều có màu đỏ, và con thấy nhiều