Quái Vật Ở Berlin

Chương 3: Asmodeus




Đêm muộn tịch mịch, lạnh lẽo và quạnh vắng, những bông tuyết đã ngừng rơi từ lâu và gió cũng chẳng còn kêu. Không khí chùng xuống, trong gian phòng nhỏ tuyệt nhiên không một tiếng động. Đêm đen sáng trăng, trên màn trời ngoài kia chốc chốc lại quang quác tiếng quạ đứt quãng.

Asmodeus ngồi bên cửa sổ, tự soi bàn tay mình dưới ánh đèn. Chiếc đèn lồng khung sắt tỏa ánh tỏ đủ một góc phòng nơi chiếc bàn mà hắn ngồi, tô bóng như bôi mỡ lên bàn tay vừa tháo băng của hắn. Những thớ thịt đỏ vừa bỏng rát vì suýt bị nướng cháy, lại vừa ngứa ngáy khó chịu vì đang lên da non. Thuốc giảm đau có vẻ chẳng bao giờ có tác dụng, hắn thầm rủa, ấy vậy mà lúc nào hắn cũng quen lệ thủ sẵn vài lọ trong cặp mình.

Những cơn đau thường khiến người ta cảm giác thời gian như kéo dài đến vô tận. Hắn nghiến răng. Tự dưỡng thương khiến hắn hao tổn sức lực chẳng kém gì đi đánh trận, và mỗi lần hắn cố hít thở sâu để kiềm chế bản thân khỏi phải gầm lên, cái lồng ngực lép kẹp cũng bị bỏng của hắn lại như muốn rách toạc ra, rỉ máu thấm vào lớp băng gạc trắng. Nhưng không sao, hắn cười mỉm. Những ngón tay hắn sắp cử động lại được rồi, lớp da mới đang hình thành, rồi cả bàn tay – và toàn bô cơ thể đầy thương tích này – sẽ lành lặn và tươi mới như rắn sau kỳ lột da. Chỉ còn một chút nữa thôi. Rồi hắn sẽ đoạt lại được thứ mình mong muốn.

.

.

"Buổi sáng tốt lành, ông bạn! Người mới đến, phỏng?"

Giọng đàn ông oang oang khắp quán thuộc về một người tầm trung niên vốn tính xởi lởi, ông ta ngồi xuống bên cạnh Asmodeus và vỗ vai hắn, như cách ông ta vẫn quen làm mỗi khi chào hỏi người dân ở đây. Asmodeus không nói gì, mắt hắn long lên sòng sọc dưới chiếc mũ áo thụng và lườm người đàn ông, khiến ông ta vội bỏ tay xuống. Ông ta đang vận một tấm áo da cừu cũ và đội mũ len, mang dáng dấp của một người lao động chân tay với gương mặt râu rậm hẵng còn đen vết nhọ nồi. Asmodeus cười khẩy:

"Chào."

"Dậy sớm thế? Đến từ bao giờ?"

"Hai đêm rồi."

"Úi chà, cũng lâu đó chứ! Làm quen nhé, ông bạn?" Người đàn ông thân thiện chìa tay. Nhưng Asmodeus chỉ liếc một cái rồi quay đi, nhìn bất cứ chỗ nào trừ ông ta.

"Ta đương không rảnh." Hắn đáp cộc lốc, vẫn cái nét mặt kênh kiệu kia.

"Nào, đừng nóng. Chỉ nói chuyện chút xíu thôi mà." Người đàn ông hạ giọng.

"Nếu như ngươi muốn giết thì giờ quá, sao không quay về cái xưởng bẩn thỉu của mình mà rèn cái gì giúp ích cho đời nhỉ?" Hắn điềm nhiên nói, chỉ vào chiếc kềm kẹp kim loại giắt ngang hông của người đàn ông. Điều đó khiến người đàn ông kia phẫn nộ, dù ông ta không phản ứng gì, nhưng mặt ông ta đã biến sắc, một biểu cảm rõ mồn một rằng ông ta đã nôn nao bừng bừng muốn đánh nhau. Hắn còn chẳng buồn bận tâm xem mặt ông ta có đỏ lên hay không. Và trong tích tắc, người đàn ông dậm chân đi khỏi quán.

"Loài người phiền phức." Asmodeus lầm bầm.

Sở dĩ Asmodeus đây lại dùng từ ngữ như vậy là vì, căn bản hắn cũng chẳng phải con người. Hắn thậm chí còn chẳng có những tháng ngày từng làm người như bọn quỷ hút máu ở quanh đây, mà nếu có đi chăng nữa, hắn cũng chẳng nhớ, và chẳng thèm nhớ. Nói như thế nào bây giờ nhỉ? Bản thân Asmodeus, hắn cũng là ma cà rồng, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó mà chính hắn cũng không biết cơ sự ra sao và từ bỏ chuyện tìm hiểu từ lâu lắm rồi, nửa thân dưới của hắn lại có thể hóa thành đuôi của loài bò sát. Đuôi trăn. Chiếc đuôi ấy được bảo vệ bởi một lớp vảy sừng như vảy rồng, mang cùng màu đỏ ánh tím với mái tóc của hắn. Từ đằng sau gáy chạy ngược lên cổ và xuống tận xương quai xanh là những vết chàm, lốm đốm như trên da trăn da rắn, nhưng hắn thường đeo cravat, loại kèm vải che kín cổ, nên người ta cũng không ai trông thấy mà thắc mắc về điều này.

Nhưng đừng thấy Asmodeus là một đứa con lai như vậy mà nghĩ rằng hắn siêu phàm hơn những ma cà rồng khác. Hắn vẫn bốc cháy dưới ánh nắng mặt trời, vẫn sợ hãi thánh giá và ghét tỏi. Hắn có đôi mắt của mãng xà, mang màu vàng ánh kim, nhưng thị lực của loài rắn không tốt, và của hắn cũng thế. Hắn cũng không thể nhận diện mùi tốt như những kẻ cùng loài. Nhưng cũng đừng thấy vậy mà khinh thường Asmodeus, vì chiếc đuôi dài của hắn thừa sức vật hoặc siết người ta thừa sống thiếu chết, và dù loài trăn không có nọc độc, nanh của Asmodeus lại có.

Asmodeus gõ cửa lâu đài Krolock khi mặt trời đã khuất bóng sau rặng núi. Gương mặt quen thuộc chào đón hắn, không lấy làm vui mừng gì cho cam, nhưng đúng như hắn mong đợi, một người khác cũng đang đứng chờ đợi hắn. Asmodeus ngả mũ và nở nụ cười thân thiện nhất của mình:

"Chào buổi tối, thưa Đức Ngài." Hắn nói, ánh nhìn liền chuyển đến người đứng sau Johannes. "Và con nữa, con trai ta."

"Tôi không phải con ông." Ludwig lập tức cắn lại. Asmodeus bĩu môi:

"Nào, nào, chúng ta không gặp nhau đã lâu lắm rồi." Hắn chậc lưỡi, chiếc lưỡi chẻ tạo nên tiếng rít. "Chẳng phải chào hỏi thân thiện một chút sẽ tốt hơn sao?"

"Tôi không quan tâm." Ludwig nghiến chặt hàm, nắm đấm càng siết chặt sau lưng. Johannes giơ tay cản gã không được manh động, trong khi ông chen vào giữa gã và kẻ kia.

"Câu nệ đủ rồi." Johannes nói, giọng đủ to cho các con mình nghe. "Ta tin ngươi không đến đây chỉ để chào thôi đâu."

"Tất nhiên." Asmodeus đáp. "Ta đến để đưa huyết đồng [1] của mình về nhà."

Từng tiếng của hắn thốt ra khiến Ludwig lạnh người, và gã tin ác ý đang ánh lên từ dưới đáy mắt của hắn. Gã liền quay đầu, cố gắng giữ mình khỏi nỗi sợ mà gã sẽ không bao giờ muốn thừa nhận, và rồi thở phào nhẹ nhõm, khi những thành viên khác của gia đình cũng đang ở đây cùng gã. Herbert đứng sát cạnh bên, Alfred và cả Sarah đang chăm chú quan sát từ trên tầng. Johannes nói, "Ngươi phải thuyết phục nó trước." Nét mặt ông đanh lại, nghiêng đầu từ bên này qua bên kia, "Và đừng có giở trò. Chúng ta có nhân chứng."

Asmodeus gầm gừ trong cổ họng khi hắn đảo mắt nhìn khắp lâu đài. Bộ dạng hắn trở nên khúm núm khi bị quan sát, ấy vậy, hắn vẫn có thể nở một nụ cười giả tạo và gật đầu, mọi sự chú ý hắn dồn về Ludwig:

"Con trai..."

"Tôi không phải con ông."

"Được thôi." Mặt Asmodeus biến sắc. "Ludwig..."

"Ông cũng không có quyền gọi tên tôi." Ludwig quắc mắt, không một chút sợ sệt vì điều này khi bố gã còn chẳng buồn cản gã lại. Mặt của Asmodeus bắt đầu nóng lên:

"Thế thì ta nên gọi con bằng gì?"

"Không gì cả." Ludwig hằm hè. "Đừng phí thời gian ở đây nữa, tôi không đi đâu."

"Ludwig, ta là tổ phụ của con." Asmodeus nói lý bằng giọng ngọt ngào. "Và trách nhiệm của một tổ phụ hay tổ mẫu là quan tâm chăm sóc huyết đồng của mình."

Ludwig lập tức bật cười, "Quan tâm? Kể từ khi nào mà ông bắt đầu nghĩ cho tôi vậy? Sau những gì ông làm với tôi?" Gã trừng mắt mà phỉ nhổ, nhãn cầu mờ đục như đang xoáy thẳng vào kẻ kia. Asmodeus vò chiếc mũ mà hắn ôm trước ngực, khẽ cúi đầu, nói:

"Đó là lý do vì sao ta muốn tạ lỗi. Ta thực sự muốn." Hắn táo gan bước đến gần hơn, nhưng Ludwig không nhúc nhích. Gã sẽ không bỏ chạy khi gia đình gã đang ở đây cùng gã đâu. Asmodeus tiếp, "Và để thực hiện, ta mong muốn đưa con đi cùng. Ta là một nhà khoa học. Theo ta, và con sẽ có rất nhiều cơ hội để học hỏi." Hắn kết thúc với một cái chau mày trông ngóng, và rút từ túi áo khoác ra một tấm danh thiếp. Tiến sỹ Asmodeus. Nhà vật lý, hóa học và kỹ sư.

Ludwig nhìn món đồ mình nhận được bằng nửa con mắt, với sự ghê tởm tột cùng gã vứt nó đi trước ánh nhìn của kẻ kia. Gã có thể thấy gương mặt Asmodeus bắt đầu co giật. "Tôi không cần." Gã lạnh lùng đáp.

"Nghĩ đến những cơ hội con có thể nhận được đi. Để mở mang tầm mắt. Trở nên to lớn hơn. Vĩ đại hơn." Asmodeus chưa bỏ cuộc, và Johannes phải giơ tay cản hắn lại trước khi hắn quá áp sát Ludwig. Ludwig vẫn chai lỳ:

"Tôi hài lòng với bản thân hiện tại rồi."

"Vậy thì xin con nghĩ cho lão già này." Asmodeus tự chỉ vào bản thân. "Đằng nào ta cũng là tổ phụ của con. Con không có chút biết ơn nào sao?"

"Còn ông không còn tý liêm sỷ nào à?" Ludwig cắn lại, có chút đắc thắng khi Herbert cố nín tiếng cười khúc khích. "Tìm bọn huyết đồng khác của ông đi. Tôi không tin ông chỉ có mình tôi đâu."

"Nhưng con là huyết đồng đầu tiên của ta. Giống như đứa con đầu lòng vậy, ta dành cơ hội này cho con."

Ludwig nhắm nghiền mắt và hít một hơi sâu. Gã nhớ lại quãng thời gian trước kia với người đàn ông nọ, và đến tận bây giờ, gã vẫn chưa thể rũ bỏ được hình ảnh bản thân bị biến thành chuột bạch ra khỏi đầu. Asmodeus là một tên bác học điên, vẫn luôn là như vậy, và gã thề sẽ không đánh cược nữa. Chầm chậm mở mắt ra, Ludwig hỏi, "Sao mà chúng tôi tin ông được? Ông là một con rắn mà."

"Nào, con trai, cái định kiến đó thật xúc phạm quá sức." Lần đầu tiên Asmodeus lườm nguýt, nhưng trong chớp mắt hắn lại thân thiện như chẳng có gì xảy ra, "Đã lâu lắm rồi, ta cũng đã thay đổi, và ta hối hận những gì mình đã làm. Ai cũng có thể thay đổi mà, có phải không?"

"Tôi không cần ông." Ludwig kiên định.

"Vậy nói cho ta biết con cần gì. Con muốn gì? Ta sẽ làm bất cứ điều gì con muốn."

"Tôi muốn ông cút mẹ khỏi chỗ này đi." Ludwig gầm gừ, không để tâm đến lời nhắc nhở cẩn thận ngôn từ của bố. "Tôi có mọi thứ tôi cần ở đây rồi."

Rồi chẳng còn khách sáo gã thậm chí phỉ nhổ, buộc kẻ kia phải bước lùi về sau và lòng kiên nhẫn của hắn cạn dần. Asmodeus trừng mắt, nụ cười trên môi trở nên vặn vẹo, hiện ra biểu cảm thật sự của mình. Hắn liếc qua Johannes với một cái nhìn lạnh và chết chóc.

"Tên khốn nạn... ngươi làm gì huyết đồng của ta rồi?" Hắn rít qua kẽ răng, vò nát chiếc mũ trong tay mình. "Ngươi tẩy não nó rồi, phải không?"

"Chính ngươi là người đẩy thằng bé đi, đến khi ta nhận nó về." Johannes đáp không chớp mắt, với chiều cao của mình ông thậm chí còn lườm xuống Asmodeus. "Việc đó giải thích khá rõ cho quyết định của thằng bé. Ta có thể là kẻ ác trong câu chuyện của ngươi, nhưng những việc như thế, không bao giờ ta làm với Ludwig."

"Ludwig tự đưa ra quyết định của mình. Sỉ nhục bố tôi như thế không ích gì đâu." Herbert đứng gần chen ngang, tay khoanh trước ngực. "Không ai trong chúng tôi can thiệp vào quyết định của nó cả."

"Đây không phải chuyện của cậu, chàng trai trẻ, nên tránh qua một bên." Asmodeus gắt.

"Ồ, không, tôi không nghĩ vậy. Tôi là nhân chứng, và Ludwig là em trai tôi. Đây cũng là chuyện của tôi nữa."

"Nực cười." Asmodeus lầm bầm. "Mày là con của Johannes. Tất nhiên mày sẽ theo hắn mà chống lại tao rồi. Tất cả bọn bay." Hắn hướng đến Sarah lẫn Alfred với một cái khịt mũi. "Nhân chứng cái đít."

"Cẩn thận mồm miệng, tiến sỹ." Johannes cảnh báo. "Bằng không ta sẽ không nhân từ như tối qua đâu."

Asmodeus tỏ ý khinh miệt, "Đừng chọc ta cười. Quái vật như ngươi, lại nói đến chuyện nhân đức..."

Lời vừa tuôn khỏi miệng Asmodeus, hắn đã bị Johannes túm cổ áo trước ánh nhìn kinh ngạc của tất cả. Johannes không giữ bình tĩnh nữa mà nhấc bổng hắn lên, chân Asmodeus đong đưa khỏi mặt đất. Johannes gầm gừ, "Ta nói cẩn thận mồm miệng."

"Không thì sao?" Asmodeus không chút sợ sệt, đằng khác, hắn thè chiếc lưỡi chẻ của mình ra mà trêu tức đối phương. Hắn cười lớn, "Ngươi định nướng chín ta như tối qua à?"

"Đáng lẽ ta nên cắm cọc vào tim ngươi."

"Và đáng lẽ ta nên nghiền nát ngươi." Nụ cười trên gương mặt Asmodeus mỗi lúc một kéo rộng, đôi chân mày nhướn lên thách thức. "Ngươi thấy đấy, chân của ta vẫn chưa bị khóa đâu. Chúng ta đều biết ta thừa sức siết chết ngươi ngay tại đây, ngay lúc này, đúng chứ?"

Từng lớp vảy sừng dần nổi lên trên da mặt khi Asmodeus nói, đôi mắt vàng long lên sòng sọc với đôi con ngươi mảnh liên tục đảo quanh. Cơ thể hắn rung lên, khiến cho Johannes phải chần chừ, nhưng ông vẫn chưa buông tha hắn. "Ta chỉ muốn cuộc gặp hôm nay diễn ra trong hòa bình." Ông nói với giọng cục cằn.

"Đức Ngài đúng là có khiếu hài hước!" Asmodeus ngửa cổ ra sau mà cười như điên như dại. Việc đó khiến tất cả phải nao núng, và hắn từ từ rướn cổ về phía trước để thì thầm vào tai kẻ thù. "Nhưng Ngài thấy đấy... hòa bình chưa bao giờ là sự lựa chọn."

___________________________________________________

[1]: Tiếng Anh gốc là fledgling, dùng để chỉ vai trò của nạn nhân với ma cà rồng đã biến đổi mình, trong trường hợp nạn nhân không chết vì mất máu. Một huyết đồng (chỉ chung) hay tổ phụ nhi (nam) hoặc tổ mẫu nhi (nữ) có mối quan hệ ràng buộc và phụ thuộc với thủy tổ của mình, đánh dấu bằng ấn ký. Huyết đồng, tổ phụ nhi và tổ mẫu nhi là từ tác giả tham khảo và tự đặt, vì không tìm được bản dịch chính xác cho từ fledgling theo ngữ cảnh này.