Quái Vật Ở Berlin

Chương 18: Kế hoạch




"Hai từ 'chúng tôi' theo ý ông là gì khi nói 'đã có chúng tôi giúp' vậy?"

Johannes sặc thuốc khi Anze cuối cùng cũng trình bày xong kế hoạch của mình. Ông ta nở nụ cười vô tội nhất, và có phần lúng túng, ông ta nhún vai, "Tôi không biết những điều mình vừa nói có gì khó hiểu cả."

"Ông để bọn trẻ dính vào cái vũng lầy này, phải không?" Johannes nheo mắt.

"Tôi tin đó là điều đúng đắn cần phải làm." Người kia đáp lại. Không vòng vo gì thêm, Johannes hỏi:

"Bọn trẻ đâu rồi?"

Dưới ánh nhìn chăm chăm của Johannes, tuy có khó nói ra sao, thì Anze cuối cùng cũng thừa nhận, "Sarah và Alfred biết được chỗ ở của con rắn đó nhờ vào tấm danh thiếp của hắn, và đã lên đường đến chỗ trú ẩn tại Berlin dưới sự cho phép của tôi. Cứ an tâm, bởi đó là một nơi an toàn và kín đáo tuyệt mật, tôi chắc chắn. Hai đứa nó đã rất sốt ruột..."

"Cả Sarah lẫn Alfred?" Johannes thốt lên với một tiếng rít, móng tay nhọn cạ cạ vào hai bên tách trà của mình. "Trả lời tôi, Anze." Ông ra lệnh khi người kia có dấu hiệu ngập ngừng.

"Phải..." Anze đáp.

"Ông đã nghĩ cái gì vậy?" Johannes gằn giọng. "Chúng là trẻ con mà!"

"Trẻ con hay không, tôi nghĩ chúng nên có quyền được giúp đỡ."

"Chúng nên có quyền được giữ an toàn tuyệt đối!" Johannes lên giọng, nhưng chất giọng vẫn còn quá khàn và yếu ớt để mà đe dọa người kia. Ông ấy ho, liền bỏ vội tách trà xuống mà đứng dậy. "Tôi đúng là thằng ngu khi để chúng nó đến gần con rắn quỷ đó, mà chuyện của Herbert chính là hậu quả. Sarah và Alfred vẫn còn quá nhỏ tính theo tuổi đời phi nhân loại này để mà xoay sở một chuyến đi xa một mình!"

"Vậy thì đã đến lúc chúng học cách làm việc đó, em không nghĩ vậy sao?" Anze nói lý. "Em không thể lúc nào cũng giữ chúng dưới đôi cánh của mình được, Johannes. Trẻ con cần được lớn lên."

"Nhưng chuyến đi lần này là một bước quá lớn đối với chúng, Anze ạ." Johannes tuyệt vọng trả lời. "Herbert đã không còn ở đây nữa, và tôi không biết thằng bé đang phải chịu đựng những gì..." Giọng ông vỡ ra khi nhắc đến con trai mình, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn chẳng có gì thay đổi, "Tôi dằn vặt lắm, Anze, tất cả là lỗi của tôi. Thằng bé đang một mình sợ hãi đâu đó ngoài kia, trong khi tôi... Tôi biết đối diện với mẹ nó thế nào đây?"

"Johannes..."

"Tôi không nghĩ mình sẽ chịu được nếu có chuyện xảy ra với..."

"Yên nào."

Johannes đứng lặng người khi người đàn ông kia bất chợt túm lấy ông và kéo ông ôm thật chặt. Trong vài giây ngắn ngủi Anze ước gì đối phương nhỏ bé hơn, để mà ông ta có thể ôm gọn vào lòng vỗ về an ủi, tay ông ta từ từ xoa lưng cho người kia. Ông ta nhỏ nhẹ nói, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi hứa. Alfred thông minh còn Sarah thì mạnh mẽ. Em đã thấy chúng nó can đảm thế nào tại vũ hội nửa đêm rồi, đúng chứ? Chúng sẽ cho em thấy chúng đã lớn nhường nào và không gì có thể làm khó chúng được cả. Nếu có ai phải là kẻ đáng trách, thì chỉ có con rắn kia mà thôi."

Thật may mắn khi Johannes nhanh chóng mủi lòng và sự căng thẳng dần xuôi khỏi đôi vai rộng. Ông ấy lấy lại vẻ điềm đạm của mình, nói, "Còn Ludwig thì sao? Ông chưa nhắc gì đến nó cả."

"Tôi không thể cho em biết trừ phi em thật sự bình tĩnh lại."

"Vậy đã có chuyện gì kinh khủng xảy ra với nó rồi, phải không?" Johannes chua chát hỏi. "Tôi bình tĩnh mà. Làm ơn cho tôi biết đi... Đã có chuyện gì với Ludwig của tôi rồi?"

Anze thở dài, cảm thấy lồng ngực co thắt, "Tôi e rằng nó đã tìm về với tổ phụ ngay sau khi em biến mất."

"Ôi, lạy Quỷ vương." Johannes lập tức rủa xả, khi ông bước lùi về sau và vuốt tóc lại bằng một cử chỉ mỏi mệt. Ông lấy tay dụi mắt, "Ludwig, Ludwig, như thể toàn bộ mớ bòng bong này chưa đủ rắc rối cho con vậy." Ông lẩm bẩm một mình, trước khi quay lại với Anze, "Cảm ơn ông... vì đã thành thật, và vì đã có ý tốt giúp đỡ. Tôi rất lấy làm cảm kích."

Nhưng người kia lại xem chừng có vẻ sốt ruột, "Ồ, thật... thật sao?" Ông ta cười một cách gượng gạo, "Vậy, em đồng thuận với kế hoạch tôi đưa chứ? Trông em vẫn còn khó chịu... và căng thẳng quá. Tôi có nên nói điều đó ra không? Tôi đáng lẽ đã không nên nói ra điều đó."

"Không, không, tôi nói thật mà." Johannes trấn an. "Và tôi xin lỗi vì đã giấu giếm toàn bộ chuyện này với ông. Thật ngu xuẩn, và trẻ con nữa."

"Ừm thì, tôi không để bụng đâu, không một chút nào." Anze vô tư nhún vai. "Mặt tốt là cả hai chúng ta đều đã nắm được đang xảy ra chuyện gì."

"Chúng ta sẽ rời đi vào đêm mai, đúng chứ?" Johannes tiếp. "Chúng ta không thể để phí thêm thời gian nữa, và cách nhanh nhất tôi biết được là phải bay. Nhưng tôi nhớ chủng tộc Carpathia của ông lại không thể làm việc đó." Ông ấy nói với gương mặt rõ rệt vẻ thắc mắc. Anze cười giòn:

"Ồ, tất nhiên là tôi không bay được, nhưng em sẽ biết tôi làm thế nào khi ngày mai đến. Cứ xem như đấy là một bất ngờ đi." Ông ta kết thúc với một cái nháy mắt. Johannes phì cười:

"Ông lúc nào cũng lắm bất ngờ nhỉ? Vậy thì cứ theo ý ông, tôi sẽ không đôi co gì thêm."

"Chúng ta cần chuẩn bị cho chuyến đi."

"Chắc chắn rồi." Johannes đồng ý. "Và tôi nghĩ mình cần thêm ít thuốc từ mẹ ông."

"Đừng lo về chuyện thuốc thang, mẹ đã chuẩn bị sẵn cho em rồi. Dù gì đi nữa thì bà già lăng xăng mừng vì có em ở đây lắm."

"Vậy ra đó là cách con gọi ta khi ta không có mặt sao?"

Anze bị dọa cho thần hồn nát thần tính khi mẹ ông đột nhiên xuất hiện từ thinh không và bắt quả tang ông tại trận. Bà cười cười, khẽ lườm nguýt, "Khi mọi chuyện xong xuôi thì con sẽ gặp rắc rối to đấy, Anze."

"Thôi nào, mẹ tự gọi mình như vậy suốt mà." Anze chống chế, chỉ để nhận lại cái nhướn mày từ cả mẹ mình lẫn người kia. Lập tức, ông ta kêu, "Được rồi, đó là một trò đùa không phải phép. Con xin lỗi."

"Tốt." Người phụ nữ ngâm nga.

"Nhưng mẹ làm ơn dùng bài ẩn thân đó với ai khác ngoài con đi, thưa mẹ! Con quá dễ bị đau tim mà!"

"Đó là lý do hù dọa con rất vui, quỷ nhỏ của mẹ ạ." Người phụ nữ đáp. "Nhìn đi, Johannes đáng mến có một tinh thần vững hơn con nhiều."

Dường như việc gọi ông bằng cả tên thật lẫn hai từ 'đáng mến' khiến Johannes không khỏi ngạc nhiên, và ông chợt trở nên khúm núm trước nụ cười mỉm mà người phụ nữ dành cho mình, như thể bà ấy đang nhìn ngắm một đứa con cưng vậy. Không để cho ai ngắt lời, bà nói ngay, "Nhắc đến Johannes, ta nghĩ cậu nên cắt tóc."

"Cắt tóc?" Johannes lặp lại.

"Trừ phi cậu muốn mình nổi bật giữa đám đàn ông thành thị ngày nay thì, phải, cậu nên cắt tóc. Dù ta phải thừa nhận tóc dài rất hợp với cậu, nhưng đa số đàn ông bây giờ không để tóc như thế này nữa."

"Có đầy đủ dụng cụ trong phòng ngủ em gái tôi, nên cũng không cần tốn công tìm đến thợ làm gì. Để tôi giúp em. Thấy mái tóc ngắn của tôi chứ? Tự cắt cả đấy." Anze hí hửng chen vào. Người phụ nữ giơ tay:

"Không, Anze. Để ta." Bà véo má ông khi ông ta phụng phịu như một đứa trẻ vòi vĩnh. "Ta quen với những việc thủ công này hơn con, quỷ nhỏ ạ. Mặt khác, ta cũng muốn trò chuyện thêm với... con rể tương lai." Tiếng thì thầm vui thích của bà khiến Johannes chỉ muốn chui xuống đất, gương mặt lập tức trở nên nóng bừng. "Trong khi đó, sao con không đi thắp đèn trong nhà lên, và chuẩn bị ít quần áo mới cho cậu ấy nhỉ? Johannes cũng cần bắt kịp lại với thời trang bây giờ đấy."

"Kế hoạch nghe hay đó." Anze cười rộng đến mang tai, hối thúc người kia đi theo mẹ mình. Ông ta rạng rỡ, "Tận hưởng thời gian nhé, mẹ giỏi mấy việc dao kéo này lắm."

"Ông chắc đây không phải ý tồi chứ?" Lần đầu tiên Johannes ngập ngừng. Anze chậc lưỡi:

"Thư giãn đi. Mẹ biết mình đang làm gì mà. Còn bây giờ, tôi xin phép, tôi phải đi thắp mấy cái đèn ma lên đây. Tôi thích cái trên nóc tủ nhất. Nhìn nó giống hệt tôi!"

___________________________________

Nguồn ảnh: Ann Kondrat.