Quái Vật Ở Berlin

Chương 15: Con trai của vị thầy thuốc




Đó là một đêm yên bình khi Anze về đến ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô cách đồng bằng không xa, đường đi băng qua một thị trấn mà trên những con phố chẳng có gì lọt vào tầm mắt ngoài những cột đèn đường. Anze có thói quen ghé thăm nơi này lúc này lúc kia, một ngôi nhà xinh xắn mộc mạc bằng gỗ, nó toát lên vẻ xưa cũ của những căn nhà nông thôn thời Trung cổ xa xưa, bao quanh là một khu vườn lúc nào cũng đâm hoa kết trái bất kể mùa nào trong năm và được bảo vệ bởi hàng rào bằng gỗ sồi. Tiếng chuông gió khẽ lanh canh khi ông đùa giỡn với nó, giai điệu hoài niệm bay theo cơn gió đang nhè nhẹ thổi qua.

Một người phụ nữ trung niên mở cửa sau vài tiếng gõ. Dưới một sự soi chiếu nồng hậu, nét rạng rỡ lập tức chuyển giao từ nụ cười của người này qua người kia, mắt họ không rời nhau, và sau một hơi thở ngắn Anze liền nhoài người ra phía trước để ôm người phụ nữ kia thật chặt.

"Mẹ!" Ông ta reo, nhấc bổng bà ấy lên mà xoay vòng, như mọi khi khiến bà phải bật cười nắc nẻ. "Đã lâu quá rồi không gặp!" Ông mừng rỡ.

"Quỷ con nhỏ xíu của mẹ! Ngạc nhiên quá!" Người phụ nữ mừng đến rơi nước mắt. Bà vỗ về khuôn mặt ông và khẽ véo hai bên má khi ông ta đặt bà xuống. "Thật tốt khi gặp lại con!"

"Con cũng vui khi gặp lại mẹ, thưa mẹ." Người đàn ông rạng rỡ. "Mẹ thế nào?"

"Ta nên hỏi con câu đó mới phải! Tất nhiên bản thân ta vẫn xoay sở tốt! Con biết ta mà. Hiếm có chuyện gì làm khó được bà già lăng xăng này lắm!" Người phụ nữ nhướn hẳn chân mày lên. "Nhưng còn con thì sao? Ui dào, tội nghiệp chưa. Mới đi có bao lâu đâu mà trông con đã gầy đi thế này!"

"Làm ơn đi mẹ, mẹ chỉ tưởng tượng vậy thôi." Anze cười giòn. "Con vẫn khỏe mạnh cơ mà!"

"Nhưng trong mắt ta thì con vẫn gầy lắm, quỷ nhỏ ạ." Người phụ nữ ngâm nga. Có một người mẹ cả lo thì thỉnh thoảng cũng có chút phiền toái, nhưng phần lớn thời gian, Anze vẫn thích chí thật lòng khi được quan tâm như thế này. Người phụ nữ dẫn ông vào phòng khách, bà mỉm cười, "Lại đây ngồi xuống đi. Ta không nghĩ con sẽ ghé thăm trước khi năm mới đến."

"Một bất ngờ dễ thương, phải không? Mẹ vui khi thấy con chứ?"

"Làm sao mà không vui cho được? Con có định nán lại lâu không?"

"À, ừm... Con e rằng lần này con chỉ có thể tạt ngang qua thôi." Anze gãi đầu, miệng lí nhí trong khi ngồi ườn oài trên chiếc ghế bành cạnh lò sưởi. "Mẹ biết đấy... công việc." Ông ta thở dài.

Câu trả lời của Anze đem lại cái vẻ u sầu hiếm có cho người phụ nữ kia, và bà đứng nhìn ông với gương mặt chẳng lấy gì làm hài lòng. Đó là một thông lệ hằng năm của con trai bà, mà bà đã rèn cho ông ta ngay từ khi mới tốt nghiệp, rằng ông ta phải sống xa nhà để quán xuyến di sản của gia đình và họ sẽ liên lạc qua thư từ hằng tháng, để rồi ông ta sẽ có những ngày nghỉ phép thường lệ vào kỳ trăng tròn, khi cả gia đình sẽ cùng quây quần thưởng trà với nhau trong vườn với một lòng biết ơn vô hạn. Ít nhất thì con trai bà chẳng bao giờ giấu giếm bà điều gì, bà nghĩ.

"Công việc, công việc..." Gương mặt bà nhăn nhó và chất giọng trầm của bà kéo dài ra. "Con lúc nào cũng hấp tấp như thể mình sắp hết thời gian rồi vậy. Ta cứ nghĩ năm nay con về sớm hơn để đón trăng tròn. Vậy mà..." Bà thở dài thườn thượt, tay xoa xoa trán. "Cả con lẫn Jinx em gái con. Hai đứa không thấy mình dần trở nên giống cha hai đứa à?"

Anze lún sâu xuống ghế, mắt đảo quanh, ông lầm bầm, "Con tưởng mẹ nói mẹ không muốn nhắc đến cha nữa."

"Ta nói ta không bao giờ muốn con hay em gái con nhắc đến ông ta. Còn ta vẫn có quyền."

"Ồ... Được thôi. Con xin lỗi. Nhưng lần này con có chuyện gấp lắm, thưa mẹ."

"Vậy sao?" Bà khoanh tay. "Và chuyện gấp đó là gì, ta có được biết không?"

"Nó... có hơi không tiện nói ra vào lúc này, con nghĩ vậy." Anze ấp úng. Người phụ nữ lập tức trừng mắt.

"Con chưa bao giờ giấu ta điều gì, Anze."

"Con không giấu mẹ chuyện gì cả. Chỉ là việc này con sẽ nói sau, khi thời điểm thích hợp. Con sẽ nói, con hứa. Để chuộc lỗi, con... con sẽ về chạy việc nhà cho mẹ ngay sau khi xong việc."

"Vậy sao? Được, tốt thôi." Người phụ nữ vỗ hai tay vào nhau. "Tốt hơn hết con nên giữ lời và ở lại đây vài tháng sau khi thu xếp ổn thỏa đấy." Bà nheo mắt. "Con lại dịch chuyển từ chỗ nào về đây phải không?"

"Làm sao mẹ biết?" Anze ngước lên.

"Ta là mẹ con, Anze. Tất nhiên ta phải biết chứ!" Người phụ nữ chống hông, tỏ vẻ phật ý. Việc này khiến người kia trở nên khúm núm và ông ta càng lún sâu hơn vào đệm ghế ngồi. "Chưa kể đến việc con tái mét cực kỳ sau mỗi lần di chuyển kiểu đó."

"Con chỉ hơi mệt thôi mà." Con trai bà bĩu môi. "Mẹ đâu cần lo lắng quá như thế, con có còn là con nít mười tuổi nữa đâu. Con già rồi."

"Con có già thì cũng không thể già bằng ta được." Người phụ nữ gằn giọng. "Bây giờ đang cảm thấy chóng mặt, đúng chứ?"

"Chóng mặt? À thì... phải... Con đoán vậy." Người đàn ông lầm bầm, tay ôm lấy chóp sọ. Dù ông ta có muốn chối thế nào, thì Anze phải thừa nhận việc dịch chuyển không gian này gây nên cho ông nhiều hệ quả không mấy dễ chịu. Người phụ nữ chậc lưỡi và bà lại khoanh tay.

"Con nên ở lại đây một đêm. Trong lúc đó, ta sẽ tìm cho con ít rau dền. Con làm việc đó giúp ta được không?"

"Con đoán ở một đêm cũng không hại gì." Anze cười rộng, làm mẹ mình phải phì cười theo. Bà rảo bước băng ngang phòng để lấy mũ và áo khoác. "Mẹ đi đâu vậy?" Con trai bà hỏi.

"Tất nhiên là đi chợ rồi. Trời lạnh thế này thì mọc đâu ra rau dền?"

"Nhưng khu vườn của mẹ là vườn ma thuật mà."

"Ta cũng muốn nghía xem có thứ gì đáng mua nữa không."

"À, được thôi. Mẹ đi an toàn." Anze giọng buồn ngủ nói, không thèm chất vấn thêm về ý định của mẹ mình. Ông ngáp dài, nghĩ rằng có thể ngủ được cả tuần liền nếu ông ta được phép. "Con có thể ngủ ở... mẹ biết đấy, căn phòng mà mẹ dùng để trữ thảo mộc không?"

"Vì sao? Con có phòng ngủ mà."

"Phòng đó thơm, với lại con thích chiếc giường."

"Ta e là căn phòng đó hiện tại đã có người dùng rồi." Người phụ nữ đáp. Anze liền ngồi thẳng dậy.

"Có bệnh nhân mới sao?"

"Y ở đây cũng được vài ngày rồi." Bà gật đầu. "Bệnh nhân kỳ cục nhất ta từng nhận. Nếu không phiền, con kiểm tra một chút giúp ta được không? Chỉ để đảm bảo y không lẻn đi nữa thôi."

"Lẻn đi? Nếu y ở đây thì ắt phải hiểu rõ mình có bệnh chứ." Anze bật cười. "Y bao nhiêu tuổi rồi? Mười á?"

"Y có trải lòng với ta về một tình cảnh khá phức tạp, nhưng ừ, đầu y cứng lắm." Người phụ nữ chậc lưỡi. "Trong trường hợp con phải đi tìm, ấy là viễn cảnh tệ nhất– nhưng dù gì y cũng chẳng đi xa được đâu, thì y cao ngang tầm con, tóc dài, và mặc quần áo lỗi mốt. Ta không nghĩ có ai khác giống như vậy ở quanh đây đâu, nên là, con sẽ biết ngay khi con nhìn thấy y thôi."

"Thú vị thật." Anze cong môi cười khoái trá. "Mẹ hiếm khi nào nói xấu sau lưng bệnh nhân thế này lắm... Còn nếu y vẫn còn trong phòng bệnh thì sao?"

"Trông chừng y một chút và đun ít trà đen cho y. Y cần nó."

"Vâng, không thành vấn đề." Anze gật gù. Ông ta nháy mắt.

"Con có thể dùng trường kỷ thay cho giường nằm cũng được." Người phụ nữ đội chiếc mũ rộng vành ngay ngắn và đeo giỏ lên tay. "Ta nghĩ y sẽ rất cảm kích nếu được bầu bạn."

"Tuyệt."

"Ôi trời, Anze, ta xin con." Người phụ nữ đảo mắt khi bà vặn tay nắm cửa. "Lần này làm ơn đừng ve vãn bệnh nhân nữa, được chứ?"

.

.

"Chúng ta đến nơi chưa?"

"Sarah, em đã hỏi câu đấy cả chục lần chỉ trong nửa giờ rồi đó!"

Alfred thốt lên, nằm trằn trọc quấn chăn ở tầng trên của chiếc giường tầng. Chỉ mới vài ngày trôi qua mà cảm giác lại dài đằng đẵng, và cả hai người vẫn phải đang chịu đựng những cái xong xóc gây nên bởi động cơ tàu. Cô gái trẻ làu bàu và tỏ ý giận dỗi, "Nhưng chúng ta đã đi quá lâu rồi! Chúng ta đáng lẽ ra phải đến nơi rồi mới phải!"

"Anh biết em sốt ruột, nhưng hỏi mãi một câu cũng không giúp chúng ta đến nơi nhanh hơn đâu."

"Nhưng nhỡ có thì sao?"

"Thôi nào, chẳng hợp lý gì cả." Chàng trai trẻ rên rỉ. "Sao em không ngủ một chút đi? Thời gian bay nhanh khi chúng ta ngủ."

"Nhưng em ngủ nhiều rồi!" Sarah lại mè nheo. "Em không ngủ được nữa."

"Anh có một quyển sách trong vali nếu em muốn đọc để giết thì giờ." Alfred vừa nói vừa chồm người dựa vào thành giường, nhìn xuống cô gái nhỏ. Đôi mắt trũng sâu của cậu chớp liên hồi khi cậu tiếp, "Anh hiểu cảm giác của em, nhưng anh xin lỗi... Bây giờ anh buồn ngủ lắm. Mệt lắm rồi..."

"Ồ... Em xin lỗi." Cô gái nhỏ nhẹ nói. "Anh không sao chứ?"

"Anh ước vậy."

"Hôm qua em nghe tiếng anh ú ớ dữ lắm, anh gặp ác mộng sao?"

"Có lẽ thế." Alfred ngáp dài. "Dạo gần đây anh nhìn thấy... nhiều thứ."

"Nhiều thứ?"

"Ừ." Alfred lè nhè, ụp mặt lại xuống nệm. "Cũng hơi khó để giải thích."

"Giống như... ma á?"

"Đại loại vậy. Anh sẽ cố miêu tả chúng cho em nghe khi anh tỉnh táo lại. Còn bây giờ, anh chỉ có thể nói rằng tầm nhìn của mình bị biến dạng thôi... Không phải lúc nào cũng thế. Nhưng thỉnh thoảng anh sẽ lại thấy chúng, mọi thứ sẽ đều mang một màu đỏ, và nó tệ hại khủng khiếp."

"Em rất tiếc." Sarah nói, từ từ trèo ra khỏi tầng dưới của chiếc giường tầng. Cô xỏ nhanh chân vào đôi dép tiện lợi, và cô hỏi, "Anh có đói không? Trông anh có vẻ như không chỉ cần ngủ mà còn cần ăn nữa."

"Anh không biết. Bụng anh đang réo nhưng anh không thực sự cảm thấy thèm ăn cho lắm."

"Tội nghiệp, anh ốm mất rồi, em biết mà." Sarah nói khẽ. "Phát ốm vì mấy cơn ác mộng ngu ngốc. Ngày bé em cũng bị giống như vậy. Cảm giác hệt như thật, nhưng mọi người chỉ cười bảo rằng em hoang tưởng mới tức chứ. Nhưng đừng lo, anh có em rồi. Để em tìm cho anh ít máu. Đợi em một chút thôi."

Nói đoạn, cô cười tươi và toan mở cửa buồng. Alfred liền yếu ớt gọi, "Sarah?"

"Sao?"

"Cảm ơn em vì đã hiểu."

"Không có gì. Chúng là bạn tốt mà, phải không?"

"Bạn thân nhất luôn." Chàng trai trẻ mỉm cười.

"Nghỉ ngơi đi. Em sẽ quay lại sớm thôi."

"Em định tìm máu ở đâu?" Alfred tỏ vẻ lo lắng. Sarah chậc lưỡi:

"Tất nhiên là khoang bếp rồi. Ở đó ắt phải có tiết vịt hay thịt tái. Đừng lo, em biết anh ăn chay mà [1]."

____________________________________________

[1]: Ý nói Alfred là ma cà rồng ăn chay – chỉ dùng máu động vật thay vì máu người.

Nguồn ảnh: Igor Burlakov.