Quái Vật Ở Berlin

Chương 10: Chia cắt




"Không, hai đứa phải ở lại đây!"

Ludwig hằm hè đe dọa khi gã cố gắng bắt Sarah và Alfred ở yên trong nhà. Rồi gã đùng đùng bỏ đi, kéo theo bên mình một chiếc vali đơn điệu chứa mấy món vật dụng cần thiết, hướng ra cửa chỉnh. Gã để lại lời nhắn cho Koukol cùng mấy chữ nhắc nhở lão giữ gìn sức khỏe, trước khi bị hai đứa em gã chặn đường.

"Anh không nói lại lần thứ hai đâu, quay trở về phòng nhanh!" Ludwig ra lệnh, kiên quyết bước lên phía trước trong khi hai người kia vẫn tiếp tục ngáng chân. Sarah lên giọng, hai tay chống hông:

"Bọn em muốn giúp mà!"

"Cảm ơn rất nhiều vì ý tốt, nhưng anh không dám chơi liều đâu. Ngoài kia nguy hiểm lắm." Gã nói lý và quắc mắt để cảnh báo, nhưng cô gái kia không quan tâm. Cô tiếp:

"Chính vì nguy hiểm nên chúng ta mới phải giúp đỡ nhau!"

"Con nít chỉ tổ gây thêm rắc rối thôi." Ludwig móc mỉa. Việc này chỉ khiến Sarah và Alfred trừng mắt.

"Bọn em không phải con nít! Bọn em đã đủ lớn để tự chăm sóc cho bản thân rồi!" Cô tức giận đến mức muốn nổ tung ra, vừa vung tay vừa chống đối. Bên cạnh cô, Alfred cảm thấy ruột gan mình nhộn nhạo, bởi thực chất, cậu là người nhỏ nhất trong gia đình, và điều đó cũng có nghĩa, cậu là đứa yếu nhất. Sarah dậm chân đến trước mặt Ludwig và ngửa cổ lên, "Em thừa sức bẻ cổ anh nếu em muốn."

"Phải, phải." Gã đảo mắt. "Và anh thì thừa sức cho em bất tỉnh chỉ với một cái búng tay. Anh già hơn em ít nhất cũng phải một thế kỷ!"

"Em không quan tâm!" Sarah hét lên. "Để bọn em đi theo, biết đâu anh sẽ cần người phụ giúp đó!"

"Hai đứa không giúp được gì trong chuyện này đâu."

"Làm sao anh biết?"

"Anh đã biết Asmodeus đủ lâu rồi, và hắn không phải loại người sẽ tha mạng cho mấy đứa chỉ vì mấy đứa là trẻ con đâu. Sức của hai đứa cộng lại cũng không bì lại hắn, và chuyện này cũng không phải cứ đánh nhau là giải quyết xong."

"Nếu không đánh, anh định làm gì?" Lần đầu tiên Alfred cất lời, chân mày chau lại lo lắng. Câu hỏi khiến người kia nghĩ ngợi ít giây và gã dường như bình tĩnh lại phần nào. Mím môi lại, gã thở dài:

"Anh sẽ nói chuyện với hắn. Cùng nhau thỏa hiệp... Để còn đưa Herbert về."

"Bọn em có thể giúp thương lượng." Alfred thuyết phục, và Sarah cũng không thể đồng ý hơn. "Đằng nào anh cũng đâu biết hắn toan tính cái gì."

"Không. Toàn bộ chuyện này xảy ra là lỗi của anh. Bản thân anh phải chuộc lỗi." Ludwig chắc chắn đáp. "Anh không thể để Herbert chịu khổ chỉ vì kẻ mà hắn muốn là anh được. Herbert là anh trai anh, và anh..." Gã bất chợt ngập ngừng, vò vò tóc, "Anh cũng không thể để bố khổ sở thêm nữa."

Một sự im lặng bất chợt diễn ra, cũng giống như một niềm thấu cảm hiện lên trong mắt của bộ đôi Sarah và Alfred. Lập tức, họ không xoắn xít lên nữa, mà cùng nhau nói khẽ, "Ludwig, Herbert cũng là gia đình của bọn em. Không ai trong gia đình đáng bị bỏ lại cả. Ba người vẫn tốt hơn một."

"Nhưng..."

"Làm ơn?"

Trước cảnh tượng trước mắt, Ludwig không thể nói rõ được cái nhói lên trong lồng ngực gã là do đâu. Gã nuốt nước bọt, và nhìn chằm chằm vào ánh nhìn nài nỉ của hai đứa em mình. Herbert là con cả, nhưng giờ cậu ta chẳng còn ở đây, cũng giống như bố, Ludwig không chắc rằng gã có thể gánh nổi trách nhiệm tốt như họ. Nó quá nặng đối với đôi vai gã, và dù rằng Sarah và Alfred chẳng có máu mủ hay thậm chí là tên họ gì liên quan đến gia đình gã, gã không nghĩ mình có thể tự tha thứ cho bản thân nếu hai đứa có mệnh hệ gì. Thở dài thườn thượt, gã suy nghĩ thấu đáo một lần chót, tiếng làu bàu phát ra từ cổ họng:

"Không."

Dứt lời, gã lách người qua và hướng đến cửa chính, vội vội vàng vàng không để cho hai người kia chặn chân. "Tất cả là vì điều tốt nhất." Gã ngoái đầu lại nói, rồi liền bay vút lên bầu trời đêm.

Sarah và Alfred đứng ngây người giữa sân trước nơi Ludwig vừa vội vã rời đi. Cả hai vẫn còn quá nhỏ để bay, chỉ còn có thể bỏ cuộc, và họ dõi theo bóng lưng Ludwig cho đến khi nó mất hút vào giữa làn mây đen. Sarah dậm dựt, nện chân.

"Thứ xấu tính!" Cô phồng má bĩu môi, hay tay siết chặt để bên hông mình. "Không thể tin được là anh ta bỏ rơi mình! Và thậm chí còn không để lại chút tiền nào nữa! Chuyện này đúng là quá quắt! Em muốn đi! Anh có muốn đi không?"

"Ừ thì, tất nhiên là có rồi... Nhưng mà..." Alfred ấp úng, rồi liền bị ngắt ngang bởi người kia, cô tuyệt vọng lao đến cậu.

"Vậy thì mau nghĩ cách gì đi, em cũng muốn giúp họ một tay nữa!" Cô nài nỉ. "Chúng ta đâu thể cứ ngồi đây mà đợi được! Nhỡ có chuyện gì xấu, cực kỳ xấu xảy đến với họ thì sao?"

"À, ừm... Anh không nghĩ chuyện này còn có thể tệ hơn được nữa đâu..."

"Thôi nào!" Sarah gằn giọng cục cằn và đảo mắt. "Anh học rộng hiểu nhiều, anh thông minh, anh có ý tưởng nào không?"

Alfred chớp mắt. Cậu ậm ừ, "Ludwig nói đúng, chúng ta vẫn còn là những huyết đồng nhỏ lắm, Sarah, chúng ta không làm được gì nhiều đâu."

"Sao? Thế anh định bỏ cuộc như vậy thôi à?" Sarah lên giọng.

"K-Không! Anh không có ý đó!" Chàng trai trẻ phản đối. "Nhưng em thấy đấy, chúng ta chẳng có gì trong tay cả. Anh biết em nóng lòng muốn giúp, nhưng mà, thử nghĩ đi. Khởi hành mà không chuẩn bị thì không sáng suốt tý nào đâu. Anh nghĩ tốt hơn thì chúng ta vẫn nên tìm kiếm sự giúp đỡ."

"Giúp đỡ kiểu gì?"

"Kiểu gì cũng được." Alfred nhún vai, gượng cười khi cậu nắm tay Sarah và kéo cô vào lâu đài. Sarah giận dỗi nghe theo. Trời đã trở rét đậm và gió mạnh đã bắt đầu thổi, dù họ có muốn suy tính chuyện gì, bàn bạc bên trong vẫn tốt hơn khi tất cả đều an toàn và ấm áp. Alfred vừa đi vừa nói, bằng một cách nào đó, lần này cậu có vẻ tự tin hơn, "Anh chắc chắn vẫn còn cách khác giúp chúng ta đi khỏi đây."

"Và anh đã nghĩ ra được cách nào rồi, thiên tài?" Sarah lém lỉnh hỏi, vỗ vào vào bắp tay người kia. Cậu nghiêng đầu, ra chiều nghĩ ngợi.

"Anh tin có người sẽ sẵn lòng trả tiền vé cho chúng ta đi tàu hỏa."

"Thật sao?" Sarah dừng chân và tròn mắt. "Ai vậy?" Cô phấn khởi hỏi. "Bởi Koukol chắc chắn sẽ không cho mượn một cắc từ lương tháng của bác ấy đâu. Bác ấy còn khó hơn cả bố anh nữa. Và mẹ em sẽ cấm túc em mất nếu em xin tiền quá nhiều."

"Ừ thì... Đừng cười nhé."

"Cười? Tại sao em lại phải... khoan... Đừng nói là..."

"Ừ."

Tiếng cười nắc nẻ của Sarah vang khắp đại sảnh:

"Không đời nào! Bố già á?"

"Tại sao không?" Alfred cười rộng và nhún vai.

"Chúng ta sẽ gọi cho ông ấy rồi hỏi mượn một tờ séc hay sao?"

"Ừ thì, đó là kế hoạch." Alfred nháy mắt. "Anh nghĩ đã đến lúc ông ấy biết chuyện rồi, đằng nào mọi thứ cũng đã dần mất kiểm soát, mà chúng ta cần giúp đỡ càng sớm càng tốt, càng nhiều càng tốt. Có lẽ ông ấy có thể đánh điện tín cho chúng ta mượn tiền đi tàu[1]. Nên là, em tham gia chứ? Trừ phi em sợ say tàu hỏa..."

"Tàu hỏa vui mà." Sarah phủi tay. "Nhưng chúng ta sẽ đi đâu? Làm sao chúng ta biết được địa chỉ của tên tiến sỹ tự phong đó..."

Lời chưa nói hết đã tự dứt khi Alfred rút từ trong túi áo ra một tấm thẻ. Là tấm danh thiếp của Asmodeus, đã bị Ludwig kinh tởm vứt đi trước kia, nhưng Alfred đã nhặt lại nó phòng trường hợp cần dùng như lúc này. Sarah nở nụ cười của mèo Cheshire:

"Ôi, Alfred, anh đúng là đỉnh của đỉnh!"

.

.

"Herbert!"

Johannes gọi khi ông nhảy ra khỏi tàu. Ông nâng mình lên trên không và bay theo sau Asmodeus, tiếng khóc của Herbert kéo ông đi giữa cơn bão tuyết đang hoành hành. Cậu bé con vùng vẫy kịch liệt, cộng thêm thị lực kém của Asmodeus, khiến hắn chẳng mấy chốc phải đáp xuống ngay trước khi hắn chao đảo mà rơi xuống vực. Johannes theo hắn sát nút, nhưng thật khó để nhìn thấy được gì giữa ngọn gió rít và tuyết bay trắng trời. Mắt của Johannes sớm đau và tê cứng bởi giá rét.

"Đang tìm kiếm ai sao?"

Giọng nói rung lên phía sau gáy buộc Johannes phãi giật bắn người và ông quay phắt lại. Nụ cười méo mó của Asmodeus chào đón ông, kéo theo sau là một cú đấm mà ông kịp thời tránh được. Khi ông lao về phía trước để phản công, Johannes nhận ra Herbert không còn ở bên cạnh Asmodeus nữa. Hoảng sợ lẫn giận dữ, ông túm lấy cổ kẻ kia.

"Con trai ta đâu?"

Ông gào lên, đập mạnh đầu kẻ thù xuống đá, nếu hắn là con người, ắt hẳn đã chẳng toàn mạng. Nhưng Asmodeus vẫn chai lỳ và chỉ cười to, "Ta đã giấu nó ở một nơi kín đáo rồi. Có lẽ chơi trốn tìm một chút cũng vui đấy chứ!"

"Nó đâu?" Johannes lặp lại, chỉ để nhận một cái siết chặt quanh thân khiến ông phải buông tay. Thân dưới của Asmodeus không báo trước đã hóa thành đuôi trăn, siết lấy Johannes mỗi lúc càng chặt hơn, đến nỗi ông cảm thấy được nội tạng mình đang bị nghiền nát. Tiếng cười của Asmodeus bị át bởi tiếng gió, nhưng sự thỏa mãn trên gương mặt hắn vẫn rõ mồn một ở một khoảng cách quá gần như vậy, và không chút nhân từ, hắn quật mạnh Johannes xuống nền đất.

"Ngươi không cần lo lắng vì thằng bé nữa đâu. Nó là của ta rồi." Asmodeus tuyên bố, nâng người kia lên không trung rồi lại vật xuống, vùi sâu vào trong tuyết nếu như Johannes gặp may. Johannes ngạt và rên rỉ, đầu ông chảy máu ròng ròng và bỏng lạnh vì bị phơi ra trước gió, nhưng chưa nói được lời nào lại thấy mình bị tra tấn tới lui, mặc cho Asmodeus quăng quật.

"Ngài nên nhìn thấy bản thân mình lúc này đấy, thưa Đức ngài!"

Tên con lai cười vang, từ từ đưa Johannes lại ngang tầm khuôn mặt mình. Johannes run lẩy bẩy, quần áo rũ rượi và toàn thân bị bao phủ bởi tuyết và băng, cứng đờ như đá. Ông không thể nhìn thẳng được nữa khi Asmodeus rướn người lại gần, và hơi thở của hắn phà lên mũi cũng đã khiến ông nhăn mặt. Asmodeus cười khẩy, "Đồ thảm hại."

Johannes chẳng còn chút sức lực nào để mà phản kháng. Ông nặng nề thở dốc, cố gắng yếu ớt nhìn xung quang để tìm con trai, nhưng bị ép quay đầu lại để đối mặt với kẻ thù. Asmodeus quan sát ông với vẻ hài lòng hết sức, bàn tay với vuốt dài của hắn chộp lấy cổ ông và nghiêng đầu ông qua một bên, và một tiếng chậc lưỡi thích thú thoát ra từ miệng hắn.

Đau đớn xuyên thủng lớp da khi nanh sắc cắm phập vào cổ Johannes. Ông rên rỉ và vùng vẫy thoát thân, nhưng chẳng ích gì khi cái đuôi của Asmodeus chỉ siết càng thêm chặt. Một cảm giác kỳ lạ nhói lên trong người ông. Thị lực của ông lập tức bị nhòe đi và mi mắt ông chẳng thể nào mở nổi, dù cho ông đã cố. Ông cảm thấy lạnh, vô cùng lạnh, chưa bao giờ trong cuộc đời ông cảm thấy cóng rét thế này. Cả cơ thể ông sụp xuống, và Johannes biết rằng đã có chuyện xảy ra với máu mình.

Asmodeus cười khẩy thành tiếng trước khi thả Johannes đi, ném ông xuống nến tuyết như vứt bỏ một món đồ vật đã hỏng. Johannes chỉ nằm sấp ở đó, tả tơi, xúc giác cuối cùng cũng chẳng còn khiến ông tê dại đi, khi thứ cuối cùng mà ông thấy là hình ảnh con mình bị kéo đi bởi một kẻ lạ mặt.

______________________________________________

[1]: Tiếng Anh là "wire us some money". "Wire" ở đây chỉ việc đánh điện tín để chuyển tiền từ nơi này qua nơi khác, được tiên phong bởi Western Union vào thế kỷ 19. Ngày nay, việc này trở nên quen thuộc với chúng ta hơn dưới cái tên là "hình thức chuyển khoản".

Nguồn ảnh: Igor Burlakov.