Quái Phi Thiên Hạ

Chương 971




Trong phòng đảo lộn, bốn phía một mảnh hỗn độn. Dãy núi giả còn thấy được dư lực ẩn chứa mà hai bên vừa giao phong. Ánh mắt mọi người đều dừng ở con chim khổng lồ và đối ngược với nó là người thiếu niên nhỏ bé hơn rất nhiều. Hắn mặc một bộ trường bào màu lam nhạt tinh xảo, lưng đeo bạch ngọc, có sự tự tin của thế gia công tử tại phàm tục. Giờ phút này đứng ở giữa hai bên, lại giống như không thể vượt qua chỉ có thể đứng nhìn lên.

“Bạch Kỳ, ngươi đã thấy thi cốt của Bạch Minh chân quân đúng không?” Ánh mắt Ôn Đình Trạm đen nhánh sâu thẳm bình tĩnh đối diện với Bạch Kỳ.Thấy Bạch Kỳ trầm mặc không nói, hắn nói tiếp: “Ngươi cũng biết hổ dữ không ăn thịt con, phụ thân của chân quân còn có thể để lại mệnh của Bạch Nguyệt, làm sao có thể đem hài tử duy nhất của chính mình đi hạ độc sát? Ngươi có từng nghĩ tới Bạch Minh chân quân có chính là chân quân tu vi, vì sao thân thể ông có thể hủ hóa nhanh như vậy? Ngươi chưa từng nghĩ qua……  Ế điểu của Phượng tộc khi nào biến mất không thấy?”

Ôn Đình Trạm liên tiếp hỏi tới, thanh âm của hắn trong trẻo như nước chảy khe núi, bình thản không có bất luận sự cố tình gia tăng thêm ngữ khí nào, lại có thể tạo ra khí thế bức nhânlàm Bạch Kỳ biến sắc.

“Bạch Kỳ, nhân sinh trên đời, phàm không phải thánh hiền, ai có thể không mắc sai lầm?” Ôn Đình Trạm bước lên từng bước nói, “Sai, liền nhận. Ngươi chẳng lẽ cướp đi nhiều tánh mạng vô tội như vậy nhưng đến chết cũng không muốn thừa nhận sai lầm, buông bỏ cừu hận? Ngươi như thế, không làm Phượng tộc thất vọng vì bảo hộ ngươi, liền ngay cả tánh mạng của Bạch Minh chân quân ngươi cũng không màng sao? Trăm năm sau, ngươi lấy mặt mũi nào đi đối mặt ông ấy?”

Bạch Kỳ đôi mắt trở nên cực kỳ rối rắm, đáy mắt hắn lập loè không chừng, hoàn toàn không có sự giãy giụa phản kháng.

Nhìn đến biểu tình buông lỏng của hắn, Ôn Đình Trạm cuối cùng nói ra một câu thật nhẹ nhưng cũng thật nặng: “Bạch Kỳ, chớ có làm Bạch Minh chân quân hối hận vì đã từng thu ngươi làm đồ đệ.”

Một câu nói này, giống như thanh kiếm nhọn chọc thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tâm can của Bạch Kỳ, làm hắn sắc mặt nháy mắt trắng bệch, vô lực lui về phía sau một bước.

“Ngươi nói sư phó thi cốt? Sư phó thi cốt ở nơi nào!” Bạch Nguyệt bỗng nhiên chạy vội tới trước mặt Ôn Đình Trạm, nàng ánh mắt gắt nhìn.

“Bạch Minh chân quân di thể ngươi hẳn là nên đi hỏi Bạch Kỳ.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.

Bạch Nguyệt nhìn Bạch Kỳ, trong mắt nàng là sự bi thống không thể che lấp. Sư phó thật sự đã chết, một chút hy vọng của nàng cũng hóa thành hư ảo. Giấc mộng lừa mình dối người cuối cùng cũng rách nát. Sư phó của nàng, nam tử không ai có thể địch lại trong lòng nàng, hắn không thể chết, hắn không thể chết đâu!

Một cổ đau đớn không tên xâm nhập trái tim, Bạch Nguyệt liền phun ra một ngụm máu tươi. Tất cả cảm xúc phẫn uất cùng bi thương không ngừng phát tiết ra ngoài. Nàng kêu lên một tiếng, kịch liệt vận khí. Sức lực cường bạo phá ra giống như để hả giận phát ra xa. Không biết là vô tâm hay là cố ý, thế nhưng nơi lực phá tới là hồ Phượng Hoàng. Mặc dù khoảng cách không phải gần, nhưng những con sóng lớn màu đỏ bắn thẳng lên phía chân trời.

Bạch Nguyệt quay đầu lại, trên trán của nàng mở ra một con mắt, ba con mắt đều màu đỏ tươi, nàng tràn ngập cừu hận nhìn trưởng lão Phượng tộc đang bị trọng thương. Ánh mắt kia phảng phất như hận không thể ăn thịt, uống máu bọn họ.

“Ta nói rồi, Bạch Minh chân quân chết không phải do Phượng tộc.” Ôn Đình Trạm nhíu mày nhìn Bạch Nguyệt dường như đã si ngốc.

“Vậy ngươi nói cho ta là vì sao” Ba con mắt nhiễm máu đỏ tươi của Bạch nguyệt thực sự làm khiếp người.

“Là bởi vì hắn thân là người của Phượng tộc.” Ôn Đình Trạm xoay người nhìn Bạch Thanh, “Bạch Thanh trưởng lão, hiện giờ chỉ sợ chỉ có ngươi mới biết được toàn bộ chân tướng năm đó. Chẳng lẽ đến lúc này, các ngươi còn không muốn nói ra sao?”

Ánh mắt mọi người dừng ở trên người Bạch Thanh.

Bạch Thanh sắc mặt có chút xanh trắng, hắn ho khan vài tiếng rồi để đệ tử Phượng tộc nâng đứng lên: “Ôn công tử, ngươi như thế nào chắc chắn Bạch Minh chân quân là vì thanh danh của Phượng tộc mà bị hại?”

Rốt cuộc ở trong mắt mọi người, bọn họ đều là vì che lấp bí mật của Phượng tộc mà không từ thủ đoạn.

“Bởi vì ta không coi trọng trưởng lão ngày xưa của quý tộc.” Ôn Đình Trạm khóe môi mang theo ý cười thanh thiển, “Nếu năm đó thượng trưởng lão liên hợp với chư vị trưởng lão mới có thể đủ chế phục Bạch Minh chân quân, như vậy muốn dùng lại cách cũ để hắn ngã xuống thì không có khả năng, trừ phi hắn tự nguyện, nếu không không có người nào có thể lấy tánh mạng của hắn.” Dừng một chút, Ôn Đình Trạm lại nói, “Tuy là ta cùng với chư vị trưởng lão Phượng tộc thời gian ở chung không dài, nhưng từ Bạch Vưu trưởng lão cùng Bạch Thanh trưởng lão có thể chưa đủ để làm hung thủ. Nếu Phượng tộc có lỗi, Phượng tộc sẽ bỏ qua những chuyện cũ, có thể thấy được chư vị trưởng lão nhân phẩm đoan chính. Có câu thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu trưởng lão Phượng tộc vì tư dục của bản thân mà có thể vô cớ lệnh hại chết người, chỉ sợ Phượng tộc cũng sẽ không trường tồn đến nay, cho nên ta phỏng đoán việc Ế điểu tất có ẩn tình khác.”

Dừng một lúc sau, Ôn Đình Trạm lại nói tiếp: “Ta từng nghe nói tiền nhiệm tộc trưởng, chính là tiền nhiệm tộc trưởng thân chất nữ. Nếu vị cô cô này cam tâm tình nguyện hiến máu nuôi nấng Ế điểu, nàng tuyệt sẽ không tùy ý lộ ra thân phận là chất nữ của mình. Nếu ta sở liệu không sai, người quý tộc kỳ thật coi trọng chính là Bạch Nguyệt, nhưng Bạch Nguyệt…… Bị trừ khỏi tộc lúc sau, người tốt nhất được chọn cũng chỉ có thể là tộc trưởng tiền nhiệm, là ẩn tình như thế nào mới có thể làm một cô nương biết rõ sẽ trở thành tế phẩm, nhưng vẫn không nề hà chọn chất nữ của chính mình?”

Ôn Đình Trạm nói xong làm một đám người đều lâm vào trầm tư, ngay cả Bạch Kỳ cùng Bạch Nguyệt cũng là trố mắt.

“Ha ha ha ha, Ôn công tử, thật đúng là niên thiếu anh tài đương thế.” Bạch Thanh không khỏi cười khen, nhìn lên không trung, Bạch Thanh gật đầu nói, “Đích xác trong Phượng tộc không có người có thể lấy tánh mạng Bạch Minh chân quân, hắn cũng là vì hộ Phượng tộc mà chết. Phượng tộc tuy rằng lấy Ế điểu làm vinh, nhưng cũng là một gia tộc tu luyện chính đáng, làm sao có thể đi lấy nhân mạng giống như  hành vi man rợ của yêu ma? Hết thảy việc này, đều là vì bất đắc dĩ……”

Sở hữu nhân quả, đều ở được giải thích từ Bạch Thanh.

Chuyện này phải nói từ lão tổ khai lập Phượng tộc. Như mọi người đã biết, lão tổ trên đường đi qua núi Phụng Lai, Ế điểu nghỉ ở trên cây ngô đồng không muốn đi, lão tổ lập động phủ tại đây tu luyện.

Kỳ thật là Ế điểu ở chỗ này phát hiện một con yêu thú phi thường quái dị. Con yêu thú này có năng lực vô cùng quỷ dị, thậm chí ngay cả lão tổ Đại Thừa kỳ đều chưa đánh tới được thân thể của nó, chỉ có Ế điểu có thể đem nó khắc chế.

Lão tổ biết rõ con yêu thú này nếu trưởng thành xuống núi, chắc chắn sẽ sẽ gây họa thương vong, cho nên hắn cùng Ế điểu lưu lại nơi này trấn áp nó. Sau đó có những người hoặc là mất trí nhớ, hoặc là chạy nạn, hoặc là sống không còn gì luyến tiếc phiêu bạc đến tận đây. Yêu thú uy áp không ít dã thú vô tội, càng làm lão tổ xác nhận suy nghĩ trong lòng.

Vì thế ra mặt giải quyết dã thú, nhưng lão tổ khi đó đã gần 400 tuổi, hắn sớm đã có thể chạm vào cơ hội phi thăng, nhưng nếu hắn đi rồi, ai tới trấn áp yêu thú nơi này?

Cuối cùng lão tổ quyết định dùng một trăm năm còn lại bồi dưỡng ra một vài đệ tử xuất sắc, cho nên mới có các khảo nghiệm để chọn ra một người. Người này đích xác thiên tư thông minh, hơn nữa tâm tính thuần thiện. Hắn chính là tộc trưởng Phượng tộc đầu tiên, họ Bạch. Đây cũng là nguồn gốc tông họ của Phượng tộc.