Quái Phi Thiên Hạ

Chương 967




“Vậy được, ta ngày mai liền tới tìm Bạch Thanh trưởng lão” Dạ Dao Quang thực dễ thương lượng gật đầu.

Trong lòng mọi người tuy rằng có chút tò mò, nhưng chung quy cũng không có hoài nghi quá mức để đào sâu.

Tiếp theo, Phượng tộc đưa ý định của bọn họ ra bàn bạc cùng các tông môn, đơn giản chính hạn chế và tránh thương vong, hoặc là đến lúc đó bọn họ trai cò đánh nhau khiến cho ngư ông đắc lợi, rốt cuộc bọn họ vẫn là còn một hung thủ trong chỗ tối, cho nên các môn phái lựa chọn một người tu vi Luyện hư kỳ làm đại biểu cho tông môn ra đấu pháp, người của tông môn nào thắng cuộc cuối cùng, bảo vật sẽ thuộc về tông môn đó.

Mỗi môn phái đều có người tu luyện đạt Luyện hư kỳ, biện pháp này đơn giản mà lại công bằng, tất cả mọi người đồng ý, buổi thương nghị do đó cũng nhanh chóng kết thúc.

“Dạ cô nương, ngày mai lão phu vừa lúc cũng không có việc gì.” Chờ đến khi mọi người đã rời đi gần hết, Bạch Thanh mới đứng phía sau Dạ Dao Quang hiền hoà nói.

“Được, ta ngày mai đi tìm trưởng lão.” Dạ Dao Quang hiểu ý nói.

Còn có không ít người nghiêng đầu hiếu kỳ, Bạch Thanh liền nói: “Lão phu ở hồ Phượng hoàng chờ Dạ cô nương.”

“Nghe nói hồ Phượng hoàng nước ao như liệt hỏa bỏng cháy, mỹ diễm vô cùng, ta cũng thật muốn nhìn.” Dạ Dao Quang vui vẻ đồng ý.

Bạch Thanh cười đáp lại, không nói tiếp, liền xoay người rời đi.

Dạ Dao Quang cũng cùng Ôn Đình Trạm trở về phòng của mình. Một đêm ngon giấc, nhưng nàng lại không biết lúc nàng đang ngủ ngon lại nổi lên sóng gió mãnh liệt ngay trong đêm, bởi vì Bạch Thanh đã thiết hạ kế sách vô thanh vô sắc để lấy mạng nàng, giá họa cho người khác.

Ngày hôm sau, Dạ Dao Quang tỉnh lại tinh thần vô cùng sảng khoái. Dùng xong đồ ăn sáng, đang định cùng Ôn Đình Trạm đi tới hồ Phượng hoàng đã hẹn trước. Đi được nửa đường đột nhiên gặp đệ tử Bạch Vưu trưởng lão chạy tới truyền lời mời Ôn Đình Trạm đi nói chuyện, mà người của Cửu Mạch Tông cùng Phiêu Mạc Tiên Tông cũng đều có việc cần phải làm tương tự, cuối cùng chỉ có Dạ Dao Quang một mình đi tới nơi hẹn.

Hồ Phượng hoàng bên cạnh có tượng bạch ngọc, ở giữa ao có một bức tượng tạc phượng hoàng sinh động như thật. Nước ao từ chỗ sâu nhất hướng lên một màu đỏ lạnh lẽo. Khi có chùm tia sáng chiếu dưới, sắc đỏ này nhanh chóng tản ra, làm bốn phía một màu phiếm hồng.

Bạch Thanh mặc một bộ trường bào màu xanh lá đã đứng ở bên cạnh hồ, nhìn Dạ Dao Quang đúng hẹn tới, không khỏi hỏi: “Không biết Dạ cô nương ở động phủ Bạch Minh chân quân phát hiện ra cái gì?”

“Trưởng lão chớ có hỏi ta phát hiện vật gì, ta chỉ muốn hỏi trưởng lão một câu.” Dạ Dao Quang thần sắc gấp gáp hỏi, “Bạch Minh chân quân thật sự là phi thăng sao?”

Bạch Thanh ánh mắt trở nên quỷ dị: “Dạ cô nương, lời này lão phu nghe không rõ.”

“Ta đây liền nói thật với Bạch Thanh trưởng lão, ta ở động phủ Bạch Minh chân quân phát hiện Bạch Minh chân quân di thể!” Dạ Dao Quang nói năng hùng hồn chắc nịch.

Phi thăng thì không có khả năng có di thể, khi phi thăng thân thể liền sẽ quy về thiên địa, hồn phách được linh lực rèn luyện, bỏ đi thân thể phàm thai, có được tiên thể.

Bạch Thanh xoay người nhìn hồ Phượng hoàng, bỗng nhiên nói: “Dạ cô nương, ngươi cảm thấy hồ Phượng hoàng thực đẹp sao?”

Dạ Dao Quang đứng ở bên cạnh tượng tạc phượng hoàng bằng bạch ngọc: “Rất đẹp.”

“Dạ cô nương có biết nó vì sao đep như vậy không?” Bạch Thanh lại hỏi.

Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn Bạch Thanh không nói.

Bạch Thanh sắc mặt âm lãnh nhìn lại: “Bởi vì ở đây mấy trăm linh huyết sở tụ!”

Nói xong, Bạch Thanh đột nhiên thủ thế, một cổ kình khí từ bên người phi đãng mà bắn ra, thẳng bức tới Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang bị buộc đến không ngừng lui về phía sau, nhưng nàng chưa có lui được vài bước, từ trong ao vươn ra một bàn tay, bắt lấy mắt cá chân nàng, đem nàng kéo xuống hồ Phượng hoàng.

Người ẩn núp dưới hồ tu vi cũng ở phía trên Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang hoàn toàn không tránh thoát được trói buộc. Ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, đột nhiên có đồ vật năm màu quang mang không biết từ chỗ nào bay tới, hướng tới cái tay đang túm lấy mắt cá chân Dạ Dao Quang mà công kích.

Đồ vật kia tốc độ cực nhanh, như sao băng xẹt qua mắt Dạ Dao Quang. Khi sắp tới gần, người nọ nhanh chóng kịp lúc thu lại tay. Dạ Dao Quang liền bắt lấy khoảnh khắc này mà vận khí nhảy lên, phiêu nhiên dừng ở phía trên mặt đất.

Mà năm ngón tay của Bạch Thanh đã biến thành trảo, tu vi Hợp Thể Kỳ hành mộc bao phủ trước mặt Dạ Dao Quang. Đôi mắt hoa đào diễm lệ của Dạ Dao Quang tức khắc trợn to, nàng chưa kịp vận khí ngăn lại, lại tiếp tục có chùm sáng năm màu hướng tới Bạch Thanh như một mũi tên nhọn phóng tới. Lúc này người ẩn trốn trong hồ Phượng hoàng vừa thoát khỏi chùm năm màu quang mang kia, bật người lên, sóng nước bắn lên ngập trời. Ngay khi hắn bay lên, trong nháy mắt lại có năm màu ánh sáng đánh úp tới, đem hắn ngăn lại.

Mà lúc này Dạ Dao Quang đã xác định được hướng phóng ám tiễn, nàng thả người bay tới. Người nọ tựa hồ đối với núi Phụng Lai rất quen thuộc, bọn họ  chia thành nhiều nhóm truy đuổi hắn, rất nhiều lần bị mất dấu hắn. Cuối cùng đuổi tới gần động phủ Bạch Minh chân quân, người nọ vừa chạy tới động phủ liền nhìn thấy Ôn Đình Trạm cùng Bạch Vưu đang đứng đợi sẵn, đôi mắt hắn tức khắc sung huyết.

Đối với ánh mắt kia, nhìn người đang che mặt, Ôn Đình Trạm nói: “Bạch Kỳ, đã lâu ngày.”

Bạch Kỳ muốn chạy trốn, lại phát hiện bốn phía đều là người của các tông môn, hắn dù có chắp cánh cũng không thể bay. Hắn đơn giản đem khăn che mặt kéo xuống, không hề che đậy, nhưng ánh mắt nhìn Ôn Đình Trạm tràn ngập ác ý.

“Bạch Kỳ, ngươi không muốn biết nguyên nhân chân chính làm Bạch Minh chân quân ngã xuống sao?” Ôn Đình Trạm hỏi.

Từ đầu chí cuối Ôn Đình Trạm đều là dùng lời nói, tựa hồ hoàn toàn không để ý Bạch Kỳ là người câm điếc. Lúc mọi người đang nghi hoặc, âm thanh từ Bạch Kỳ vang lên: “Ngươi nói cái gì!”

Ôn Đình Trạm không nói tiếp mà nhìn sang Bạch Vưu, Bạch Vưu nhìn mọi người rồi đi ngang qua bên cạnh Bạch Kỳ, hướng tới đường chính Phượng tộc mà đi: “Mọi việc chấm dứt tại đây.”

Ôn Đình Trạm cũng hướng tới đại đường, tất cả mọi người rời đi, Bạch Kỳ cũng âm trầm đi theo.

Chờ đến khi Bạch Kỳ bước vào đại đường, toàn bộ ánh mắt đều dừng ở trên người hắn, Bạch Thanh lạnh mặt: “Ba vị trưởng lão Phượng tộc là ngươi giết chết!”

“Ta chỉ giết hai người, Bạch Mạc còn có chút cảm thấy thẹn với lòng.” Bạch Kỳ châm chọc trả lời, ánh mắt hắnsắc lạnh nhìn Ôn Đình Trạm, “Không ngờ ngươi dùng kế sách như vậy bức ta hiện thân.”

“Ngươi là người quá thông minh, ta vẫn nên cẩn thận. Ta còn tưởng không tìm thấy nhược điểm của ngươi, chỉ duy nhất một điểm ta nhìn thấu chính là lòng trung thành và biết ơn của ngươi.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.

Để cảm ơn, hắn đã dùng cả đời ở cạnh Bạch Minh, đem lòng trung thành của chính mình để bảo hộ cùng phụng hiến. Bởi vì cảm ơn, cho nên hắn sẽ cảm tạ người làm hắn một lần nữa phát hiện ra di thể của Bạch Minh chân quân, chính là Dạ Dao Quang. Ôn Đình Trạm mới để Dạ Dao Quang trước mặt mọi người nghi ngờ việc Bạch Minh chân quân phi thăng, cùng Bạch Thanh và Bạch Vưu liên thủ diễn một vở kịch.

Bạch Kỳ cảm ơn Dạ Dao Quang, càng không nghĩ Dạ Dao Quang bởi vì Bạch Minh mà vô tội bị giết hại, có lẽ hắn chỉ có thể vì Bạch Minh chân quân làm những chuyện như vậy. Cho nên, ở trong hội nghị, Bạch Thanh ẩn hiện sát ý với Dạ Dao Quang. Đối với người nghiên cứu trưởng lão Phượng tộc qua vài thập niên như Bạch Kỳ mà nói, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Ôn Đình Trạm lần này đã dùng tấm lòng cảm ơn của chính Bạch Kỳ để đánh cuộc.