Quái Phi Thiên Hạ

Chương 959




Trong chớp nhoáng, Dạ Dao Quang tựa hồ nghĩ ra điều gì, nàng đang muốn mở miệng, lại cảm giác được có hơi thở tới gần, vì thế vội vàng đem đồ vật để lại chỗ cũ, sau đó kéo Ôn Đình Trạm hướng tới cửa động phủ: “A Trạm, chàng không cần lo lắng cho muội, muội muốn thử một lần xem có thể bắt lấy ngộ đạo như ngày xưa hay không. Nếu như không thành, muội cũng không gượng ép nữa. Muội nhiều nhất năm ngày sau sẽ xuất quan.”

Dạ Dao Quang vừa nói xong, Bạch Kỳ liền xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ.

Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang, nhẹ giọng nói: “Được, ta ở Phượng tộc chờ muội.”

Buông tay Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nhìn về phía Bạch Kỳ: “Làm phiền Bạch Kỳ đạo hữu đưa A Trạm xuống núi.”

Bạch Kỳ gật đầu, liền nghiêng người mời Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm đưa mắt nhìn Dạ Dao Quang rồi sau đó mới rời đi.

Đứng ở cửa động phủ, nhìn Bạch Kỳ nhắm mắt đi theo phía sau Ôn Đình Trạm. Bởi vì Bạch Kỳ câm điếc, Ôn Đình Trạm cũng không nói gì, gặp phải bụi gai hoặc có khả năng xuất hiện rắn độc gần khe suối, Bạch Kỳ tiến lên trước mở đường cho Ôn Đình Trạm.

Một nam nhân không thể gây ra tiếng động mà lại rất tinh tế Dạ Dao Quang không thể tưởng tượng hắn thế nhưng rất có khả năng là hung thủ, là người đã tạo nên bi kịch cho Bạch Nguyệt.

Nàng khoanh chân ngồi ở phía trên tấm đệm hương, nghiêm túc suy ngẫm lại những tin tức Ôn Đình Trạm vừa mới nói cho nàng. Nếu Bạch Kỳ bởi vì cảm tạ Bạch Minh, đối với những người mang ý xấu với Bạch Minh đều căm thù, nhưng lúc ban đầu hắn rõ ràng là tiếp nhận Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt cũng chưa từng dây dưa Bạch Minh, hắn không cần phải diệt trừ Bạch Nguyệt mới đúng.

Hắn rõ ràng biết được Bạch Nguyệt có thể làm Bạch Minh trở nên vui vẻ, hắn hẳn là phải tác hợp mới đúng.

Bạch Kỳ không thể nói nhưng bút ký của hắn lại quá kỳ quái, cần phải giải thích.

Dạ Dao Quang duỗi tay xoa xoa cái trán đang hơi đau của chính mình, cũng không cách nào hạ tâm tu luyện nên nàng đứng dậy, tiếp tục lật qua những đồ vật ở đây một lần, nhưng cũng không tìm được gì mới.

Mà lúc này Ôn Đình Trạm đã trở lại phòng nghỉ, cũng không ra ngoài, càng không cố ý đi tìm hiểu xung quanh. Vân Phi ly cùng Mạch Khâm hành động cực nhanh, vào lúc nửa đêm liền có một đệ tử tông môn ở gần cây ngô đồng trong rừng bị giết chết không rõ hung thủ, nhìn cũng không ra thủ pháp. Người chết là một người tu vi Nguyên Anh kỳ. Cái chết lần này liền giống như thêm lửa vào chảo dầu.

Tra hung thủ tra không ra, chuyện này liền làm bát nháo cả đám người. Người Phượng tộc cũng là đối tượng bị hoài nghi. Phượng tộc lúc xảy ra sự cố không có người đi ra ngoài, nếu không bọn họ liền thật sự rất khó rửa sạch sẽ, khẳng định sẽ có người hoài nghi bọn họ vì bảo bối liền tính toán tiêu diệt từng nhóm nhỏ.

Vì thế đêm khuya tộc trưởng Phượng tộc cùng vài vị trưởng lão thương nghị, quyết định mở cửa, đưa người của các đại môn phái tiến vào Phượng tộc, lấy điều này chứng minh sự trong sạch của bọn họ.

Buổi sáng hôm sau Ôn Đình Trạm cùng Mạch Khâm hội hợp, sau đó hắn đem sự tình bút ký, cùng với những suy luận của chính mình nói cho Mạch Khâm cùng Vân Phi ly. Ba người lập tức đều lâm vào trầm tư.

Vân Phi ly thấy như rơi vào trong sương mù: “Bạch Kỳ hẳn không phải là người hãm hại Bạch Nguyệt.”

Nhưng Vân Phi ly cũng không dám chắc chắn, hắn chỉ nghĩ Bạch Kỳ tuyệt đối sẽ không hãm hại Bạch Bguyệt, bởi vì trong lòng Bạch Kỳ, Bạch Minh là thần của hắn, là tín ngưỡng của hắn, là hết thảy. Hắn muốn dùng hết các biện pháp hắn có thể làm được để cho Bạch Minh được vui vẻ. Mà hãm hại Bạch Nguyệt sẽ chỉ làm Bạch Minh thống khổ.

“Bạch Minh chân quân……” Ôn Đình Trạm trầm mặc hồi lâu mới nói ra hắn suy đoán, “Có lẽ căn bản không có phi thăng.”

Một nam nhân động tình, trong lòng có người thương, tuyệt không có khả năng chuyên tâm tu luyện, đây là Ôn Đình Trạm dựa trên trực giác của một nam nhân đang yêu một nữ nhân.

“Phượng tộc kia vì sao phải nói Bạch Minh chân quân phi thăng?” Qua Vô Âm khó hiểu, thế gian này chân quân ngã xuống là việc rất bình thường, cũng không phải sự tình gây mất mặt, vì sao Phượng tộc muốn rắc rối như vậy, nói dối như cuội?

“Đây là bí ẩn cần chúng ta đi vạch trần.” Ôn Đình Trạm trầm tư nói, “Có lẽ vạch trần được bí ẩn này, mọi vấn đề đều sẽ giải quyết dễ dàng.”

“Chỉ sợ chuyện này có liên quan đến bí mật Phượng tộc.” Vân Phi ly suy nghĩ nói.

“Thời gian của hai người cũng không nhiều, nếu thật sự có liên quan đến bí mật Phượng tộc, chuyện càng thêm phức tạp.” Mạch Khâm trong lòng vẫn như cũ lo lắng cho Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang.

“Không phức tạp, ta đã cấp cho hung thủ một cây thang, liền xem hắn lên hay không lên. Chỉ cần hắn leo lên, liền rất mau sẽ trồi lên mặt nước.” Ôn Đình Trạm định liệu trước cười, “Bắt được hung thủ, hết thảy chân tướng đều sẽ rõ ràng.”

“Ngươi khi nào thực hiện?” Qua Vô Âm chính là vì biết Ôn Đình Trạm đã an toàn suy xét, cố ý hỏi thăm Ôn Đình Trạm, kết quả chính là Ôn Đình Trạm tới Phượng tộc rồi nhưng không có cùng người khác tiếp xúc qua, trừ bỏ lúc đưa Dạ Dao Quang tới động phủ, căn bản là không có ra quá cửa phòng này, như thế nào có thể cho người ta một cây thang?

Ôn Đình Trạm đạm nhiên cười: “Làm đại cục phải vô hình vô trung, nếu như mọi người đều chưa từng phát hiện, tất nhiên liền càng không thể khiến cho Phượng tộc hoài nghi, cùng hung thủ hoài nghi, nếu không hắn như thế nào sẽ nguyện ý thượng câu?”

“Ngươi biết được trong hồ lô của hắn bán dược gì sao*?” Qua Vô Âm dùng tay chạm vào Vân Phi ly.

*Câu này ý chỉ biết phương pháp Ôn Đình Trạm dùng là gì.

Vân Phi ly cũng cười khổ lắc đầu: “Chưa từng nhìn ra.”

Lại đem ánh mắt hướng về Mạch Khâm, Mạch Khâm cũng là lắc đầu, Qua Vô Âm dùng ánh mắt như nhìn yêu nghiệt nhìn Ôn Đình Trạm: “May mắn là ngươi sinh ra ở thế tục, nếu sinh ở ma đạo, thật đúng là tai họa lớn của chúng ta.”

“Sao, ta lại biết được, Ma tôn đều không thông minh.” Nghĩ đến Ma Quân, Ôn Đình Trạm không khỏi lắc đầu.

Ở trong Dương châu Ma Quân giận kinh người! Lại khinh bỉ chỉ số thông minh hắn, con mẹ nó, hắn nhất định sẽ đem thủ đoạn học được từ gia hỏa này, làm một con ma thông minh, sau đó thống nhất Ma giới, làm tiểu nha đầu này biết ai mới là tai họa của bọn họ!

“Ngươi là cố ý đem Dạ cô nương đưa đến nơi an toàn nhất.” Vân Phi ly đột nhiên nhìn ra tâm tư Ôn Đình Trạm.

Kỳ thật lấy sự thông minh của Ôn Đình Trạm, hắn có thể trợ giúp bọn họ tiến vào Phượng tộc cùng một lúc. Hắn tất nhiên cũng có biện pháp tiến vào Phượng tộc, không cần phải đi lòng vòng như vậy. Phải đi đường vòng thì chỉ có một lý do duy nhất, chính là vì để làm rõ thân phận Dạ Dao Quang. Do đó làm Phượng tộc cùng hung thủ trong bong tối đều sẽ không động tới Dạ Dao Quang. Phượng tộc không dám, mà hung thủ kia cho dù có cừu hận với Phượng tộc nhưng còn có Bạch Minh chân quân, dựa vào một đồng tiền ân tình kia của Dạ Dao Quang, hắn cũng sẽ không động tới nàng.

Đưa Dạ Dao Quang đến động phủ Bạch Minh chân quân, đây chính là một nơi an toàn nhất.

“Chắc chắn hắn sẽ từ trên người Bạch Minh chân quân xuống tay.” Ôn Đình Trạm trả lời

“Được a, ngươi đem người yêu của người tới động phủ Bạch Minh chân quân tị nạn, lại đem chúng ta kéo tới bảo hộ cho ngươi, cùng ngươi gánh vác nguy hiểm, ý tốt của ngươi cũng quá tuyệt a!” Qua Vô Âm cũng coi như đã hiểu dụng ý của Ôn Đình Trạm.

Tất cả bọn họ đều bị Ôn Đình Trạm lợi dụng, nhưng lại còn cố tình để bọn họ cảm kích hắn, nghĩ cách đưa bọn họ tiến vào, gia hỏa này thật là phúc hắc!

Ôn Đình Trạm cũng thản nhiên thừa nhận: “Thế gian này chỉ có một người đáng giá để ta dốc hết tâm sức, hao tổn tâm huyết, chỉ vì hộ nàng một đời trường an.”