Quái Phi Thiên Hạ

Chương 95: Rời Đi




Sắc mặt Lăng Lãng có chút xấu hổ, còn có chút tức giận, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nói: “Là do ta không trông coi cẩn thận nên mới để hắn chạy thoát.”

“Ta chỉ muốn biết hắn chạy thoát như thế nào?” Đây mới là điểm mấu chốt.

“Ta lo lắng cho sư muội nên đi qua kiểm tra một chút, nơi đây chỉ còn lại Tôn Lâm Nhi và thụ yêu.” Lăng Lãng thấp giọng nói.

Tuy trong lòng đã có suy đoán nhưng Dạ Dao Quang vẫn hơi sững sờ, cô không muốn tin rằng Tôn Lâm Nhi lại giúp đỡ kẻ suýt hại chết cả nhà của nàng, giúp cho thụ yêu kia trốn thoát. Cô một lòng giúp người chưa từng nghĩ sẽ có hồi báo, chỉ là luôn tuân thủ quy tắc nhưng cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ như thế này.

“Là do ta quá ngây thơ…” Dạ Dao Quang nhắm hai mắt lại tự giễu nói.

Thụ yêu kia là yêu tu, cô chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, đó là hồn phách con người mượn thân của cây đại thụ nghìn năm tu luyện nên mới không tiêu tan, nhờ cây đại thụ hấp thu khí ngũ hành thuộc tính Mộc để tu luyện, có lẽ là cây mọc ở nơi hoang dã hoặc bãi tha ma nên hấp thụ thêm âm khí để tăng nhanh tốc độ tu luyện, hắn tu luyện tà đạo lại có kinh nghiệm lâu năm nên tất nhiên có thể dụ dỗ Tôn Lâm Nhi. Tôn Lâm Nhi không giống A Tú, A Tú từ đầu tới cuối đều duy trì tâm tính thiện lương, mặc dù vì Tôn Lâm Nhi mà chết oan nhưng cũng chưa từng oán trách, có thể Tôn Lâm Nhi lúc đầu oán hận rất sâu nhưng sau khi gặp cô cũng đã dịu bớt đi một chút, làm một kẻ ba phải gió chiều nào xoay chiều ấy.

Đoán chừng Tôn Lâm Nhi bây giờ còn đang hận cô xen vào việc của người khác, nếu không phải cô mang nàng ta trở về thì Tôn gia cũng không gặp phải tai họa này.

“Dạ cô nương, là do tôi sơ suất!” Lăng Lãng nhìn thấy biểu cảm của Dạ Dao Quang trong lòng càng thêm áy náy, rõ ràng bình thường bọn họ đều làm việc tốt giúp người nhưng có đôi khi lòng tốt lại không đặt đúng chỗ, hắn đã từng tự mình trải nghiệm nên cũng hiểu rõ tâm tình của Dạ Dao Quang lúc này.

Tôn Lâm Nhi đã từng giết người, dù có độ kiếp cho nàng ta thì cũng không có được công đức gì, vậy mới nói Dạ Dao Quang đã làm chuyện phí công vô ích. Đầu tiên thì đồng ý lời nhờ vả của Ngụy gia, sau lại đồng tình với Tôn Lâm Nhi, mọi người đều nói người tu đạo như bọn họ không hiểu nhân tình nhưng không biết rằng bọn họ cho dù thấu hiểu nhân tình thì cũng không cách nào hiểu được nhân tâm.

Dạng quỷ hồn đã từng giết người như Tôn Lâm Nhi cho dù bị đánh hồn bay phách tán cũng sẽ để lại nghiệp chướng cho người thân, cũng như việc Ngụy gia nhờ vả, chỉ có người có nguyên tắc mới tốn sức siêu độ cho Tôn Lâm Nhi nhưng khổ tâm của Dạ Dao Quang lại bị Tôn Lâm Nhi giẫm nát dưới chân…

Tuy Tôn Lâm Nhi làm ra chuyện như vậy nhưng Dạ Dao Quang cũng không vứt bỏ người nhà họ Tôn mà còn hao tổn khí ngũ hành trị thương cho mọi người, Tôn lão bị thương nặng nhất cũng được chữa khỏi hoàn toàn, cô còn đưa đan dược bổ sung nguyên khí do Mạch Khâm luyện chế cho Tôn Đại Lang dùng, cô bị Tôn Lâm Nhi phản bội nhưng cũng không muốn liên lụy người vô tội.

“Dạ cô nương, Lâm Nhi nhà ta có phải làm chuyện gì sai lầm hay không?” Buổi chiều, Tôn mẫu tỉnh lại liền kéo Dạ Dao Quang khóc lóc hỏi han.

Một nữ nhân đã sống lâu như thế nếu không phải càng già càng bướng bỉnh nhõng nhẽo như trẻ con thì chính là càng già càng khôn khéo, nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Rất hiển nhiên Tôn mẫu thuộc kiểu người thứ hai, tuy Dạ Dao Quang không biểu hiện gì nhưng khi mấy lần bà nhắc đến con gái của mình thì đều thấy Dạ Dao Quang ngậm miệng không nói, khác hoàn toàn thái độ thương hại trước kia của cô với Tôn Lâm Nhi.

“Tôn bà bà, có một số việc tôi không muốn nhiều lời nhưng có vài chuyện mấy người có quyền được biết.” Dạ Dao Quang chưa bao giờ mềm lòng với người già trẻ nhỏ, cô cũng không muốn vô duyên vô cớ phải gánh chịu oán giận và chỉ trích, cho nên cô nói nguyên văn mọi chuyện, không thêm bớt điều gì.

Còn việc Tôn Lâm Nhi vì sao phải cứu thụ yêu, có lẽ là cũng muốn tu luyện theo con đường yêu tu của hắn, dù sao Dạ Dao Quang cũng không tận mắt nhìn thấy nên cũng không muốn đem suy đoán của mình đi nói lung tung.

“Lâm Nhi… nó… sao nó có thể hồ đồ như vậy…” Tôn mẫu đưa hai tay lên che mặt, nước mắt không ngừng chảy ra.

Mặc dù Dạ Dao Quang không nói rõ ý đồ của Tôn Lâm Nhi, nhưng lại nói rõ lai lịch của thụ yêu, Tôn mẫu là người thông minh nên cũng đã hiểu Tôn Lâm Nhi bị chuyện gì mê hoặc.

Tôn lão cũng mang một vẻ mặt đau thương, con gái của mình bị hàm oan mà chết bọn họ cũng rất đau lòng, nhưng càng đau lòng hơn là con gái mình bây giờ lại biến thành bộ dạng này…

Dạ Dao Quang không nhìn được hai lão nhân khóc lóc thương tâm như vậy nên yên lặng đi ra ngoài, cô đi qua thăm Ôn Đình Trạm một chút. Ôn Đình Trạm phụ giúp cô tu luyện, kiên trì vô cùng nhưng cuối cùng bị ngất đi đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh khiến Dạ Dao Quang có chút xấu hổ.

“Ôn công tử tỉnh rồi.” Vì đã được Dạ Dao Quang dặn dò chăm sóc cho Ôn Đình Trạm nên khi Lăng Lãng nhìn thấy Dạ Dao Quang tới liền đưa bát cháo vừa lấy từ tay Lăng Linh cho Dạ Dao Quang.

“Làm phiền ngươi.” Dạ Dao Quang nhận lấy, sau đó ngỏ ý cảm ơn.

Lăng Lãng nhân tiện nói: “Dạ cô nương, Tôn Lâm Nhi và thụ yêu cũng không tìm thấy tung tích. Thụ yêu chính là một thân cây đại thụ nên trốn vào trong rừng rất khó tìm được. Sư thúc đã truyền tín hiệu triệu hồi ta và sư muội trở lại, chúng ta dự định sẽ lên đường ngay lập tức, không biết Dạ cô nương ở đâu, sau này nếu có dịp chúng ta sẽ đi qua thăm cô.”

“Nhà ta ở Đỗ Gia thôn, Lư Lăng huyện, cả thôn chỉ có một mình ta họ Dạ.” Dạ Dao Quang cũng không giấu giếm, Lăng Lãng này quả thật là một người đáng để kết giao: “Ta và Trạm ca cũng dự định hôm nay khởi hành.”

“Dạ cô nương, hôm nay từ biệt tại đây, sau này còn gặp lại!” Lăng Lãng và Lăng Linh đều ôm quyền nói với Dạ Dao Quang.

“Sau này còn gặp lại!” Dạ Dao Quang mỉm cười gật đầu.

Sau khi từ biệt hai huynh muội Lăng Lãng, Dạ Dao Quang đẩy cửa đi vào thấy Kim Tử đang ngồi cạnh Ôn Đình Trạm, nhàm chán nghịch cái đuôi của mình.

Kim Tử thấy Dạ Dao Quang bưng đồ tới liền lập tức chạy lên, sau khi nhìn thấy đó là cháo thịt và hai cái bánh bao thì lại ủ rũ lùi về.

“Ăn chút gì đi, ta đi thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về nhà!” Dạ Dao Quang mất tự nhiên nói.

Ôn Đình Trạm hiện tại không biết nói gì, bóng ma tâm lý kia thật sự quá đáng sợ nhưng cậu lo Dạ Dao Quang sẽ không được tự nhiên nên cố gắng quên mùi vị kinh khủng kia, tâm không tạp niệm bắt đầu dùng cơm. Không ăn thì không cảm thấy đói, khi ăn vào mới biết thật ra bản thân mình rất đói, ăn sạch toàn bộ trong chốc lát.

“Muốn ăn nữa không?” Dạ Dao Quang thấy vậy hỏi.

“No rồi!” Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Đồ của chúng ta đã thu dọn xong, lúc nào cũng có thể rời đi.”

Ôn Đình Trạm đã tỉnh lại một lúc lâu, biết được mọi chuyện từ Lăng Lãng, tuy cậu không phải người giận chó đánh mèo nhưng nghĩ đến Dạ Dao Quang đã vì chuyện này mà hao tâm tổn trí nên trong lòng vô cùng khó chịu, không muốn ở lại Tôn gia.

Dạ Dao Quang gật đầu, quyết định đi thông báo cho Ngụy Lâm. Sau khi Ngụy Lâm biết được chân tướng trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng chung quy hắn không có lập trường và tư cách gì để bình luận chuyện này nên cũng chuẩn bị rời đi.

Tôn gia nhiệt tình giữ bọn họ lại, cuối cùng mấy người Dạ Dao Quang đành ở lại ăn cơm trưa, sau đó từ biệt nhà họ Tôn rồi rời khỏi Tôn gia đi về hướng trấn Phù Dung.

Dạ Dao Quang đi không bao lâu, Tôn lão cũng đưa cả nhà rời khỏi Hà Hoa Bá, nhiều năm sau Tôn Lâm Nhi mừng rỡ trở về cũng chỉ nhận được sự hụt hẫng, cuối cùng vì chuyện này mà dẫn đến vô số phiền phức nhưng đó cũng là chuyện của sau này…