Quái Phi Thiên Hạ

Chương 943




Ôn Đình Trạm nói, mỗi một chữ đều quá nhập tâm, Dạ Dao Quang cũng vô lực phản bác.

Bọn họ thật sự đã lâm vào tuyệt cảnh, Bách mục yêu xuất hiện có thể nói đối nàng và Ôn Đình Trạm mà nói là bước cờ cần phải qua, một giao ước liên quan tới nàng, còn suýt nữa không bảo vệ được Ôn Đình Trạm.

Nghĩ đến đây, Dạ Dao Quang bỗng nhiên ngẩng đầu: “A Trạm, chàng vừa mới làm cách nào dùng Dương châu đánh lui Bách mục yêu?”

Dòng khí nóng bỏng kia tuyệt đối là đến từ chính Dương châu, nhưng Ôn Đình Trạm cũng không biết thuật pháp, hắn sao có thể thúc giục Dương châu?

“Ba năm kia, ta có được một cơ hội.” Ôn Đình Trạm tựa hồ sớm có chuẩn bị, ngữ khí không chút hoang mang, đôi mắt vẫn như cũ trấn định bình tĩnh, như không có bất luận điều gì khác biệt, “Sau này, lại nhờ sự trợ giúp của Mạch đại ca, cùng Dương châu lấy máu nhận chủ.”

Dạ Dao Quang ánh mắt trầm tĩnh nhìn Ôn Đình Trạm, trầm mặc không nói.

Ôn Đình Trạm không có một chút lo lắng, mỉm cười ôn hòa nhìn lại. Trong hoa viên gió thổi tới làm tung bay những cánh hoa, ở giữa hai người lay động nhẹ nhàng phiêu chuyển, cuối cùng vẫn là dừng trên mặt đất dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời.

Không biết trôi qua bao lâu, Dạ Dao Quang gật đầu, rồi sau đó cất bước đi ra ngoài: “Núi Phụng Lai ở nơi nào?”

Kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều chưa từng nghe qua địa danh này, bất quá nàng đã phát hiện thời đại này cùng kiếp trước của nàng lịch sử không chỉ chạy theo đường thẳng, rất nhiều địa phương cũng như rất nhiều đồ vật không giống nhau.

“Ta cũng không biết.” Ôn Đình Trạm lắc đầu.

“Chàng cũng không biết?” Dạ Dao Quang tỏ vẻ thực sự kinh ngạc. Ở trong mắt nàng, Ôn Đình Trạm có thể nói không gì không biết, liền nhăn mày, “Bách mục yêu hẳn là sẽ không lừa chàng và muội chứ.”

Điều này không thật sự quan trọng, cũng không phù hợp với cá tính của yêu.

“Truyền tin hỏi thăm Mạch đại ca xem sao.” Ôn Đình Trạm nghĩ chút nói, “Nàng nếu là từ người tu luyện đi vào yêu đạo, có lẽ Phượng tộc cũng là một gia tộc lánh đời tu luyện. Núi Phụng Lai hẳn là lãnh địa của bọn họ.”

Dạ Dao Quang gật đầu tỏ vẻ tán đồng với phỏng đoán của Ôn Đình Trạm. Dù biết được bọn họ chỉ có thời gian mười hai ngày, trong lòng gấp gáp, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không có biểu hiện ra ngoài. Trước mắt truyền tin gấp cho Mạch Khâm, hỏi núi Phụng Lai ở nơi nào, tìm hiểu rõ ràng vị trí cùng địa vị của Phượng tộc, rồi tiếp tục tính toán.

Dạ Dao Quang tập trung giải quyết chuyện Bách mục yêu, Ôn Đình Trạm liền chuyên tâm đối phó Đô Chỉ Huy Thiêm Sự Tào Khuê. Ngay khi trở về, Ôn Đình Trạm liền viết phong thư gửi Mạch Khâm, sau đó cái gì cũng không tiếp tục quan tâm, lại còn rất nhàn hạ thoải mái đưa theo nàng đi thưởng ngoạn phố xá Lan huyện……

“A Trạm.” Từ ban ngày dạo tới khi trời tối, nàng căn bản cho rằng Ôn Đình Trạm đưa nàng đi dạo phố chỉ là cái cớ, còn có việc khác cần hoàn thành, nhưng giờ phút này Dạ Dao Quang lại phát hiện Ôn Đình Trạm thật sự là thuần túy dẫn nàng đi dạo phố. Nhìn hắn sắc mặt nhàn nhã, bộ dáng thong dong, Dạ Dao Quang liền sốt ruột.

“Sao thế?” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu nhìn Dạ Dao Quang.

“A Trạm, chàng tính mặc kệ Minh thế tử sao?” Dạ Dao Quang uyển chuyển nhắc nhở.

Ôn Đình Trạm ưu nhã cười: “Dao Dao đừng vội, thời cơ chưa tới.”

“Chàng trong lòng hiểu rõ thì tốt.” Dạ Dao Quang nhìn bộ dáng cao thâm khó dò này của hắn, cũng lười truy vấn thêm, than thầm một tiếng, liền đem sự tình phiền lòng vứt ra khỏi đầu, cũng thảnh chơi tiếp tục đi dạo.

Nhìn xuyên qua bóng đêm dòng người qua lại tấp nập ở chợ đêm, Dạ Dao Quang trên mặt tràn đầy vui sướng tươi cười. Nàng sẽ đùa nghịch, mân mê đồ vật trên sạp bán hàng rong, nếu cảm thấy đẹp nàng thích cũng không ngại mua một hai kiện.

Hắn thích nhìn dáng vẻ này của nàng, bất luận hoàn cảnh gì sắp tới, nếu mặt ủ mày ê cũng là một ngày, cười vui mặt giãn cũng hết một ngày, vì sao phải đem ưu sầu biểu hiện ở trên mặt, làm những người quanh mình đều lo lắng theo?

“Chàng đang suy nghĩ gì thế?” Đi được một lúc Dạ Dao Quang phát hiện người bên cạnh không thấy trả lời, mới quay đầu lại, liền nhìn đến người đang đứng giữa dòng người. Chàng thiếu niên kia một thân trường ngọc, khoanh tay đứng ở đó, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhu hòa ấm áp nhìn chính mình. Không hiểu được hắn lại đang nghĩ tới cái gì, vì thế Dạ Dao Quang gọi lớn một tiếng.

Ôn Đình Trạm ý cười trên khóe môi càng thêm cong, cất bước đuổi theo.

“Ta đang nghĩ tới nàng.”

“Muội không phải đang ở bên cạnh chàng sao?”

“Đó là thời khắc đem nàng ôm vào trong lồng ngực, nắm chặt đôi tay của nàng, không thể ngừng nghĩ tới nàng.”

Hai người đứng giữa đường phố phồn hoa bao phủ xung quanh ánh đèn rực rỡ đan xen. Bọn họ xem một chút ảo thuật đường phố, xem một hồi chọi gà, lại ăn một ít đồ ăn trên đường, cuối cùng tìm một cái thuyền nhỏ, lắc lư qua con sông, qua một đem dài họ mới trở về khách điếm.

Đêm hôm đó, Dạ Dao Quang ngủ mơ bên trong cảm giác được Ôn Đình Trạm rời khỏi tiểu viện, nàng chỉ mở mắt ra một chút, liền khép lại tiếp tục ngủ. Nếu Ôn Đình Trạm không có gọi nàng, tất nhiên là không muốn quấy rầy nàng, nàng cũng không có cần đi xem náo nhiệt. Đối với Ôn Đình Trạm nàng chỉ có tin tưởng.

Dạ Dao Quang không biết Ôn Đình Trạm là khi nào trở về, có thể thấy nàng đang ngủ say thì an tâm đến cỡ nào. Đến khi nàng thức dậy tu luyện là lúc cảm ứng được Ôn Đình Trạm ở trong sân luyện kiếm.

Thời điểm hai người dùng đồ ăn sáng, ai cũng không có đề cập tới chuyện đêm qua, trải qua sự bình yên như thường ngày.

Dạ Dao Quang đại khái biết được, người giả trang Chử Phi Dĩnh chính là một sợi chỉ, dùng để tìm ra nơi Minh thế đang ở.

“Minh thế tử không ở trong tay Tào Khuê.” Ăn xong bữa sáng, Ôn Đình Trạm đột nhiên nói với Dạ Dao Quang.

Nghe xong lời này, Dạ Dao Quang bỗng dưng nghĩ đến: “Hắn đã đào thoát.”

Minh Nặc thân thủ bất phàm, bên người hắn còn có thủ hạ đắc lực, nếu như đột nhiên bị tập kích, cũng chưa chắc có thể lấy được mạng hắn.

“Đúng thế.” Ôn Đình Trạm sắc mặt có chút ngưng trọng, “Việc này chỉ sợ có biến.”

Minh Nặc nếu đào thoát, không có khả năng sẽ không liên hệ với ám vệ của chính mình. Một khi hắn liên hệ được với ám vệ, mặc kệ là tìm Bố Chính Sử của Cam Túc, vẫn là tuyệt đối sẽ không có thêm nguy hiểm. Bởi vì Bố Chính Sử của Cam Túc cùng Đề Hình Án đều là người không thể ngồi chung với Đô Chỉ Huy Sứ Tào Khuê. Quân chính vẫn luôn không hài hòa, không chỉ có nguyên nhân là đạo phỉ càn rỡ, cũng không biết Cam Túc có phải bị nguyền rủa hay không, tựa hồ từ khi triều khởi, liền tồn tại vấn đề này.

“Ta xem một quẻ đi.” Dạ Dao Quang cũng cảm thấy có chút không hợp với lẽ thường.

Ôn Đình Trạm gật đầu.

Dạ Dao Quang lấy ra ba đồng tường phù nguyên bảo, rải một quẻ tượng, vươn ngón tay di chuyển ba đồng tiền, Dạ Dao Quang giương mắt nói với Ôn Đình Trạm: “Trung phu quẻ*.”

*Trung phu quẻ: quẻ thứ 61, trung phu, tin cũng; thiên địa dưỡng dục, vạn vật an trạch, trạch bị cỏ cây, tin cập heo cá, ách nạn tiêu trừ; đại ý nên có lòng tin vào người và chính mình, là quẻ tốt, mọi chuyện tai qua nạn khỏi

“Quẻ này ngày Bính đinh, Bạch Hổ cầm thế, người phạm bệnh, quan quỷ không lấy vong.” Dạ Dao Quang kỹ càng tỉ mỉ giải thích cho Ôn Đình Trạm, “Khắc ta là quan quỷ, nếu quan quỷ không lấy vong, Minh thế tử không có nguy hiểm, hẳn chẳng qua là bị trọng thương, hoặc là bệnh cũ tái phát. Quẻ tượng nói cho chúng ta biết, nếu là tìm người chỉ cần đợi, hắn sẽ tự tìm tới.”