Quái Phi Thiên Hạ

Chương 756: Đầu hàng




Âm khí chồng chéo trên người nữ quỷ nổ lên như pháo hoa, bắn tung tóe về phía Dạ Dao Quang. Nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống không độ, không khí lạnh như băng ngưng lại trong nháy mắt. Từng luồng khí đen đan thành một con cự long lao nhanh tới, cuốn theo đất đá bay mù trời.

Bước chân Dạ Dao Quang nhanh chóng lui về phía sau. Thủ quyết trên hai tay cô biến đổi linh hoạt, khí ngũ hành dựng đứng xung quanh bảo vệ thân thể. Từng tia khí ngũ hành nhỏ như sợi tóc ngưng tụ thành sợi tơ vàng mắt thường có thể thấy được, cuộn trên cổ tay Dạo Dao Quang như kim chỉ trong tay tú nương rành nghề, chỉ trong thời gian vài hơi thở đã xâu thành một đóa hoa ánh vàng rực rỡ.

Hai cánh tay thon dài của cô duỗi ra trong đêm tối, đầu ngón tay kéo khí ngũ hành sáng chói như ánh mặt trời. Trong bóng đêm cô cắt ra một kẽ hở, bắt lại đóa hoa ánh vàng nở rộ trong không khí. Mũi chân của cô khẽ đạp lên mặt đất, trong nháy mắt cả người bay lên, váy lụa phất phơ. Một đóa hoa ánh vàng sáng chói trong đêm đầy gió lạnh bị thổi đi, xoay vài vòng, đâm thẳng vào âm khí của nữ quỷ. 

Không va chạm dữ dội long trời lở đất, không bùng nổ sức mạnh làm đất rung núi chuyển.

Chỉ có mưa thuận gió hoà êm dịu. Sau khi đóa hoa ánh vàng đập vào khí âm quỷ, liền nở rộ một cách tự nhiên. Mỗi một cánh hoa của nó đều hóa thành một cây nhỏ dài chập chờn khí ngũ hành màu vàng ôn hòa. Từng cây đánh từ hai mặt trong ngoài qua lại trong âm khí. Khí âm quỷ dày đặc, mạnh bạo, tối tăm như mây đen u ám cứ thế mà bị từng cây tơ vàng xuyên thấu.

Khí ngũ hành của Dạ Dao Quang như cá gặp nước xông vào, rong chơi thoải mái trong âm khí. Từng cây một rất nhanh đã nhảy vọt đến trước mặt nữ quỷ, tụ lại một điểm. 

Nhưng vào lúc này, cơ thể nữ quỷ đột nhiên biến mất. Trong không khí chỉ có một viên Âm châu tỏa ra âm khí dày đặc, so với khí âm quỷ thế vốn như chẻ tre thì tia lửa khí ngũ hành bắn tung ra hai phát rồi lại biến mất trên tấm khiên dày cộp đầy âm khí của Âm châu, không khơi dậy nổi một chút phong ba.

Đợi khí ngũ hành của Dạ Dao Quang bị cắn nuốt, Âm châu lập tức tỏa ra một luồng sáng đen xen giữa màu máu đỏ, buộc thành một chùm như mưa sao băng xoay tròn theo Âm châu bay vụt về phía Dạ Dao Quang.

Cả người Dạ Dao Quang xoay tròn, tay áo bào cuộn đầu ngón tay, một luồng khí ngũ thành tạo thành đao quang đánh xuống Âm châu, chặn đợt mũi tên ánh sáng đầu tiên. Giữa bầu trời, cơ thể cô nhanh chóng biến đổi, từng đợt khí ngũ hành ngưng tụ thành đao quang bắn ra liên tục. 

Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau liên hồi, không ai nhường ai chút nào. Nhưng gần tới giờ Tý, thời điểm chí âm trong ngày, ánh sáng của Âm châu càng u ám nặng nề, âm khí ngưng tụ cũng ngày càng dày đặc, Dạ Dao Quang dần kiệt sức. Mãi đến khi Dạ Dao Quang đánh trả lại một luồng khí ngũ hành, lại có vài luồng sáng lạnh không ngăn được bay vụt về phía Dạ Dao Quang, cô xoay người tránh thoát. Còn chưa kịp lấy hơi lại sức thì vô số luồng sáng lạnh đã đồng loạt phóng tới, xém chút nữa đã bị ghim thành tổ ong vò vẽ. Cổ tay Dạ Dao Quang vừa di chuyển, Tử Linh châu bất ngờ xuất hiện trong lòng bàn tay cô.

Cô cấp tốc thúc giục Tử Linh châu, ánh sáng màu tím nở rộ trong lòng bàn tay cô nhanh chóng tụ thành khiên đỡ hết toàn bộ ánh sáng lạnh. Đôi mắt hoa đào của cô sáng rực, thu lại ánh sáng chết chóc tràn ra của Tử Linh châu, càng yêu mị, lạnh lùng. Tay kia bấm tay niệm thần chú vung lên, Tử Linh châu được rót một luồng khí ngũ hành vào, xoay chuyển khiến không khí bốn phía dường như cũng vặn vẹo theo. Âm khí, ánh sáng lạnh ngưng trệ giữa không khí lập tức vỡ tan.

Cô cũng không cho nữ quỷ cơ hội để thở dốc, đầu ngón tay của Dạ Dao Quang lật lại, sức mạnh của Tử Linh châu bùng nổ trong nháy mắt. Âm khí bị vỡ tan lập tức ngưng tụ lại, tạo thành một luồng gió lạnh hình phi tiêu, vung lên theo cánh tay Dạ Dao Quang, bay về phía nữ quỷ. 

Một chiêu đó nhanh, độc, chuẩn xác, nữ quỷ không có cơ hội để phản ứng, đã bị sức mạnh xuyên thủng, đánh văng ra ngoài. Trong lúc đó, người Dạ Dao Quang cũng bay lên, lá bùa trong tay áo cô bay ra ngoài, cắt đầu ngón tay vẽ lên giấy vàng, một lá bùa tản ra ánh sáng màu lam rất nhanh đã dính lên người nữ quỷ. Nữ quỷ cứ vậy mà bị đóng chặt lên cây hòe. Âm châu giữa không trung rơi xuống, Dạ Dao Quang đưa tay bắt lấy hư không, nắm vào trong tay.

"Mẹ!" Hai tên tiểu quỷ trong cây hòe chạy vội ra, ôm chặt lấy mẫu thân của mình.

Thấy cảnh như vậy, rốt cuộc Dạ Dao Quang không đành lòng: "Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai, có gì oan khuất." 

Nữ quỷ hiển nhiên không nghĩ được đến mức này, Dạ Dao Quang lại vẫn cho nó cơ hội. Nó hãm hại nhiều mạng người, nhiều linh hồn như vậy, phải biết rằng dù cô có đánh cho nó hồn bay phách tán, chết cũng chưa hết tội. Nó vốn còn hơi xem thường tu vi Dạ Dao Quang, nhưng giờ nó đã biết Dạ Dao Quang chắc chắn có bản lĩnh luyện hóa nó.

"Vì sao?" Nữ quỷ có vẻ mơ màng.

"Ngươi rất may mắn, gặp được một "đạo sĩ thối" thích xen vào chuyện của người khác." Dạ Dao Quang cười khổ nói, đôi lúc cô cũng ghét bản thân mình khăng khăng giữ nguyên tắc như vậy. Tiếc rằng đây là nhân sinh quan hình thành qua hai kiếp, thay đổi quả thật khó như lên trời. 

Đôi mắt đen nhánh của nữ quỷ nhìn Dạ Dao Quang một lúc lâu, mới lắc đầu nói: "Ta thật không ngờ, thế gian này còn có người tu luyện tốt bụng như cô. Đa tạ cô đã suy nghĩ vì ta, ta chỉ xin cô siêu độ cho hai đứa bé, và năm người họ là được."

Dạ Dao Quang nhướng nhướng mày, chuyện đến mức này vẫn không muốn nói?

Thấy Dạ Dao Quang cau mày, nữ quỷ lập tức hiểu có lẽ Dạ Dao Quang đã hiểu lầm ý của nàng, vì vậy liền vội vàng giải thích: "Việc ta dây dưa với người thế tục có vị trí phi phàm." 

Dạ Dao Quang lập tức hiểu rõ, người tu luyện rất ít nhúng tay vào chuyện của thế tục. Nhất là người càng có địa vị sẽ càng không can thiệp. Trái lại, không phải là sợ cường quyền, mà là một khi người tu luyện động vào người có có quyền thế thì sẽ liên lụy đến nhiều người khác. Đến khi đó, biến đổi quá nhiều số mạng của con người, dù nguyên nhân làm ra của người tu luyện là ý tốt thì cũng sẽ rớt xuống tội nghiệt. Đây cũng là lí do vì sao người tu luyện dễ nhập ma, trong lòng bất bình, làm việc thiện chưa chắc đã được chết yên bình nên đa số người tu luyện không muốn giao du với thế tục. Người đời chỉ thấy họ cô độc lạnh lùng, xem thường người trần mắt thịt, sao hiểu được chỗ bất đắc dĩ của người tu luyện chứ.

"Cô nói đi, ta còn ở thế tục. Sau khi ta nghe xong, sẽ xem xét tình hình cụ thể để trả lời cô." Tấn công nữ quỷ đến nước này, vậy mà nàng vẫn không muốn liên lụy đến cô. Đối với chuyện của nữ quỷ, cô không thể nói không nhúng tay vào thì sẽ không nhúng tay vào.

Đúng là rất nhiều chuyện cô không có cách nào hành động, nhưng tướng công nhỏ toàn năng nhà cô lại có thể. Nhất là chuyện liên quan đến người có quyền thế, tướng công nhỏ nhà cô thích nhất. Bây giờ cô đi tìm cậu, cô tin chắc sẽ tìm được cậu rất nhanh.