Quái Phi Thiên Hạ

Chương 741: Yêu cầu giải phẫu




Nghe xong lời nói mang tính ám chỉ như vậy, người bên cạnh Đơn Cửu Từ liền hỏi: “Đại sự?”

“Đại sự, chuyện động trời.” Quạt giấy trong tay Đơn Cửu Từ đập vào lòng bàn tay còn lại.

“Không phải thái tử mưu phản thì cũng là Thuần Vương mưu phản, ngươi nói có phải đại sự hay không?” 

Nói xong, Đơn Cửu Từ thu hồi ánh mắt. Hắn xoay người đi vào, để lại khuôn mặt người thân tín đang tràn đầy kinh hãi.

Mà lúc này, Trọng Nghiêu Phàm đã gặp được Hưng Hoa Đế. Hưng Hoa Đế một đêm không ngủ, chỉ suy nghĩ phải làm sao mới bảo vệ được tôn nhi của mình. Ông ta bây giờ hối hận không thôi, nếu sớm biết được kết quả như vậy đã không đưa hắn vào trong cung, ngồi nhìn hắn vùng vẫy đấu tranh, là mình đã đẩy hắn lâm vào tử cục này.

“Việc của thái tử, ngươi cũng đã biết.” Mệt mỏi dụi dụi mắt, Hưng Hoa Đế không có khẩu vị gì nhìn bát canh dưỡng sinh trước mặt, bèn đẩy qua một bên, hỏi Trọng Nghiêu Phàm. 

“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đã nghe qua.” Trọng Nghiêu Phàm cúi đầu cung kính nói.

“Nói một chút xem ngươi nhìn việc này thế nào?”

“Bệ hạ, Thuần Vương điện hạ tuyệt đối không thể có tâm tư muốn giết thái tử.” Giọng nói của Trọng Nghiêu Phàm hùng hồn mạnh mẽ. 

“Trẫm chẳng lẽ không biết sao?” Hưng Hoa Đế biến sắc.

“Nhưng ngươi làm sao chứng minh Trị Ngạn vô tội? Không chỉ là trẫm, còn có thái hậu cùng quan Ngự sử tận mắt nhìn thấy!”

“Bệ hạ, thần vô năng không biết làm cách nào chứng minh sự trong sạch của điện hạ, nhưng thần đã dẫn đến một người. Để hắn tra rõ việc này, chỉ cần thời gian nửa ngày, nhất định có thể khiến hết thảy âm mưu quỷ kế không chỗ nào có thể ẩn giấu.” Trọng Nghiêu Phàm vội đáp. 

Hưng Hoa Đế lập tức mang ánh mắt thâm trầm nhìn Trọng Nghiêu Phàm: “Người nào?”

“Chính là Kỳ Lân công tử - Tuyên Lân của Tuyên gia.”

“Ngươi dẫn hắn tới?” 

“Đang ở ngoài cửa đợi bệ hạ triệu kiến.”

“Truyền.”

Rất nhanh, Tuyên Lân liền tiến vào đại điện. Hắn bước đi thoải mái, thái độ thong dong, sắc mặt thản nhiên, cung kính hành lễ với Hưng Hoa Đế: “Thảo dân Tuyên Lân khấu kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an.” 

“Miễn lễ.” Hưng Hoa Đế từ ngự án đi xuống đài, nhìn Tuyên Lân đang đứng lên:

“Ngươi cũng biết trẫm muốn ngươi điều tra chuyện gì?”

“Thảo dân đã nghe từ Hầu gia.” Tuyên Lân trả lời. 

“Việc này liên lụy quá nhiều, nếu có vạn nhất, trẫm cũng không giữ được ngươi.” Hưng Hoa Đế trầm giọng nói.

“Thảo dân từng học tập tại học viện Bạch Lộc hai năm, cùng Thuần Vương điện hạ là tri kỷ tương giao. Thảo dân không tiếc lấy tính mệnh đánh đổi, nguyện trả về cho điện hạ một công đạo.” Tuyên Lân khẩn thiết nói.

Hưng Hoa Đế xét kỹ Tuyên Lân một lúc lâu, sau đó mới vẫy tay để đại tổng quản Phúc Lộc tự mình dẫn Tuyên Lân đến nơi xảy ra vụ án. Chỗ này đã sớm bị Hưng Hoa Đế phong tỏa suốt đêm. Tuyên Lân cũng chỉ là đến xem qua hiện trường, xác nhận một lần những sơ hở Kim Tử có thể không để ý tới. Phát hiện không có gì mới trở về phục mệnh, tốc độ nhanh đến nỗi khiến Phúc Lộc đã từng gặp qua sóng to gió lớn phải kinh ngạc không thôi. Ông có lòng nhắc nhở vài câu, phát hiện thiếu niên này khí độ bất phàm lại dường như đã tính trước kỹ càng, liền ngậm miệng không nói. 

Đến khi Tuyên Lân trở về, Hưng Hoa Đế đã ân chuẩn yêu cầu của Trọng Nghiêu Phàm, triệu quan Ngự sử Tiết Phóng và thái hậu cùng đến. Nhìn thấy Tuyên Lân nhanh chóng trở lại, Hưng Hoa Đế cũng nhướng mày.

Chỉ thấy Tuyên Lân vén áo bào quỳ xuống trước mặt Hưng Hoa Đế: “Bệ hạ, thảo dân đã điều tra rõ, thái tử điện hạ không phải do Thuần Vương điện hạ giết chết, mà là uống thuốc độc tự sát.”

Lời nói của Tuyên Lân khiến ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn lên người hắn. Người đầu tiên không phục chính là Tiết Phóng: 

“Ăn nói xằng bậy, bổn quan tận mắt nhìn thấy, cũng đã có ngự y và người khám nghiệm tử thi kiểm nghiệm di thể của thái tử điện hạ, ngươi há có thể ở chỗ này ăn nói bừa bãi!”

Tuyên Lân không để ý đến Tiết Phóng mà nói với bệ hạ: “Bệ hạ, thảo dân có chứng cứ, cũng xin bệ hạ cho truyền thái y và người khám nghiệm tử thi đã kiểm nghiệm di thể của thái tử điện hạ đến.”

“Truyền.” 

Rất nhanh, thái y và người khám nghiệm tử thi đã được truyền đến. Tuyên Lân hành lễ với Hưng Hoa Đế xong, liền hỏi người khám nghiệm tử thi trước: “Xin hỏi người khám nghiệm tử thi, vết thương của thái tử thế nào?”

“Xuyên qua từ bên cạnh huyệt Thiên Khu.” Người khám nghiệm tử thi trả lời.

“Vậy xin hỏi người khám nghiệm tử thi, vết thương như vậy có nhất định sẽ mất mạng hay không.” Tuyên Lân hỏi tiếp. 

Người này chần chờ một lát mới nói: “Đa số người thế này đều sẽ bị thương huyết mạch đường ruột mà mất mạng, tuy nhiên cũng có người may mắn chưa bị thương hại tới huyết mạch đường ruột, nếu cứu trị đúng lúc, cũng chưa chắc sẽ mất mạng.”

“Như vậy trong tiền lệ cũng chỉ có một phần vạn.” Thái y hiển nhiên không đồng ý với định luận này.

“Hồi bẩm bệ hạ, thảo dân xin người truyền đến thế tử của Minh Vương phủ.” Tuyên Lân không để ý đến thái y. 

Hưng Hoa Đế chấp thuận, chợt hỏi: “Đây là vì sao?”

“Bảy năm trước, thế tử đã từng bị người gây thương tích như vậy, thương thế còn nặng hơn so với thái tử nhưng vẫn được thần y Mạch Khâm cứu sống.” Chuyện này là Dạ Dao Quang nói cho Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm có lần cùng hắn tán gẫu lại nhắc đến chuyện của Minh thế tử trước kia. Hắn nói:

“Trên người Minh thế tử nhất định còn có vết thương làm chứng, dựa vào kinh nghiệm từng trải của thái y và người khám nghiệm tử thi, chắc chắn có thể từ miệng vết thương lúc trước và sau của Minh thế tử mà nhìn ra thương thế.” 

Thái y và người khám nghiệm tử thi gật đầu. Làm tổn thương lại vết thương cũ, bọn họ liếc mắt là có thể nhìn ra. Nếu xuyên thủng hai miệng vết thương, dựa vào hiểu biết của bọn họ đối với kết cấu cơ thể con người, có thể từ vết thương suy đoán ra khí giới, mà từ khí giới để suy đoán ra lúc đó có thương tổn tới cơ quan trọng yếu hay không cũng không phải việc khó.

Minh Nặc rất nhanh đã tiến cung. Lúc này, bệ hạ sai hắn cởi áo trước mặt mọi người, vết thương này lúc đó cũng là thương tổn đến dạ dày, nếu không gặp được Dạ Dao Quang, lại được Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành chữa trị, Minh Nặc cũng chắc chắn phải chết. Thái y và người khám nghiệm tử thi thảo luận một hồi phức tạp, cuối cùng nhất trí kết luận này, thương tích của Minh Nặc nặng hơn so với của thái tử.

Sau đó Minh Nặc nói, thận hắn lúc đó cũng chịu trọng thương, phải uống đan dược đặc chế cầm máu. Còn phải mang theo vết thương chạy trốn một đoạn xa, may mắn gặp được thần y Mạch Khâm mới cứu về được cái mạng nhỏ. 

“Minh thế tử thuở nhỏ tập võ, thân thể khỏe mạnh, thái tử điện hạ từ nhỏ thân thể gầy yếu, sao có thể đánh đồng?” Thái hậu vẫn không mở miệng, đột nhiên lên tiếng.

“Bẩm thái hậu, thảo dân sẽ chứng thực một kiếm kia không đoạt đi tính mệnh của thái tử điện hạ.” Tuyên Lân chắp tay, khom người với thái hậu, sau đó nói với bệ hạ:

“Nếu thảo dân có thể chứng thực, thái tử không phải bị trưởng tôn điện hạ một kiếm trí mạng sát hại, có thể xin bệ hạ ân chuẩn thảo dân giải phẫu di thể của thái tử điện hạ hay không?” 

“Làm càn!” Tiết Phóng quát to:

“Thái tử điện hạ thân thể cao quý, hàm oan mà chết, há có thể lại khiến điện hạ chết không toàn thây!”

“Tuyên Lân, ngươi đây là có ý gì?” Đối với đứa con trai chết cũng phải giá họa cho cháu để trả thù mình này, Hưng Hoa Đế không tàn nhẫn đến mức khiến nhi tử chết cũng không được ngủ yên. 

“Khởi bẩm bệ hạ, thảo dân từng nói thái tử điện hạ là uống thuốc độc tự sát. Thái y tất nhiên không nhìn thấy có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào trên người thái tử là bởi vì độc mà thái tử ăn vào chính là loại độc này.” Nói xong, Tuyên Lân lấy ra một bọc giấy từ trong ngực.

“Loại độc này rất đặc biệt, sáu vị dược liệu của nó đều không phải là độc vật, tuy nhiên đứng cùng một chỗ lại tạo ra kịch độc. Sau khi ăn vào sẽ nhanh chóng dẫn đến cái chết. Tuy nhiên, dược tính sau nửa canh giờ sẽ tiêu tán trong cơ thể. Bệ hạ có thể tìm một vật sống cho thái y thí nghiệm.”

Phúc Lộc vội vàng đi xuống, tiếp nhận gói thuốc từ tay Tuyên Lân, đưa gói thuốc cho Hưng Hoa Đế. Hưng Hoa Đế chỉ nhìn một chút liền giao cho thái y, sai thái y đi thử nghiệm.