Quái Phi Thiên Hạ

Chương 723: Mạch khâm giải độc




Từ lúc nhận được thư hồi âm của Ôn Đình Trạm, cả người Dạ Dao Quang cũng trở nên hoạt bát hơn, khóe mắt chân mày thần thái lưu chuyển vô tận. Chẳng những tu luyện càng thêm tích cực, hơn nữa làm bất cứ chuyện gì cũng giống hệt tác phong trước kia, cả người tràn đầy tinh thần phấn chấn tựa như những chồi non đầu mùa xuân mọc ra từ nhánh cây đang mạnh mẽ lớn lên.

Thấy Dạ Dao Quang như vậy, lo lắng trong lòng mọi người cũng buông xuống, duyên sinh quan lâu nay bị kìm nén cũng trở nên có sức sống hơn. Ba tháng sau, Tiêu Sĩ Duệ lại gửi môt phong thư cho Dạ Dao Quang, hóa ra Lục Vĩnh Điềm rốt cuộc cũng đã đạt được Võ trạng nguyên. Từ lúc còn ở đảo Bồng Lai, Mạch Khâm đã để cho thúc thúc của Lục Vĩnh Điềm đưa hắn trở về, chính vì không muốn làm chậm trễ võ khảo tháng hai của hắn. Nhưng bởi vì Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đột nhiên xảy ra chuyện, kế hoạch luyện tập của Lục Vĩnh Điềm cũng chỉ tiến hành được một nửa, Dạ Dao Quang vẫn luôn lo lắng, cũng may cố gắng của hắn không hề uổng phí.

Ngoài ra cũng thông báo rằng Tần Đôn đã lấy được tiến sĩ lưỡng bảng, mặc dù ở hạng gần chót nhưng cũng không trở thành đồng tiến sĩ. Sau khi bàn bạc Tiêu Sĩ Duệ đã khuyên Tần Đôn rằng, bởi vì thứ hạng quá gần chót nên để hắn ngồi vào vị trí Huyện thừa đang còn trống. Huyện lệnh địa phương chỗ này đã làm bốn năm, đoán chừng chưa tới hai năm sẽ được lên chức, trước tiên Tần Đôn đến đó lấy kinh nghiệm, hai năm sau thuận lợi thăng chức Tri huyện. Sau khi quen thuộc công việc, làm ba năm Tri huyện, cộng thêm hai năm Huyện thừa nữa cũng đã có năm năm kinh nghiệm, bất kể như thế nào cũng sẽ được điều động. Chỉ cần có thành tích, thăng chức không phải là không được, so với việc nhịn sáu năm mới thoát khỏi Tri huyện vẫn tốt hơn rất nhiều. 

Sau khi đọc xong, Dạ Dao Quang cảm thấy vô cùng vui vẻ, an tâm, mặc dù không có Ôn Đình Trạm nhưng Tiêu Sĩ Duệ thật giống như một chú chim non thoát khỏi sự bảo vệ của chim mẹ, nhanh chóng trưởng thành. Phía trên còn có không ít chuyện của triều đình, Tiêu Sĩ Duệ đều kể cho Dạ Dao Quang nghe, cuối cùng nhắc tới việc hoàng tổ phụ của hắn muốn hắn năm nay kết hôn, nhưng trong mấy cô nương đó không có lấy một người vừa mắt hắn. Trước tiên hắn tạm kéo dài thời gian, chờ đến khi Dạ Dao Quang khá hơn một chút sẽ đến Đế đô giúp hắn nhìn xem, nhất định phải chọn cho hắn một vương phi ôn nhu hiền lương.

Nói lải nhải một tràng, cuối cùng chính là nói sau khi Tần Đôn về nhà sẽ đại hôn.

“Sao mà mới vừa rồi còn hết sức vui mừng, sau khi xem xong lại nhíu mày vậy?” Qua Vô Âm ngồi một bên, bưng lên chén nước uống một ngụm rồi hỏi. 

“Tần Đôn sắp đại hôn nhưng bây giờ muội không thể đi khỏi duyên sinh quan, Trạm ca cũng không ở đây, trong lòng muội cảm thấy có chút áy náy.” Dạ Dao Quang than nhẹ.

Tu vi của cô bây giờ bị hủy hết không nói, hơn nữa thân thể còn chưa hoàn toàn bình phục, khác biệt duy nhất với người bị bệnh nặng chính là tinh thần của cô không tệ lắm, cũng không có chỗ nào cảm thấy đau đớn. Nhưng vẫn không chịu nổi sự lắc lư, đừng nói là cưỡi ngựa, cho dù ngồi xe ngựa cũng không đi xa được như vậy. Muốn khôi phục, ít nhất phải một năm, nếu cô muốn có thể sớm khôi phục tu vi, tốt nhất nên ở duyên sinh quan bế quan tu luyện.

“Sớm bảo muội bế quan, muội lại bướng bỉnh không nghe.” Qua Vô Âm đưa ngón tay chọc chọc vào trán Dạ Dao Quang. 

“Muội bế quan thật tốt, không đến ba năm, tu vi nhất định sẽ khôi phục lại Nguyên Anh kỳ, nếu muốn khôi phục Hóa Thần kỳ cũng không phải không thể. Có thể muội không muốn, tỷ cũng không biết muội nghĩ như thế nào.”

Qua Vô Âm luôn mong Dạ Dao Quang bế quan đến mức sốt ruột sắp phát hỏa đến nơi rồi. Nếu Dạ Dao Quang bế quan, bọn họ cũng sẽ không cần phải mỗi ngày đều nói dối, lo lắng đề phòng chỉ sợ mình sơ sảy một chút để lộ ra hết.

“Muội muốn đợi thêm một thời gian nữa.” Dạ Dao Quang biết rõ bây giờ việc cô cần làm nhất là bế quan. 

Nhất là khi trong thân thể cô đang có linh căn cùng hoa Sinh Mệnh của Bách Lý Khởi Mộng dung hợp, lúc này bế quan tu tiên là thời điểm tốt nhất. Nhưng trong lòng cô đang có ràng buộc, có chấp niệm, cho dù bế quan cũng không thể an tâm, so với việc bị tâm ma quấy nhiễu, chi bằng cho cô thêm chút thời gian để suy nghĩ thông suốt.

Sợ Qua Vô Âm lại thúc giục mình bế quan, cô vội tìm một cái cớ lén chạy đi. Sau khi trở về phòng, Dạ Dao Quang vội vàng viết một lá thư cho Ấu Ly để Ấu Ly tính toán đúng thời gian mang quà tặng mà cô đã sớm chuẩn bị đến cho Tần Đôn. Hơn nữa còn viết một lá thư thể hiện sự áy náy của mình.

Làm xong những chuyện này, Dạ Dao Quang liền cầm theo lá thư mà Tiêu Sĩ Duệ gửi cho Tuyên Lân đi đến chỗ hắn. Cô biết đây chắc chắn là chuyện của triều đình, bây giờ Ôn Đình Trạm không có ở đây, có chuyện gì cũng chỉ có thể nghe ý kiến của Tuyên Lân. 

“Có chuyện quan trọng sao?” Chờ hắn xem xong, Dạ Dao Quang vội hỏi. Tuyên Lân và Ôn Đình Trạm đều là kiểu người dù cho Thái sơn có đổ xuống cũng sẽ không thay đổi sắc mặt, cô không thể nhìn ra được manh mối gì.

“Một vài chuyện nhỏ, cô không cần lo lắng.” Tuyên Lân lắc đầu cười yếu ớt.

“So với quan tâm những chuyện này, chi bằng suy nghĩ một chút khi nào thì bế quan.” 

“Lại nữa rồi, sao cậu lại giống Vô Âm như vậy, luôn muốn ta bế quan.” Hai tay Dạ Dao Quang che lỗ tai.

“Ta không thích nghe.”

Thấy Dạ Dao Quang hờn dỗi như trẻ con, Tuyên Lân có chút dở khóc dở cười, hơn nữa lại cảm thấy nghi ngờ: “Vì sao cô không muốn bế quan?” 

Lẽ ra, Ôn Đình Trạm không có ở đây, cô cũng không thể đi tìm, vậy bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để bế quan sao? Thời gian trong nháy mắt sẽ trôi qua, nói không chừng khi cô vừa mở mắt cũng chính là ngày gặp lại Ôn Đình Trạm.

“Ta đang chờ.” Dạ Dao Quang thu lại vẻ cười đùa.

“Chờ? Chờ gì?” 

“Chờ rất nhiều thứ.” Dạ Dao Quang đưa đầu ngón tay ra.

“Mạch đại ca đang luyện chế thuốc giải, ta phải chờ cho đến khi độc trong thân thể huynh ấy được giải trừ, như vậy ta mới có thể yên tâm giao phó Tiêu Sĩ Duệ cho huynh ấy. Còn có thân thể của cậu vẫn chưa ổn định, Khai Dương mới rời xa cha, nếu bây giờ ta lại bế quan, nó khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, ảnh hưởng tới việc hành châm cho cậu. Ta muốn ở bên cạnh nó nhiều một chút, cuối cùng…”

Nói tới chỗ này, Dạ Dao Quang dừng một chút, cô cụp mắt xuống, lông mi dài như cánh bướm che kín đôi mắt hoa đào diễm lệ, rơi xuống một hình bóng mờ ảo. Một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: 

“Chờ xem có phải chàng ấy sẽ trở lại bên ta hay không?”

“Có lẽ là có…” Tuyên Lân bình thản nói.

Mặc dù Ôn Đình Trạm đã có ám thị, để hắn xem xét tình hình mà tiến hành, xem hắn như ngang hàng để hắn đọc thư mà Dạ Dao Quang đã gửi hơn nữa còn thay mặt cậu trả lời cô. Lâu nay Tuyên Lân vẫn luôn tôn trọng tình ý của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, hắn là một quân tử chân chính, nếu không phải không còn cách nào khác, hắn nhất định sẽ không tham gia vào chuyện tình cảm sâu đậm thế gian hiếm có này. 

Dạ Dao Quang lại cùng Tuyên Lân nói chuyện một lúc mới xoay người rời đi. Cô vừa mới rời đi, những băn khoăn phía sau kia, Mạch Khâm và Qua Vô Âm đều biết. Mạch Khâm đi đến Phiêu Mạc Tiên tông, liên tiếp chừng mười ngày cũng không thấy xuất hiện. Nửa tháng sau, thuốc giải của hắn rốt cuộc cũng luyện chế thành công, hắn liền vội vàng truyền tin cho Dạ Dao Quang.

Thế nhưng vào lúc Dạ Dao Quang đang vô cùng vui mừng cho Mạch Khâm, cô lại cũng không biết hắn vừa mới uống thuốc giải, giờ phút này đang ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ. Rõ ràng là thời điểm tháng tư đầu mùa hè, bên ngoài hoa mơ trắng tinh khiết cùng hoa đào hồng nhạt rực rỡ đang nở rộ vô cùng kiều diễm, xen kẽ dưới ánh mặt trời tràn ngập ánh sáng trong suốt, mà trên người Mạch Khâm lại phủ lên một tầng băng mỏng, gương mặt anh tuấn của hắn hoàn toàn vặn vẹo, gân xanh trên trán nổi đầy lên.

“A Khâm có thể chịu đựng được không?” Canh giữ ở ngoài cửa, Vưu thị - dì của Mạch Khâm vô cùng lo lắng