Quái Phi Thiên Hạ

Chương 722: Ôn đình trạm hồi âm




Qua Vô Âm không dám tưởng tượng nếu Dạ Dao Quang nhìn thấy bộ dạng này của Ôn Đình Trạm, sẽ đau lòng như thế nào, ngay đến nàng còn cảm thấy xót xa.

“Đã hù dọa cô rồi?” Mặc dù không thấy được mặt mình nhưng Ôn Đình Trạm vẫn có thể tưởng tượng ra.

Giọng nói của cậu vẫn nhẹ như gió thoảng mây bay, tựa như việc đau lòng này không liên quan đến mình. Qua Vô Âm há miệng lại cảm thấy không biết nên nói như thế nào, mọi lời nói đều nghẹn lại ở cổ họng.  

Lấy lại bình tĩnh, Qua Vô Âm mới nói: “Ta mang Huyết Phượng Nhãn đến cho cậu, Mạch Khâm đã nghĩ ra một phương pháp có thể chống đỡ nhiệt hàn.”

“Cái này chính là Huyết Phượng Nhãn mà ngày đó Dao Dao đã đưa cho Mạch đại ca?” Sau khi nghe xong, Ôn Đình Trạm liền hỏi.

“Đúng vậy, nhưng Huyết Phượng Nhãn đối với Mạch Khâm mà nói có được thì càng tốt, không có cũng không có ảnh hưởng gì.” Ánh mắt Qua Vô Âm thẳng thắn nhìn vào Ôn Đình Trạm. 

“Làm phiền cô thay ta cảm tạ Mạch đại ca, đã khiến huynh ấy phải lo lắng rồi.” Ôn Đình Trạm không từ chối, hơn hai tháng trải qua nhiều đau khổ đã đạt đến cực hạn của cậu. Quả nhiên yêu ma có thể ép bức con người đến phát điên, nếu không phải trong lòng cậu có ràng buộc không bỏ được, chỉ sợ cậu cũng đã sớm điên cuồng.

Qua Vô Âm giao Huyết Phượng Nhãn cho Ôn Đình Trạm rồi mới nói: “Lúc trước chúng ta đưa cậu đi đã nghĩ ra một lý do nói dối Dao Quang...” Nàng kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra một lần.

“Cho tới bây giờ, Dao Quang vẫn rất tin tưởng không chút nghi ngờ, cứ cách năm ngày muội ấy sẽ viết một lá thư để Tiểu Quai Quai mang tới cho cậu. Mạch đại ca đã cho ta đọc lá thư gần đây nhất, để ta truyền lại lời Dao Quang muốn nói với cậu…” 

Ôn Đình Trạm yên lặng lắng nghe, đôi mắt lãnh đạm của cậu vào giờ khắc này xuất hiện một tia ấm áp, trở nên vô cùng dịu dàng. Mỗi một chữ Qua Vô Âm nói cậu đều nghiêm túc lắng nghe, đôi môi tràn đầy vết nứt cũng nhẹ cong lên, vẻ nhu hòa khiến ngay cả vết thương cũng như được bao phủ lên bởi đóa hoa ánh sáng tươi đẹp.

Sau khi nghe xong, Ôn Đình Trạm tựa như đang chìm đắm trong thế giới nhỏ bé của mình bỗng hoàn hồn, nói với Qua Vô Âm: “Giúp ta nhắn cho Minh Quang: Mặt trời gửi tình ý, mặt trăng gửi tương tư, ngôi sao gửi nhung nhớ, gió mát gửi ước mong, Dao Dao có thể nhận được không?”

Qua Vô Âm sửng sốt một chút nhưng vẫn giúp Ôn Đình Trạm chuyển lời. 

Khi nghe được câu này, Tuyên Lân không khỏi ngạc nhiên, hắn nhiều lần xác nhận thật rõ: “Đây là ý của Doãn Hòa?”

Qua Vô Âm có chút không hiểu rốt cuộc hai người này đang có bí mật gì, nhưng vẫn thẳng thắn gật đầu.

“Đa tạ Qua cô nương, ta hiểu rồi.” Tuyên Lân chắp tay với nàng. 

Qua Vô Âm không nghĩ ra liền đi tìm Dạ Dao Quang. Bây giờ nàng đang ở lại duyên sinh quan, chính là luôn bên cạnh Dạ Dao Quang, không để cô có quá nhiều thời gian nhớ nhung Ôn Đình Trạm.

Sau khi nàng rời đi, Tuyên Lân đứng trước cửa sổ nhỏ nhìn ngắm ngọn núi ở phía xa đang bị sương mù lạnh lẽo đầu mùa xuân bao phủ. Dưới ánh mặt trời mơ hồ không rõ, thỉnh thoảng có một loài chim không biết tên bay qua.

“Tình cảm khắc cốt ghi tâm chính là như vậy.” Tuyên Lân nhẹ giọng thở dài. 

Sau đó hắn để A Kỳ mài mực, tự mình viết câu nói Ôn Đình Trạm truyền tới, tiếp đó dán lại cẩn thận rồi để A Kỳ giao cho Mạch Khâm.

Vì vậy vốn dĩ Dạ Dao Quang đã không còn ôm hy vọng, chỉ đơn giản là tìm một nơi để gửi gắm kiên trì viết thư cho Ôn Đình Trạm. Lần này sau khi viết xong thư, đợi đến khi Tiểu Quai Quai trở lại cô sẽ để nó mang đi, nhưng không ngờ Tiểu Quai Quai lại mang về một lá thư. Mở thư ra, cô đã kích động đến mức suýt rơi nước mắt.

Cô như trẻ con lần đầu tiên lấy được đồ chơi, hoàn toàn không quan tâm đến tình ý liên tục trong thư, chỉ vội vàng chạy đến phòng Qua Vô Âm, kéo lấy nàng: “Vô Âm, Vô Âm, tỷ mau nhìn xem, Trạm ca rốt cuộc cũng đã hồi âm, thật tốt quá, cuối cùng chàng ấy đã nhận được thư của muội.” 

Bị Dạ Dao Quang kích động lôi kéo, Qua Vô Âm cố gắng để mình nở ra một nụ cười sung sướng.

Dạ Dao Quang đang đắm chìm trong sự hưng phấn nào đâu phát hiện ra vẻ mặt gượng gạo của Qua Vô Âm. Sau khi nói xong, cô lại chạy đi tìm Càn Dương và Liên Sơn, tiếp đó là Trường Diên đạo tôn, thậm chí ngay cả Kim Tử cũng bị cô ép buộc nhìn thư mà Ôn Đình Trạm gửi cho mình.

Dương như sự vui sướng trong lòng còn chưa bày tỏ đủ, cô liền chạy đến trước mặt Tuyên Lân, kích động nói: “Minh Quang, cậu biết không, cậu biết không, Trạm ca đã gửi thư hồi âm cho ta đó!” 

So với Qua Vô Âm ngay thẳng, Tuyên Lân khôn khéo lập tức biểu hiện thái độ ngạc nhiên và mừng rỡ: “Dạ cô nương cuối cùng cũng có thể an tâm rồi.”

“Đúng vậy, ta rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi. Nếu chàng còn không hồi âm, đợi đến khi bình phục lại một chút, ta nhất định sẽ dựa vào trực giác đi đến chân trời góc biển tìm chàng.” Dạ Dao Quang đã quyết tâm, nếu Ôn Đình Trạm vẫn không gửi thư lại cho cô, cô sẽ không ở lại chỗ này đau khổ đằng đẵng chờ đợi. Cô muốn đi tìm cậu, cho dù không có mục đích, cũng tốt hơn so với chờ đợi đến héo mòn.

Ánh mắt Tuyên Lân lóe lên: “Bây giờ không cần đi tìm nữa?” 

“Không cần tìm nữa.” Khóe môi Dạ Dao Quang không nhin được liền cong lên:

“Mọi người cũng đọc không hiểu thư của Trạm ca, chàng nói với ta bây giờ chàng đang phiêu bạt khắp nơi, lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, làm bạn cùng trăng sao. Chàng muốn ta không cần lo lắng, bây giờ cơ thể ta vẫn chưa hồi phục, nếu xảy ra sơ suất gì sẽ khiến chàng lo âu, đợi đến khi ta tốt hơn sẽ tính sau.”

Mặc dù thư này do Tuyên Lân viết nhưng hắn cùng Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm sống chung dưới một mái nhà đã ba năm, sớm nhìn rõ giọng nói, tình cảm mà Ôn Đình Trạm dành cho Dạ Dao Quang. Bây giờ hắn chỉ tiện tay viết lại, cộng thêm năng lực bắt chước chữ viết đặc biệt của mình, hơn nữa những lời này cũng chính là lời của Ôn Đình Trạm, không ai nhìn ra được vấn đề cũng là điều dễ hiểu. Nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi một câu: 

“Dạ cô nương không sợ đệ ấy nói dối sao?”

“Sẽ không, Trạm ta và ta có ước định, bất kể là khổ nạn hay sung sướng cũng sẽ thành thật nói cho nhau biết. Chàng đã đáp ứng ta, tuyệt đối sẽ không lừa ta, cho đến bây giờ chàng chưa bao giờ thất tín với ta.” Dạ Dao Quang kiên định nói.

Tuyên Lân nghe xong, trong lòng không thể không bội phục Ôn Đình Trạm. Từng hành động ý nghĩ của Dạ Dao Quang đã ăn sâu vào tận xương tủy của cậu, sự tin tưởng này không thể một sớm một chiều có thể tạo nên, nó đã trở thành thói quen của người khác. 

Tuyên Lân không nói thêm gì nữa, nếu còn nói sẽ khiến cô nương nhạy cảm như Dạ Dao Quang hoài nghi, uổng phí một phen khổ tâm của Ôn Đình Trạm. Hắn từng cho rằng hắn đã hiểu rõ tình cảm của Ôn Đình Trạm đối với Dạ Dao Quang, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy rung động. Vì muốn bảo vệ cô hoàn hảo không hao tổn gì, Ôn Đình Trạm kiêu ngạo như vậy luôn muốn chiếm lấy cô làm của riêng, lại đồng ý mượn tay người khác tới trấn an lòng cô, điều này không nghi ngờ gì chính là gửi tình ý của hai người cho một người thứ ba. Không, còn có Qua Vô Âm và Mạch Khâm. Tấm lòng này, hắn tự hỏi là mình không làm được.

Ôn Đình Trạm khi đối mặt với một nữ nhân là Dạ Dao Quang sẽ hoàn toàn thay đổi, tất cả tình ý, tất cả yêu thương, tất cả sự ấm áp đều dành cho cô.

Ngày hôm sau Mạch Khâm đến, Dạ Dao Quang không kịp chờ đợi lập tức chia sẻ niềm vui này với hắn. Cho tới bây giờ Mạch Khâm cũng không biết, hóa ra Ôn Đình Trạm chỉ cần nói ngắn gọn vài câu là có thể quét sạch mọi buồn phiền, mọi tổn thương trong lòng cô, khiến cô vui vẻ, hạnh phúc như thể tất cả mọi thứ đều thỏa mãn