Quái Phi Thiên Hạ

Chương 720: Khai dương hành châm




"Âm Dương cốc không phải là nơi con người có thể lưu lại." Nói xong, Qua Vô Âm lại nói thêm một câu:

"Không, nên là không phải một nơi sinh vật sống có thể tồn tại."

"Tình hình vết thương của Vân Phi Ly thế nào rồi?" Điều này khiến Mạch Khâm càng quan tâm hơn, nếu muốn Ôn Đình Trạm sớm ngày rời khỏi Phiêu Mạc Tiên tông, e rằng chỉ còn cách ra tay với Vân Phi Ly. 

"Không mấy khả quan." Qua Vô Âm buồn rầu:

"Kinh mạch bị tổn thương, suýt nữa đã trở thành phế nhân rồi."

"Nếu thế thì chẳng phải sẽ mất ít nhất ba năm rưỡi mới có thể hồi phục sao?" Mạch Khâm nhíu mày. 

"Đúng vậy, Phong bà bà gọi ta đến chính là vì muốn hoãn lại ngày kết hôn. Lúc ta nhìn thấy Vân Phi Ly, hắn vẫn còn đang hôn mê, muốn gặp lại Vân Phi Ly một lần nữa e rằng không phải là chuyện dễ." Qua Vô Âm sao lại không hiểu ý định của Phong bà bà cơ chứ, nhân lúc Vân Phi Ly đang hôn mê bất tỉnh gọi cô đến, để cô và Vân Phi Ly không tiếp chuyện được, nói rõ chuyện hôn sự, ngăn chặn triệt để sau này cô - một nữ tử chưa xuất giá tới cửa. Dù sao Vân Phi Ly nhất định là phải bế quan để chữa trị gân mạch, kẻ tu luyện dù bị thương ở chỗ nào đi chăng nữa cũng không nghiêm trọng bằng tổn thương gân mạch và đan điền. Lần này Vân Phi Ly bế quan chắc hẳn sẽ mất ba năm rưỡi.

"Không biết Doãn Hòa có thể kiên trì được không."

"Đệ ấy nhất định có thể kiên trì được." Ngữ khí Mạch Khâm chắc nịch. 

Âm Dương cốc mài dũa ý chí, rèn nghị lực. Tuy mỗi ngày đều phải chịu đựng giày vò nhưng khí âm dương của Âm Dương cốc là linh khí, khí này nếu truyền vào trong cơ thể sẽ có tác dụng vô cùng thần kỳ đối với gân cốt. Chỉ cần Ôn Đình Trạm chịu đựng được sự đau đớn của nhiệt hàn thì nhất định có thể kiên trì đến cùng. Ma quân và yêu vương vốn dĩ không giống, bọn họ chí ít chịu đựng giày vò gần năm trăm năm, chưa kể Phiêu Mạc Tiên tông tất nhiên còn chú trọng thủ đoạn khác nữa, đó chính là vì mục đích mà bức tử bọn họ. Đối với Ôn Đình Trạm, Phiêu Mạc Tiên tông tất nhiên là không dám, chỉ có điều nhiệt hàn của Âm Dương cốc hiện tại đã đạt đến cảnh giới nào, Mạch Khâm cũng chưa biết.

"Hiện giờ, e rằng chỉ có thể nghe theo lời của Doãn Hòa, vẫn là nên điều tra về Vân Viên." Qua Vô Âm phân tích:

"Dù sao việc lần này của Doãn Hòa cũng là Vân Dậu làm chủ, ta thăm qua ẩn ý mấy vị trưởng lão của Vân Dậu, bọn họ có nhiều chiếu cố đối với Doãn Hòa, cũng là trưởng lão Vân Dậu làm chủ để ta vào xem tình hình của Doãn Hòa. Bọn họ cực kỳ không đồng tình với việc giam giữ Doãn Hòa vào Âm Dương cốc, chỉ có điều hiện nay Phiêu Mạc Tiên tông không còn do bọn họ làm chủ nữa. Một khi chúng ta có thể tóm được Vân Viên, đổ mọi sai lầm lên đầu Vân Viên, khi đó e rằng Phiêu Mạc Tiên tông còn cảm thấy cảm kích chúng ta, để bọn họ thuận lợi thả Doãn Hòa ra mà không gặp bất trắc gì. 

"Hãy cố gắng tìm thật nhiều cơ hội trong buổi hội bàn của Phiêu Mạc Tiên tông, ta sẽ đi điều tra người mà Vân Viên thường ngày hay qua lại. Vân Viên tuyệt đối không phải là người lương thiện, hành sự phải cực kì cẩn trọng." Mạch Khâm căn dặn.

Vì vậy hai người chia nhau hành động, bắt đầu điều tra Vân Viên. Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy ngày mà Dạ Dao Quang đã nhận được thư hồi âm của Tiêu Sĩ Duệ, ngoài trừ biểu đạt lời thăm hỏi thân thiết ra thì cũng không còn lời nào khác, đồng thời cũng thông báo với cô tình hình của Bách Lý Khởi Mộng. Trọng Nghiêu Phàm đã có chủ trương, sẽ không để cho người ngưỡng mộ trong lòng chịu ấm ức, hắn cũng sẽ chăm sóc nàng để Dạ Dao Quang yên tâm dưỡng thương, chớ vì chuyện còn lại mà hao tổn tinh thần.

Sau khi nhận được tin, Dạ Dao Quang liền đi tìm Mạch Khâm: "Mạch đại ca, thân thể của Minh Quang nên giải quyết thế nào mới được đây?" 

Hiện tại, sự việc này là nỗi ưu phiền lớn nhất trong lòng Dạ Dao Quang, cô căn bản không có cách hành châm, vừa may trước một ngày cô gặp Hàm Ưu đã hành châm cho Tuyên Lân, mấy ngày trước để Liên Sơn làm một lần. Liên Sơn đang trong Trúc Cơ kỳ, hành một lần châm suýt chút nữa khiến tu vi Trúc Cơ cũng không trụ được. Chớp mắt đã là một tháng, Dạ Dao Quang quả thực sốt ruột không yên.

"Để Khai Dương thử xem thế nào." Mạch Khâm gần đây cũng đang suy tính đến chuyện này.

"Khai Dương?" Dạ Dao Quang vô cùng sửng sốt: 

"Khai Dương mới vừa đạt Trúc Cơ kỳ."

"Khai Dương là do đá Nữ Oa thai nghén mà ra, tuy nó chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ nhưng trong cơ thể nó ẩn chứa linh ngũ hành vô cùng dồi dào của đá Nữ Oa, chẳng qua thời khắc này nó vẫn chưa phát huy ra thôi. Có lẽ đây cũng là cơ hội để kích phát linh ngũ hành trong cơ thể nó." Sau khi suy xét cẩn thận, Mạch Khâm mới đưa ra kết luận.

Dạ Dao Quang nghe xong, mặc dù lo lắng nhưng cũng chỉ có thể ra tay thử một lần. Vì thế mấy ngày tiếp theo, cô đưa theo Dạ Khai Dương bên người, dạy nó quen biết kết cấu và huyệt vị của cơ thể, cách hành châm như thế nào, điều chỉnh độ mạnh yếu ra làm sao. Dạ Khai Dương xem ra cũng rất thông minh, chưa kể cũng bằng lòng chia sẻ cùng mẹ nên thái độ học hành cũng rất nghiêm túc. 

Lúc Dạ Khai Dương hành châm cho Tuyên Lân lần đầu tiên, Dạ Dao Quang hết sức lo lắng. Bởi vì Dạ Khai Dương vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho dù nó có là tái sinh đi chăng nữa nhưng so với đầu thai chuyển thế thì quả thực không có sự khác biệt lớn là mấy, chẳng qua là khởi điểm của nó cao hơn so với một đứa bé sơ sinh nhưng chung quy lại thì cũng chẳng cao hơn là bao. Tình cảnh cận kề nguy hiểm như thế, Dạ Dao Quang đứng một bên nhìn bàn tay nhỏ bé của nó cầm chiếc châm còn dài hơn bàn tay của mình mà không chút e ngại, đôi lông mày thanh tú của cô hơi nhíu lại nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, sắc mặt cũng không lộ vẻ căng thẳng.

Sau khi nó tìm đúng huyệt vị thứ nhất, liền châm kim xuống không chút do dự, trong lòng Dạ Dao Quang cũng dần dần thả lỏng theo từng đường kim mà nó châm xuống. Cô nhìn đứa trẻ bé nhỏ ấy đứng ở đó, trong đầu hiện lên những hồi ức xưa kia. Ôn Đình Trạm bốn tuổi cũng từng trầm ổn như vậy, từ nhỏ đã không thể hòa hợp cùng trẻ nhỏ trong thôn, tâm thức của cậu từ khi sinh ra đã vậy và cậu đã truyền lại hết phong thái của mình cho Dạ Khai Dương.

Dần dần, khóe mắt Dạ Dao Quang tự nhiên có chút cay cay, trước mắt có chút nhòe đi, hình ảnh mờ hồ của Dạ Khai Dương bỗng chốc biến thành hình bóng của Ôn Đình Trạm. Cô nỗ lực ngửa đầu lên không để cho nước mắt rơi xuống. Cô vốn dĩ không phải là một nữ nhân yếu đuối, nhưng hiện tại cô lại phát hiện ra rằng bản thân cô sớm đã không còn là cô của kiếp trước. 

Quen với cô đơn nên cô không cần sự ấm áp, dù cho ngủ ở nghĩa địa cũng có thể thản nhiên.

Không chờ mong quan tâm nên cũng không sợ bị ruồng bỏ, dù cho chúng bạn xa lánh, cô cũng không để tâm.

Nhưng sáu năm sớm chiều ở chung, người thiếu niên kia không biết từ lúc nào đã chầm chậm bước vào cuộc đời cô, đã sớm biến cô trở thành một người phụ nữ bình thường. Cô khát vọng tình thương, cần bầu bạn, chờ dựa dẫm. Cũng là lúc cậu đột ngột rời đi, cô mới hiểu rõ rằng cậu đối với cô là một thứ gì đó rất sâu đậm, khắc sâu đến tận xương tủy. 

"Bá phụ, người vẫn ổn chứ." Tâm tư Dạ Dao Quang bị giọng nói trong trẻo của Dạ Khai Dương cắt đứt, nghiêng người nhìn thấy Dạ Khai Dương đã rút tất cả kim châm ra.

"Bá phụ rất ổn." Trán Tuyên Lân phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Mạch Khâm tiến lên bắt mạch cho Tuyên Lân, liên tục gật đầu, sau đó lại xem cho Dạ Khai Dương một lượt. Cả hai người đều không có bất cứ vấn đề gì, hắn mới quay lại cười với Dạ Dao Quang, nói: "Được đấy." 

Đây cũng được xem như là đã thấu được nỗi lòng của Dạ Dao Quang, như vậy từ nay sẽ không còn phải lo lắng về thân thể của Tuyên Lân nữa. Dạ Dao Quang nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Dạ Khai Dương, nói lời từ biệt với Mạch Khâm, đưa Dạ Khai Dương trở về phòng mới nhẹ giọng hỏi: "Con trai, vừa rồi con không sợ sao?"

Cô bình tĩnh khách quan mà suy xét, Dạ Khai Dương kiếp trước sống cũng không quá sáu tuổi, mà cô khi sáu tuổi mới chỉ tiếp xúc qua với bói toán, chỉ biết cái thể hiện bên ngoài sự vật chứ không hề biết giá trị và sự xuất hiện của nó. Mặc dù cô cảm thấy vô cùng hứng thú nhưng lại không dám tùy tiện làm càn, càng không nói đến có thể có dáng vẻ giống như Dạ Khai Dương ra tay với người sống.

Dạ Khai Dương yên lặng một hồi mới ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang nói: "Con cũng sợ."