Quái Phi Thiên Hạ

Chương 522: Tiên nữ đích thực




Mấy ngày nay duyên sinh quan rất bận, các đệ tử ra ra vào vào, không có ai đi cùng đám người Tiêu Sĩ Duệ du ngoạn núi đồi nhưng đã đi được hai ba ngày nên bọn họ cũng có rất nhiều kinh nghiệm, cộng thêm với việc bây giờ tu vi Càn Dương có đột phá, liền làm người dẫn đầu.

Ôn Đình Trạm cũng rất bận, bận đến mức phải dùng Tiểu Quai Quai liên hệ với Mạch Khâm. Mạch Khâm nhanh chóng hồi âm lại cho cậu, sau đó cậu lại bắt đầu bận rộn trở lại. Dạ Dao Quang biết cậu lao tâm khổ trí vì chuyện của địa cung, tuy trong lòng muốn giúp cậu một tay nhưng lại cảm thấy tốt nhất không nên chuốc thêm phiền phức cho cậu.

Trong khoảng thời gian cấp bách như vậy mà Ôn Đình Trạm vẫn chú ý đến cô, sợ cô một mình buồn tẻ, kết quả là bọn họ lại đến tàng thư các của duyên sinh quan. Dạ Dao Quang có thể đọc những cuốn sách mà cô thích hơn nữa cũng không làm phiền cậu xử lý công việc, hai người ngẩng đầu nhìn nhau cười. 

Một ngày vất vả cứ thế trôi qua, cho dù là Hư Cốc chân quân hay Thiên Cơ chân quân cũng không gặp.

Hôm sau Dạ Dao Quang dậy tu luyện, bình thường đều nghe thấy tiếng của đạo đồng ở duyên sinh quan đang đọc bài buổi sáng nhưng hôm nay lại chỉ nghe thấy toàn tiếng bước chân, trong chớp mắt một duyên sinh quan vốn luôn tự do lại trở nên nghiêm túc, nhưng cũng không làm lỡ việc tu luyện tập võ của Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang. Duyên sinh quan vẫn mang bữa sáng đến cho bọn họ như thường ngày. Đợi sau khi ăn xong bữa sáng, Dạ Dao Quang lần lượt nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt xa lạ xen lẫn một vài người đã thấy qua, những người này đều đợi dưới chân núi rất lâu, thì ra duyên sinh quan đã mời người của cửu tông thập môn vào.

Một môn phái có tới hơn mười người được phái tới, ít cũng năm sáu người, lần này xuất hiện hơn hai trăm người vào, cũng may tuy duyên sinh quan không lớn nhưng vẫn có thể đủ cho năm sáu trăm người ở lại được. Dạ Dao Quang nhanh chóng tìm thấy người mà cô quen. 

“Mạch đại ca”.

Mạch Khâm đang cùng một người đàn ông trung niên từ từ đi tới. Người đàn ông này có vẻ cao hơn Mạch Khâm ba phân, mặc trường bào màu trắng xám, trâm ngọc gài tóc, hai nét ria mép đen, ánh mắt trong trẻo. Tuy không có khí thế gì lớn nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác điềm đạm và khách khí, có thể nói người đó là một người khiêm tốn nhã nhặn bình thản mà thôi. Mạch Khâm đi cạnh ông, rõ ràng thái độ có chút tôn kính, vì thế mà Dạ Dao Quang đoán rằng đây không biết có phải là cha Mạch Khâm không?

“Dao Quang!” Mạch Khâm thấy Dạ Dao Quang đi lên phía trước, mỉm cười một cái rồi giới thiệu với cô: 

“Đây là nhị thúc của ta, nhị thúc đây là bạn của cháu!”

“Mạch thúc”. Dạ Dao Quang hành lễ với tư cách là vãn bối.

“Dạ cô nương đa lễ rồi!” Nhị thúc của Mạch Khâm là Mạch Địch có thái độ rất hoà nhã với Dạ Dao Quang, sau đó nhìn Mạch Khâm nói: 

“Đám người trẻ các con có nhiều chuyện để nói với nhau, nhị thúc không làm phiền các con nữa!”

Dạ Dao Quang có chút ngờ ngợ, chẳng lẽ cô nghe nhầm sao? Tại sao ngữ khí của Mạch nhị thúc lại có một chút gì đó mập mờ khiến cho cô có một chút ngại ngùng, chẳng lẽ ông ấy đang hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô và Mạch Khâm sao!

“Khâm ca”. Mạch nhị thúc vừa đi khỏi, Dạ Dao Quang đang định nói chuyện thì phía sau cô vang lên một giọng nói rất ngọt ngào lay động lòng người, bên trong giọng nói tươi đẹp này có chút gì đó nhẹ nhàng mà cũng có chút gì đó cứng rắn, nó khiến cô không thể không quay đầu lại. 

Đó chính là một tiên nữ đích thực.

Nàng mặc một chiếc váy dây màu hồng phấn với một chiếc khăn quàng trên cổ, để lộ ra nước da mịn màng. Trên vai được phủ một lớp áo khoác ngoài hoa nhỏ màu vàng lôi cuốn, một khuôn mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, đôi mắt ẩn chứa linh khí đen tuyền với tia sáng rực rỡ, khóe môi nàng mang theo nụ cười ngại ngùng khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu. Một người con gái xinh đẹp đang đứng ở đó khiến người ta cảm thấy vui tai vui mắt, nếu thời gian lúc đó dừng lại để cùng mỹ nhân nhìn nhau như vậy đến già thì còn tiếc gì chuyện trên đời nữa.

Đây rõ ràng là một người có vẻ rất mạnh dạn nhưng lại không vượt khuôn phép, rõ ràng xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại không đến mức thoát tục, rõ ràng mang theo vẻ ngại ngùng nhưng lại không làm mất đi vẻ tự nhiên hào phóng của tuyệt sắc giai nhân. 

Nàng từ từ bước tới, dường như trên người mang theo một tia sáng rực khiến Dạ Dao Quang có ảo giác bởi khi nàng tới gần thì xung quanh dường như càng sáng hơn.

“Khâm ca, vị... công tử này là?” Vị cô nương này đi tới, nhìn Dạ Dao Quang bằng ánh mắt lễ phép không mang bất kỳ sắc thái tình cảm nào. Trước tiên nàng gật đầu lễ phép chào Dạ Dao Quang sau đó quay sang nhìn Mạch Khâm, đôi mắt nàng tràn đầy vẻ tò mò nhìn Mạch Khâm.

“Dao Quang, họ Dạ, bạn thân”. Mạch Khâm giới thiệu rất ngắn gọn rồi quay sang Dạ Dao Quang ôn hòa nói: 

“Dao Quang, đây là con cưng của tông chủ Thương Lang tông, Thương cô nương!”

“Thương cô nương”. Trực giác của Dạ Dao Quang nói cho cô biết vị Thương cô nương này đã nhìn ra cô là con gái nhưng nàng ta lại giấu không nói ra, chắc là vì tôn trọng cô đóng giả nam nên Dạ Dao Quang vẫn đáp lễ như một người con trai.

“Dạ công tử”. Thương Quân Nguyệt chính thức chào lại, sau đó lại quay sang nhìn Mạch Khâm: 

“Mạch đại ca, đã mấy ngày nay cha muội không gặp huynh rồi, lần này ông ấy cũng đến duyên sinh quan, huynh có thể đi cùng muội đến gặp ông ấy không?”

Đúng là một cô nương thông minh.

Dạ Dao Quang rất thích, rõ ràng bản thân muốn gặp Mạch Khâm nhưng lại dùng cách này để khiến người ta không có lí do từ chối mà cũng không thấy ghét mình. E là Thương Lang tông và Cửu Mạch tông đã mấy đời thân nhau, nhìn mối quan hệ của hai người là có thể thấy được. Thân làm vãn bối không biết thì cũng thôi đi nhưng nếu đã biết rồi thì chẳng nhẽ lại thẳng thừng từ chối không đi chào hỏi sao? 

“Mạch đại ca chắc còn có việc bận, vậy thôi ta không làm phiền huynh nữa!” Ánh mắt Dạ Dao Quang mập mờ nhìn hai người một lượt rồi cáo từ đi trước.

Mạch Khâm rất muốn giữ cô ở lại nhưng lại không có lý do gì nên đành gật đầu rồi đi cùng Thương Quân Nguyệt.

Dạ Dao Quang nhìn bóng lưng của hai người, chợt cảm thấy bọn họ thật xứng đôi. 

“Này! Muội đang nhìn gì vậy?” Sau lưng cô đột nhiên có một người lặng lẽ xuất hiện, khua tay trước mắt cô. Dạ Dao Quang sực tỉnh lại, vừa quay đầu lại đã không nhịn liền ôm đối phương vào lòng.

“Vô Âm, sao tỷ lại tới đây?”

“Muội nhiệt tình quá đấy!” Qua Vô Âm cũng không chút do dự ôm cô thật chặt! 

Hai người đều đứng ở một mảnh đất trống trước đại điện của duyên sinh quan, xung quanh lần lượt là người của tông phái khác cũng đi lên đây. Lúc này Dạ Dao Quang đang mặc y phục của nam, tuy những người tu luyện như bọn họ đều khá cởi mở nhưng liệu đại tiểu thư của Qua Vụ hải có cởi mở hơi quá không!

Có điều vì ái ngại về thân phận của Qua Vô Âm nên họ cùng lắm chỉ nhìn lâu hơn, ánh mắt mang theo chút kỳ lạ nhưng lại không ai dám chỉ trích điều gì. Những môn phái khác không dám nhưng không có nghĩa là người của Qua Vụ hải không dám.

Đặc biệt người này còn là cha đẻ của Qua Vô Âm. 

“Nghiệp chướng, giữa ban ngày ban mặt, ở trước duyên sinh quan mà con lại không biết thể thống gì thế này!” Giọng nói trầm tức giận vang lên, một cơn gió mạnh hướng về phía hai người họ.

Qua Vô Âm kéo Dạ Dao Quang về phía sau rồi xoay người tung một chưởng tiếp chiêu về phía người đến. Một chưởng này của Qua Vô Âm dùng hết sức lực, tu vi hiện tại của cha của Qua Vô Âm là Qua Duệ Trọng căn bản không cao bằng Qua Vô Âm đã thành công đột phá Nguyên Anh kỳ nhưng ông không dùng hết lực, cứ như vậy bị Qua Vô Âm đánh bay ra ngoài.