Quái Phi Thiên Hạ

Chương 52: Trợ Giúp




Màn sao dày đặc trên bầu trời càng ngày càng trở nên rõ ràng, giống như một tác phẩm tuyệt vời trong màn đêm điểm thêm từng hạt óng ánh, ở mặt đất hình bát quái màu vàng kim ngay dưới chân Dạ Dao Quang bắt đầu xoay tròn, từng sợi ánh sáng vàng từ từ lên cao, bao bọc Dạ Dao Quang ở bên trong.

Gió rít gào vù vù, thổi cuồn cuộn từ đường chân trời nối liền giữa trời và đất, thổi đến mức làm cho tinh tú trên bầu trời đêm lung lay chực đổ. Hình bát quái kim quang lấp lánh chuyển động càng ngày càng nhanh, từng tia kim quang tung bay ngày càng dày đặc, cuối cùng đan chéo nhau thành một cột ánh sáng, Dạ Dao Quang tóc đen nhảy múa ở giữa cột ánh sáng, cô đã cố ý mặc y phục luyện công tay áo hẹp nhưng cũng bị gió thổi bay phần phật. Ánh sáng vàng xông thẳng lên trời, trăng sáng đang rung nhẹ dường như chịu sự lôi kéo nào đó.

Dạ Dao Quang nhanh chóng thi triển pháp thuật, hai tay mang khí ngũ linh nhanh như tia chớp, ngay cả hư ảnh cũng không bắt được, đợi đến khi ngón trỏ và ngón giữa của hai tay cô chạm vào nhau, một chùm ánh sáng đỏ xinh đẹp sáng rực trên bốn ngón tay, hình thành một quả cầu ánh sáng đỏ, quả cầu ánh sáng càng ngày càng to, hấp thụ những tia sáng vàng đang bay tán loạn, giữa sự xoay chuyển thật giống như một vầng ánh dương vừa rạng.

“Sư tôn, người mau đến xem, tinh tượng dị biến!” Tiên môn Tinh Tú Chi Điên (1) trong truyền thuyết, có một vị sư phụ đang chỉ điểm cho đệ tử nhập môn mới cách quan sát thiên tượng ban đêm, đang giảng vô cùng hăng say, đột nhiên có một tiểu đệ tử la thất thanh.

Sư phụ nhíu mày đưa mắt lên nhìn, hai mắt suýt chút nữa lọt ra ngoài, ông nhanh chóng đưa bàn tay bấm đốt tính toán, cuối cùng tức đến bộ râu trắng phiêu dật phải vểnh hết lên, gương mặt đỏ bừng, miệng không ngừng lập lại hai từ: “Khốn kiếp, khốn kiếp, quả thật khốn kiếp!”

Nói xong ba tiếng thì hai mắt trợn ngược, ngất đi một cách hoa lệ, để lại mấy người đệ tử đưa mắt nhìn nhau, gãi gãi đầu, bắt đầu hoài nghi có phải bọn họ đã bái nhầm thầy rồi không?

Không chỉ một mình Tất Nguyệt Tiên của Tinh Tú Chi Điên, mà còn kinh động đến nhiều người tu đạo và những môn phái tu tiên khác, ngay cả Mạch Khâm vẫn ở Dự Chương quận cũng nhìn chăm chú vào bầu trời đêm đang không ngừng nhanh nhóng sắp xếp.

“Ối trời ơi, thiếu gia, vị đại tiên nào đang thi pháp sao?” Thân là tùy tùng thân cận thiếu tông chủ môn phái tu tiên, tầm mắt của mục đồng so với những người tu luyện bình thường rộng lớn hơn nhiều, trong tuổi đời ngắn ngủi của mình, hắn đã từng thấy qua sáu bảy lần thiên sinh dị tượng, sao trời biến đổi thất thường, nhưng đây là lần điên cuồng nhất! Vì vậy cả người hóa đá, ngây ngốc hỏi thiếu gia mình: “Thiếu gia, có người muốn nghịch chuyển tất cả sao trời ư?”

Phàm nhân nhìn không thấy, nhưng mục đồng có thể thấy được, sao trời không ngừng xoay chuyển, không chỉ xoay chuyển một hai ngôi sao, mà cả bầu trời, nơi mà mắt hắn nhìn thấy được tất cả đang thay đổi, giống như trên cao có một cái miệng lớn không đáy, đáng sợ muốn nuốt chửng tất cả sao trời.

“Không, là Phi Thiên Tinh La Đại Trận.” Ánh mắt Mạch Khâm trở nên thâm sâu.

“Phi Thiên Tinh La Đại Trận!” Mục đồng hốt hoảng run rẩy cả người, suýt chút nữa té nhào xuống đất.

Phi Thiên Tinh La Đại Trận, tổ tiên mục đồng đời này qua đời khác đều đã từng nghe, nhưng ngàn năm trở lại đây, từ đời tổ tiên của hắn đều đã không còn thật sự nhìn thấy nữa, tương truyền chỉ người phi thăng thành tiên mới có thể bày bố được đại trận, hắn có thể nhìn thấy trong những năm của cuộc đời mình, mà còn ở một nơi nhỏ như vậy trong thế tục!

“Ta nhất định đang nằm mơ…” Mục đồng ngơ ngác líu ríu.

Mạch Khâm không thèm để ý đến hắn, thu lại ánh mắt đang nhìn bầu trời, chuyển sang hướng Thái Hòa trấn. Vào đúng lúc này một luồng ánh sáng đỏ từ từ bay lên từ nơi đó, giống như một vầng thái dương thu nhỏ, đồng tử hắn co lại: “Không, đây không phải là Phi Thiên Tinh La Đại Trận!”

“Không phải ư? Vậy đó là gì?”  Ánh mắt mịt mờ khó hiểu.

“Chu Thiên Thất Diệu Trận.”

“Ầm!”

Lời Mạch Khâm vừa dứt, mục đồng không chịu được đả kích ngã sóng soài xuống đất, Phi Thiên Tinh La Đại Trận cho dù có mạnh cỡ nào cũng sẽ không có bước nghịch thiên, Chu Thiên Thất Diệu Trận, cần Thất Diệu tụ hợp, thứ gọi Thất Diệu là gì? Nhật Nguyệt Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thử hỏi làm sao Nhật và Nguyệt có thể đồng thời song song trên bầu trời, Chu Thiên Thất Diệu Trận muốn thành công thì Thất Diệu nhất định phải nối thành một đường thẳng, đây quả thật là việc không thể nào!

Mạch Khâm nhìn thấy quả cầu đỏ nhỏ xíu bay lên bầu trời tốc độ càng lúc càng chậm, mà tinh tú vốn đang ngưng tụ trên bầu trời cũng từ từ tản ra, đầu mày cau nhẹ, cuối cùng xoay người ngồi bệt xuống đất, ngón tay thon dài bấm tay niệm quyết, bố y hắn nhẹ bay, tóc trắng phiêu dật, vô số ánh sáng màu bạc ngưng tụ ở ngón tay hắn, hai tay phất phới, ngón tay bỗng chốc vung về hướng ánh sáng đỏ, ánh sáng trắng giống như sấm sét xé rách đêm đen, thẳng tiến đến bầu trời phía trên quả cầu đỏ.

Dạ Dao Quang trong nhà lúc này đã có chút mệt mỏi, ánh sáng la bàn ở dưới chân xoay chuyển càng chậm dần, khí ngũ hành từ đầu ngón tay giơ cao càng yếu, nhìn thấy vẫn còn cách xa một đoạn, Dạ Dao Quang sắc mặt trắng xanh chịu đựng những cơn đau đớn trong cơ thể cạn kiệt của cô, tiếp tục phát lực.

Thật ra cô biết lần này có hơi miễn cưỡng, bởi vì tu vi của cô không đủ, vốn dĩ cô không tính bày ra trận này, trong lúc tính toán ngày thượng lương cho nhà mới xây, vừa hay cô tính được ngày hôm nay là thời cơ sáu trăm năm có một, vì vậy cô muốn thử một phen, thất bại thì cùng lắm là tu vi bị phế, tu luyện lại từ đầu là được, nếu như thành công thì lợi ích nó mang tới sẽ vô cùng vô tận.

Tuy nhiên, cô cuối cùng cũng gặp may.

Cảm thấy cơ thể mình đã đạt tới cực hạn, lúc cô chuẩn bị thu tay, vừa hay có một luồng sức mạnh ập tới khí chính dương cô ngưng kết được, cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng trắng không biết từ đâu đến bao bọc lấy khí chính dương của cô, sau đó nhanh chóng đưa nó lên tinh không, Dạ Dao Quang ngạc nhiên đến mức ngây người.

“Ô ô ô!” Kim Tử nhìn thấy Dạ Dao Quang ngây người ra thì sốt ruột không thôi, chỉ là Dạ Dao Quang đang đứng trong nhãn trận, nó không thể nào đến gần, chỉ có thể sốt ruột rống to.

Đây là cơ hội sáu trăm năm mới gặp một lần đó, chủ nhân của ta ơi, người đừng ngẩn ra đó nữa!

“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm cảm nhận được tâm trạng của Kim Tử, cậu lập tức hô to một tiếng.

Dạ Dao Quang mới hoàn hồn, sau đó ngưng thần tĩnh khí, hai tay tách ra hạ xuống, quang ảnh bát quái càng chuyển càng chậm đột nhiên chuyển nhanh trở lại.

Xoay người, tỏa sáng, ảnh động.

“Trú dạ bính kiên, chu thiên bất đình, thất diệu chủ mệnh, trường minh bất vẫn!”

Trên bầu trời, tất cả tinh tú phân tán, duy chỉ sau chút ánh sáng đỏ đó dàn ra minh nguyệt và năm ngôi sao, chúng từ từ chuyển dộng, dần dần xếp thành một đường thẳng, đợi đến sau khi xếp thành một đường thẳng, năm ngôi sao đột nhiên tản ra, từng chùm từng chùm ánh sáng bắn ra, liên kết với ánh đỏ và nhật nguyệt, bảy ngôi sao lần lượt lấy ánh đỏ và nhật nguyệt làm trung tâm, liên kết với nhau, hình thành một tinh đồ rực rỡ tươi đẹp.

Một chùm điện quang mang theo sức mạnh khó bề chống đỡ từ giữa tinh đồ đánh xuống, nhưng không đánh tới chỗ Dạ Dao Quang đang đứng, mà đánh tới chỗ Ôn Đình Trạm!

“Trạm ca, giữ vững tinh thần, làm theo khẩu quyết tâm pháp mà muội đã dạy cho chàng!” Dạ Dao Quang mệt mỏi hét lớn với Ôn Đình Trạm.

***

(1) Điên: Đỉnh (núi).