Quái Phi Thiên Hạ

Chương 515: Đường thất tinh hoàng tuyền




“Lợi hại!” Dạ Dao Quang giơ ngón tay cái với Ôn Đình Trạm, sau đó nhìn về con đường trước mặt, sợ rằng còn không đủ chỗ đặt một chân xuống.

“Vẫn còn chỗ nào không ổn sao?” Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang không đi xuống liền lên tiếng hỏi.

“Trạm ca, chàng xem con đường này đi.” Dạ Dao Quang chỉ tay về phía trước: 

“Chàng nhìn đi, có vài đoạn giống nhau.”

Con đường này nhìn qua giống như một con đường hoàn chỉnh nhưng lại có sự phân đoạn, mỗi đoạn lại giống nhau như đúc, mà mỗi đoạn đều có hình dạng thất tinh bắt đẩu. Dạ Dao Quang đếm thì thấy vừa đúng bảy hình dạng thất tinh bắc đẩu nối liền nhau.

“Đây là Thất Tinh trận sao?” Ở phương diện này Ôn Đình Trạm cũng không nắm chắc. 

“Không phải Thất Tinh trận, mà con đường này dùng Thất Tinh bộ.” Dạ Dao Quang lấy từ trong ngực ra một lá bùa, tự tay lấy Dương châu trên cổ Ôn Đình Trạm kéo ra, trùm lá bùa lên.

“Nàng làm gì vậy?” Ôn Đình Trạm khó hiểu.

“Trạm ca, đừng xem thường con đường này, nó chính là con đường có thể giết người.” Dạ Dao Quang bọc kín Dương châu rồi để lại vào trong người Ôn Đình Trạm. 

“Đi trong Thất Tinh bộ thì người thuần dương, thất tinh thuần âm. Khi người đi vào bên trong thì dương vào, âm ở lại bên ngoài, nếu âm dương không cân bằng thì cũng coi như người này đang đi trên đường hoàng tuyền, sẽ bị âm khí bốn phía giết chết. Dương châu của chàng dương khí quá mạnh, nếu không phong ấn lại thì không thể đi qua con đường này…”

Ôn Đình Trạm nghe xong lập tức gật đầu.

Dạ Dao Quang vươn tay ra: “Một lát nữa chàng đi theo tốc độ của muội, đừng đi sai.” 

Ôn Đình Trạm không chút do dự đưa tay ra nắm chặt tay Dạ Dao Quang: “Được!”

Khí ngũ hành quanh quẩn toàn thân, truyền qua tay khiến Ôn Đình Trạm cũng được bao bọc, Dạ Dao Quang cũng không biết âm khí xung quanh đã đạt đến mức nào nên đành phải để cho Dương khí của cả hai người cùng không tiết ra ngoài. Ngày bình thường Dạ Dao Quang đi trên vách núi cheo leo cũng giống như đi trên đất bằng mà giờ phút này lại cẩn thận từng li từng tí đi trên con đường nhỏ, khi cô đi đến thất tinh bắc đẩu cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Dạ Dao Quang quay đầu mỉm cười với Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm cũng cười đáp lại một tiếng, trong lòng có chút khẩn trương. Đi hết thời gian một chén trà bọn họ đã an toàn quay về đường cũ, Dạ Dao Quang quay đầu nhìn sang, khẽ buông lỏng. 

“Trạm ca, muội nghĩ đây là địa cung.” Dạ Dao Quang dự đoán.

Nếu chỉ là động phủ của một người thì tuyệt đối không thể khổng lồ như vậy, cũng không có khả năng có những bức tượng thị nữ tinh xảo như thế nên chỉ có thể là địa cung của gia tộc trong truyền thuyết kia. Đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà đã có nguy cơ khắp nơi, Dạ Dao Quang không tưởng tượng được nếu như người khác đột nhập vào đây sẽ trở thành dạng gì. Dạ Dao Quang có ý định muốn quay đầu trở về.

“Dao Dao, chúng ta đi thêm một đoạn.” Phát hiện được ý định của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm khẽ nắm chặt tay cô. 

Dạ Dao Quang cảm thấy Ôn Đình Trạm không phải là người lỗ mãng, nếu cậu đã làm vậy tất nhiên sẽ có dụng ý nên Dạ Dao Quang cũng gật đầu. Bọn họ nhìn về đại điện hình tròn trước mặt, bên trong có tám nông dân, có thêm năm nông cụ. Dưới bậc tam cấp vẫn là sàn nhà nhưng không lót thảm, trước mặt bị một vách tường bịt kín, xung quanh lại không thể đi qua, bắt buộc phải đi theo đường chính diện.

Ôn Đình Trạm nhìn tám nông dân với tám hình thái khác nhau, cậu đứng trên cầu thang cẩn thận nhìn một lượt, không bỏ qua bất kì chi tiết nào nhưng tay cũng không tùy tiện sờ lung tung. Mất một canh giờ sau cậu mới xem xong toàn bộ, sau đó trở lại chỗ người nông dân thứ hai bên tay phải, bên trong tay người này có bảy hạt gạo bảy màu theo thứ tự là trắng, đỏ, vàng, xanh lục, đen, cam, tím.

Ôn Đình Trạm cầm hạt gạo màu xanh lục lên. 

“Bang!” Một tiếng vang lớn phát ra, sàn nhà hình vuông phía trước lún xuống hơn phân nửa, hiện ra từng khối nhỏ chỉ có thể đứng đủ một người tách biệt với nhau.

Ánh mắt Dạ Dao Quang quét qua một lần, sau đó cô lấy la bàn ra. La bàn không ngừng chuyển động, Dạ Dao Quang đành phải dùng khí ngũ hành rót lên kim đồng hồ nhưng kim đồng hồ vẫn điên cuồng xoay tròn, không thể định vị được.

Đột nhiên la bàn bất ngờ thay đổi, kim đồng hồ dừng lại. Dạ Dao Quang lập tức nhìn thấy phương vị sau đó nhìn thẳng về phía trước. 

“Cảm ơn!” Dạ Dao Quang biết long mạch bên trong la bàn đã giúp cô, lập tức kéo Ôn Đình Trạm đi theo phương hướng.

Đây là Thiên Cương Cửu Cung trận, cách phá giải dựa vào Thiên Cương Bát Quái bộ, vì vậy Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm cẩn thận từng bước đi ra ngoài. Đi đến hốc tường bên vách đá, cô lập tức nhìn thấy một khay thủy tinh trong suốt, bên trong có hai trái cây đỏ như máu, hình dạng giống như người đang nhắm mắt lại.

“Trạm ca!” Dạ Dao Quang nắm chặt tay Ôn Đình Trạm để kìm chế bản thân không hét lên, cô kích động đến mức run rẩy: 

“Huyết Phượng Nhãn, Huyết Phượng Nhãn chỉ sinh trưởng ở chỗ cực dương…”

Truyền thuyết kể rằng Huyết Phượng Nhãn này là một loại thực vật chỉ mọc ở chỗ cực dương, được ngâm trong dung nham nóng bỏng. Dạ Dao Quang vẫn cho rằng nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, dù sao cô cũng không tin rằng có bất cứ thực vật nào có sinh mệnh lại sống được trong dung nham, hơn nữa còn có thể ra hoa kết quả. Nhưng không ngờ rằng lại có thể nhìn thấy ở chỗ này, nghe nói thứ này ẩn chứa thuộc tính Hỏa vô cùng nồng đậm, có thể ăn trực tiếp để gia tăng tu vi, cũng có thể coi như vũ khí bảo toàn tính mạng.

Dạ Dao Quang cẩn thận bước lên phía trước, không phát hiện ra cơ quan gì mới đưa tay lấy Huyết Phượng Nhãn, vừa chạm vào cũng cảm giác được sự nóng bỏng giống như dung nham núi lửa đang phun trào. Dạ Dao Quang vội vàng dùng bùa bọc lại, bỏ vào trong ngực. 

Đi sang bên phải là một tai hồ ly bằng dương chi bạch ngọc, miếng ngọc vô cùng nhỏ như một món đồ trang trí nhưng xung quanh lại được bao bọc bằng khí ngũ hành nồng đậm, là khí ngũ hành giống của Dạ Dao Quang chứ không phải nguyên tố thuộc tính trong ngũ hành.

Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn xuống thấy bên trong còn có chất lỏng chuyển động, cô lập tức dùng khí ngũ hành dò xét, sau đó lập tức hít một hơi khí lạnh. Đây chính là Ngọc Tủy Côn Lôn ngàn năm trong truyền thuyết sao?

Dạ Dao Quang vội đưa tay bịt miệng, sau đó tự nhéo vào mặt mình. 

Đau quá! Đây là sự thật, không phải nằm mơ!