Quái Phi Thiên Hạ

Chương 475: Thiên sơn mộ tuyết




“Cũng đúng.” Dạ Dao Quang rất đồng ý với lời nói của Ôn Đình Trạm. Trong suy nghĩ của cô cũng như vậy, cô quan niệm rằng chúng sinh bình đẳng, mạng người là chuyện lớn nhưng trước đó cũng phải phân biệt thiện ác.

Không phải vì cô không thích con trai của Đậu tri phủ nên mới mặc kệ mọi chuyện, mà bởi vì hắn không phải là người xứng đáng để cô ra tay cứu giúp, dù sao cô cũng không phải thánh mẫu.

Đậu tri phủ vô cùng vui vẻ, nói vài câu dạo đầu đơn giản sau đó bày tiệc rượu lên. Dù sao hắn cũng là người có thực lực, hơn nữa Ôn Đình Trạm đã nói bảy năm trước vị Đậu tri phủ này vẫn tra được hung thủ nên tất nhiên cũng có chút đầu óc, nhưng bộ dạng như vậy sao có thể dạy dỗ ra nữ nhi không có đức hạnh như thế? 

Người chết đi là thứ nữ của Đậu tri phủ, hắn vẫn còn có một nữ nhi mới đến tuổi cập kê. Cả ngày hôm nay Tiêu Sĩ Duệ đã vô tình gặp được nàng ta hơn năm lần khiến Tiêu Sĩ Duệ sợ đến mức không dám ra khỏi phòng.

“Chàng nghĩ tên hung thủ sẽ trà trộn vào bằng cách nào? Sau đó làm sao giết người?” Bọn họ và Tiêu Sĩ Duệ không ngồi chung một bàn, hơn nữa bọn họ cũng nhiều người nên Đậu tri phủ đã xếp bàn riêng cho bọn họ, vì thế Dạ Dao Quang cũng không cố kỵ gì.

Xung quanh còn có tiếng ca múa ồn ào nên Văn Du ngồi ngay bên cạnh Dạ Dao Quang cũng không nghe được rõ ràng. Nhưng Văn Du nghe được một hai chữ liền hiểu câu hỏi của Dạ Dao Quang, thấy Ôn Đình Trạm không đáp lại mà lại chỉ vào thức ăn trên bàn. 

“Đầu bếp sao?” Dạ Dao Quang có chút suy nghĩ. Tên công tử nhà Tri phủ này cũng không phải là nữ nhân nên phải ra tiếp khách cùng Đậu tri phủ, có thể ra tay thì chỉ có thể hạ độc vào đồ ăn mà thôi.

“Sao hung thủ này có thể trà trộn vào trong bếp?”

Bình thường những lễ mừng thọ của quan phủ như này đều sẽ mời đầu bếp nổi tiếng của các tửu lâu, mọi người cũng sẽ kiểm tra vô cùng cẩn thận, muốn trà trộn cũng không dễ dàng. 

“Đây chính là nguyên nhân vì sao đến hôm nay hắn mới động thủ.” Ôn Đình Trạm cười nói:

“Hắn ta có thể giết một lúc mười mấy người mà vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chút chuyện này không làm khó được hắn!”

“Mau nói đi!” Lúc này những người kia cũng sẽ không nhàm chán đến mức đi tìm bọn họ uống rượu nên Dạ Dao Quang liền xích lại gần Ôn Đình Trạm. 

Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười một tiếng, im lặng xích tới gần thêm một chút: “Sau khi hung thủ mai táng vợ con xong liền dùng tiền hỏi thăm một tiều phu hay đưa củi trong phủ nên mới biết được sắp tới có lễ mừng thọ, sau đó nghe ngóng được Đậu tri phủ chỉ thích ăn đồ của lầu Hối Trân, vì thế hắn liền trà trộn vào làm một chân sai vặt trong bếp của lầu Hối Trân. Suốt một tháng này hắn vô cùng chăm chỉ thành thật, không quản mệt nhọc, hơn nữa không phạm bất cứ sai lầm nào. Sáng nay lúc đầu bếp Hối Trân lầu tới đây thì có một người phụ bếp bất ngờ bị đau bụng…”

Bởi vì không đủ người, mà lại lo sợ xảy ra sai lầm nên hắn liền được đưa vào thay thế. Có lầu Hối Trân làm lá chắn, Đậu tri phủ lại tin tưởng lầu Hối Trân không dám động tay chân gì với hắn, ngày thường bọn họ còn nịnh bợ hắn không kịp nên cũng không kiểm tra liền cho bọn họ tiến vào.

Đang nói thì nha hoàn trong phủ lại bưng lên một món ăn, là món canh gà hầm hoa giao, chia cho mỗi người một bát. Đây chính là món ăn ngon, Dạ Dao Quang nhìn canh có màu trắng sữa liền cầm thìa lên, không khỏi nhìn về bàn Tiêu Sĩ Duệ. Cô nhìn thấy con trai của Tri phủ đã bưng chén lên uống… 

Nếu như hung thủ muốn ra tay thì đây chính là thời cơ tốt nhất. Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành quét qua chén canh nhưng không thấy bất kì điều gì dị thường, cô lập tức nhìn sang Ôn Đình Trạm đã uống hai thìa: “Chàng đúng là gan lớn, không kiểm tra đã uống…”

Ít nhất thì cũng phải đợi cô nhìn xem có vấn đề gì không chứ, trừ Càn Dương ra thì tất cả mọi người đều không động tới, đều đang đợi Dạ Dao Quang kiểm tra.

“Con trai của Đậu tri phủ có một loại bệnh, đó chính là dị ứng với hồ tiêu.” Ôn Đình Trạm cười nói. 

Cho nên món này hắn ta nhất định sẽ để qua một bên, nhưng Dạ Dao Quang vẫn khó chịu: “Đây chính là hung thủ không có nhân tính, chàng không sợ hắn hận quá sâu liều kéo theo tất cả mọi người chết cùng sao?”

“Sẽ không!” Ôn Đình Trạm khẳng định.

“Không biết chàng kiếm được tự tin như vậy ở đâu…” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn cậu một cái sau đó cúi đầu uống canh. Canh này vô cùng thơm ngon, được dùng gà ác để hầm, hơn nữa mỗi bát đều có một con gà nhỏ được hầm nhừ nên mới có mùi vị ngon như vậy. Dạ Dao Quang uống xong lập tức nói: 

“Xa hoa lãng phí, thật sự là xa hoa lãng phí!”

Thật ra cô cũng không phải không có tiền ăn những món này, nhưng chỉ là cô cảm thấy quá mức lãng phí mà thôi!

Ôn Đình Trạm đưa canh của mình cho Dạ Dao Quang, lấy chén không của cô đặt về trước mặt mình: “So với thiên sơn mộ tuyết thì cũng bình thường.” 

“Thiên sơn mộ tuyết?” Dạ Dao Quang nghi hoặc.

“Đây là tên món ăn sao?”

“Đúng, đó là tên món ăn!” Sắc mặt Tần Đôn đột nhiên có chút buồn bực. 

“Thiên sơn mộ tuyết là một món ăn làm từ não của chim họa mi…”

“Khụ khụ!” Dạ Dao Quang đang uống canh gà do Ôn Đình Trạm đưa cho, nghe xong lời của Tần Đôn suýt chút nữa bị sặc. Ôn Đình Trạm lập tức đưa nước ấm và khăn tay lau miệng tới.

“Não của chim họa mi? Phải bao nhiêu con mới đủ?” 

“Gần nghìn con.” Ôn Đình Trạm nói.

“Trời ơi, đây là món ăn do ai nghĩ ra vậy?”

“Là tổng đốc Thiểm Cam, lúc đó tiên hoàng vẫn còn tại thế.” Ôn Đình Trạm trả lời. 

Xem ra khi tiên hoàng còn tại thế thì triều đình rất loạn, Dạ Dao Quang không hiểu lắm cục diện chính trị lúc đó nhưng cũng biết đại khái một chút.

“Hắn rời đi rồi.” Lục Vĩnh Điềm nhìn thấy con trai của Tri phủ rời đi liền lên tiếng nói.

Tất cả mọi người nhìn sang, lập tức gật đầu ra hiệu với Tiêu Sĩ Duệ. 

“Hung thủ hạ thuốc gì cho hắn vậy?” Dạ Dao Quang hỏi. Cô biết Ôn Đình Trạm đã điều tra hung thủ vô cùng rõ ràng nên sẽ không bỏ sót chuyện này.

“Ba đậu.” Ôn Đình Trạm đáp.

Ba đậu có thể khiến người ta đau bụng phải đi tìm nhà xí, mà nhà xí cũng là nơi không ai để ý canh gác, ngoài hoa viên không xa cũng có một cái. 

Ngón tay Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng gõ trên bàn như đang chờ đợi điều gì đó. Khoảng một khắc đồng hồ sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên theo nhịp gõ cuối cùng của Ôn Đình Trạm.

“A!”

Âm thanh kia vô cùng thê lương nhưng mọi người vẫn có thể nghe ra đó là giọng ai. Chỉ thấy tay của Đậu tri phủ khẽ run, chén rượu bị đập xuống đất vỡ tan tành. Hắn sinh ba đứa con gái nhưng chỉ có duy nhất một đứa con trai, ngay cả con trai thứ hắn cũng không có. Đây chính là con trai độc đinh duy nhất của hắn, hắn bối rối nói xin lỗi với khách khứa rồi dẫn người chạy đi. 

“Chúng ta cũng đi theo xem một chút!” Nhận được ám hiệu của Ôn Đình Trạm, Tiêu Sĩ Duệ dẫn đầu đứng lên. Những người khác tất nhiên cũng vội vã theo sau.