Quái Phi Thiên Hạ

Chương 468: Đỡ thay cô một kích trí mạng




Thân thể cô không kháng cự được mà bị kéo về phía sau, một đường thẳng tắp đụng nát vài tảng đá lớn. Lục phủ ngũ tạng Dạ Dao Quang đều bị chấn động, đau đớn khiến cô như muốn ngất đi. Dạ Dao Quang hoàn toàn không để tâm đến, năm ngón tay phía dưới tay áo bào rộng lớn chế ngự viên Tử Linh châu, Hỏa linh trong khí ngũ hành dần dần ngưng tụ lại trong lòng bàn tay cô.

Nhìn thấy Dạ Dao Quang bị kéo vào, yêu vương bỗng nhiên há miệng ra. Nó có hai cái ranh nanh trắng ởn lại nhọn hoắt vô cùng như của đám quỷ hút máu, tuy nhiên nó không hướng đến cổ, mà hướng đến đỉnh đầu Dạ Dao Quang. Chớp mắt trong lúc nó đang há miệng ra, hỏa quang hiện lên trong đáy mắt màu xanh.

Dạ Dao Quang chờ chính là khoảnh khắc này, cổ tay cô bất ngờ vặn ngược lại, Hỏa linh nồng đậm trong tay toàn lực đánh vào ngực yêu vương. Đối diện với cái đầu hơi ngửa ra phía sau của Dạ Dao Quang chính là cái miệng đỏ lòm như chậu máu đang há hốc của yêu vương, biểu cảm trên mặt nó ngưng trệ. Thừa dịp này, ý niệm trong đầu Dạ Dao Quang vừa động, Thiên Lân đã bay ra xoàn xoạt cắt đứt ràng buộc đang cuốn chân cô. Dạ Dao Quang tung người, đá một cước vào cằm yêu vương, mượn lực bay vụt ra phía ngoài. 

Trên người yêu vương dấy lên ngọn lửa, thân thể của nó trong nước xác định một khoảng cách thích hợp với Dạ Dao Quang mới dừng lại. Hai cánh tay mở ra, lam quang vụn vặt chớp mắt dập tắt toàn bộ ngọn lửa trên thân. Vốn dĩ nó là nữ thể, trên người bị hỏa linh của Dạ Dao Quang đốt ra một lỗ thủng, chớp mắt biến ảo, yêu vương chợt biến thành nam thể, trên người không có một chút xíu vết thương.

Hai luồng bọt nước màu trắng dài bùng phát tụ trên hai tay yêu vương, sau đó vô số luồng bọt nước theo lòng bàn tay nó ngưng tụ. Tất cả mọi thứ trong nước chớp mắt nghịch chuyển, dưới lòng bàn tay của yêu vương là quả cầu bóng nước cuồn cuộn ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo, tựa hồ muốn toàn bộ đáy sông nổ tung. Một chưởng vung về phía Dạ Dao Quang đang chạy thục mạng, luồng khí kia hung hãn tách nước ra làm đôi, tốc độ và sức mạnh không thua kém gì một quả bom nguyên tử dưới nước.

Tóc gáy Dạ Dao Quang dựng lên, cảm giác cao độ mối nguy hiểm chớp mắt sẽ đánh úp lên mình, cô nhanh chóng hướng đến một tảng đá ngầm rất lớn dưới đáy sông mà nhảy vọt qua. Một khắc cuối cùng khi mũi chân cô đã gần chạm đến mỏm đá kia tung mình nhảy đến, dường như cũng là lúc một khối đá khác giống như hòn đảo nhỏ ở dưới nước nổ tung vỡ vụn. Luồng sóng mãnh liệt như một hàng kiếm sắc đồng loạt bay vụt đến, trong đó lưỡi kiếm sắc nhất hung hãn quét một đường trên lưng Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang cảm thấy xương cột sống của mình giống như muốn nát ra, trong miệng phun ra máu tươi. Thân thể cô như một con búp bê vải bị ném ra ngoài, nặng nề “bịch” một cú nện trên bề mặt tảng đá ngầm phía xa, cuối cùng bất lực lăn xuống đáy nước. 

Dường như cùng lúc Dạ Dao Quang lăn xuống, yêu vương chớp mắt đã dừng cách đó không xa. Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn yêu vương, toàn thân cô co rút, mỗi một khớp xương đều giống như bị vỡ ra, đau đớn vô cùng. Thế nhưng càng là vào giờ phút này, ý chí chiến đấu của cô càng trỗi lên kiên cường. Dạ Dao Quang nhanh chóng ngồi xếp bằng, nháy mắt khi một chưởng của yêu vương đánh tới, Tử Linh châu đã lượn vòng trước mặt Dạ Dao Quang.

Ánh sáng màu tím giống như một đóa mẫu đơn tím cao quý tràn ra giữa không trung, cản lại một kích của yêu vương. Dạ Dao Quang cảm thấy tâm mạch mình tê rần, máu tươi từ cổ họng mạnh mẽ trào ra khóe môi, máu tuôn ra như trút. Cô liều chết phòng ngự như vậy, dù tâm mạch có bị vỡ vụn, thân thể tan tác mà chết cũng không làm cho yêu vương thực hiện được ý đồ.

Hành động như vậy dĩ nhiên càng khiến yêu vương nổi điên: “Muốn chết, bổn vương sẽ thanh toàn cho ngươi!” 

Yêu vương giận dữ tột độ, hai tay vận chưởng toàn lực đánh về phía Dạ Dao Quang. Ánh mắt Dạ Dao Quang đã có chút mơ hồ, cô biết rằng bất luận như thế nào cũng không chặn được một kích này, chỉ đơn giản là không phản kháng mà rút về Tử Linh châu trong tay, tránh để Tử Linh châu không bị tổn hại. Sau này lại rơi vào trong tay người hữu duyên, chỉ mong còn có thể giúp người.

Trong nháy mắt khi Dạ Dao Quang rút về Tử Linh châu, một bóng trắng chắn trước mặt cô. Toàn bộ sức mạnh cuồng nộ của yêu vương đánh vào ngực người đó, khiến hai người bọn họ bị quăng đi rất xa, dường như đã gần đến khu vực cuối sông.

“Tư Tư!” Dạ Dao Quang lăn dưới đất bất chấp thân mình đau đớn, cô xoay người chạy đến ôm thân thể Nguyễn Tư Tư đã bắt đầu trong suốt vào lòng. 

“Tư Tư.”

Dạ Dao Quang không bao giờ ngờ tới Nguyễn Tư Tư lại chạy đến vào lúc này, còn đỡ thay cô một kích trí mạng. Nguyễn Tư Tư đã không còn cảm giác đau đớn, nàng vươn bàn tay đã bắt đầu tan biến ra nắm lấy tay Dạ Dao Quang:

“Ta vì muốn lấy được sự tín nhiệm của nó nên đã giết bốn người. Nay ta đã không còn cách nào quay đầu, cô ắt hẳn biết được, ta và nó… Ta vốn là con nhà lành, không biết vì sao vận mệnh nhấp nhô, bị đưa vào thanh lâu. Ở nơi đê tiện bẩn thỉu nhất thế gian, ta không ngừng giãy giụa, ta thích hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ta vẫn cho là ta có thể, ta có thể... Nhưng có lẽ là nghiệp chướng của ta ở kiếp trước nhiều lắm, cho nên đời này đã định trước nhận hết đau khổ. Kiếp trước ta đã không nhớ ra được, nhưng kiếp này ta có thể… có thể làm chủ. Từ tâm hồn đến thân thể ta đều không còn sạch sẽ, càng không còn mặt mũi nào đi gặp chàng ấy nữa…” 

Dạ Dao Quang nhìn Nguyễn Tư Tư nằm trong lòng mình, thân thể đã sắp tan biến. Trong lòng cô quýnh lên, đặt viên Tử Linh châu vào miệng Nguyễn Tư Tư: “Tư Tư, cô phải kiên trì, cô còn phải gặp huynh ấy nữa.”

Nhìn thấy thân thể Nguyễn Tư Tư không còn tiếp tục tan biến nữa, Dạ Dao Quang thở phào một hơi, nhìn về phía yêu vương đang bị minh trùng bao vây. Thì ra trong khoảnh khắc yêu vương đánh trúng Nguyễn Tư Tư, Ôn Đình Trạm đã dẫn một lượng lớn minh trùng đến rồi vận khí bao minh trùng thành một hình cầu đánh úp về phía yêu vương. Minh trùng dường như vô cùng yêu thích yêu vương này, chớp mắt đã bao lấy toàn bộ.

Thân thể yêu vương bị minh trùng gắt gao bao vây không ngừng giãy giụa, phát ra âm thanh kêu gào thống khổ. Nó vận toàn bộ nội lực, không tiếc đập nát da thịt của chính mình cũng muốn đập cho nát bấy minh trùng chi chít kia. Nhìn tên yêu vương cả người máu thịt be bét, thậm chí rất nhiều chỗ còn lộ ra xương trắng mơ hồ, lại đứng thẳng trước mặt mình, Dạ Dao Quang bắt đầu lo lắng. 

Yêu vương bị trọng thương, chớp mắt chộp về phía Dạ Dao Quang. Ôn Đình Trạm còn cách đó một khoảng xa, cậu làm sao có được tốc độ như yêu vương. Mà trong nháy mắt yêu vương kia chạm tới Dạ Dao Quang, một chùm ánh sáng màu vàng phủ xuống nhốt hắn lại. Chữ Vạn đang xoay tròn đẩy ra từng vòng sáng mênh mang, yêu vương không kháng cự được mà bị hút lên.

“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm lao về phía trước, nhìn thấy Dạ Dao Quang đang trọng thương cùng với Nguyễn Tư Tư đã không còn dấu hiệu của sinh mệnh đang nằm trong lòng cô, tim của cậu co rút một trận đau đớn.

“Dao Dao, là ta đến chậm.” 

Dạ Dao Quang lắc đầu với cậu. Đó là yêu vương, ngay cả tốc độ của cô cũng không bằng một phần mười của nó, huống chi Ôn Đình Trạm là phàm nhân. Thế nhưng cô không nói gì, chỉ giữ lại một chút sức lực cuối cùng ôm Nguyễn Tư Tư, theo Ôn Đình Trạm rời khỏi mặt sông.

Cô không giao Nguyễn Tư Tư cho Ôn Đình Trạm bởi vì cô đã nhìn ra trong lòng Nguyễn Tư Tư vẫn còn khúc mắc, nàng ấy chắc hẳn không muốn bị bất kỳ một nam nhân khác đụng vào