Quái Phi Thiên Hạ

Chương 437: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn




Đến bước này, Tiêu Tiêu cũng không cần giấu giếm nữa, nàng cười khổ nói: “Nghiên nhi, cảm ơn cậu đã giúp ta che giấu. Nhưng, nhưng mà, ta cũng không biết hiện tại chàng đang trốn ở chỗ nào.”

Dạ Dao Quang liền đẩy người kia xuống, cũng may hắn còn có chút thân thủ nên không trực tiếp ngã xuống đất, chỉ là tư thế có phần hơi bất nhã. Hắn có chút cẩn trọng nói:

“Tại hạ Mục Lịch, đã quấy rối cô nương, mong cô nương thứ lỗi.” 

Bộ dạng Mục Lịch lôi thôi lếch thếch chọc cho Nghiên nhi buồn cười, nàng khẽ cười một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía xà nhà:

“Huynh tự mình té xuống từ trên kia sao?”

“Ta…” Mục Lịch ấp úng. 

Cô gái này thật đúng là lanh lợi, Dạ Dao Quang xoay người nhảy xuống. Dưới ánh mắt hết sức kinh sợ của mọi người, cô tao nhã lễ phép nói: “Tại hạ vô tình xông vào nơi này, mong rằng hai vị cô nương chớ trách ta.”

“Cậu là người ở đâu đến?” Ánh mắt Nghiên nhi mang theo sự phòng bị nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang.

“Tại hạ là Dạ Thiên Khu…” 

“Dạ Thiên Khu!” Không chờ Dạ Dao Quang nói xong, Tiêu Tiêu cùng Nghiên nhi đồng thời kêu lên thành tiếng, ánh mắt Nghiên nhi sáng lên.

“Khó trách mới vừa rồi ta không nhìn thấy cậu, nhất định là cậu đã sử dụng tiên thuật.”

“Cô nương nói đùa, tại hạ nào biết tiên thuật gì, chỉ là sử dụng một chút biện pháp che mắt mà thôi.” 

Dạ Dao Quang cũng không biết danh tiếng của nàng lại lớn như vậy, ngay cả hai người này cũng từng nghe nói qua.

“Tiểu nữ họ Trác, tên Mẫn Nghiên, rất vui được gặp Dạ công tử.” Nàng không tiếp tục truy cứu vì sao đêm hôm khuya khoắt Dạ Dao Quang lại ở bên trong học xá của nàng, thậm chí không chút kiêng kỵ nói ra khuê danh của mình.

Trong lúc nhất thời Dạ Dao Quang cũng không biết tiếp lời như thế nào, ngược lại Tiêu Tiêu tương đối lý trí: “Tiểu nữ họ Lê, tên một chữ Tiêu. Đêm đã khyua không biết vì sao Dạ công tử lại xuất hiện ở chỗ này?” 

Lê Tiêu nói ra toàn bộ tên của mình, thứ nhất chính là vì tình lang của nàng đang ở bên cạnh, thứ hai là để bảo vệ Trác Mẫn Nghiên.

“Tối nay ta phát hiện có âm khí ở trong học viện của nữ sinh, vì vậy đã đuổi đến nơi này, nhưng không nghĩ tới lại vừa vặn thấy Mục huynh đang trèo tường vào nên liền đi theo.” Dạ Dao Quang nửa giả nửa thật nói.

“Ta đã nói học viện của chúng ta không sạch sẽ, cậu lại không tin ta!” Trác Mẫn Nghiên tức giận nhìn về phía Lê Tiêu, sau đó lại nhìn về phía Dạ Dao Quang: 

“Dạ công tử, cậu mau nói xem là nơi nào không sạch sẽ vậy, ta đã sớm đề nghị bọn họ mời cậu đến đây xem qua một chút nhưng bọn họ đều không nghe, nhất là Trăn Nhi, dùng đủ mọi cách để ngăn cản!”

Nữ tử trước mặt rất ngây thơ, đâu còn thấy vẻ khôn khéo đáng sợ. Thân là một cô nương, Dạ Dao Quang cảm thấy những nữ tử như thế này thật đúng là thay đổi khôn lường.

“Trác cô nương yên tâm, sau ngày mai học viện sẽ không còn những thứ không sạch sẽ nữa.” Dạ Dao Quang chỉ có thể nói như vậy. 

“Là cậu đuổi yêu ma quỷ quái đi sao?” Ánh mắt Trác Mẫn Nghiên lập tức sáng ngời nhìn Dạ Dao Quang.

“Đúng vậy.” Dạ Dao Quang gật đầu qua loa, sau đó thấy tình thế không ổn lập tức nói:

“Trác cô nương, Lê cô nương, sắc trời không còn sớm, hai người chúng ta quả thực không thích hợp ở lại lâu, xin cáo từ.” 

“Dạ công tử…”

Không đợi Trác Mẫn Nghiên nói xong, Dạ Dao Quang liền nắm lấy bả vai Mục Lịch, lôi hắn đi. Để phòng ngừa còn có người giở trò, Dạ Dao Quang đưa thẳng Mục Lịch ra khỏi học viện, bỏ lại Mục Lịch đang liên tục cảm tạ ở sau lưng. Cô đi thẳng đến sông Tương Tư, Quách Viện quả nhiên đang ở nơi đó chờ cô.

Thấy Dạ Dao Quang đến, Quách Viện có chút kinh ngạc: “Cậu tới nhanh như vậy sao?” 

“Lời này nên hiểu thế nào đây?” Dạ Dao Quang cảm thấy trong lời nói của Quách Viện có ẩn chứa hàm ý.

“Có lẽ cậu không biết, bốn cô gái trong học xá của ta thì có đến ba người vô cùng ái mộ cậu.” Quách Viện trêu ghẹo nhìn Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang suýt chút nữa thì hộc máu. Có nhầm hay không vậy? Đối với bên ngoài cô chỉ mới mười một tuổi, mà học xá của bọn họ đều là những cô nương mười ba mười bốn tuổi, còn định gặm cỏ non như cô sao? 

“Ha ha.” Nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Dao Quang, Quách Viện không khỏi vui vẻ:

“Ta đâu có đùa cậu, các nàng ấy rất hiếu kỳ với cậu. Dẫu sao bản lĩnh của cậu đã từ Trung Châu truyền đến nơi này, có thể lên trên trời xuống đất, vào tranh bắt yêu, bọn họ đều cho rằng cậu là thần tiên sống đó. Nếu bây giờ ta không phải là quỷ, nghe được lời đồn của những người đã tận mắt chứng kiến, ta cũng sẽ giống như bọn họ.”

Đã làm quỷ, rất nhiều thứ nàng đều hiểu, nhất là sau khi nàng cố ý tìm xem những sách cổ liên quan đến phương diện này, mặc dù phần lớn đều là bịa đặt nhưng cũng không hoàn toàn vô căn cứ. 

“Cô cũng không phải không biết ta là một cô nương.” Dạ Dao Quang liếc nàng một cái, sau đó mặt đầy tiếc hận nói:

“Cô nói xem tại sao ta lại là nữ nhân chứ, ông trời ban cho ta tướng mạo tựa Phan An nhưng lại là một cô nương, thật khiến tâm hồn thiếu nữ của ta vỡ nát…”

Ngay lúc Dạ Dao Quang đang ôm mặt than thở, bên tai liền truyền tới giọng nói trầm trầm: “Xem ra Dao Dao rất tiếc nuối.” 

Dạ Dao Quang nhất thời giật mình, thấy bên cạnh có một bóng người cao lớn từ trong ánh trăng đi ra, khóe môi không khỏi co rút. Người này tại sao càng ngày càng xuất quỷ nhập thần, cô lại không cảm giác được một chút nào.

Dưới bóng đêm, sắc mặt Ôn Đình Trạm nhuộm một tầng ánh trăng lạnh như băng, vốn dĩ cậu thấy Dạ Dao Quang đi lâu như vậy còn chưa trở về, trong lòng lo âu liền đến tìm nhưng không ngờ nghe được lời nói này. Lần trước cậu đã cố nhẫn nhịn việc Trần Trăn Nhi cứ bám lấy cô, trong lòng vô cùng uất ức, nhưng không ngờ vị hôn thê của mình lại cảm thấy thích thú.

Nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Dao Quang nhanh chóng xoay người đối diện với Quách Viện vẫn nhàn nhã xem trò vui, nghiêm túc nói: “Ta đã tìm được biện pháp để tách cô ra khỏi thân thể Trần Trăn Nhi, đảm bảo thần hồn của cô trong nửa năm sẽ không tiêu tan, đợi đến tháng sau bọn ta sẽ mang theo cô trở về Trực Lệ.” 

Vừa nói Dạ Dao Quang vừa mở bàn tay ra, Tụ Hồn Đỉnh liền nằm trong tay, cô nói rõ cách sử dụng cho Quách Viện.

“Ngày kia ta vào Tụ Hồn Đỉnh được không?” Sau khi nghe xong, Quách Viện nói.

“Tùy cô.” Dạ Dao Quang rất dễ nói chuyện. 

“Cô không hỏi lý do vì sao lại là ngày kia ư?” Quách Viện tò mò.

“Đây là việc của cô, ta tin cô sẽ không tổn thương người vô tội, mọi chuyện còn lại không liên quan đến ta.” Cô cũng không muốn theo dõi sở thích riêng tư của người khác.

“Cảm ơn.” Quách Viện vô cùng chân thành nói với Dạ Dao Quang. 

“Mau đi đi.” Dạ Dao Quang phất phất tay áo.

Quách Viện nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.

Lúc này Dạ Dao Quang mới cảm thấy có chút lúng túng, cô quay đầu lại ngượng ngùng nhìn Ôn Đình Trạm: “Cái đó, vừa rồi muội chỉ tùy tiện cảm khái một chút…” 

Ôn Đình Trạm mím chặt môi không nói gì.

Dạ Dao Quang tiến lên trước khoát lên cánh tay của cậu, khẽ tựa đầu vào vai cậu: “Được rồi, chàng đừng tức giận nữa, còn không cho phép muội nói sai sao?”

Nghe giọng cô có vẻ hơi nũng nịu, trong hơi thở cũng thoang thoảng mùi hương hoa đào tỏa ra từ mai tóc của cô, trong lòng cậu nhất thời mềm như nước giống như giọng nói của cô vậy, dù có khó chịu hơn nữa cũng đều tan biến hết. Quả nhiên trên thế gian này cho tới bây giờ vỏ quýt dày luôn có móng tay nhọn, đây chính là khắc tinh của cậu. 

Cậu đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng, khẽ thở dài: Thật không biết làm thế nào để giữ nàng cho tốt…

Dành thắng lợi, khóe môi Dạ Dao Quang khẽ nhếch lên: Chàng ơi, cho dù chàng biến thành bộ dạng gì, muội đều có thể hàng phục được!