Quái Phi Thiên Hạ

Chương 389: Còn chiêu cuối cùng




Động tác tiểu Nguyên thị quá nhanh khiến Ôn Đình Trạm không kịp ngăn cản, lúc này lửa đột nhiên từ ngoài lan vào trong nhà, hơn nữa thế lửa vô cùng mãnh liệt tựa như được thêm dầu vào vậy. Ngọn lửa đi đến đâu liền nhanh chóng thiêu rụi mọi thứ đến đó, Ôn Đình Trạm không kịp nghĩ đến những thứ khác, chỉ đi tới trước mặt Tuyên phu nhân, nói một tiếng “đã mạo phạm” liền đặt Tuyên phu nhân lên vai. Tiếp đó tay còn lại của cậu bắt lấy bả vai Tuyên Lân, một cước đá văng cánh cửa đã bị lửa thiêu gần hết, từ bên trong xông ra ngoài.

Rõ ràng đang ở trong viện, khoảng cách gần như vậy, nhưng cậu như quỷ phá tường không thể nào đi ra.

Bên này Dạ Dao Quang đã đi đến giữa trận pháp, bỗng thấy nhà của Tuyên Lân bốc cháy, cô lập tức cảm thấy căng thẳng trong lòng. Cũng may cô liền thấy bóng dáng Ôn Đình Trạm chạy ra ngoài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Ôn Đình Trạm cứ loanh quanh tại chỗ. Cô có thể nhìn thấy Ôn Đình Trạm nhưng Ôn Đình Trạm lại không nhìn thấy cô, hơn nữa cô có thể nghe được giọng nói của cậu còn cậu lại không nghe được giọng nói của cô. 

“Dạ công tử, cháy rồi!” A Kỳ la lên muốn xông tới nhưng hắn vừa mới tung người lên đã bị một luồng sức mạnh ngăn trở lại. Nếu không phải Dạ Dao Quang nhanh tay kéo hắn lại, không biết hắn đã đi xa đến đâu rồi. Đỡ lấy A Kỳ, cô nói:

“Bây giờ ngươi đi ra đó, ngăn lại những người đang chạy tới. Bất kể ngươi dùng cách nào, nhất định phải ngăn bọn họ tới dập lửa!”

“Tại sao?” A Kỳ không hiểu. 

“Vừa rồi ngươi không cảm nhận được gì sao?” Sắc mặt Dạ Dao Quang trầm xuống.

“Đây chính là Bát Vị trận, một khi có nhiều người tới, sẽ rơi vào trận pháp, họ sẽ bị cắn chết ở trong trận. Nếu như chuyện này xảy ra, trận pháp sẽ bị rối loạn, lúc đó ta sẽ không có cách nào cứu được công tử nhà ngươi. Cho dù có cứu được thì cái danh yêu nghiệt hại người của công tử nhà ngươi cũng khó mà thoát.”

Đây mới thực sự là độc chiêu. Nếu như những người tới dập lửa chết trong trận pháp này, liên quan đến mạng người, hơn nữa còn là mạng của những văn nhân tri thức, vậy chuyện này phải giải thích thế nào, cũng khó mà chăn được miệng của thế nhân. Từ xưa đến nay văn nhân là khó đụng vào nhất, mà Tuyên gia vốn là thần thoại trong giới văn chương, trải qua chuyện này chỉ sợ sẽ rơi vào vũng bùn. 

Dạ Dao Quang rốt cuộc đã hiểu, cho tới bây giờ âm mưu này không phải nhằm vào Tuyên Lân, mà là cả Tuyên gia. Nếu không từ đâu lại có nhiều kỳ môn dị sĩ tới như vậy, sợ rằng Tuyên Lân đã tiết lộ thiên cơ, chuyện này không thể vãn hồi. Đây có thể là nguyên nhân những người này âm thầm giở trò. Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Dạ Dao Quang đẩy A Kỳ ra, sau đó xếp bằng ngồi tại chỗ.

Cô và Ôn Đình Trạm từng trao đổi thần thức, cô không biết trong tình huống không tiếp xúc với Ôn Đình Trạm thì có thể làm được hay không. Cô lấy Tử Linh châu, thúc giục linh ngũ hành, nhanh chóng dùng thần thức gọi Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm rốt cuộc cũng phát hiện trong sân có gì đó không đúng, cậu lập tức dừng lại, suy nghĩ phải làm cách nào để phá vỡ trận pháp này. Mặc dù cậu đã từng xem qua nhiều sách có liên quan nhưng cũng không thể nói là tinh thông, sợ rằng ngay cả việc bày trận cậu cũng không bằng Lục Vĩnh Điềm. 

Mắt thấy ánh lửa sau lưng đã ngút trời giống như một con rồng đang phun lửa, bất kỳ lúc nào cũng có thể giương ra miệng to nuốt chửng cậu, nhưng đúng lúc này bên tai cậu lại vang lên giọng nói của Dạ Dao Quang khiến cậu hoài nghi liệu có phải mình nghe nhầm hay không. Nghĩ đến lúc trưa còn thề rằng sẽ không đưa mình vào chỗ nguy hiểm, bây giờ nếu cậu không bình an đi ra ngoài, chỉ sợ không thể thực hiện được.

“Trạm ca, mau ngưng thần…”

Cẩn thận lắng nghe, cậu phát hiện đây không phải ảo giác. Ôn Đình Trạm mừng rỡ, vội vàng ngưng thần: “Dao Dao.” 

“Nghe muội nói, mau đi về phía trước, muội ở phía trước đợi chàng.”

“Được.”

Ôn Đình Trạm không hề nghi ngờ âm thanh này liệu có giống như Tiêu Sĩ Duệ lần trước trúng mê hồn thuật ở bờ sông hay không, cậu cảm thấy nếu như trên thế gian này có người có thể giả làm Dạ Dao Quang tới mê hoặc cậu, vậy người này tuyệt đối không phải người mà là thần tiên. Cậu vô cùng tin tưởng đây là giọng nói của Dạ Dao Quang. 

Vì vậy cậu liền tập trung tinh thần, mỗi một bước đều theo đều đi theo lời nói của Dạ Dao Quang. Mặc dù bước đi chậm chạp giống như kiến nhưng cậu cũng không nóng vội, mặc dù những cột gỗ bị lửa thiêu hủy đang đổ rầm xuống sau lưng, cậu vẫn không thay đổi sắc mặt. Cậu tin tưởng nếu Dạ Dao Quang có thể thấy được cậu, cũng biết cậu đang ở chỗ như thế nào, nếu có nguy hiểm cô nhất định sẽ nhắc nhở cậu.

Cứ như vậy, cuối cùng Ôn Đình Trạm cũng mang theo hai người của Tuyên gia thoát ra khỏi căn nhà đang bốc cháy, tụ họp cùng Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang nhanh chóng đón lấy Tuyên phu nhân, sau đó kéo Ôn Đình Trạm tung người lên.

Căn phòng sau lưng đổ xuống, ngọn lửa vụt cao ngút trời, khi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đứng trước cửa tiểu viện của Tuyên Lân, thấy có vài hắc y nhân đang trông giữ cửa. Có vài học sinh của học viện bởi vì nóng nảy đã bay lên đầu tường, thấy được hắc y nhân. 

Dạ Dao Quang vội nói: “Các ngươi nhanh chóng mở cửa, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.”

Một tên hắc y nhân cởi áo khoác ngoài ra, tiện tay tháo tấm vải che mặt A Kỳ, A Kỳ nhanh chóng chuyển cho bọn họ một ánh mắt, bọn họ liền chạy như bay không thấy bóng dáng. Lúc này cửa đột nhiên bị đụng vỡ, một đám người vội xông vào, dẫn đầu chính là sơn trưởng của học viện Doanh Thiên và Tống sơn trưởng của học viện Nhạc Lộc. Thấy Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang mang theo Tuyên Lân và Tuyên phu nhân ra, bọn họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Mau, mau đi dập lửa.” Tống sơn trưởng vội ngăn cản một người đang bưng nước chạy qua, xách thùng nước lên cùng những học trò khác chạy vào cứu hỏa. 

Sơn trưởng của học viện Doanh Thiên phái người tới đỡ Tuyên Lân, còn Tuyên phu nhân vẫn chưa có người đến giúp. Dù sao bà cũng là phụ nữ, về lý thì không hợp, không phải ai cũng giống Dạ Thiên Khu, chỉ mới “mười một tuổi” nên Tống sơn trưởng chỉ có thể căn dặn Dạ Thiên Khu đưa Tuyên phu nhân đến viện của mình, để vợ của mình tới chăm sóc.

Mọi người đều quan tâm đến thế lửa, mặc dù thế lửa vô cùng lớn nhưng dưới sự hợp sức của mọi người đã bị dập tắt. Trừ tiểu viện của Tuyên Lân, những phòng khác cũng không bị tổn hại gì. Vốn mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng cuối cùng hộ vệ lại mang ra một thi thể, không khỏi lòng lại nặng nề.

Nhìn qua thi thể đó, người ở học viện Doanh Thiên đều nhận ra đây là di nương của Tuyên Lân. Thi thể bị vải trắng che lại, có người thấp giọng nói gì đó bên tai Tống sơn trưởng, lập tức ông ấy biến sắc, ánh mắt tinh tế nhìn Tuyên Lân. 

“Đây… đây chính là tùy tùng của Kỳ Lân công tử?” Bọn họ vẫn còn nhớ rõ, Kỳ Lân công tử vì hành động bất tiện nên tùy tùng lúc nào cũng bên người như hình với bóng, Tuyên Lân được Ôn Đình Trạm cứu ra nhưng lại không thấy tùy tùng A Kỳ của hắn.

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm không chút dấu vết liếc nhìn qua học sinh vừa lên tiếng, thấy hắn có chút quen mắt, hình như chính là người đã trao đổi bằng mắt với Hoàng Diễn hôm ở nhà ăn.

“Không phải, đây là di nương của ta.” Tuyên Lân biết đây là chiêu cuối cùng chuẩn bị xuất ra nên hắn thoải mái thừa nhận. 

“Ồ, vậy vừa rồi tại sao Kỳ Lân công tử không để cho chúng ta đi vào cứu người?” Qủa nhiên, người nọ đột nhiên lên tiếng.

“Thế lửa tuy lớn nhưng chúng ta nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra được biện pháp, vì sao Kỳ Lân công tử không chịu lên tiếng?”