Quái Phi Thiên Hạ

Chương 367: Quẻ cấn




“Dao Dao, nàng có bị thương không?” Ôn Đình Trạm chạy đến.

“Muội không sao”. Dạ Dao Quang lắc đầu, cô chìa tay ra trước Ôn Đình Trạm.

“La bàn”. 

Ôn Đình Trạm lấy la bàn đưa cho Dạ Dao Quang, khí ngũ hành trong lòng bàn tay Dạ Dao Quang chưa hề tản ra, ngón tay của cô điểm rất nhanh trên la bàn. Đợi sau khi cô thu tay thì kim nam châm chuyển động rất nhanh nhưng sau đó kim nam châm cũng nhanh chóng dừng lại, trên la bàn xuất hiện một quẻ tượng.

Chính là quẻ thứ năm mươi hai trong sáu mươi tư quẻ Chu Dịch - quẻ Cấn.

Quái từ của quẻ Cấn là: Dừng lại đúng lúc, chỉ cần yên bình thì sẽ không có nguy hiểm gì. 

Dạ Dao Quang cười nhạt, người bị thương là con của cô vậy mà còn muốn cô phải một vừa hai phải, đúng thật là nằm mơ!

“Ta để Kim Tử ở lại cùng mọi người, chàng nhất định vẫn còn đường rút, muội phải đi đuổi theo một người!” Dạ Dao Quang thu la bàn lại, sau đó nhảy lên bay về phía ngược lại với mình.

Ôn Đình Trạm còn chưa kịp ngăn cản thì bóng dáng của Dạ Dao Quang đã biến mất trong màn đêm. Lần này ngoài Dạ Khai Dương bị thương ra thì bọn họ không có ai bị thương cả. Đừng nói đến người bị thương là Dạ Khai Dương thì người làm mẹ như Dạ Dao Quang mới đau xót, nếu đổi lại là anh em Vệ Kinh thì với tính cách tự bênh vực mình của Dạ Dao Quang cũng sẽ không dễ dàng chịu thua, dù sao cũng phải lột da đối phương ra thì mới chịu được. 

Khẽ thở dài một hơi, nếu Dao Dao đã có thể phá vỡ trận pháp của đối phương thì chứng tỏ tu vi của đối phương cũng không bằng cô nên Ôn Đình Trạm cũng yên tâm một chút, liền đưa đám người Tiêu Sĩ Duệ về chỗ cũ của bọn họ.

Dạ Dao Quang rất nhanh đã đuổi theo hướng tây nam nhưng quẻ Cấn tìm người vẫn chưa dừng lại. Bây giờ người này vì bị cô phá mất trận pháp mà đang bị thương nên trên đường chạy trốn cơ thể đương nhiên sẽ bất định. Nhưng cô không tin là không đuổi kịp được đối phương.

Khí ngũ hành Thủy là thứ mà đối phương tu luyện nên cô tản ra khí ngũ hành rồi nhìn khí ngũ hành Thủy dao động về phía nào. Người tu luyện một khi bị thương thì mùi trên cơ thể tất nhiên sẽ bị bại lộ, loại mùi thuần khiết này tuyệt đối không phải là loại khí ngũ hành Thủy chưa từng được tinh luyện qua ở trong rừng núi có thể sánh được. 

Dần dần Dạ Dao Quang cảm nhận được mùi của đối phương, chính là mùi của hơi thở. Ánh mắt cô hơi híp lại rồi tăng tốc, trong nghĩa địa tối tăm nhảy lên bay tới phía trước một bóng dáng, chặn đường của đối phương lại. Đợi sau khi cô quay người lại thì trước mặt lại là một người con gái chưa tới mười tám mười chín tuổi, nếu như không chú ý đến vết máu ở khóe miệng của người con gái đó thì đây đúng là một thiếu nữ khá xinh đẹp.

“Đuổi nhanh thật!” Cô gái áo trắng kia nhìn Dạ Dao Quang ở phía trước.

“Ngươi có hai sự lựa chọn, một là tự sát, hai là ta sẽ tiễn ngươi một đoạn”. Dạ Dao Quang không muốn phí lời với cô ta. 

“Tuổi không nhiều mà khẩu khí cũng lớn thật!” Nữ tử áo trắng cười lạnh một tiếng.

Rất nhanh cơ thể cô ta đã di chuyển rồi kéo miếng lụa choàng trên khuỷu tay linh hoạt như một con rắn tấn công về phía Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang nghiêng người khó khăn lắm mới thoát được. Cổ tay của nữ tử áo trắng vừa xoay thì tấm lụa choàng kia đã cuốn hết khí ngũ hành vào trong, trong chớp mắt đã lao về phía Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang lộn đầu một cái rồi lộn người, đưa tay ra nhanh như chớp bắt lấy tấm lụa choàng kia. Tay cầm tấm lụa choàng của nữ tử áo trắng nhanh chóng xoay người, gió to thổi mạnh ép Dạ Dao Quang không thể không bay xoay người với cô ta một đoạn. Sau vài lần lộn người thì nữ tử áo trắng kia rút lại tấm lụa choàng, bước chân chớp mắt đã di chuyển ép sát đến Dạ Dao Quang sau đó giơ một chưởng lên nhắm vào ngực Dạ Dao Quang mà đánh. 

Dạ Dao Quang ra tay rất nhanh, cánh tay mềm mại khẽ vặn, luồn qua bàn tay của nữ tử áo trắng, đồng thời cũng đánh cho nữ tử áo trắng một chưởng.

Dường như hai người cùng lúc cùng đánh cho nhau một chưởng, chỉ có điều Dạ Dao Quang đã chuẩn bị từ trước, cơ thể chuyển động khí ngũ hành để lực một chưởng kia của nữ tử áo trắng giảm đi hơn nửa. Chưởng kia đánh lên người cô chẳng qua cũng chỉ như kim châm một chút mà thôi, đau đớn không đáng kể gì nhưng nữ tử áo trắng kia lại không chuẩn bị gì nên sau khi trúng một chưởng của Dạ Dao Quang liền phụt ra máu, cơ thể cũng không ngừng lùi về phía sau.

Lúc này ở phía của nữ tử áo trắng có một người đàn ông mặc áo đen, khoác áo khoác ngoài cũng màu đen và đeo mặt nạ từ trong màn đêm bay ra, đưa tay ra chặn nữ tử áo trắng đang thu thế không vững lại, ôm nàng xoay tròn tại chỗ, đồng thời vung một chưởng về phía Dạ Dao Quang. Một chưởng này không có một chút khí ngũ hành nào của người tu luyện nhưng lực của nó lại rất mạnh không gì sánh được, đây chắc phải là chân khí của người có võ công rất cao. Dạ Dao Quang không thể không né tránh, sau khi Dạ Dao Quang tránh xong đứng vững lại thì hình bóng của hai người kia cũng biến mất. 

Dạ Dao Quang đứng tại chỗ nhìn xung quanh không khỏi hừ lạnh một tiếng. Không có bất kỳ mùi gì, cùng một chuyện thì không bói hai lần, muốn bói thì cũng phải đợi một mùa nhưng bây giờ cô thực sự không tìm ra phương hướng. Hơn nữa đối phương rõ ràng không phải người tu luyện mà chỉ là một người bình thường nhưng lại có võ công rất cao, tốt nhất là cô không nên đuổi theo, đến lúc đó thế nào cũng lại muốn tạo sát nghiệt.

Nếu đã là quẻ Cấn bảo cô phải biết chừng biết mực vậy thì Dạ Dao Quang sẽ không đuổi theo nữa. Cô lấy Thiên Lân từ trong người ra, hơn nữa ở đây là nghĩa trang nên cũng có thể thu nạp khí cực âm dao động trong không khí.

“Con trai à! Con vẫn ổn chứ?” Dạ Dao Quang đau lòng nhìn hình bóng Dạ Khai Dương hiện ra. 

“Mẹ à, con không sao”. Tiếng của Dạ Khai Dương có chút bất lực.

Dạ Dao Quang cũng không nói tiếp nữa mà chỉ dùng Thiên Lân nhanh chóng ngưng tụ khí âm sát ở xung quang lại, đợi đến khi Thiên Lân đã đạt đến cực điểm rồi thì mới thu Thiên Lân vào rồi lại cất Dạ Khai Dương đi.

“Tên ngốc này, lần sau không được tự ý hành động biết chưa? Mẹ đã dám tiếp một chiêu kia thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hiện giờ con vẫn còn yếu, lần này cũng may là tu vi của đối phương và mẹ ngang nhau, nếu là tu sĩ Nguyên Anh thì chắc con đã bị đánh cho hồn bay phách lạc rồi”. 

“Con biết rồi!” Dạ Khai Dương ngoan ngoãn gật đầu.

Dạ Dao Quang lúc này mới hài lòng gật đầu: “Con nên ngoan ngoãn ở trong Thiên Lân dưỡng thương cho tốt, trước khi bình phục thì không được ra ngoài”.

Nhìn dáng vẻ uể oải của Dạ Khai Dương, Dạ Dao Quang thực sự rất muốn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của nó nhưng đáng tiếc là cô vẫn không thể chạm được vào nó, thu Dạ Khai Dương vào trong Thiên Lân xong thì Dạ Dao Quang mới quay về. 

Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ đều đã lo liệu xong cho bản thân và đã thay quần áo khác. Dạ Dao Quang nhìn con gà đang nướng bên cạnh đống lửa thì không khỏi thương tiếc:

“Bây giờ chỉ còn một con gà mà ta thì đói sắp chết rồi, mọi người ăn lương khô đi!”

Bầu không khí nặng nề bỗng chốc thoải mái trở lại, lúc này thì Ôn Đình Trạm có chút không biết nên khóc hay nên cười. Đợi đến khi Dạ Dao Quang xiên con gà rừng kia lại bắt đầu nướng thì Ôn Đình Trạm mới đến ngồi cạnh cô: 

“Dao Dao, lần này là ta…”

“Là chàng cái gì?” Không đợi Ôn Đình Trạm nói xong Dạ Dao Quang đã nhìn cậu:

“Mọi việc xảy ra đều là ngoài ý muốn cả, hơn nữa chúng ta không có bất kỳ thương vong gì là đã đủ rồi, Khai Dương cũng không sao nên cũng không cần canh cánh trong lòng nữa”. Dạ Dao Quang nói xong liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm. 

“Muội suýt chút nữa đã giết được người bố trận kia, chẳng qua là có người đến cứu nàng ta. Nếu đuổi theo thì nhất định sẽ phải giao đấu, đến lúc đó hoặc là muội chết hoặc là muội sẽ tạo sát nghiệp nên muội đã để cho cô ta chạy mất. Nhưng muội đã đánh cho nàng ta một chưởng, không những khiến nàng ta phải nằm trên giường năm ba tháng, hơn nữa muội còn rắc Truy Ảnh Hương mà chàng tặng muội lên người nàng ta, nhất định có một ngày nàng ta sẽ rơi vào tay muội”.