Quái Phi Thiên Hạ

Chương 322: Chạm ngực




Nghe Văn Du nói, mọi người cũng cảm thấy chuyện đã xảy ra như thế, vậy mà Hoắc Liễu Tập ung dung nói: 

“Thưa sơn trưởng, vốn dĩ trò và Đồng đồng sinh cũng không hoài nghi Diệp đồng sinh, là vì khi trò bước vào cửa quần áo vô ý bị rách, đi ra ngoài quả thực rất thiếu lễ độ. Vóc dáng trò và Đồng đồng sinh quá khác biệt, Đồng đồng sinh vội vã đi tìm ngọc bội, vì thế học trò gặp Diệp đồng sinh quay về mới mượn Diệp đồng sinh áo khoác. Nhưng Diệp đồng sinh một mực không cho, trò và Đồng đồng sinh mới sinh nghi, vậy nên mới đến tủ của Diệp đồng sinh lấy y phục ra, trong lúc lôi kéo thì ngọc bội rơi xuống đất.” 

Mọi người vừa nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phụ Duyên không có thiện cảm. Nếu như trong lòng không có quỷ, sao lại không đồng ý cho mượn y phục? Suy cho cùng y phục của Hoắc Liễu Tập quả thực bị rách, ngay cả áo trong cũng bị rách, chỉ mượn áo khoác ngoài che đi một phần, đổi lại là bất kỳ ai cũng không nên từ chối mới đúng. 

“Diệp Phụ Duyên, tất cả lời nói của Hoắc đồng sinh là sự thật?” Vốn dĩ Hòa sơn trưởng không có bất kỳ hứng thú nào nhưng giọng nói cũng trở nên sắc bén. 

“Vâng, là thật.” Diệp Phụ Duyên gật đầu: 

“Nhưng trò tuyệt đối không ăn cắp.” 

“Cậu không ăn cắp thì cậu nói lý do tại sao không đồng ý cho Liễu Tập mượn y phục, ngọc bội của ta sao lại ở trong y phục của cậu.” Đồng Viên lớn tiếng chất vấn. 

“Mặc dù cậu không ở chung với chúng ta, nhưng ta biết nhà cậu nghèo, cha mất sớm, trong nhà có mẹ già sống lay lắt. Cậu còn có hai em trai em gái, mà học xá ở đây một năm tiền phí là ba lượng bạc. Cậu thà để mẹ già ngày đêm đi kiếm sống, để em trai em gái nhịn ăn nhịn mặc cũng muốn ở đây, không muốn ở học xá hạ đẳng, đủ để thấy cậu phẩm hạnh không đoan trang! Cậu thấy tiền sinh lòng tham cũng là chuyện thường!”  

Diệp Phụ Duyên vẫn bình thản, nghe lời nói của Đồng Viên không khỏi ngước mắt lên, ánh mắt hung ác nham hiểu nhìn hắn. 

Đồng Viên bị dọa sợ lùi về sau một bước, vội vàng nói với Hòa sơn trưởng: “Sơn trưởng người xem, hắn lại nhìn trò bằng ánh mắt đe dọa, đây là có tật giật mình!” 

“Diệp Phụ Duyên, trò có nhận tội không?” Ánh mắt Hòa sơn trưởng trầm lạnh. 

“Trò chưa từng làm, sẽ không nhận tội.” Diệp Phụ Duyên từ đầu đến cuối không nói hơn một câu. 

“Trò đã không nhận tội, vậy chỉ có thể báo quan phủ.” Hòa sơn trưởng đưa mắt ra hiệu với hai hộ vệ. 

“Tạm giam Diệp Phụ Duyên, mọi chuyện giao cho quan phủ định đoạt.” 

Rất nhanh các học viên đang ầm ĩ thảo luận đều bị Hòa sơn trưởng cho sơ tán, mọi người đều quay về. Đa số đều khiển trách Diệp Phụ Duyên, rất ít người tin tưởng Diệp Phụ Duyên. Bất luận thế nào Diệp Phụ Duyên đều bị người của Hòa sơn trưởng dẫn đi, đến cả Đồng Viên cũng đi theo để ghi lại sự việc, ấn dấu vân tay để giao cho quan phủ. Cả học viện chỉ còn lại Văn Du và Lục Vĩnh Điềm, cùng với Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ. 

Thấy Ôn Đình Trạm khẽ nhíu mày, Tiêu Sĩ Duệ không nhịn được hỏi: “Sao vậy?” 

Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Không có gì!” 

“Sao chàng lại ở đây?” Dạ Dao Quang thấy Ôn Đình Trạm lúc nãy tựa như đang dao động, Ôn Đình Trạm rất ít khi xuất hiện tình trạng này nên Dạ Dao Quang cũng không để ý sự khó chịu trong lòng, tiến lên hỏi. 

“Ta và Diệp Phụ Duyên đang định lên lớp học, hắn quên cầm theo bài tập tiên sinh đã giao nên ta theo hắn đi lấy.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng giải thích. 

“Vậy nói cách khác hai người Hoắc Liễu Tập nói đều là thật?” Lục Vĩnh Điềm lập tức bước lên hỏi. Hắn và Tiêu Sĩ Duệ đã đi rồi, nghe thấy phong thanh nên quay lại, từ đầu đến cuối hắn cũng không tin Diệp Phụ Duyên là người như vậy. 

Ôn Đình Trạm gật đầu: “Chuyện sau khi vào phòng quả thực không sai.” 

“Diệp Phụ Duyên sao lại là người như vậy.” Lục Vĩnh Điềm có chút phẫn nộ. 

“Ta và Văn tử mỗi ngày đều thấy hắn vì để không gây ảnh hưởng đến Đồng Viên đều đốt đèn ngoài sân cần cù đọc sách, mấy lần còn vì gió to mà để hắn vào thư phòng của ta. Ta và Đồng Viên trước giờ không hợp nhau, mỗi lần hắn từ thư phòng ta rời đi, đồ vật trong thư phòng đều không động đến. Hôm trước cây quạt của Văn Du rơi ngoài sân, cây quạt kia tuy không có đáng giá như ngọc bội của Đồng Viên nhưng ít cũng phải mấy trăm lượng bạc, nếu như hắn là người tham tiền đã cầm đi rồi, chúng ta ai không biết.” 

“Ta cũng không tin Diệp Phụ Duyên là người như vậy.”  Văn Du bình tĩnh nói. 

“Phải hay không liên quan gì đến cậu? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều bị sơn trưởng đưa đi, chúng ta muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu, trước tiên xem những lời nói khác đã.” 

Ôn Đình Trạm nhàn nhạt nói, nắm lấy tay Dạ Dao Quang: “Chúng tôi về trước.” 

“Chàng không lên lớp sao?” Dạ Dao Quang bị kéo ra ngoài. 

“Một ngày không đi cũng không sao.” Lớp học bổ trợ này yêu cầu cũng không nghiêm khắc. 

“Ai da, hai người chờ ta một chút.” Tiêu Sĩ Duệ vội vàng gọi đuổi theo. 

Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang quay trở về viện, tiến về phòng của bọn họ, nhốt Tiêu Sĩ Duệ chuẩn bị theo vào bên ngoài. Mặc dù Ôn Đình Trạm không biểu hiện sự tức giận ra ngoài nhưng Dạ Dao Quang lại cảm thấy rõ ràng cậu không thoải mái, thoát khỏi sự trói buộc của cậu: “Thần kinh chàng có vấn đề à, muội không tức giận, chàng tức giận cái gì!” 

Ôn Đình Trạm mím môi, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm không nói một lời. 

Dạ Dao Quang bị nhìn có chút sợ hãi: “Sao vậy? Muội nói sai sao? Không hiểu chàng ra sao cả.” 

Ôn Đình Trạm bỗng nhiên động đậy, từng bước đến gần. Dạ Dao Quang không khỏi lui lại, đến khi thân thể lui đến cửa mời nhìn Ôn Đình Trạm trước mặt. Ôn Đình Trạm đưa tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô, nói: “Sau này ai tùy tiện đụng vào nàng, ta nhất định sẽ phế tay hắn.” 

Cô trợn to hai mắt, giờ mới hiểu được Ôn Đình Trạm giận cái gì: “Ha ha, muội nói này Trạm ca, chàng thực sự càng ngày càng bá đạo, dường như người đụng vào muội nhiều nhất là chàng mà, chàng tự phế mình trước đi. Hơn nữa hiện giờ muội là nam nhân, nếu như muội không để người khác kéo lui, không chừng người ta sẽ nghi ngờ muội.” 

“Ta có thể đụng, bọn họ không được đụng vào.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm cố chấp nhìn Dạ Dao Quang. 

Trừng mắt to nhỏ với cậu một lúc lâu, Dạ Dao Quang liền đầu hàng: “Được rồi, được rồi. Chàng nói thế nào chính là thế ấy.” 

Thấy Dạ Dao Quang thỏa hiệp, sắc mặt Ôn Đình Trạm lập tức nhu hòa, cúi đầu nhìn Dạ Dao Quang: “Vậy nàng hôn ta một cái đi.” 

Dạ Dao Quang lập tức đẩy Ôn Đình Trạm ra: “Nhìn lại chàng đi!” 

Ôn Đình Trạm mới lộ ra hàm răng trắng tinh, buồn bực cười ra tiếng. 

“Được lắm, chàng dám trêu chọc muội, lá gan chàng thực sự ngày càng lớn rồi!” Ánh mắt Dạ Dao Quang lập tức lộ ra tia nguy hiểm, sau đó chìa tay bóp cổ Ôn Đình Trạm. Vốn dĩ Ôn Đình Trạm cao hơn cô một đoạn, hơn nữa theo bản năng cơ thể Ôn Đình Trạm ngả về phía sau, cho dù Dạ Dao Quang có kiễng chân cũng không bóp cổ được, ngược lại một tay nắm lấy ngực của Ôn Đình Trạm. 

Con trai tất nhiên ngực không dậy thì, nhưng Dạ Dao Quang lại nắm lấy thứ nhỏ nhỏ mềm mềm. Lúc này thân thể hai người đều cứng ngắc, lập tức tay giống như chạm phải điện vội rụt về.  

Mặt hai người đều đỏ như tôm luộc, không khí bỗng tràn đầy sự lúng túng.