Quái Phi Thiên Hạ

Chương 321: Điển cố long dương, tay ngắn




Đó là một nụ hôn đơn thuần nhưng lại dài. Đôi môi cậu vừa mềm mại vừa ấm áp khẽ chạm vào môi cô, không gián tiếp, không cắn xé, không có cử chỉ tiến sâu hơn, chỉ nhẹ nhàng, ấm áp như vậy mà hôn lên môi cô. Nhưng như vậy cũng làm cho trái tim của Dạ Dao Quang đập loạn xạ. 

Một đêm ngủ cứ mơ mơ màng màng, ngày hôm sau làm việc gì cũng không yên. Lúc đi học thì cô lúc nào cũng chỉ quay ra nhìn Ôn Đình Trạm ở bên cạnh, bọn họ chỉ cách nhau khoảng một mét mà thôi. Khuôn mặt tinh tế càng ngày càng khó có thể miêu tả, cho dù đã được vẽ phác ra các đường nét trơn tru nhưng cũng không có một chút khuyết điểm nào. Tia sáng chiếu lên mặt cậu, ánh sáng rực rỡ chói lọi như viên ngọc trai được lộ sáng. 

Dạ Dao Quang nhìn đến thất thần, thế nên trong giờ Sử học phu tử gọi Dạ Dao Quang một tiếng, cô cũng không biết. Mãi đến khi Ôn Đình Trạm nhìn vào mắt cô, cô mới hoảng loạn trốn tránh. 

Cảnh này rơi vào tầm mắt của phu tử, râu mép hoa râm suýt nữa bay hết cả lên: “Dạ đồng sinh!” 

Lúc này Dạ Dao Quang mới nghe thấy, liền vội vàng đứng lên hành lễ: “Phu tử”. 

“Trò có biết tích của Long Dương có ở đâu không?” Phu tử bình thản hỏi. 

Không nhìn vẻ mặt đang cười của những người xung quanh, Dạ Dao Quang đứng thẳng lên trả lời: “Dạ thưa phu tử, đó là từ Chiến Quốc Sách ạ!” 

“Điển cố đó ra sao?” Phu tử lại hỏi. 

Mặc dù cô biết điển cố này có trong Chiến Quốc Sách nhưng nó viết về cái gì thì cô thực sự không biết, vì vậy cô hạ tay xuống rồi nhờ Ôn Đình Trạm giúp. Ôn Đình Trạm khẽ mấp máy môi, phu tử nhìn thấy dáng tay của Dạ Dao Quang nên nhìn Ôn Đình Trạm chằm chằm nhưng chỉ thấy cậu khẽ mấp máy môi chứ không động đậy gì hết, sự khó chịu trong lòng mới nguôi đi một chút. 

Mà Dạ Dao Quang bên này cũng đã trả lời: “Thưa phu tử, trong Chiến Quốc Sách - Ngụy Sách có nói rằng: Người đẹp trong thiên hạ có rất nhiều, được đại vương tin yêu, sắc đẹp của bọn họ nhất định cũng là nhờ có y phục cả rồi mới chạy đến chỗ đại vương. Đến lúc đó, thần không thể sánh với những người đẹp kia, sẽ là con cá đầu tiên bị mắc câu, rồi cũng sẽ được thả ra. Thần sao có thể không khóc đây!” 

Phu tử dường như rất hài lòng, ánh mắt đảo qua rồi ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn Ôn Đình Trạm rồi lại nhìn Dạ Dao Quang, lại hỏi tiếp: “Tích của Tay ngắn có ở đâu? Điển cố đấy như thế nào?” 

Dạ Dao Quang chỉ biết tích Tay ngắn này là câu chuyện về một vị hoàng đế với một vị đại thần tên là Đổng Hiền, cụ thể nó có từ lúc nào, điển cố đấy viết về cái gì thì cô lại hoàn toàn không biết. 

Dường như sớm đã biết là cô không biết nên Ôn Đình Trạm đã truyền lời qua cho Dạ Khai Dương để nó nói lại cho cô. Dạ Dao Quang nghe xong không trả lời ngay mà làm bộ trầm ngâm một lúc sau mới nói tiếp: “Thưa phu tử, điển cố có trong Hán Thư - Nịnh Hạnh truyện chương thứ sáu mươi ba có viết rằng: Có lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Đợi đến Đổng Hiền tỉnh lại, nhìn thấy đoạn cánh tay áo cúa Ai Đế vẫn còn ở đó, cảm thấy tấm lòng sâu sắc của Ai Đế nên từ đó càng ngày càng trở nên dịu dàng đáng yêu, không rời xa Ai Đế nữa”. 

“Ừm, Dạ đồng sinh thông thuộc sách sử, hơn nữa còn lấy sử làm gương”. Phu tử hài lòng gật đầu. Ôn Đình Trạm là người mà cả học viện coi trọng nhất, mà Dạ Thiên Khu này cũng không kém. Tuổi của hai người cũng còn nhỏ, phu tử cũng không muốn nghĩ quá nhiều nên chỉ coi hai người như là đôi bạn cùng tiến mà thôi. Hơn nữa tuổi còn nhỏ nên nhất thời dễ bị mê hoặc nên sau đó phu tử chỉ cốc đầu một cái rồi cũng bỏ qua cho Dạ Dao Quang. 

Sau khi học xong giờ Sử, Dạ Dao Quang hung hăng trợn mắt nhìn Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm vẻ mặt vô tội nhìn cô cười hớn hở, Dạ Dao Quang mặt vẫn hằm hằm, nói nhỏ một câu: “Yêu nghiệt”. 

Đến trưa Dạ Dao Quang cũng không thèm nhìn Ôn Đình Trạm. Đến khi học xong, Dạ Dao Quang cũng đi trước một bước, không muốn nhìn cậu, tránh để cậu lộ dáng vẻ đắc ý của mình với cô. Dù là ăn trưa Dạ Dao Quang cũng ăn một mình trong nhà ăn của học viện, căn dặn đám người Vệ Truất và Tần Tam tiễn bọn họ đi. 

Buổi chiều cô cũng tính thời gian trước, chờ đám người Ôn Đình Trạm đều đi học hết, cô mới trở về học xá. Lúc đi ngang qua học xá cô thấy rất nhiều học viên đều chạy về viện, mà viện này lại là viện của Lục Vĩnh Điềm và Văn Du. 

Dạ Dao Quang liền kéo một người lại hỏi: “Vị đồng sinh này cho ta hỏi, đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

“Cậu không biết sao? Phòng Giáp của Tân viện có người bị mất đồ, còn bị bắt tại chỗ nữa”. Người kia vội vàng nói. 

“Có người nói đã đến tai của sơn trưởng nên chúng ta đến đó xem náo nhiệt!” 

Tuy học viện không có nhiều hoạt động, những chuyện bình thường sẽ khó tránh khỏi khiến người khác cảm thấy tẻ nhạt, hiếm lắm mới có chuyện hay để xem nên đương nhiên bọn họ muốn đi xem rồi. Người bị Dạ Dao Quang tóm lại hỏi kia cũng bị người khác gọi đi, dù gì cô cũng đang nhàn rỗi, chi bằng cũng đến xem thử. 

Người vây quanh Tân viện đông nghịt, Dạ Dao Quang không có ý định chen vào trong xem nhưng lại thấy Văn Du đúng lúc từ bên ngoài chạy về, nhìn thấy Dạ Dao Quang liền hỏi: “Tiểu Khu, cậu cũng tới đây à?” 

Dạ Dao Quang gật đầu, hắn liền tóm lấy Dạ Dao Quang chen vào bên trong: “Tránh ra tránh ra!” 

Có Văn Du là chủ của nơi này lôi vào, rất nhanh Dạ Dao Quang đã vào đến phòng. Sau khi vào mới nhìn thấy Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ còn có Lục Vĩnh Điềm đã ở đó, Tiêu Sĩ Duệ và Lục Vĩnh Điềm cùng học với nhau nên việc hắn bị Lục Vĩnh Điềm gọi đến đây là chuyện rất bình thường, nhưng còn Ôn Đình Trạm, tại sao cậu cũng ở đây. 

Không cần cô hỏi, ánh mắt Ôn Đình Trạm nặng nề nhìn chằm chằm cô... nhìn chằm chằm tay cô bị Văn Du nắm chặt, ánh mắt có chút lạnh lẽo. 

Tiêu Sĩ Duệ cũng nhìn thấy liền vội vàng tiến lên kéo Dạ Dao Quang qua: “Tiểu Khu cũng tới rồi, chúng ta đứng bên này”. 

Sắc mặt Ôn Đình Trạm không tốt, không nói lời nào. 

Dạ Dao Quang cũng không để ý tới cậu. 

“Sơn trưởng, đây là ngọc bội gia truyền của trò. Diệp Phụ Duyên không chỉ trộm đồ mà còn hủy hoại bảo vật gia truyền của trò, loại người như vậy học viện phải trừng trị nghiêm khắc”. Trước mặt Hòa sơn trưởng, một nam nhân hai mắt đỏ ửng, ánh mắt nhìn tên nam nhân hung thủ với dáng người nhỏ bé yên lặng không nói câu nào. 

“Diệp Phụ Duyên, trò có muốn nói gì không?” Ánh mắt Hòa sơn trưởng nhìn Diệp Phụ Duyên nói. 

“Sơn trưởng, ngọc bội của Đồng đồng sinh không phải do trò làm hỏng, trò cũng không lấy trộm đồ của cậu ấy”. Tiếng của Diệp Phụ Duyên rất nhẹ nhàng, giọng điệu không chút hoang mang, cũng không tức giận giống như đang tường thuật lại một chuyện mà mình không liên quan đến. 

“Cậu nói cậu không lấy, vậy ngọc bội của ta được tìm thấy trên người của cậu, cậu vẫn còn dám cãi là không trộm sao? Ngọc bội bị vỡ thành như thế này là chính mắt ta và Liễu Tập nhìn thấy”. Chủ nhân miếng ngọc bội họ Đổng, gọi là Đổng Viên, bên cạnh hắn còn có nhân chứng là bạn tốt của hắn họ Hoắc tên Liễu Tập. Đồng Viên kéo Hoắc Liễu Tập tới làm chứng. 

Hoắc Liễu Tập lập tức hành lễ với Hòa sơn trưởng: “Thưa sơn trưởng, hôm qua trò vô tình nhìn thấy ngọc bội của Đồng đồng sinh nên có cùng với mấy người bạn cùng yêu thích ngọc khí nói chuyện vài câu. Bọn họ đều rất tò mò, Đồng đồng sinh đồng ý cho trò mượn xem, định hết tiết sẽ đến lấy nhưng tìm mãi mà không thấy. Đúng lúc đó Diệp đồng sinh trở về, lúc Diệp đồng sinh lấy y phục, miếng ngọc không biết từ đâu rơi ra ngoài”. 

“Nếu như Diệp Phụ Duyên ăn trộm miếng ngọc bội mà lại giấu trong y phục của mình, chẳng nhẽ cậu ấy lại quên được sao? Lại còn rơi ra ở trước mặt mọi người nữa chứ, chứng tỏ cậu ấy vốn không biết bên trong có ngọc bội”. Văn Du nhíu mày thay Diệp Phụ Duyên giải thích. Rõ ràng hai người bạn ở cùng trong viện, hắn xem trọng Diệp Phụ Duyên hơn rồi.