Quái Phi Thiên Hạ

Chương 310: Thạch linh đảm




Tuyệt Trì đương nhiên không hiểu tiếng người lắm, nó hít khói trắng vào trong nháy mắt ngất đi. Thấy vậy, Dạ Dao Quang kinh ngạc, nhất định có một loại thực vật làm thuốc mê sinh trưởng trong Thạch Đầu Quái này, trúng phải nó thì càng thêm vướng tay vướng chân khi đối phó. 

Cô xoay người vọt ra phía sau đám người Tiêu Sĩ Duệ, nhanh chóng phong bế giác quan thứ sáu của bọn họ lại để bọn họ ngất đi, cứ bắt bọn họ nín thở cũng không phải là cách. 

Ôn Đình Trạm lấy từ trong ngực ra một cái bình, lấy ra hai chiếc khăn, dùng nước trong cái bình họ mang theo bên người thấm ướt khăn, sau đó lại đổ bột trong bình vào khăn. Đợi đến khi bột thấm thì đưa cho Dạ Dao Quang một chiếc, còn một chiếc cậu tự che vào mũi mình rồi luồn ra sau gáy. 

Thật ra loại thuốc mê như vậy đối với Dạ Dao Quang đã ngưng tụ kim đan mà nói không hề có tác dụng gì nhưng cô cũng không thể khinh thường, vì vậy cũng làm như Ôn Đình Trạm. 

Hai người liếc nhau, Ôn Đình Trạm xoay người lại, khoanh chân ngồi trước mặt đám người Tiêu Sĩ Duệ, còn Dạ Dao Quang dang tay bay vào giữa những tảng đá bên ngoài. Loại Thạch Đầu Quái này có thể không ăn không uống, không đau không ngứa. Dây dưa với chúng, Dạ Dao Quang có lẽ chịu được nhưng đám người Ôn Đình Trạm thì không thể, không muốn bị vây ở đây đến chết đói thì chỉ có thể tiêu diệt Thạch Đầu Quái mà thôi. 

Những hòn đá này không phải đều là Thạch Đầu Quái, chỉ là thể xác của Thạch Đầu Quái thôi. Dạ Dao Quang cần tìm ra chỗ chứa mạch máu của nó - Thạch Đảm. Sở dĩ Thạch Đầu Quái có thể hình thành, tất nhiên phải có Thạch Đảm, nó tương đương với nội đan của yêu. 

Cơ thể Dạ Dao Quang mềm mại, tốc độ vô cùng nhanh xuyên qua mọi khe hở của những tảng đá. Mỗi lần như vậy đều khiến các tảng đá va vào nhau, ánh mắt cô sắc bén như chim ưng, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Đáng tiếc cô đi một vòng cũng không phát hiện được vị trí Thạch Đảm của Thạch Đầu Quái. 

Ôn Đình Trạm luôn ngồi ở giữa phát hiện hình như Dạ Dao Quang đang tìm kiếm cái gì đó. Ánh mắt cậu nhanh chóng đảo qua từng hòn đá, đá lên lên xuống xuống chuyển động theo sự chuyển động của Dạ Dao Quang, dường như muốn bao vây Dạ Dao Quang vậy. Mỗi một hòn đều tấn công về phía Dạ Dao Quang, mỗi lần Dạ Dao Quang vừa hạ chân, đá ở bốn phía đều nhanh chóng đến ngăn chặn. 

Bỗng nhiên, có một chỗ Dạ Dao Quang mới vừa mới hạ xuống vẫn bị đá từ bốn phía vây lại tấn công nhưng ánh mắt sắc bén của Ôn Đình Trạm nhạy bén phát hiện một hòn đá trong số đó từ bên cạnh nhanh chóng di chuyển tới, mà hòn đá kia lại nhanh chóng lui về sau. 

"Đi, đi nói cho cho mẹ con biết!” Ôn Đình Trạm cũng không muốn kêu lớn khiến Thạch Đầu Quái đề phòng, vì vậy giục Dạ Khai Dương. Dạ Khai Dương là linh hồn, Thạch Đầu Quái căn bản không thể kìm hãm nó. Nó nhanh chóng dạt đến bên cạnh Dạ Dao Quang, dùng thần thức nói cho Dạ Dao Quang biết hòn đá mà Ôn Đình Trạm nói thông qua Thiên Lân. 

Dạ Dao Quang nghe xong híp mắt, cô cố ý cẩu thả rơi xuống bên cạnh hòn đá, đã có đề phòng, quả nhiên nhìn thấy hòn đá kia lùi về sau. Dạ Dao Quang cười lạnh, cô xoay người lên, Thiên Lân rời khỏi tay cô rạch một đường vào hòn đá có giấu Thạch Đảm, tia lửa văng khắp nơi rơi vào một góc. Dạ Dao Quang vung ngón tay, một giọt máu đập vào hòn đá. Mặc dù bị Thiên Lân chém vào một góc, nó vẫn có thể nhanh chóng lớn lên nhưng chỗ dính máu của Dạ Dao Quang thì cho dù nó có thể che đậy cũng không xóa được mùi. 

Dạ Dao Quang xoay cổ tay bắt lại Thiên Lân đang bay trở về, đạp vài cái trên không, cầm Thiên Lân bay thẳng đến đuổi theo hòn đá kia. Thạch Đầu Quái phóng ra vô số hòn đá, tất cả đều bị Dạ Dao Quang khéo léo né tránh. Nó có trốn thế nào cũng không thoát khỏi sự truy sát của Dạ Dao Quang, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc chạy trốn. Trong nháy mắt toàn bộ đá ở bốn phía đều bay lên, chụm vào một chỗ, người đá khổng lồ đã được đắp xong. Nó không có tai mắt mũi miệng, chỉ có hình một cái đầu, nhưng hòn đá có túi mật tỏa ra mùi máu của Dạ Dao Quang. 

Dường như bị Dạ Dao Quang truy đuổi chọc giận, Thạch Đầu Quái nhấc nắm đấm như sắt thép đập vào Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang nhón chân tung người lên, mặt đất lõm một hố lớn, mà một cánh tay to khỏe khác của Thạch Đầu Quái vung về phía Dạ Dao Quang giữa không trung. 

Không hổ là Thạch Đầu Quái đã ngưng tụ được Thạch Đảm, tốc độ khá nhanh, thấy tránh không kịp. Dạ Dao Quang chỉ có thể xoay người, một chân đá vào cánh tay đá, hai luồng sức mạnh va chạm, Thạch Đầu Quái bị đá lui về sau một bước. Mà Dạ Dao Quang lại mượn lực của nó bay vọt lên chỗ cao nhất, khéo léo lộn ngược người lại đạp vào lưng Thạch Đầu Quái, Thạch Đầu Quái lại nghiêng về phía trước.   

Mặc dù Dạ Dao Quang là Kim Đan kỳ nhưng Thạch Đầu Quái lại là thứ không có cảm giác gì cả, nó nháy mắt trở nên thông minh hơn. Khi Dạ Dao Quang đạp vào lưng nó, hai cánh tay của nó di chuyển, đầu của nó biến mất giống như đang biến hình. Dạ Dao Quang vừa tung người lên một cái, hai nắm đấm của nó đã đập xuống. 

Dù Dạ Dao Quang nhanh hơn nữa cũng không thoát khỏi hai đòn tấn công của hai nắm đấm, cánh tay bị nắm đấm như cái búa của nó sượt qua truyền đến một cảm giác đau nhức khi bị gãy xương. 

Ôn Đình Trạm thấy vậy thì căng thẳng trong lòng, ngay khi cậu chuẩn bị gia nhập cuộc chiến thì Dạ Khai Dương đã chạy quay lại bên cạnh cậu: “Cha, mẹ nói tử huyệt của hắn là túi mật, vị trí giống với túi mật ở người.” 

Trang thứ nhất trong bộ kiếm pháp đó của Ôn Đình Trạm chính là tử huyệt và cấu tạo của cơ thể người, cộng thêm bây giờ cậu đã bắt đầu tìm hiểu Y học, túi mật của người ở vị trí nào đương nhiên cậu biết. Cậu nhanh chóng lấy cung của Tiêu Sĩ Duệ ra. Đây là cung Tiêu Sĩ Duệ mang theo để chuẩn bị đi săn nhưng lại không cầm tên mà lấy kiếm sáo của cậu làm tên. 

Dạ Dao Quang đứng đối diện Ôn Đình Trạm thấy hết hành động của Ôn Đình Trạm. Ánh mắt cô lóe lên, bất chấp sự đau đớn nơi cánh tay, cô cố gắng nhảy lên không trung, đạp vào đầu Thạch Đầu Quái rồi lại nhảy lên. Thạch Đầu Quái lại rớt mất đầu và hai cánh tay, vì Dạ Dao Quang mượn lực của nó bay lên rất cao, toàn bộ hai tay của nó vung về phía Dạ Dao Quang đều lộ ra trước mắt Ôn Đình Trạm. 

Ôn Đình Trạm đã sớm lắp xong cung tên. Dưới bầu trời mờ mờ, cậu nhanh chóng ngắm bắn rồi buông tay. Cây sáo của cậu nhanh chóng bắn ra, rạch ngang bầu trời, thanh kiếm đâm thẳng vào vị trí túi mật của Thạch Đầu Quái. Cơ thể Thạch Đầu Quái còn đang duy trì động tác tấn công Dạ Dao Quang bỗng cứng đờ. 

Sau khi Dạ Dao Quang nhảy xuống đất, nó “phịch” một tiếng nổ tung, vỡ thành từng hòn đá. 

Dạ Dao Quang tiến lên rút cây sáo của Ôn Đình Trạm ra. Một hòn đá hoàn chỉnh nứt ra, ánh sáng màu xanh thoát ra, từng viên đá màu xanh như thủy tinh lăn ra theo. Dạ Dao Quang vội nhặt lên, đây chính là Thạch Linh Đảm, là báu vật tuyệt diệu. Hòn đá cần phải nằm ở nơi có linh khí ngưng tụ hơn triệu năm mới có thể ngưng tụ được Thạch Linh Đảm cho nó sinh mạng. 

Đối với người tu luyện mà nói thì đây đúng là báu vật vô song.