Quái Phi Thiên Hạ

Chương 224: Kẻ chết yểu




Lão hòa thượng đúng là tiêu dao tự tại, Dạ Dao Quang vô cùng hâm mộ. Cô cũng muốn đi vân du tứ hải nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt.

Nguyên Ân không có ở đây, sư đệ của Nguyên Ân là Nguyên Tịch đại sư thay mặt xử lý mọi chuyện trong chùa. Nguyên Tịch đại sư nghe được lời nói của Dạ Dao Quang cũng chỉ im lặng sau đó nói:

“Chủ trì sư huynh đã từng nói với lão nạp, nếu như Dạ cô nương có chuyện gì cần Vĩnh An tự chúng ta giúp đỡ thì chúng ta nhất định phải tương trợ.”

“Lão hòa thượng đúng là cao nhân!” Dạ Dao Quang búng tay một cái sau đó lấy hết tượng thần ra đưa cho Nguyên Tịch đại sư:

“Nguyên Tịch đại sư, ta biết trong chùa có xá lợi, mong đại sư để chỗ tượng thần này trước xá lợi hai ngày để được khai quang.”

Nguyên Tịch đại sư hoàn toàn không cự tuyệt, trực tiếp nhận lấy sau đó đưa cho các hòa thượng: “A di đà phật, đêm đã khuya, Dạ cô nương hãy nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày sau lão nạp sẽ phái người đưa cho Dạ cô nương.”

“Làm phiền đại sư!” Dạ Dao Quang tương đối khách khí với Nguyên tịch đại sư.

Sau đó Dạ Dao Quang ở trong chùa nghỉ ngơi, sáng hôm sau Dạ Dao Quang thức dậy tu luyện, còn chưa kịp dùng bữa sáng thì đã nghe được tiếng làm lễ vang lên bên trong chùa. Dạ Dao Quang không khỏi thán phục trình độ dậy sớm của những hòa thượng này.

Dạ Dao Quang ăn sáng xong nhưng lễ cúng bái của những hòa thượng kia vẫn còn đang tiếp tục, Dạ Dao Quang liền lôi kéo Ôn Đình Trạm đi xem náo nhiệt. Đúng lúc này các hòa thượng đã làm lễ xong chậm rãi đi ra khỏi chính đường, Nguyên Tịch đại sư đang trò chuyện cùng với một thiếu niên mập mạp.

Thiếu niên kia tuy có con mắt hơi nhỏ nhưng ánh mắt vô cùng sắc sảo, vừa thấy Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đi đến liền chắp tay hành lễ đối với Nguyên Tịch đại sư, sau đó chạy về phía Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm:

“Cô nương, công tử, thì ra hai người cũng tới Vĩnh An tự!”

“Có tâm!” Dạ Dao Quang không khỏi tán dương thanh niên mập mạp một câu. Mới có một đêm mà hắn đã có thể mang theo tro cốt đến đây, tất nhiên là đã hành động suốt đêm qua, còn hao tâm tổn trí mời Nguyên Tịch đại sư làm lễ cúng.

“Cô nương đã nói nếu hắn ở dưới đó thêm một ngày thì sẽ chịu đau khổ thêm một ngày, mà ta thì sớm muộn gì cũng phải cứu hắn lên, không bằng cứu hắn sớm một chút để hắn đỡ phải chịu nhiều đau khổ…” Thiếu niên mập mạp thổi phồng mọi chuyện lên trước mặt Dạ Dao Quang, sau đó nói:

“Đêm qua đa tạ cô nương và công tử ra tay giúp đỡ, tại hạ là Tần Đôn của Thái Nguyên phủ, không biết phải xưng hô với cô nương và công tử như thế nào?”

“Tại hạ là Ôn Đình Trạm đến từ quận Dự Chương, đây là vị hôn thê của tại hạ, họ Dạ!” Ôn Đình Trạm lịch sự trả lời. Tên của nữ nhân và con cái không thể tiết lộ quá rõ ràng cho người khác, đặc biệt là nam tử xa lạ. Tuy Dạ Dao Quang không kiêng kị mấy chuyện này nhưng Ôn Đình Trạm cũng không tiện nói quá nhiều.

“Ôn công tử, Dạ cô nương!” Tần Đôn nghe thấy Dạ Dao Quang là vị hôn thê của Ôn Đình Trạm lập tức ngẩn người:

“Tại hạ còn tưởng rằng Dạ cô nương là thế ngoại cao nhân.”

Tối hôm qua cảnh Dạ Dao Quang rút con quỷ từ thân cây ra thật sự là quá rung động.

“Một nửa!” Dạ Dao Quang khẽ cười nói: “Ta là địa sư!”

“Khó trách, khó trách!” Tần Đôn cười nói:

“Dạ cô nương, địa sư có phải hiểu biết rất nhiều lĩnh vực không?”

“Cũng không hẳn!” Dạ Dao Quang nhìn Tần Đôn, sau đó nói:

“Ngươi có chuyện gì có thể nói thẳng.”

Dễ dàng bị người khác nhìn xuyên thấu tâm tư, Tần Đôn có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nói tiếp: “Ta có chuyện tranh chấp với người nhà, một mình bỏ nhà ra đi, cũng là rơi vào đường cùng không còn cách nào giải quyết. Vốn là muốn tìm Nguyên Ân đại sư chỉ điểm nhưng Nguyên Ân đại sư lại đi vân du tứ hải, không biết Dạ cô nương có thể xem nhân duyên cho ta một chút hay không?”

“Nhân duyên sao?” Dạ Dao Quang nhìn gương mặt của Tần Đôn một lượt, sau đó sửng sốt nói:

“Ngươi không cần suy nghĩ nhiều nữa, nhân duyên của ngươi chưa tới!”

Chẳng những chưa tới, hơn nữa còn có một đoạn đường tình rất trắc trở. Nam nhân cổ đại thông thường mười sáu, mười bảy tuổi đã thành thân, mười tám, mười chín tuổi đã làm cha. Thiếu niên trước mặt này mặc dù đã mười tám, mười chín nhưng phải năm, sáu năm nữa mới có thể thành thân được.

Tần Đôn nghe vậy chẳng những không cảm thấy mất mát, ngược lại còn vui mừng nói: “Cô nương đúng là quý nhân của tại hạ!”

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm chớp mắt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra thiếu niên này là trốn gia đình đào hôn!

Thấy mình vừa nói câu đầu tiên đã bại lộ, Tần Đôn xấu hổ đỏ bừng mặt nhưng vừa nghĩ tới chuyện khác liền thản nhiên nói với Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương, Ôn công tử có thể ngồi xuống đây nói chuyện được không?”

Dưới bóng cây phía trước trùng hợp có bàn đá và ghế đá, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đi theo Tần Đôn qua đó ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Tần Đôn mới nói: “Không dám nói dối Dạ cô nương, trong nhà của ta có một biểu muội mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được nuôi lớn ở trong phủ của nhà ta. Cha mẹ ta rất yêu thích biểu muội, lúc biểu muội đến tuổi cập kê cha mẹ đã bức bách tại hạ cưới biểu muội làm vợ. Tại hạ chỉ coi nàng ấy là muội muội, cưới biểu muội làm vợ thật sự là chuyện rất hoang đường. Bị cha mẹ ta cưỡng bức quá ta mới trốn đến đây muốn nhờ Nguyên Ân đại sư nhìn xem ta và biểu muội có duyên phu thê hay không, nếu thật sự là ý trời tại hạ nhất định sẽ cưới biểu muội làm vợ.”

Nói xong Tần Đôn đưa hai tờ ngày sinh tháng đẻ cho Dạ Dao Quang: “Xin Dạ cô nương xem giúp!”

Thật ra Tần Đôn chỉ không muốn kết hôn với biểu muội của chính mình, nhưng vừa nghe thấy Dạ Dao Quang nói hắn còn rất lâu mới cưới được vợ nên mới dám đưa bát tự cho Dạ Dao Quang xem hộ, vì muốn có lý do thuyết phục người nhà.

Đưa tay đặt trên ngày sinh tháng đẻ, Dạ Dao Quang nói: “Muốn mời ta xem nhân duyên, xem tướng mệnh cần phải chuẩn bị bạc.”

“Tất nhiên tại hạ đã có chuẩn bị!” Tần Đôn vội vàng cam đoan.

Dạ Dao Quang liền lật tờ giấy thứ nhất lên, đó là bát tự của Tần Đôn. Hắn sinh năm Ất Dậu, năm nay vừa tròn mười chín tuổi, không ngờ thiếu niên mập mạp này lại có mệnh làm quan. Tuy nhiên đây không phải là vấn đề thiếu niên mập muốn hỏi nên Dạ Dao Quang cũng không lắm lời. Khóe môi hơi nhếch, Dạ Dao Quang khẽ lật tờ giấy thứ hai lên, ánh mắt vừa quét qua sắc mặt đã đại biến.

“Dạ cô nương, sao vậy?” Tần Đôn lập tức khẩn trương.

Sắc mặt Dạ Dao Quang nghiêm trọng đưa lại tờ giấy cho Tần Đôn: “Ngươi xác định bát tự này chính xác?”

Tần Đôn nghi ngờ trong lòng nhưng thấy Dạ Dao Quang hỏi như vậy hắn cũng nghiêm túc xem lại một lần, sau đó chăm chú gật đầu.

“Tần công tử, trong số mệnh có tam hợp, Thân, Tí, Thìn hợp Thủy; Hợi, Mão, Mùi hợp Mộc; Dần, Ngọ, Tuất hợp Hỏa; Tị, Dậu, Sửu hợp Kim. Biểu muội của ngươi sinh ngày Giáp Thân, tháng Bính Thìn, năm Mậu Tí, trùng với Thân, Tí, Thìn hợp Thủy…” Dạ Dao Quang phân tích cho Tần Đôn.

“Tam hợp này chính là mệnh đại phú đại quý hay sao?” Tần Đôn không hiểu.

“Ai nói với ngươi thế?” Dạ Dao Quang hừ lạnh một tiếng:

“Biểu muội ngươi là người có bản lĩnh nhưng lại không biết trong mệnh của nàng còn có một kiếp nạn sinh tử, ta nhìn thấy mệnh của cô nương này cũng không có quý nhân tương trợ…”

“Cho nên ý của Dạ cô nương là biểu muội có số mệnh không tốt?” Tần Đôn dò xét.

Dạ Dao Quang nhẹ nhàng lắc đầu: “Biểu muội của ngươi đáng lẽ đã phải chết yểu từ năm sáu tuổi mới đúng…”