Quái Phi Thiên Hạ

Chương 222: Đi mượn hòa thượng




Sau đêm Thất Tịch, cứ tưởng rằng đã nói rõ ràng chuyện của hai cha con Vân Khoa với Dạ Dao Quang thì Dạ Dao Quang sẽ bớt suy nghĩ hơn nhưng Ôn Đình Trạm phát hiện ra Dạ Dao Quang còn suy nghĩ nhiều hơn so với trước đó. Đa số thời gian cô đều ngồi thẫn thờ nhíu mày khiến cho Ôn Đình Trạm muốn nói lại thôi. 

Ba ngày sau, Ôn Đình Trạm nhìn thấy mỗi đêm Dạ Dao Quang đều ngắm trăng đến xuất thần mới biết được Dạ Dao Quang suy nghĩ chuyện gì. Thỉnh thoảng đang đi dạo tiêu hóa thức ăn trong sân, Dạ Dao Quang cũng ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời. 

“Dao Dao, nàng đang lo lắng về ngày mười lăm đúng không?” Ôn Đình Trạm đến bên cạnh Dạ Dao Quang hỏi. 

“Ừ!” Dạ Dao Quang mệt mỏi gật đầu. 

“Chớp mắt đã đến ngày mười một nhưng muội vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó…” 

“Có chuyện gì thì cứ nói với ta, đừng suy nghĩ một mình như thế!” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang ngồi xuống dưới giàn hoa Tử La Lan. 

“Muội biết dân gian đối với lễ rằm tháng bảy này vô cùng kiêng kị, đến hôm đó muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng.” Dạ Dao Quang nghiêng đầu tựa vào cây cột có dây leo của hoa Tử La Lan quấn lấy, chóp mũi thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt: 

“Có lẽ là do lần này dao linh thoát khỏi khống chế nên thu nhận thêm bách quỷ dạ hành, có một số quỷ thì rất sợ con người, có một số quỷ lại giết hại người. Hiện giờ tình hình hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày đều có rất nhiều người vào trong trấn. Nếu nhờ vả Mạnh đại ca thì không ổn, mà để những người này ở trong trấn chỉ sợ…” 

Ôn Đình Trạm cũng khẽ nhíu lông mày, đây thật sự là một vấn đề khó giải quyết. 

Thấy Ôn Đình Trạm lộ ra vẻ trầm tư, Dạ Dao Quang thở dài một hơi: “Muội đã chế được hơn hai trăm lá bùa giành cho ngư dân phía bắc. Chuyện ma quỷ này không thể nói rõ ràng với dân chúng được, nói ra sẽ gây nên đại loạn. Đến lúc đó chỉ có thể để cho Mạnh đại ca dùng danh nghĩa quan phủ phát xuống, dặn bọn họ dán ở trong phòng ngủ, chỉ cần đêm mười lăm hôm đó bọn họ không ra khỏi phòng thì cũng không sao cả. Nhưng toàn bộ trấn Thái Hòa có quá nhiều người, một mình muội không thể làm đủ số lượng bùa cho tất cả mọi người. Huống chi một khi quỷ môn mở ra, dao linh mất khống chế thì không những quận Dự Chương, mà còn có thể lan xa hơn…” 

Những lời nói của Dạ Dao Quang khiến cho ánh mắt Ôn Đình Trạm sáng lên: “Dao Dao, ta nghe nói tượng thần có thể trừ tà đúng không?” 

“Tượng thần nếu đã được khai quang thì có thể trừ tà, nếu không thì cũng không có tác dụng!” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm. Hiện giờ trên thị trường tượng thần chỉ có giá mười mấy đồng một cái, nghĩ tới đây Dạ Dao Quang bỗng nhiên hiểu rõ ý của Ôn Đình Trạm, cô vỗ tay một cái rồi nói: 

“Đúng vậy! Muội có thể mua mấy nghìn tượng thần, sau đó khai quang là có thể trừ tà…” 

Thấy Dạ Dao Quang hiểu được ý của mình, Ôn Đình Trạm không khỏi bật cười. 

“Thông minh!” Dạ Dao Quang giơ tay muốn sờ đầu Ôn Đình Trạm, bỗng nhiên phát hiện ra dường như Ôn Đình Trạm còn cao hơn cả cô rồi, lập tức buồn bực thu tay lại. 

“Cô nương, bên ngoài có người cầu kiến.” Lúc này giọng nói của Ấu Ly truyền tới, sau đó tiến lại gần nói với Dạ Dao Quang: 

“Người đó Ấu Ly cũng biết, đó chính là Hầu gia!” 

“Lương thực đến rồi!” Ánh mắt Dạ Dao Quang lập tức sáng ngời, cô vội vã đứng lên đi ra ngoài. 

Chỉ có hai người đều mặc y phục màu lam bó sát người, thân thủ hai người này không tệ. Dạ Dao Quang nhạy cảm nhận ra trên mặt của một người trong số đó có vết máu, dựa theo mức độ kết vẩy thì có lẽ là mới bị thương ba ngày trước. 

Dạ Dao Quang lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?” 

“Tiểu nhân là Trọng Nghĩa, phụng lệnh áp giải lương thực đến cho cô nương!” Đầu lĩnh áp giải lương thực thoạt nhìn mới chỉ mới hai mươi tuổi, tướng mạo còn vô cùng thanh tú, cúi người thi lễ với Dạ Dao Quang rồi mới bắt đầu trả lời vấn đề: 

“Dạ cô nương yên tâm, tuy là trên đường xảy ra một chút biến cố nhưng lương thực đã được chuyển tới đây không thiếu một phần nào. Tiểu nhân đã báo với Mạnh đại nhân để giải quyết hậu quả, hiện giờ lương thực đang ở trên quan phủ.” 

“Mọi người có bao nhiêu người?” Dạ Dao Quang hỏi lại. 

“Tổng cộng có bảy mươi sáu người!” Trọng Nghĩa trả lời. 

Hai mươi vạn lượng bạc của cô, Trọng Nghiêu Phàm đã mua cho cô gần mười vạn tấn lương thực. Đó là một số lượng vô cùng khổng lồ, phải dùng ba bốn mươi xe ngựa mới có thể vận chuyển được, hơn bảy mươi người cũng hợp lý. 

“Ở trên chỗ quan phủ cũng tốt, bây giờ ta sẽ cho người đi cùng các ngươi vận chuyển lương thực đến nhà kho.” Dạ Dao Quang gọi Vương Đông và Tiết Đại đến, cô cũng dẫn cả Ôn Đình Trạm đi theo. 

Thời gian cũng không còn sớm, lúc này đã là giờ Hợi, rất nhiều người đều đã tiến vào mộng đẹp. Dạ Dao Quang dặn dò bọn họ không cần gây ra động tĩnh quá lớn, cũng may Dạ Dao Quang mới sửa lại đường nên xe ngựa đi trên đoạn đường này cũng rất êm, không gây ra tiếng động lớn. 

Ôn Đình Trạm và Trọng Nghĩa đi tới trước cửa nhà kho kiểm kê lương thực. Người của Trọng Nghĩa bắt đầu dỡ hàng, đồng thời vận chuyển lương thực vào nhà. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng không nhàn rỗi, dẫn Vương Mộc và Vệ Kinh tới hỗ trợ, tới sáng mới có thể vận chuyển xong toàn bộ chỗ lương thực. 

“Tất cả mọi người đã vất vả rồi, không cần vội vã rời đi. Ta đã bao hai khách trạm ở trên trấn, hiện giờ mọi người có thể vào đó ở tạm.” Dạ Dao Quang cũng muốn chiêu đãi bọn họ dùng cơm nhưng bởi vì có quá nhiều người nên cũng không làm kịp, đành phải bao trọn hai khách trạm ở trên trấn. 

“Đa tạ Dạ cô nương!” Đám người Trọng Nghĩa quả thực vô cùng mệt mỏi. Chuyến đi này cũng gặp không ít trắc trở, lại vận chuyển lương thực cả một đêm cho nên cũng không từ chối. 

Dạ Dao Quang gật đầu với Vương Mộc, sau đó Vương Mộc dẫn bọn họ đi sắp xếp chỗ ở. Cả một đêm không ngủ, Dạ Dao Quang cũng hơi buồn ngủ, cô trở lại ăn sáng cùng Ôn Đình Trạm, sau đó rửa qua mặt mũi rồi lập tức đi ngủ. 

Khi Dạ Dao Quang tỉnh dậy đã là giữa trưa, cô lại đi lên trên trấn tìm Mạnh Bác, để cho người của Mạnh Bác và Dương phủ hỗ trợ mua tượng thần. 

Người của hai phủ làm rất nhanh, bởi vì tượng thần cũng là đồ thủ công nên dùng cả một ngày thu mua cả những vùng lân cận cũng chỉ có khoảng mấy trăm. Hiện giờ bọn họ đưa tới trước một ít, hôm sau sẽ đưa thêm, Dạ Dao Quang cũng ngồi đợi tròn một ngày. 

Ngày hôm sau, Dạ Dao Quang lại đi tìm Mạnh Lăng kể tóm tắt mọi chuyện với hắn một lần, sau đó lại mua rất nhiều tượng thần ở trên huyện rồi lập tức trở về. Lúc này Mạnh Bác và Dương phủ cũng đưa đồ tới, Dạ Dao Quang kiểm tra cũng thấy khoảng hai nghìn tượng thần nên lập tức đóng gói kĩ càng. 

“Dao Dao, đây là…” Ôn Đình Trạm nhìn thấy Dạ Dao Quang đóng gói tượng thần, trong lòng có chút buồn bực. 

Dạ Dao Quang cười nói: “Bây giờ chúng ta cưỡi ngựa lên Vĩnh An tự. Cứu tế muôn dân thì cũng phải để cho lão hòa thượng kia góp chút sức, với lại muội cũng muốn mượn ông ấy khoảng một trăm hòa thượng để ngày mười lăm sẽ tọa trấn ở đây. Đến lúc quỷ môn mở ra, bọn họ chỉ cần đồng thời niệm kinh siêu độ thì rất nhiều quỷ hồn có thể tiến vào luân hồi.”