Quái Phi Thiên Hạ

Chương 200: Mất hồn




“Nàng muốn vào lớp nam sinh học?” Ôn Đình Trạm giật mình nghĩ có phải tai mình có vấn đề rồi không. 

“Sao lại ngạc nhiên như thế?” Dạ Dao Quang véo khuôn mặt nhăn nhó: 

“Muội không thể giả trai vào lớp nam sinh sao?” 

“Học viện Bạch Lộc phân tách lớp nam sinh và nữ sinh, lớp nam sinh đều là nam, nàng là con gái trong đó sẽ rất bất tiện, một ngày để lộ ra sẽ bị đuổi học.” 

Ôn Đình Trạm có chút lo lắng, cậu thử tìm lý do thuyết phục Dạ Dao Quang. Lý do rõ ràng có rất nhiều nhưng cậu lại cố cân nhắc câu từ để không làm Dạ Dao Quang mất vui, vậy nên chỉ có thể nói khéo léo, hơn nữa cậu đã thấy bất lực. 

“Có cái gì bất tiện?” Dạ Dao Quang lơ đễnh hỏi. 

“Đầu tiên học sinh sẽ ở trong ký túc, thứ hai là dùng nhà tắm công cộng, riêng hai điểm này đã thấy rất bất tiện rồi.” 

Ôn Đình Trạm dù chưa từng ở trong ký túc nhưng lúc ở trường tư cũng nghe nói không ít. 

“Muội không quan tâm, hoặc là muội sẽ không đi, hoặc là muội giả nam đi học, tự chàng nghĩ cách đi.” Dạ Dao Quang lười tranh luận, đem hết các vấn đề cho Ôn Đình Trạm rồi bỏ đi. 

Ôn Đình Trạm đứng ở trong phòng, nhíu chặt chân mày, cậu hiển nhiên không muốn xa Dạ Dao Quang nhưng vào lớp nam sinh học... Nghĩ đến tình huống kia, cậu có chút không thể chấp nhận. Nhưng cậu thấy thái độ lúc nãy của Dạ Dao Quang, nếu như cậu thật sự không cho phép cô vào lớp nam sinh, chỉ sợ cô sẽ giận cậu. 

Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cách nào, Ôn Đình Trạm hiếm khi khó xử, liền ném chuyện này sang một bên. Hơn nữa đây là chuyện của năm sau, đợi đến khi đó rồi tính tiếp. 

Dạ Dao Quang lại không có gì phiền não, cô vốn chỉ là nông nổi nhất thời, mà vừa rồi Ôn Đình Trạm phản ứng kịch liệt như vậy khiến cô càng thêm kiên định, cô muốn xem trường học thời cổ đại có hình dáng như thế nào. 

Cứ bình an vô sự như vậy trải qua mấy ngày, chuyện Dạ Dao Quang lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. 

“Hôm nay ở học đường có một học viên nghỉ học.” Chiều hôm đó, sắc mặt Ôn Đình Trạm nặng nề trở về: “Nhà hắn bắt cá kiếm sống qua ngày, năm ngoái cha hắn ta bắt được một con cá quý giá, bán với giá đắt mới đưa được hắn đến trường tư. Đêm qua ông và cha hắn ta cùng với hai chú ra ngoài bắt cá, mất tích một ngày một đêm, sáng sớm nay có ngư dân phát hiện thi thể bốn người họ ở dưới sông.” 

“Chàng muốn nói gì?” Dạ Dao Quang đưa một cốc nước pha mật ong cho cậu. 

“Sáng sớm nay ta nghe thấy chuyện này liền cố ý đi tìm hiểu, đây là do dao linh rơi xuống sông, trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi xảy ra bốn vụ án mạng. Bây giờ ngư dân phương bắc đều hoang mang lo sợ, nhao nhao truyền tin đã đắc tội với thần sông.” 

Sắc mặt Ôn Đình Trạm trầm xuống: “Nhiều người nhân cơ hội này gây sự, ý muốn bắt chín bé trai đem tế thần sông, phương bắc vì thế càng hỗn loạn.”   

“Chúng ta đến phương bắc thôi.” Dạ Dao Quang thở dài nói. 

Dù sao chuông cũng là do cô làm rơi xuống sông, bây giờ gây tai họa cho nhiều người vô tội, cô cũng nên chịu trách nhiệm. Hơn nữa cô cảm thấy chuyện đem bé trai đi tế thần sông không đơn giản, có lẽ có người vì mưu đồ đen tối nên đã xúi giục ngư dân. 

Ôn Đình Trạm cũng nghĩ như vậy, lập tức không kéo dài thêm nữa. Cô để Vương Lâm đến trường xin cho cậu nghỉ học, sau đó để Ấu Ly, Nghi Ninh đi thu dọn đồ đạc. Sau đó cô dẫn theo Ấu Ly, Vệ Kinh và Vương Mộc cùng với Tiết Đại, bốn người đến trấn, tất nhiên là đến Mạnh phủ trước. 

“Hôm nay Dạ cô nương không đến, ta cũng dự định đến tìm cô.” Đến Mạnh phủ, Mạnh Bác đích thân mời bọn họ ngồi xuống, sau đó mở miệng nói. 

“Vì chuyện dưới sông bên phương bắc sao?” Dạ Dao Quang hỏi. 

“Sông phương bắc sao?” Mạnh Bác sửng sốt, chợt bừng tỉnh kinh ngạc nhìn Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương là nói chuyện mấy ngư dân bị vùi thân dưới sông không phải chuyện ngẫu nhiên sao?” 

“Không phải ngẫu nhiên.” Dạ Dao Quang lắc đầu: “Chuyện này chính ta nhìn thấy trên người Hằng nhi có âm khí...” 

Dạ Dao Quang nói hết một lượt nguồn gốc sự việc và hậu quả: “Vốn dĩ ta còn nghĩ là may mắn, bây giờ xem ra là ta quá lơ là rồi.” 

Dao linh chỉ thoát khí, Dạ Dao Quang lại biết rất ít về cái chuông này. Nếu như chuông ở trong tay cô còn dễ nói, cô có thể có cách trấn áp. Nhưng chuông lại không ở trong tay, Dạ Dao Quang cũng không biết dùng cách gì đối phó mới không bị phản hiệu quả. 

“Không ngờ lại như vậy.” Chuyện phương bắc ầm ĩ khắp nơi, Mạnh Bác hiển nhiên cũng nghe nói, chỉ là không tìm hiểu kỹ. Bây giờ hắn mới biết nguyên do chuyện này, lập tức lo lắng đứng lên: “Theo như Dạ cô nương nói, vậy ngư dân phương bắc không thể tiếp tục bắt cá sao? Ngư dân phương bắc ít cũng có một hai trăm nhà, gần một ngàn người, họ sống nhờ vào nghề đánh bắt cá. Nếu như mất đi kế sinh nhai này, chỉ có thể ăn cháo cầm hơi qua ngày, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến trấn Thái Hòa, thậm chí là huyện Lư Lăng.” 

“Không nhất thiết phải ngừng bắt cá, ta sẽ làm một vài lá bùa trấn áp giao cho Mạnh đại nhân, Mạnh đại nhân đại diện quan phủ phân phát cho ngư dân. Hãy lệnh cho ngư dân trong một tháng này tốt nhất không được đi bắt cá vào ban đêm, trên thuyền bắt cá dán lá bùa sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” 

Dạ Dao Quang vừa nói vừa lấy một hộp lá bùa đưa cho Mạnh Bác. Mạnh Bác đưa cho Mạnh Lăng. Dạ Dao Quang cũng đã nghĩ đến cục diện xấu nhất này nên nửa tháng trước không hề rảnh rỗi, luôn vẽ lá bùa nên mới có nhiều như vậy. 

“Ta ở đây thay mặt tam đường huynh cảm ơn Dạ cô nương.” Cả hộp lá bùa rất nặng, sợ là đã phí nhiều tâm tư. 

“Vốn là liên quan đến ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.” 

Dạ Dao Quang đang nói bỗng nghĩ đến vừa rồi Mạnh Bác có nói muốn tìm cô, lại không phải vì chuyện của phương bắc nên vội hỏi: “Mạnh đại ca vừa rồi nói muốn tìm ta, không biết là vì chuyện gì?” 

“Là một chuyện rất quái dị.” Mạnh Bác gọi tâm phúc rồi đưa hộp lá bùa cho hắn, còn dặn dò hắn mau chóng đến tìm Mạnh Lăng, sau đó nói với Dạ Dao Quang: “Trịnh phu nhân trở về thăm là vì em dâu sắp sinh, đêm qua em dâu vừa sinh đứa trẻ ra, còn chưa kịp vui vẻ thì đứa bé liền tắt thở trong nháy mắt. Đứa bé rõ ràng vừa sinh nằm trong tay bà đỡ và đại phu, họ còn nói đứa bé này khỏe mạnh không có bệnh tật gì, vừa quay đầu lại liền mất, hơn nữa đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân. Trịnh lão phu nhân vội vàng đến xem đứa bé, liên tục nói rằng linh hồn đứa bé bị bắt đi rồi.” 

“Trịnh lão phu nhân nói linh hồn đứa bé bị bắt mất?” Trịnh lão phu nhân là người có Phật quang, bà nói như vậy nghĩa là thực sự cảm giác được đứa bé không có linh hồn. 

“Tuổi đã cao, lại chịu đả kích, không chịu nổi cũng phải.” 

Mạnh Bác không tin lời Trịnh lão phu nhân nói, chắc chắn nhiều người cũng như vậy. 

“Vốn dĩ chuyện này ta cũng không nghĩ nhiều nhưng bà đỡ lại bị đưa đến nha môn, vì trước ngày sinh, bốn đứa bé do bà ấy làm bà đỡ đều không có hơi thở. Nhiều nhà đều nghĩ là thủ đoạn thâm độc của bà đỡ, ta mới cảm thấy chuyện này không bình thường. Bà đỡ này là bà đỡ có tiếng nhất huyện thành, trước giờ đều rất tốt, vì thế mới muốn tìm Dạ cô nương xem xét.”