Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1639: C1639: Sinh bao nhiêu là do ta định đoạt




Hiển nhiên, Tiêu Sĩ Duệ đã làm Ôn Đình Trạm thất vọng rồi, hắn chung quy không vượt qua cửa mỹ nhân.

“Hắn chỉ bảo đảm với ta, hắn tuyệt sẽ không sủng thiếp diệt thê.” Nói đến câu này, ánh mắt Ôn Đình Trạm càng trầm.

“Nếu hắn đã bảo đảm, chàng vì sao vẫn còn không vui?” Dạ Dao Quang không rõ.

“Nàng nghĩ hắn nóng lòng bảo đảm như vậy là vì cái gì?” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang.

Vì cái gì? Chẳng lẽ không phải sợ Ôn Đình Trạm không vui? Bất quá thực rõ ràng không phải, vậy chính là….

Dạ Dao Quang tức khắc nổi giận: “Hắn thế nhưng sợ chàng nếu biết chuyện sẽ gây bất lợi cho Thượng Ngọc Yên!”

Quả thực quá buồn cười, Tiêu Sĩ Duệ đây là nghĩ Ôn Đình Trạm là loại người nào? Đương nhiên trong lòng Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm bất cứ lúc nào cũng hoàn mỹ vô khuyết, cho nàng ôn nhu vô tận, nhưng trong mắt người khác, hắn chính là Diêm Vương sống đoạt mạng người. Chuyện này Dạ Dao Quang đương nhiên không biết, Tiêu Sĩ Duệ có lo lắng như vậy hoàn toàn có tình có lý, bởi vì thế gian này nữ nhân duy nhất Ôn Đình Trạm không hạ thủ được chính là Dạ Dao Quang.

Phản ứng của tiểu thê tử hoàn toàn lấy lòng Ôn Đình Trạm, hắn biết địa vị Tiêu Sĩ Duệ ở trong lòng Dạ Dao Quang không bình thường, tất nhiên cũng không phải nam nữ ái muội, nhưng vẫn cực kỳ sâu trọng. Thái độ cẩn thận vừa rồi của Dạ Dao Quang làm hắn không thoải mái, đây là lo lắng Tiêu Sĩ Duệ phạm sai lần chọc tức hắn, nghĩ cho Tiêu Sĩ Duệ.


Một tay kéo lấy Dạ Dao Quang nổi giận đùng đùng vào trong lòng: “Dao Dao, ta rất vui.”

“Chàng đúng là âm tình bất định……….” Dạ Dao Quang bị Ôn Đình Trạm ôm gắt gao vào trong ngực, lập tức không hiểu được nam nhân này vì sao hỉ nộ vô thường như vậy.

“Sự tình của Sĩ Duệ, ta sẽ xử lý, nàng đừng nhọc lòng.” Ôn Đình Trạm cười, dùng trán chạm trán Dạ Dao Quang.

“Chàng muốn xử lý như thế nào, hắn hiện tại chính là đang đề phòng chàng?” Nói đến chuyện nay, Dạ Dao Quang lại một bụng hỏa.

Hôn lên gương mặt thê tử, Ôn Đình Trạm mới nói: “Nếu hắn nổi lên tâm tư này, ta tất nhiên cũng không thể ra tay với Thượng Ngọc Yên, nếu không sẽ trở thành vách ngăn với hắn, cũng sẽ không nhỏ được tâm tư hư thối. Vả lại, nhìn không ra sự tình cũng không phải hắn sai, nhưng ta cũng không nhìn được không phải sai lầm sao?”

Đối thượng với ánh mắt hài hước của Ôn Đình Trạm, tâm tình Dạ Dao Quang cũng khá hơn một chút.

“Bất quá thế gian này mọi việc có được tất phải trả giá.” Ôn Đình Trạm trầm ngưng nói, “Ta sẽ đem mọi sự cực đoan đổi lấy cho hắn nhìn minh bạch, xem xem hắn lựa chọn thế nào.”

“Nếu, nếu Sĩ Duệ thích mỹ nhân không thích giang sơn…….” Dạ Dao Quang lo lắng nhìn Ôn Đình Trạm.

“Ta sẽ thành toàn cho hắn.” Ôn Đình Trạm thanh âm lạnh lùng.

“Chỉ cần hắn cùng Thái Tôn Vi sinh hạ con vợ cả, những chuyện đại sự về sau, hắn có thể dứt ra…..” Ôn Đình Trạm uyển chuyể nói, “Mang theo người thương của hắn, muốn chạy xa tới đâu thì tới.”

“Còn Tố Vi……”

“Một trượng phu vô tâm còn có gì đáng giá để lưu luyến? Việc này bắt nguồn từ ta, cũng chính ta đưa tới hồi kết.” Ôn Đình Trạm đem những tính toán nói ram “Vứt bỏ một nam nhân vô tình, được chi vị quốc mẫu chí tôn thiên hạ, từ đây Dụ gia nước lên thuyền lên, trở thành thế gia đệ nhất triều ta, được mất này, Thái Tôn Phi là người thông minh sẽ hiểu.”


“Tố Vi vẫn luôn giao hảo tốt với Thượng Ngọc Yên, các nàng thê thiếp sống chung hòa thuận, ta nguyên còn tưởng rằng sẽ có thể trờ thành một đoạn truyền kỳ, lại không ngờ Tiêu Sĩ Duệ kia phá hủy.” Dạ Dao Quang ngoài miệng mắng nhưng kỳ thật trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Tình cảm là thứ khó có thể nói rõ, không phải cực lực khống chế, trốn tránh là có thể quên đi, “Muội cảm thấy Thượng Ngọc Yên sẽ không động tình với Tiêu Sĩ Duệ.”

Ôn Đình Trạm nheo mắt: “Vì sao nghĩ như vậy?”

“Nàng ấy quá lý trí, quá bình tĩnh.” Một nữ nhân sau cảnh nước mất nhà tan không trở nên điên cuồng, người như vậy kỳ thực tâm sớm lạnh, ở trong mắt nàng, thứ đầu tiên để nàng nhìn đến là lợi và hại, nàng sẽ ở bên trong tuyệt cảnh dùng lợi thế hữu hạn để đổi lấy lợi ích lớn nhất, “Tuy nói mỗi nữ nhân đều có một mệnh kiếp, nhưng muội cảm thấy Thượng Ngọc Yên không phải nữ nhân như vậy. Nàng sinh ra đã phú quý, trải qua tình huống từ vị trí cao cao tại thượng rơi vào bụi bặm. Nàng nhìn thấy sự lên xuống của thế gian, phú quý cùng quyền thế không thể đả động được nàng. Thứ nàng thực chấp nhất, bắt đầu từ lúc nàng cùng Sĩ Duệ vì lợi ích mà liên hôn, chỉ sợ nàng coi Sĩ Duệ thành đồng minh. Quan trọng hơn nữa chính là Sĩ Duệ đã cưới chính thê, nàng kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không lấy thân phận thiếp thất mà cam nguyện yêu một nam nhân, không quan tâm nam nhân này dưới một người trên vạn người.”

“Nàng vẫn thưởng thức nàng ta như vậy.” Nghe ra sự tán thưởng từ bên trong ngữ khí của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm than nhẹ.

“Ít nhất trước mắt muội chưa tìm lý do để thưởng thức Thượng Ngọc Yên. Nàng ấy rõ ràng có thể trước một ngày Lưu Cầu phá quốc, đứng ở trên thành lâu nhảy xuống, không sợ cái chết để hoàn thành đại nghĩa của mình, khí tiết như thế tất nhiên nổi danh. Muội tin tưởng nàng ấy là nữ nhân không sợ mất mạng.” Đáy mắt Dạ Dao Quang lộ ra vẻ khen ngợi, “Nhưng Thượng Ngọc Yên vẫn lựa chọn sống sót, gánh vác sự thóa mạ của tộc nhân mình mà lấy tôn nhi kẻ thù. Những tộc nhân này hoàn toàn không hiểu nàng, không hiểu nàng đã dùng tôn nghiêm cuối cùng của mình để đổi lại sự an nhàn cho bọn họ.”

Người sống luôn gian nan, Thượng Ngọc Yên muốn giữ khí tiết của mình rất đơn giản, nhưng nàng làm như vậy hậu quả sẽ là bệ hạ dùng sự tàn bạo để đoạt lấy, đối với tộc Thượng thị còn là nỗi thống khổ hơn nữa. Nếu bệ hạ chỉ vì giận dữ mà để binh lính chém giết Thượng thị thì cũng thôi, Hưng Hoa đế càng không phải là dạng người này, nhưng hắn cũng có tính tình của bậc đế vương, khó có đạo lý bị người ta đánh vào mặt mà vẫn nhẫn nhịn. Tàn lưu Thượng thị nếu không có dũng khí đi tìm chết, Dạ Dao Quang tin tưởng Hưng Hoa Đế có trăm ngàn biện pháp để thể hiện mình là người nhân nghĩa, đồng thời từ đây đẩy bọn họ vào cảnh nước sôi lưuả bỏng, sống không bằng chết.

“Chỉ mong, Thượng Ngọc Yên sẽ không cô phụ sự thưởng thức của nàng với nàng ta.” Ôn Đình Trạm cúi đầu hôn lên mái tóc Dạ Dao Quang.

“Chúng ta đánh cuộc đi, muội đánh cuộc tâm Thượng Ngọc Yên vĩnh viễn không thay đồi.” Dạ Dao Quang nhướng mày nhìn Ôn Đình Trạm, “Chàng nếu thua… Về sau sinh mấy hài tử là do muội định đoạt, không chuẩn cho chàng gian lận.”. Đọc‎ truyệ𝗇‎ hay‎ tại‎ [‎ T𝑹UMT𝑹UYỆ‎ N.v𝗇‎ ]

Ôn Đình Trạm yên lặng buông lỏng Dạ Dao Quang: “Ta nhớ tới ta còn có chút việc……”


“Ôn Đình Trạm, chàng chạy đi đâu, chàng nói xem, chàng có dám đánh cuộc không!” Dạ Dao Quang túm vội lấy hắn.

“Dao Dao, vi phu cùng nàng suy nghĩ tương đồng, cho nên đánh cuộc…..”

“Ta cùng chàng nhất trí cái gì, không được nhất trí, cần phải đánh cuộc, suy nghĩ của chàng cùng ta không thể giống nhau!” Dạ Dao Quang ngang ngược nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm vẻ mặt đau khổ.

“Biểu tình của chàng là gì thế, chàng cảm thấy ủy khuất lắm phải không?” Dạ Dao Quang tức khắc không vui.

“Không, vi phu thực vui vẻ.” Ôn Đình Trạm nháy mắt gương mặt nở rộ tươi cười, “Ta đánh cuộc, ta đánh cuộc.”

“Nói miệng không bằng không chứng, viết biên nhận đi.” Dạ Dao Quang lôi kéo Ôn Đình Trạm vào phòng tứ bảo, lập hạ văn thư, hơn nữa cưỡng bức Ôn Đình Trạm đặt dấu tay.