Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1630: C1630: Vở kịch diễn




Hắn vừa mới giả dạng xong, bên ngoài liên có người tới: “Hầu gia, người đã đến.”

Ôn Đình Trạm từ hậu viện tới trước hiệu thuốc, hắn giả làm đại phu phu trách tiệm thuốc, bên cạnh có dược đồng đi theo. Hai người vừa đến đại đường liền thấy hạ nhân Ngu phủ, người đi đầu tiến lên hỏi: “Nghe danh Vương đại phu am hiểu trị đao thương.”

“Lão hủ có được học qua.” Ôn Đình Trạm cẩn thận cùng khiêm tốn trả lời.

“Vương đại phu cùng chúng ta đi một chuyến, chủ nhân trong nhà gặp cướp bị trọng thương, đại phu mang theo chút cầm máu và trị thương.”

Ôn Đình Trạm lập tức nhất nhất làm theo, phân phó dược đồng chuẩn bị tốt, đi theo xe ngựa tới Ngu phủ. Thời điểm tới là lúc có đại phu khác bị đưa ra ngoài, đại phu kia lắc đầu: “Không cứu được, không cứu được…”

Trong Ngu phủ đều nơm nớp lo sợ, mặt đầy bi thương, cho đến bây giờ đã mời tới không ít đại phu, đều nói lão gia nhà bọn họ không thể cứu, hiện giờ quản giả chỉ có thể coi ngựa sắp chết thành ngựa sống tìm mọi cách chạy chữa, vơ vét toàn bộ đại phu trong thành.

Thời điểm Ôn Đình Trạm đến, tất nhiên cũng làm bộ làm tịch xem mạch cho Ngu Chấp, sau đó lấy ra một cây ngân châm, trên trán Ngu Chấp đang hôn mê cắm xuống, chưa có bao lâu Ngu Chấp liền tỉnh như kỳ tích.


Người Ngu phủ đều vui mừng quá đỗi, trưởng tử Ngu Chấp vội vàng hỏi: “Đại phu, gia phụ thế nào rồi?”

“Ngu đại nhân là bị vũ khí sắc bén gây trọng thương, vết đao này may mắn lệch một tấc so với tim, nhưng phát hiện quá muộn, Ngu đại nhân mất máu quá nhiều……” Ôn Đình Trạm thờ mạnh một hơi, muốn nói lại thôi, nhìn những người đang vây quanh.

“Các ngươi đều lui xuống, nơi này có ta cùng đại thiếu gia là được.” Vẫn luôn nắm chặt tay Ngu Chấp, dù nôn nóng nhưng vẫn ra vẻ trấn định mở miệng, đây là phu nhân Ngu Chấp.

Ngu phu nhân ở Ngu phủ hiển nhiên rất có uy nghiêm, lời nàng vừa nói ra, những người khác cho dù không muốn, không cam lòng nhưng cũng không thể không lần lượt rời đi.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử Ngu phu nhân, Ôn Đình Trạm mới dùng ngữ khí ngưng trọng mở miệng: “Nghiêm trọng nhất không phải là vết thương của Ngu đại nhân, mà là độc trong cơ thể.”

“Độc?” Người Ngu phủ trăm miệng một lời kinh hô, trưởng tử Ngu Chấp nhìn phụ thân có chút ý thức mơ hồ, lại nhìn Ôn Đình Trạm, “Đại phu, gia phụ đã gặp vài đại phu, nhưng, nhưng không có đại phu nào nói gia phụ trúng độc……..”

“Đại công tử, không có đại phu nào có thể làm Ngu đại nhân tỉnh, không phải sao?” Ôn Đình Trạm hỏi lại.

Hai mẫu tử tức khắc trầm mặc, Ngu phu nhân mở lời: “Đại phu nếu nhìn ra ngoại tử trúng độc, tất nhiên có phương pháp giải độc.”

“Phương pháp giải độc không phải không có….” Ôn Đình Trạm trầm ngâm.

Ngu phu nhân vui mừng: “Đại phu, chỉ cần có thể giải độc, Ngu phủ chắc chắn sẽ hậu tạ.”

Ôn Đình Trạm do dự một lát mới nói: “Tiểu nhân hiện tại sẽ thi châm giải độc cho Ngu đại nhân, mời Ngu phu nhân tạm thời tránh, đại công tử có thể ở lại.”

Ngu phu nhân không rõ vì sao bà phải tránh, nhưng cứu người quan trọng, nhi tử cũng ở lại, Ngu phu nhân cũng không hỏi, đứng lên liền rời khỏi phòng.


Ôn Đình Trạm lấy ra một viên thuốc đút cho Ngu Chấp, nói Ngu đại công tử đi rót chén nước cho Ngu Chấp uống. Xong xuôi, hắn liền ngồi cạnh giường, không nhúc nhích, phảng phất chầm chậm chờ đợi. Ngu đại công tử nôn nóng, nhẫn nhịn một lúc mới hỏi: “Đại phu, khi nào thi châm.”

“Chuyện này phải hỏi phụ thân ngươi.” Ôn Đình Trạm dùng giọng nói thật của mình.

“Ngươi là…….”

“Kiêm nhi, khụ khụ khụ……” Ngu đại công tử đang muốn chấp vấn, Ngu Chấp vừa khôi phục ngăn lại.

Ngu đại công tử vội vàng tiến lên, nâng Ngu Chấp đang còn chới với ngồi dậy. Ngu Chấp sắc mặt tái nhợt, vô lực dựa vào vai nhi tử, ánh mắt dừng ở trên người Ôn Đình Trạm đang đứng đối diện, hít sâu một hơi nói: “Hầu gia, đây là vì sao?”

“Ngu đại nhân, chưa từng có người nào có thể diễn kịch trước mặt bản hầu.” Ôn Đình Trạm duỗi tay lột ra miếng mặt nạ da người, “Bởi vì, phu nhân bản hầu đã nói, bản hầu là con hát trời sinh. Bản hầu cũng không thể không bội phục viện sử Tuyên chính viện cùng soái, chôn một quân cờ người tốt như vậy, nghĩ đến đổi lại bất luận kẻ nào muốn động tới bọn họ, đều sẽ lựa chọn người không đối phó với ngươi, đáng tiếc vở kịch này các ngươi diễn quá lộ liễu rồi.”

“Lộ liễu chỗ nào?” Ngu Chấp không rõ, từ khi hắn tới Thổ Phiên vẫn luôn đối nghịch với cả hai phía, 6 năm này bao nhiêu người muốn thông qua hắn cắm rễ vào, bao nhiêu người muốn hắn đối phó với hai người kia, tuy mỗi lần đều bất lực trở về, nhưng hắn mỗi lần thể hiện chứng cứ hữu lực đều có thật, chẳng qua bọn họ chưa kịp dùng tới đã bị hai người trên đẩy người chịu tội thay.

“Bởi vì trước bản hầu tới đây, còn có người khác tới.” Ôn Đình Trạm nhắc nhở, “Hưng Hoa mười bảy năm, năm bản hầu đại khảo, Tam công tử Đơn gia đã để mắt tới Thổ Phiên, tìm tới ngươi, Ngu đại nhân! Các ngươi làm những người khác tay không mà về cũng không sao, nhưng lại có thể làm Cửu Châu đệ nhất công tử Đơn Cửu Từ cũng hai tay trống trơn. Đơn Cửu Từ vẫn luôn không rõ lỗ hổng của hắn ở đâu, rõ ràng hắn chỉ còn một bước, chính là chậm một bước. Đích xác ngươi đem tất cả chứng cứ giao cho Đơn công tử, như thế nào hẳn không nên hoài nghi ngươi mới là gian tế kia.”


“Chỉ vì như thế?” Ngu Chấp ho khụ hai tiếng, chống chịu thân thể hỏi.

“Đương nhiên không phải, bản hầu không ngại nói cho các ngươi một bí mật, người cầm lái Thiên Nhất Cư chính là bạn thân bản hầu. Các ngươi vì diễn một vở diễn có thể nói hao tổn tâm huyết, dùng sát thủ tốt nhất, đáng tiếc lại dẫm vào địa bàn của bản hầu.” ý cười trên khóe môi Ôn Đình Trạm phiếm lãnh quang, “Lúc các ngươi liên hệ sát thủ Thiên Nhất Cư cũng đã bại lộ, ba ngày trước thế nhưng còn mua được một sát thủ Thiên Nhất Cư đêm qua tới giết ngươi, vừa lúc bản hầu lại bị ngươi bức không cho đi tìm viện thủ cứu tế. Mà sát thủ này cũng gian xảo, liền lúc bản hầu rời đi liền tới. Buồn cười nhất chính là các ngươi đề ra yêu cầu đặc biệt, giết người nhưng lại không thể lấy mệnh…… Ngu đại nhân, nếu là ngươi, ngươi có thể tin thế gian này có sự trùng hợp như vậy không.”

“Nếu Hầu gia cái gì cũng đều nhìn thấu, vì sao còn muốn phối hợp diễn kịch với hạ quan?” Ngu Chấp khống chế không cho tay chính mình run rẩy.

“Tất nhiên là muốn cứu người, cũng là cứu ngươi.” Ôn Đình Trạm đứng lên, “Ngươi thực may mắn, phu nhân ta nhìn tướng mạo người, nói với bản hầu, ngươi là người có thể tin. Tuy bản hầu không biết ngươi rốt cuộc có nhược điểm nào rơi vào tay bọn họ, muốn cấu kết với hai người đó làm việc xấu, nhưng tướng mạo không lừa được người, ít nhất là ngươi. Xem tình cảm bản hầu cùng phu nhân, bản hầu nguyện ý cho ngươi một con đường sống.”

“Hầu gia còn nguyện ý tin tưởng hạ quan?” Ngu Chấp nghiêm túc nhìn Ôn Đình Trạm.

“Mạng ngươi đã cở trong tay bản hầu, bản hầu vì sao không tin?” Người hạ độc Ngu Chấp không phải ai khác, mà chính là Ôn Đình Trạm, độc này là lúc hắn xử lý miệng vết thương cho Ngu Chấp đã hạ vào.

Ngu Chấp nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Hầu gia, hạ quan rốt cuộc minh bạch, vì sao mọi việc Hầu gia đều thuận lợi. Người Hầu gia bị giam giữ tại nhà riêng viện sử……”