Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1557: Cầu Hôn Cho Càn Dương






“Xương cốt đều đã già, khó có thể chịu nổi.” Ánh mắt Chử đế sư có chút vẩn đục, từ ái nhìn Dạ Dao Quang, nói nàng nhẹ nhàng dừng tay, “Ý đồ các ngươi hôm nay đến đây, ta đều biết, lão đại cùng lão đại gia, Minh Duệ hầu phủ là tân quý, nhưng rốt cuộc là Doãn Hòa gia thỉnh Thái Tôn điện hạ tới làm mai mối, trong lòng các ngươi còn có cái gì bất mãn, cứ nói ra.”
Vẻ mặt Chử đại lão gia cùng đại phu nhân đều sợ hãi, Chử đại lão gia là tổ phụ Chử Phi Dĩnh, hắn đã qua tuổi sáu mươi, đối với Chử đế sư cung kính cong thân mình: “Cha, ngài đây là chỗ nào chưa vừa ý, đều là người ngài xem trọng, nhi tử nào dám nói không.

Chỉ là Minh Duệ hầu là đồ nhi của ngài, tính lên cùng là đồng lứa với nhi tử, Càn công tử lại là đồ đệ phu nhân hầu gia, bối phận này cùng Dĩnh tỷ nhi kém hơn một chút.”
Dạ Dao Quang nghe xong lời này liền biết Chử đại lão gia là chướng mắt Càn Dương, rốt cuộc Càn Dương không phải đồ nhi của Ôn Đình Trạm, không thể gọi là kém bối phận, không đề cập tới người khác cũng sẽ không cảm thấy làm sao, nhưng thật đã có thể nói ra ngoài, đúng là lý do gì cũng lôi được ra.
“Ha hả……” Chử đế sư bỗng nhiên cười, “Người già rồi, liền không còn được hưởng lạc, con cháu hiếu tắc phúc, con cháu nghịch tắc bi a.”
“Cha, ngài đây là muốn bức nhi tử a.” Chử đại gia bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Chử đế sư, vẻ mặt bi thương, “Nhi tử trọn hiếu trước người, không dám nửa phần bất kính.”

Ánh mắt Chử đế sư sâu kín dừng trên người hắn một hồi lâu, cuối cùng lướt qua, dừng ở chính trưởng tôn của mình: “Phu thê các ngươi thì sao.”
Hỏi tới chính là Chử đại gia cùng Chử đại nãi nãi.
Chử đại gia tiến lên khom người: “Tổ phụ, Dĩnh tỷ nhi là đích nữ, thường ngày được bao bọc từng bữa ăn giấc ngủ, không để nàng chịu nửa điểm khổ cực.

Tuy là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, nhưng xin tổ phụ cho nhi tử dung túng một lần, con cùng nương của nàng đều cảm thấy cuộc sống về sau đều là Dĩnh tỷ nhi chính mình làm chủ, tốt hay xấu cũng do chính mình lựa chọn, không bằng tổ phụ cho gọi Dĩnh tỷ nhi tới, hỏi xem ý tứ của nàng.”
“Ngươi nói cái gì!” Chử đại phu nhân nghe xong lời này không khỏi quýnh lên, duỗi tay túm nhi tử.
“Nói cũng là, năm đó Tĩnh nha đầu cũng là tự mình làm chủ.” Tĩnh nha đầu là cháu gái Chử đế sư, nữ nhi Chử đại lão gia, cô cô ruột thịt của Chử Phi Dĩnh, lời này nháy mắt làm cho sắc mặt phu thê Chử đại lão gia có chút không tự nhiên, không có đạo lý nào nữ nhi có thể tự quyết định, cháu gái càng không được, ánh mắt Chử đế sư ánh mắt quét con dâu cùng cháu dâu, đối với Chử đại nãi nãi nói, “Đi hỏi chủ ý Dĩnh tỷ nhi.”
“Điện hạ, tổ phụ, hầu gia phu nhân, chờ một lát.” Chử đại nãi nãi lập tức hành lễ mang theo nha hoàn rời đi.
Cảm quan ban đầu của Dạ Dao Quang đối với Chử đại nãi nãi thực rất tốt, nàng còn nhớ rõ tại buổi yến hội, Chử đại nãi nãi ra mặt bảo vệ nàng cùng Chử Phi Dĩnh, vừa hòa giải với Tiêu Hựu Xu vừa công kích để nàng ta xấu hổ mà bỏ về.

Thực ra phu thê Chử đại gia đã đồng ý gả nữ nhi cho Càn Dương, chỉ có vợ chồng Chử đại lão gia không muốn tôn nữ tế này.
Đã sớm nghe Chử Phi Dĩnh nói qua, Chử đế sư vẫn luôn không muốn đem quyền giao lại, không phải vì ông luyến tiếc, mà tổ phụ nàng chính kiến không rõ ràng, Chử đế sư lại coi trọng trưởng tôn là cha nàng.

Nhưng phụ thân còn ở đây, sao có đạo lý đem quyền giao cho nhi tử, cho nên Chử gia vẫn luôn trong trạng thái như vậy.

Mấy năm nay Chử đế sư nắm quyền chính, nhưng thực tế hầu như mọi sự tình đều giao cho trưởng tôn là Chử đại gia, bởi vậy Chử đại lão gia cảm giác thấy nguy cơ, mặc dù là phụ tử thân sinh cũng nảy sinh hiềm khích, càng thêm nể trọng tam phòng, cũng chính là thúc thúc ruột Chử Phi Dĩnh, Chử tam gia.
Đại gia tộc a, chính là loanh quanh lòng vòng làm người ta đau đầu như vậy.
Quả nhiên Chử đại nãi nãi đi rồi liền trở về nói Chử đế sư: “Tổ phụ, Dĩnh tỷ nhi nói, gả chồng cần phải hiểu tận gốc rễ, Dĩnh tỷ nhi nói nàng tới hầu phủ cũng gặp qua Càn công tử vài lần, là người hiếu thuận, kiên định.”
“Các ngươi ánh mắt so với Dĩnh tỷ nhi cũng không bằng.” Chử đế sư cười mắng nhi tử cùng con dâu, rồi sau đó nói với Tiêu Sĩ Duệ, “Điện hạ đã mất công đi một chuyến này, ta cũng chỉ có một chắt gái ruột thịt, có thể tận mắt thấy đại hôn của nó.”
“Vậy ngày đính hôn định ở ngày sáu tháng bảy năm sau, không biết ý Đế sư thế nào?” Tiêu Sĩ Duệ thử hỏi.
“Được, vừa tròn một năm, thời gian cũng không gấp gáp.” Chử đế sư gật đầu đồng ý.
Dạ Dao Quang giật giật khóe miệng, cuối cùng không nói gì, nàng vội vã đi hỏi vợ cho Càn Dương nhưng cũng không thể không màng cảm thụ Chử gia, thời gian một năm thật sự có thể chờ được, chuẩn bị các thủ tục rườm rà, đúng vừa thời điểm.

Hơn nữa tháng bảy năm sau cũng là thời điểm Ôn Đình Trạm mãn hạn ba năm tri phủ Tây Ninh.
Bất luận hắn liên nhiệm hay là điều nhiệm, thời gian cũng vẫn đầy đủ, bọn họ có thể trở lại Đế đô làm hôn lễ, đích xác là thời điểm tốt nhất, cùng lắm Càn Dương một năm này ôm Mị Lượng ngủ, Dạ Dao Quang không phải không có ý tưởng tà ác, nguyệt hoa âm của Mị Lượng hẳn có thể áp chế khí thuần dương trong cơ thể Càn Dương.
“Lão sư, để ta châm cứu cho ngài.” Hàn huyên chốc lát, Chử đế sư có chút mỏi mệt, Dạ Dao Quang thấy hạ nhân tới nâng đỡ Chử đế sư, liền bất chấp Chử đại nãi nãi vẫn đang cùng nàng thương nghị các thủ tục chuẩn bị cho đại hôn, mở miệng nói.
Chử đế sư do dự trong chốc lát chung quy vẫn gật đầu.
Dạ Dao Quang vào sân viện Chử đế sư, đế sư tuy rằng vẫn là chủ một nhà, nhưng hiện tại không còn ở chủ viện, người già thích an tĩnh, chính mình lựa chọn một khu nội viện xa nhất.


Trong tiểu khu nướ chảy, dây leo quấn quanh, cây xanh rì rào, trên cây treo mấy lồng chim, tiếng chim chóc thanh thúy kêu to, vừa vào sân tức khắc cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“Nha đầu ngươi cũng thật là tinh quái.” Chử đế sư được đưa tới trong viện, ông vẫy lui toàn bộ hạ nhân, ngay cả người bảo hộ bên cạnh cũng không lưu lại.
“Ta không phải tinh quái a, lão sư nếu cảm thấy mảnh tâm muốn giữ tròn đạo hiếu này của ta là ra vẻ thì ngài cứ nghĩ ta vì A Trạm của ta là được.” Dạ Dao Quang ngồi xổm bên cạnh Chử đế sư, lấy ra Thái Ất thần châm.
“Có chuyện gì?”
“Lão sư, thế cục triều đình hiện giờ phức tạp, có lão sư ở đây, A Trạm làm việc có thể càng không chỗ nào cố kỵ.” Nghĩ đến chuyện Tiêu Sĩ Duệ nói với mình, Dạ Dao Quang cảm thấy Ôn Đình Trạm lần này cũng chưa chắc thấu tâm tư bệ hạ.

Tiêu Sĩ Duệ lại nói bệ hạ lực bất tòng tâm, không còn lý trí bình tĩnh duệ bác như trước, sắp tới thời điểm gỗ mục, sẽ làm một số chuyện tùy hứng mà không có bất kỳ người nào có thể hiểu được.

Ôn Đình Trạm là người thông minh, Dạ Dao Quang không muốn hắn mạo hiểm, có Chử đế sư, Hưng Hoa đế cũng khó ra tay tàn nhẫn với Ôn Đình Trạm, “Bệ hạ cố ý ban hôn cho hai nhà Đơn Vinh, đem cô nương Vinh gia gả cho Đơn tam công tử.”
“Hai nhà Đơn Vinh?” Đôi mắt Chử đế sư bỗng nhiên có một đạo quang xẹt qua, hai tay già nua của ông vịn chặt tay ghế, cân nhắc một hồi lâu liền thở dài, “Tâm tư bệ hạ ngày càng khó đoán.”.