Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1514: Nhìn Nhau Một Cái Là Cả Đời






“Ảnh hưởng tới pháp lực thế nào?” Đáy mắt Dạ Dao Quang hiện lên một tia giảo hoạt, nàng chính là cố ý gài nó.
“Cái này ta cũng không hiểu được.” Mị thành khẩn nói, “Ta không phải chưa từng rời khỏi sao, cũng chưa giao phong với người khác, ta làm sao biết được bản thân rốt cuộc có bao nhiêu năng lực?”
Nó cũng không phải lừa dói.
Lời này Dạ Dao Quang nghe ra không có ý xấu, vì thế suy nghĩ rồi mới nói: “Vậy nếu ngươi tu vi ở trên ta, ta đánh không lại ngươi, ta thế nào bảo hộ ngươi được?”
“Ai nha nha, ta nói nữ tu như ngươi cũng thật gian tà nha.” Mị gào to lên, “Ta sẽ không nói cho ngươi nhược điểm của ta đâu, ta cũng không phải tự ngược, ta chỉ lo nói cho ngươi rồi, tuy rằng qua nhiều năm như vậy, Tưởng Nghị Mân là trường hợp thứ nhất chôn trên mồ của ta.

Người đi lại qua mồ ta cũng không ít, ban ngày hay ban đêm đều có, ta nếu thật không từ thủ đoạn gì để thoát ly song cực, tùy tiện chọn một người thay thế, tất nhiên đã sớm giải thoát.”
“Cái này a, ngươi chỉ có thể đánh cuộc, ta là sinh linh tu luyện ngoài lục đạo, Thiên đạo không thể trói buộc ta, ta muốn làm điều ác, ai cũng đừng mong sống yên ổn, ta dù thề với ngươi thì cũng chỉ là lời nói suông.” Mị lại bổ sung nói.
“Ngươi nếu có thành ý, cũng tin ta, tối nay giao hồn phách Tưởng Nghị Mân cho ta, ta liền thả ngươi ra ngoài.” Dạ Dao Quang lui một bước nói.
Giao quỷ hồn Tưởng Nghị Mân cho Dạ Dao Quang, Mị liền không còn bất kỳ lợi thế nào khác, nếu Dạ Dao Quang lật lọng, vậy thật sự có thể không hề cố kỵ phong ấn nó.
Nhưng Mị một chút cũng không suy xét thêm: “Thành ý, tât nhiên phải cấp cho nhau.


Ta cho ngươi, ngươi theo ta tới mồ lúc trước của Tưởng Nghị Mân.”
Nói xong, mị liền biến mất không thấy, Dạ Dao Quang xoay người nói với Ôn Đình Trạm: “Muội đi một lúc, A Trạm, chàng đi tìm phu thê Tưởng Xương Hưng, muội muốn cho bọn họ gặp gỡ hài tử lần cuối.

Tưởng Nghị Mân chết quá mức đột ngột, Tưởng phu nhân mang tâm bệnh, cần phải trị bằng tâm dược.”
“Được, ta lập tức đi ngay.” Ôn Đình Trạm gật đầu rồi đi thẳng ra cửa.
Cùng lúc, Dạ Dao Quang thả người biến mất trong phòng Tưởng Nghị Mân.

Nàng rất nhanh đã tới nấm mộ lúc trước của Tưởng Nghị Mân.

Chờ Dạ Dao Quang tới nơi, quỷ hồn Tưởng Nghị Mân đã phiêu dật trên nấm mồ bị đào mở, vừa lúc nhìn thấy có hai quỷ hồn bay qua, tựa hồ muốn cắn nuốt Tưởng Nghị Mân, nhưng lại bị Mị nhát mắt đánh cho hồn phi phách tán.
Một màn này rơi vào trong mắt Dạ Dao Quang, nàng cả kinh.

Quỷ hồn có thể cắn nuốt quỷ hồn buộc phải có tu vi cao hơn.

Những quỷ hồn kia đích xác đã có tu vi, nhưng Mị chỉ cần phóng ra một tia hơi thở liền hồn phi phách tán.

Dạ Dao Quang tự hỏi nếu nàng chỉ dùng một sợi thần thức thì có thể diệt tận gốc quỷ hồn hay không, tu vi giữa nàng cùng Mị cao thấp đã thể hiện rõ.
Dạ Dao Quang cũng không ngốc, một màn này chỉ sợ Mị cố tính muốn thể hiện, nếu không, vì sao lại vừa lúc này? Mị muốn nàng biết năng lực của nó, rốt cuộc trước khi nàng mang quỷ hồn Tưởng Nghị Mân đi, Mị làm Dạ Dao Quang kinh sợ một chút cũng hợp tình hợp lý.
Mặt không biểu cảm tiến lại, Dạ Dao Quang thậm chí không nói lời nào với Mị, tay vừa thu lại, đem quỷ hồn Tưởng Nghị Mân không chút nào phản kháng thu vào trong Âm châu, sau đó trực tiếp quay lại Tưởng phủ.
Trong Tưởng phủ vẫn sáng đèn, Dạ Dao Quang hiểu ý đi tới phòng Tưởng Nghị Mân.


Quả nhiên đẩy cửa ra, trong phòng không thắp đèn, Ôn Đình Trạm cùng phu thê Tưởng Xương Hưng đã chờ sẵn, làm Dạ Dao Quang kinh ngạc là còn có Thu thị bên cạnh.
Khóe môi giãn ra nhìn Ôn Đình Trạm, sự ăn ý giữa phu thê hai người đã không cần dùng ngôn từ để diễn đạt.
“Các ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Chào hỏi phu thê Tưởng gia cùng Thu thị, tay Dạ Dao Quang vỗ vỗ, sửa sổ tức khắc đóng chặt.

Tuy rằng hiện tại là ban đêm, nhưng Dạ Dao Quang cũng không muốn âm khí tản ra, đưa tới những thứ phiền toái.

Lấy Dạ minh châu trong giới tử, huyền phù trên nóc căn phòng, toàn phòng nháy mắt sáng lên, Dạ Dao Quang lúc này mới thả quỷ hồn Tưởng Nghị Mân ra.
“Mân ca nhi của ta a -------“ Tưởng Nghị Mân không có tu vi, cũng may tu vi Dạ Dao Quang đủ cao, dưới sự thi thuật của nàng, phu thê Tưởng Xương Hưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Tưởng Nghị Mân.

Tưởng phu nhân tức khắc kêu khóc muốn tiến lại gần, nhưng hụt vào không trung, nếu không có Ôn Đình Trạm kịp thời đỡ lấy, chỉ sợ đã ngã quỵ.
Nhìn hình bóng mình vừa vồ hụt, thân hình phập phềnh giữa không trung, thân hình Tưởng Nghị Mân nửa trong suốt, Tưởng phu nhân lại càng gào khóc dữ dội.
“Nương, người như vậy, hài nhi chết cũng khó nhắm mắt.” Tưởng Nghị Mân nhìn bộ dáng mẫu thân khóc như đứt từng khúc ruột cũng vội vàng nói, “Không thể phụng dưỡng người quãng đời còn lại, tận hết hiếu đạo là hài nhi bất hiếu.

Nếu nhi tử đã chết còn làm người mang một thân ốm đau, nhi tử ở nơi chín suối làm sao có thể an bình?”
Tưởng Xương Hưng cũng đỏ hốc mắt, lại nâng phu nhân của mình: “Lão tam nói rất đúng, chúng ta hãy để con an giấc ngàn thu, không phải bận tâm đến nhân gian.”
Tưởng phu nhân đã không thể nói lên lời, bà lắc đầu dựa vào trên vai trượng phu, nước mắt rơi xuống không dừng.
“Cha mẹ, hài nhi bất hiếu, không cách nào tiếp tục bên cạnh hai người.

Hai ca ca đều là người hiếu thảo, cha mẹ chớ nên thương tâm, cuộc đời này có thể đầu thai sinh làm con cha mẹ, hài nhi đã không còn sở cầu nào khác.” Tưởng Nghị Mân cáo biệt hai người, hắn biết để bọn họ nhìn tháy thân ảnh khác, Dạ Dao Quang phải tiêu hao lượng lớn pháp lực, cho nên hắn chỉ có thể giản ngôn đem mọi sự lắng xuống, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Thu thị, hắn nhìn nàng một hồi lâu mới nói, “Ta đã biết chuyện của nàng.

Nàng là một cô nương tốt.


Nàng mới đang tuổi nhị bát, thời gian còn dài, ta sẽ nói cha mẹ lặng lẽ đưa nàng rời khỏi Tương Tây, một lần nữa cho nàng thân phận khác, tìm một nhà tốt gả đi.”
Thi thị nguyên bản không có bất kỳ biểu tình gì, nàng không cảm thấy thương tâm cùng khổ sở, nhưng lời nói này của Tưởng Nghị Mân liền chọc trúng dòng nước mắt của nàng.

Nàng sáu tuổi đã mất mẹ, không tới nửa năm sau phụ thân lấy thê tử mới, những gì nàng nhớ được là những lần bị mẹ kế tra tấn, bị cha ruột nhìn như không thấy, sự quan tâm của mẫu thân đã quá xa vời.

Đây là lần đầu tiên sau khi mẫu thân qua đời, mười năm nhân sinh của nàng, người đầu tiên thực lòng nói lời quan tâm nàng.
Nước mắt nàng đầy hốc mắt, hai tròng mắt ngập nước nhìn Tưởng Nghị Mân: “Vì sự thật lòng này của tam gia, cũng đáng để Tiểu Oản vì tam gia thủ cả đời.

Tiểu Oản sống đã mười sáu năm, chưa từng có người như tam gia không tính toán với Tiểu Oản.”
Không cầu nàng điều gì, một lòng suy nghĩ cho nàng.

Cái gì là yêu, Thu Tiểu Oản không biết, nhưng nàng giờ khắc này thật sự động tâm với người trượng phu này.

Nàng xúc động muốn tiến lên ôm hắn, có lẽ sự ấm áp nàng nhận được quá ít, chỉ cần một câu thiện ý của hắn, khiến nàng cảm thấy nàng nguyện ý cùng nam nhân này vượt lửa qua song.
“Thu Tiểu Oản*……” Tưởng Nghị Mân nỉ non tên nàng, “Rất êm tai, chén gì thế?”
“Là nương ta lấy danh, chính là chén với nồi đó.” Mẫu thân nàng cũng không phải người được đọc sách, sau khi sinh nàng muốn ăn một chén nước đường trứng gà, đáng tiếc không được thỏa mãn mới đặt cho nàng cái tên này.
*Oản là từ 碗 đã được phiên âm hán việt, nghĩa là cái chén, cái bát..